Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

trans:nhiethanhhan1412,edit:Thanhthanh080501,beta:TrangHana9182

------------------------------------

Loảng xoảng.

Trịnh Bân không hề phòng bị nên bị đấm đến loạng choạng, thân thể hắn đụng phải cánh cửa đơn và tủ giầy.

Khi hắn đang chật vật cố đứng dậy từ trên mặt đất, lòng bàn tay bị góc nhọn của tủ cắt phải tạo ra một đạo vết máu, cảm giác đau nhói khiến hắn bùng phát lửa giận trong lòng.

"Dcm, mày tìm chết đúng không!"

Trịnh Bân đột ngột đứng lên từ trên mặt đất, bất ngờ bắt gặp ánh sáng nhạt thoáng qua trong mắt Bùi Ý.

Tuy ngắn ngủi nhưng thật lạnh lẽo, không giống như thanh đao cùn nhiều năm chưa được mài dũa, mà như lưỡi dao sắc bén ẩn giấu trong gió.

Trịnh Bân trong chớp mắt có chút chần chờ.

Đứng ở phía sau Bùi Ý, Cao quản gia ý thức được nguy hiểm, lập tức dùng ánh mắt ra hiệu cho tài xế và vệ sĩ tiến lên, hai người nhanh chóng phản ứng lại, một trái một phải cùng tiến lên phía trước khống chế Trịnh Bân.

Trịnh Bân cố gắng giãy dụa nhưng không thể tránh thoát, vừa tức vừa nghẹn khuất mà rống lên, "Bọn mày là ai ? Bắt tao làm gì?"

"Không nghe thấy mẹ con nhà này muốn chiếm phòng ở nhà tao sao? Không nhìn thấy thằng điên này vừa mới đánh tao sao? Tao muốn báo cảnh sát! Tao muốn báo cảnh sát xử lý bọn nó!"

Âm thanh Trịnh Bân càng rống càng lớn, dẫn tới hàng xóm láng giềng đều sôi nổi chạy ra ngó ngàng, hóng hớt.

Bùi Ý nhịn xuống cảm giác đau đớn truyền đến từ các khớp xương ngón tay, hận không thể đấm thêm hai đấm lên bộ mặt ích kỷ vô lại của Trịnh Bân, nhưng cậu lại cảm nhận được sự bất an của hai người bên cạnh, chỉ đành phải tạm thời dừng lại.

Nơi này là Đế Kinh.

Trịnh Bân là chủ nhà trên danh nghĩa, dù có vi phạm hợp đồng thuê nhà, ức hiếp mẹ con Thư Uyển, nhưng nếu cưỡng chế đánh hắn ta bị thương, chỉ sợ sẽ gây ra phiền phức không cần thiết khác.

Huống hồ thân thể hiện tại của cậu cũng không có nhiều sức lực lắm, vừa rồi đánh được một cú kia đến giờ tay vẫn còn đau, nếu việc này truyền tới tai Bạc Việt Minh, không biết chừng đối phương còn cảm thấy phiền chán vì cậu đã gây chuyện.

Nghĩ đến đây, Bùi Ý nhanh chóng thay đổi cách thức làm việc.

Chính cậu không thể động thủ, vậy thì nhờ những người khác tới giải quyết vậy.

Bùi Ý quay đầu nhìn về Cao quản gia phía sau, ánh mắt cầu xin mang theo sự mềm mại: "Chú Khải."

Trên khuôn mặt vốn dĩ đơn thuần vô hại xuất hiện một chút giận dữ, khóe mắt còn vương chút ửng hồng khó có thể biến mất, chắc là tức giận không nhẹ, ngay cả một tiếng xưng hô đơn giản cũng hàm chứa sự run run khó có thể ngăn chặn.

Ngay từ đầu Cao Khải đã cảm thấy lòng dạ Trịnh Bân hiểm độc không nói đạo lý. Chưa cần đến Bùi Ý nhẹ nhàng lên tiếng cầu xin đã muốn giúp đỡ từ sớm rồi!

Cao Khải tiến lên phía trước an ủi cậu, "Tiểu tiên sinh, cậu đừng nóng giận, việc này cứ để tôi giải quyết."

"Giải quyết? Tao nhổ vào!"

Trịnh Bân ba lần bảy lượt đều không thể tránh thoát được, ngược lại càng khiến cho cánh tay chính mình đau hơn, lời nói càng thêm không lựa lời, "Lão già chết tiệt như mày có thể giải quyết cái đéo gì!"

"......"

Cao Khải tuy rằng thân phận là quản gia, nhưng khi còn trẻ đã từng đi theo bên người gia chủ Bạc Phái Chi mài giũa rèn luyện, hiện giờ trước mặt người khác coi như cũng có vài phần thể diện, lúc này tự nhiên bị chửi là 'lão già chết tiệt'.

Độ cong khóe miệng Cao quản gia hơi cứng lại, ngoài cười nhưng trong không cười, "Vậy dựa theo lời ngài Trịnh, chúng ta báo cảnh sát xử lý đi."

Trịnh Bân sửng sốt, cả hàng xóm xung quanh đi theo xem náo nhiệt cũng nghi hoặc.

Bình thường là chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, đây sao lại náo loạn đến mức cần cảnh sát tới giải quyết?

Cao Khải tỏ ý bảo tài xế cùng vệ sĩ buông Trịnh Bân ra, chợt liếc mắt nhìn Bùi Ý một cái, "Tâm trí của tiên sinh nhà chúng tôi không được đầy đủ, năng lực nhận thức hơi yếu, một đấm vừa rồi là xuất phát từ ý muốn bảo vệ chị gái cậu ấy."

"Ngài Trịnh muốn xử lý, chỉ sợ cần phải tìm người giám hộ của tiểu thiếu gia tới giải quyết. Đúng rồi, Thư nữ sĩ là mẹ ruột của tiểu tiên sinh cũng xem như là người giám hộ."

"Nói đi cũng phải nói lại, vẫn là trước đây ngươi thương bà ấy hơn."

"......"

Một đoạn lời nói rõ ràng rành mạch khiến Trịnh Bân nghẹn lời.

Bùi Ý lập tức rõ ràng ý tưởng của Cao quản gia, sâu trong đáy mắt tràn ra một chút ý cười.

Đầu tiên là giảm đi tính nghiệm trọng cú đánh vừa rồi của cậu, hơn nữa trên vách hẻm nhỏ này có camera theo dõi quay lại cảnh Trịnh Bân đã làm tay Thư Uyển bị thương.

Loại việc vặt như này mà đợi phía cảnh sát đến, nhiều lắm là phạt hành chính, hai bên bồi thường tiền thuốc men.

Nhưng mà, một chuyện rồi lại một chuyện.

Giải quyết vấn đề nhỏ hai bên ' cãi nhau tranh chấp ' xong, kế đến nên giải quyết vấn đề lớn ' vi phạm hợp đồng '.

Quả nhiên Cao quản gia tiếp tục nhắc nhở, giọng nói có loại khí chất trầm ổn lão luyện của người từng trải, "Ngài Trịnh làm chủ nhà, hai lần ba lượt vi phạm tăng tiền nhà so với trong hợp đồng, ai đúng ai sai, trong lòng mọi người đều rõ."

"Như vậy đi, tôi không nói lời dư thừa nữa, nếu Bùi tiểu thư nói có hợp đồng và chứng cứ chuyển khoản, vậy toàn bộ công việc tiếp theo tôi sẽ cho đoàn đội luật sư chuyên nghiệp đi kiện tố*vậy."

*Khởi tố và kiện ai đó,...

Khóe miệng bị đánh nóng rát đau nhói, trong miệng còn có một chút mùi máu, Trịnh Bân nuốt nuốt nước miếng, bắt đầu hoài nghi địa vị của Bùi Ý.

Điều kiện gia đình thằng oắt này thế nào?

Thật sự có đoàn đội luật sư chuyên trách*? Hay chỉ là hù dọa người khác!

*Chuyên phụ trách 1 vấn đề hoặc chuyên cho 1 cá nhân nào đó.

Cao quản gia nhìn ra Trịnh Bân buông lỏng, ngữ khí chợt nghiêm túc, " Ngài Trịnh, tôi khuyên ngài thời gian này chuẩn bị tốt tâm lý kiện tụng thất bại, trả tiền bồi thường, nếu có yêu cầu hàng xóm láng giềng làm chứng, đến lúc đó còn mong mọi người ăn ngay nói thật."

"......"

Trịnh Bân từ trong mắt Cao quản gia không nhìn thấy chút khả năng cậy mạnh nói dối nào, trong lòng bắt đầu sợ hãi lo lắng mà khí thế tụt xuống.

Hắn ta vốn dĩ thấy hai mẹ con họ đắn đo, muốn nhân cơ hội thu thêm chút tiền thuê nhà để ăn chơi, có chỗ nào nghĩ đến việc thưa kiện đâu? Vạn nhất lãng phí sức lực còn không lấy được tiền!

Người ở xung quanh nghe thấy Cao Khải lên tiếng xin giúp đỡ, láng giềng chung quy vẫn có người không nhịn được, "Trịnh Bân, mày đừng làm mất mặt cha mẹ ở chỗ này nữa!"

"Nhà Lão Trịnh là một đôi vợ chồng tốt bụng, như thế nào có thể sinh ra đứa con trai hỗn láo da mặt dày như mày, lâu lâu tới cửa gây chuyện tăng tiền phòng? Nếu mày đã ký hợp đồng giấy trắng mực đen cho người ta thuê, sao lại còn làm bộ côn đồ đến gây phiền nhà người ta."

"Mày như vậy là lừa gạt người ta! Tất cả chúng ta có ai không biết mẹ con cô Thư phúc hậu? Tiểu Nguyện, cháu nghe lời ông ấy, tố cáo hắn lên tòa đi! Cầm số tiền này đi thuê cái phòng tốt hơn!"

Hàng xóm ngươi một lời ta một câu, tất cả đều hướng về phía Thư Uyển cùng Bùi Nguyện bất bình thay.

"......"

Trịnh Bân không có nghĩ tới chính mình bị chửi nhiều đến mức nước miếng tung bay như vậy, còn bị trách móc đến không đáng một đồng, cho dù da mặt hắn ta có dày đến mấy cũng cảm thấy hốt hoảng.

Trước kia chính mình gây chuyện tăng giá nhà đều thuận thuận lợi lợi, lần này sao lại đá trúng tấm sắt rồi?

Đúng là xúi quẩy!

"Đám người bọn mày nhiều chuyện cái gì!"

Trịnh Bân tự biết đuối lý che miệng bị đánh tứa máu lại, không dám nhìn tới đám người Bùi Ý, "Tao còn có việc, không thèm tranh cãi với bọn mày, mau mau biến hộ cái!"

Nói xong, hắn nhanh chóng hướng bên ngoài ngõ nhỏ rời đi, ngay cả việc đòi bồi thường cú đánh vừa nãy cũng không muốn nữa

...

Trịnh Bân quyết tâm muốn chạy trốn, tiếp tục đuổi theo truy cứu sự việc cũng không còn ý nghĩa.

Sự chú ý của Thư Uyển vẫn luôn đặt ở trên người đứa con trai nhỏ đột nhiên xuất hiện này, sau khi nói lời cảm tạ với hàng xóm láng giềng đã lên tiếng giúp bà, vội vàng đưa đám người Bùi Ý vào trong nhà.

Diện tích nhà ở không lớn, là kiểu phòng có bố cục của thời xưa, nhưng lại được sắp xếp rất gọn gàng, sạch sẽ.

Hai năm trước, sau khi tốt nghiệp đại học Bùi Nguyện đã trở thành giáo viên mỹ thuật, bây giờ đang cùng bạn mở trung tâm dạy học vẽ. Trong phòng cô trưng bày một vài bức họa, màu sắc đều rất ôn hòa tương tự như tính cách của cô.

Thư Uyển là người mẹ nhưng chỉ chiếm một góc nhỏ, ở đó đặt một cái giường đơn, trừ cái này ra Bùi Ý còn phát hiện một căn phòng màu lam nhạt sắp xếp theo bố cục của phòng ngủ nhỏ.

Thư Uyển thật cẩn thận mà nắm lấy tay Bùi Ý dắt đi, "Phòng này là cố ý để lại cho con, mẹ luôn ngóng trông con có thể quay về ở. Từng đấy năm, chăn cũng đã đổi qua lại vài lần."

Bùi Ý có thói quen không để người xa lạ đụng vào mình, nhưng khi nghe được những câu nói tựa như kể chuyện ngày thường này làm cho lòng cậu nóng lên.

Dáng vẻ Thư Uyển chính là hình mẫu người mẹ mà cậu đã từng ảo tưởng-khát vọng muốn có được.

Không chờ cậu nói chuyện, Bùi Nguyện từ trong phòng cô lấy ra hòm thuốc nhỏ, "Mẹ, mẹ mau ngồi xuống, con giúp mẹ khử trùng miệng vết thương, đừng để bị nhiễm trùng."

Bùi Ý im lặng không lên tiếng mà nắm tay Thư Uyển chủ động dẫn bà đi qua.

Mẹ con hai người chưa từng nghĩ Bùi Ý hành động như vậy, bốn mắt đối diện nhìn nhau không hẹn mà cùng lộ ra vui mừng.

Một thời gian không thấy, sao lại cảm giác cả người Bùi Ý đều 'thông suốt thông thấu*' không ít? Đây là một chuyện tốt!

*Hiểu thấu và thông suốt.

Bùi Nguyện lấy ra một cây tăm bông tiêu độc, cười thúc giục, "Mẹ, mẹ mau ngồi xuống, đừng làm cho em trai lo lắng."

"Ừm!"

Thư Uyển nhìn con trai con gái khó khăn lắm mới tề tụ đầy đủ ở bên cạnh mình, trong lúc nhất thời quên đi cảm giác đau xót khi bôi thuốc.

Bà nhìn chằm chằm hai chị em hồi lâu, mãi mới ý thức được Cao Khải vẫn còn đứng ở cửa, "Xem đầu óc của tôi này, vị tiên sinh này mời ngài ngồi, cảm ơn ngài lúc nãy đã ra mặt giúp đỡ chúng tôi."

"Tôi nghe Tiểu Ý gọi ngài là ' Chú Khải ', ngài là người bên nhà họ Bùi phái tới sao?"

Cao quản gia vẫn đứng ở cửa như cũ, giới thiệu đơn giản, "Chào Thư nữ sĩ*, tôi là quản gia nhà họ Bạc, Cao Khải. Lần trước hai nhà thương lượng chuyện liên hôn kết thân, ngày hôm qua tiểu thiếu gia đã dọn đến sinh sống cùng nhị thiếu gia của chúng tôi."

*Nữ sĩ ý chỉ người phụ nữ đã kết hôn, chức phận được xem như khá cao hoặc tỏ ý tôn trọng với người đã lớn tuổi, có gia đình,...khá đồng nghĩa với từ tiểu thư.

Tay Thư Uyển đang nắm tay Bùi Ý bỗng nhiên run lên, "Cái, cái gì Bạc gia cơ? Liên hôn lại là thứ gì?"

"Còn có thể là cái gì?!" Bùi Nguyện lập tức phản ứng lại, tức đến đỏ mắt, "Việc liên hôn này chắc chắn là lão già Bùi Như Chương tự ý làm chủ?"

"Bọn họ, bọn họ coi Tiểu Ý thành cái gì? Khi dễ hắn ngoan ngoãn sẽ không phản kháng cho nên mạnh mẽ đem hắn ném vào nhà họ Bạc mấy người, đổi lấy lợi ích thương nghiệp?!"

Cao Khải không ngờ được cảm xúc của mẹ con hai người kích động như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào——

Dù trưởng bối hai nhà có tâm tư mưu đồ không thể phơi bày ra bên ngoài, nhưng nhị thiếu gia cùng tiểu tiên sinh đều bất đắc dĩ bị ép buộc giống nhau.

Bùi Ý thấy Cao quản gia khó xử, đành phải lắc nhẹ cánh tay Bùi Nguyện một chút, "Chị, nhà họ Bạc gia và nhị thiếu gia đều rất tốt, ông nội và chú không tốt, em không thích bọn họ."

Một câu trần thuật đơn giản, Bùi Ý cố ý giải thích thật chậm, nhưng nghe vào tai Thư Uyển và Bùi Nguyện lại có cảm giác hoàn toàn không giống nhau.

Từ sau khi Bùi lão phu nhân qua đời, bọn họ tìm mọi cách muốn gặp Bùi Ý nhưng tất cả đều bị nhà họ Bùi cự tuyệt ngoài cửa.

Thư Uyển mơ hồ có thể đoán được con trai nhỏ ' ngốc nghếch' ở trong ngôi nhà lớn giàu có mà lạnh như băng đó sẽ chịu đãi ngộ như thế nào, toàn bộ vết bầm trên cánh tay chắc chắn là do người nhà họ Bùi ban tặng!

Thư Uyển nhẹ vuốt ve vết thương trên cánh tay Bùi Ý, vừa hối hận vừa tự trách, "Đều do ta, ta không có làm tốt trách nhiệm của một người mẹ."

Năm đó hoàn cảnh gia đình của bà thấp kém, Bùi lão gia rất ghét bỏ điểm này, cho nên mới không đồng ý hôn sự của bà và Bùi Như Diệp.

Sau đó chồng qua đời, thế đơn lực mỏng* bà không có cách nào giữ được hai đứa nhỏ ở lại bên cạnh mình.

*ý ở đây là vừa không có chỗ dựa, vừa không có năng lực

Con gái mới lớn một chút càng ỷ lại mẹ ruột là bà, Bùi lão gia tử lại quyết tâm muốn đoạt lại đứa cháu ruột Bùi Ý này, sau nhiều lần lôi kéo dây dưa đã tạo thành cục diện cốt nhục chia lìa.

Không phải bà không muốn giành lại con trai, mà là bà không có năng lực, cũng không quyền lực, kinh tế và địa vị xã hội .

Bùi Nguyện biết rõ mấy năm nay mẹ sống cũng không dễ dàng, hít sâu một hơi, "Tiểu Ý, chúng ta không đi Bạc gia nữa, nếu ông nội và chú không cần em, vậy nhân cơ hội chuyển đến đây sống cùng chị và mẹ, được không?"

Thư Uyển một tay giữ chặt con gái, một tay giữ chặt con trai, "Đúng vậy, mẹ sẽ đi tìm một căn phòng lớn hơn tốt hơn, một nhà ba người chúng ta sống cùng nhau."

Bùi Nguyện còn khẳng định thêm, "Đúng! Hơn nữa có cả cha, chúng ta mới thật sự là người một nhà."

"......"

Bùi Ý cảm nhận được sự quan tâm nhiệt tình của người bên cạnh, trong lòng rung động.

Nhưng cậu vì tình cảnh những ngày sau này của hai mẹ con, không thể không lắc đầu cự tuyệt, "Không."

"Ông nội sẽ tức giận, Bạc gia rất tốt, con có thể tới gặp hai người."

"......"

Cao quản gia thấy vậy, yên lặng rời khỏi, để lại không gian cho ba người nói chuyện.

Bùi Nguyện ăn ý hiểu được ý tứ của em trai mình, giọng điệu trầm xuống, "Mẹ, Tiểu Ý suy xét không sai, lão gia tử nếu biết chúng ta lén mang Tiểu Ý đi, phá hỏng hợp tác thương nghiệp giữa hai nhà, chỉ sợ sẽ gây khó dễ cho chúng ta."

Thư Uyển nghe thấy mấy lời này, trong lòng lạnh đi một nửa.

Thủ đoạn của Bùi lão gia tử bà đã trải qua, hiện tại tới tuổi này rồi, bà bị gây khó dễ như thế nào đều không quan trọng, nhưng vạn nhất giận chó đánh mèo tới trên người hai đứa nhỏ, vậy phải làm sao bây giờ?

Bùi Ý nhìn thấy hai người mặt ủ mày ê, cậu vô thức theo thói quen của nguyên chủ trong thân phận người nhà, ý đồ hòa hoãn, "Con sẽ thường xuyên tới gặp hai người, anh ấy sẽ để cho con tới."

Từ trước đến nay Bùi Nguyện rất hiểu rõ ngụ ý trong lời nói đơn giản của em trai, hiểu ngầm, "Tiểu Ý, ý em là con người Bạc nhị thiếu gia rất tốt? Bạc gia sẽ để em thường xuyên tới gặp chúng ta đúng không?"

Bùi Ý gật đầu thật mạnh, nhỏ giọng bổ sung, "Sau này, sau này chúng ta sẽ ở chung."

Ở trong lòng cậu phản diện Bạc Việt Minh so với đám người nhà họ Bùi kia còn tốt hơn rất nhiều, huống chi cậu vốn dĩ đã có kế hoạch rời khỏi nhà họ Bạc, mang theo mẹ và chị gái nguyên chủ cùng nhau rời đi sinh sống ở nơi khác.

Nhưng tạm thời không phải là bây giờ.

"Thật sao?"

"Vâng."

Bùi Ý duy trì thiết lập nguyên chủ, đứt quãng mà cùng mẹ con hai người chậm rãi nói chuyện, cuối cùng cũng làm cho bọn họ tạm thời áp xuống lo lắng cùng không muốn.

Đến thời gian ăn tối, Cao quản gia lo lắng cho Bạc Việt Minh ở nhà, thúc giục trở về.

Tuy rằng Thư Uyển và Bùi Nguyện không nỡ chia xa Bùi Ý, nhưng cũng may hai bên đã hẹn thời gian gặp mặt lần sau, rốt cuộc thì so với khi ở nhà họ Bùi càng có hi vọng.

Ô tô chậm rãi lái khỏi đầu ngõ hẻm nhỏ.

Bùi Ý nhìn bóng dáng hai mẹ con Thư Uyển nhỏ dần thành chấm nhỏ, đột nhiên nghe thấy Cao quản gia bên cạnh an ủi, "Tiểu thiếu gia, cậu yên tâm, tình huống hôm nay tôi sẽ nói đúng sự thật cho nhị thiếu gia."

Trước khi rời đi, ông đã lưu lại bảo tiêu ở bên cạnh theo dõi, đề phòng Trịnh Bân lại lần nữa đến cửa gây phiền toái.

"Nếu Bùi tiểu thư có yêu cầu căn phòng mới hay cần luật sư giúp đỡ khởi tố, tôi cũng có thể tìm người giúp đỡ."

Cao quản gia không uổng là nhân vật rèn luyện từ trong hào môn, nói chuyện làm việc đều chu đáo mọi mặt.

Lo lắng trong lòng Bùi Ý dần dần giảm xuống, nhưng trải qua chuyện ngày hôm nay, ý nghĩ muốn nhanh chóng kiếm tiền của cậu được ưu tiên đặt lên hàng đầu.

Người sống trên đời, cầu người không bằng cầu mình.

Cậu là dựa vào liên hôn tiến vào nhà họ Bạc nhưng không định sống cả đời dưới cánh chim của Bạc Việt Minh. Huống chi sau này cậu còn muốn thay thế nguyên chủ chăm lo cho mẹ và chị gái.

Bùi Ý nhớ tới nghề cũ của mình trước khi xuyên thư, trong lòng đã có quyết định.

Nếu quyết tâm muốn kiếm tiền, dù sao cũng phải có thứ giống như ' vũ khí ' thuận tay. Cậu nhìn về phía Cao Khải, giả vờ thật cẩn thận mà mong đợi.

"Chú Khải, cháu muốn, muốn một thứ."

Cao quản gia không ngờ Bùi Ý sẽ chủ động muốn có một thứ gì đó, nhưng vẫn trả lời: "Tiểu tiên sinh, cậu nói đi, cậu muốn cái gì?"

...

Khi hai người về đến tiểu biệt thự cô độc kia, bầu trời vẫn còn tờ mờ sáng.

Bạc Việt Minh ngồi trong vườn hoa ở biệt thự, một bên đeo tai nghe Bluetooth, bên cạnh còn có một người nam nhân đeo kính trông rất tri thức, không biết nói chuyện gì với nhau.

Cao Khải thấy vậy, thấp giọng bảo, "Tiểu tiên sinh, chắc là nhị thiếu gia đang xử lý công việc làm ăn, chúng ta tạm thời đừng quấy rầy ngài ấy."

Bùi Ý hiểu rõ.

Theo như miêu tả trong sách, tuy rằng Bạc Việt Minh bị Bạc lão gia cùng đại phòng (bác cả) tước đoạt vị trí quyền hành trong tập đoàn, nhưng hắn còn có công ty riêng do chính hắn thành lập, mọi việc có thể dặn dò trợ lý giải quyết thay.

Hai người vừa mới chuẩn bị từ bên cạnh đi vòng qua, đột nhiên nghe thấy một tiếng mèo con mềm mại kêu.

"Meooo ~ meooo~"

Bùi Ý bị tiếng kêu to này hấp dẫn, bước chân của cậu dừng lại, ánh mắt theo âm thanh tò mò đi tìm.

Một con mèo con nhỏ màu đen không biết chạy ra từ nơi nào, lúc này đang bám vào ống quần Bạc Việt Minh lay lay, to gan lớn mật muốn nhảy lên trên người Bạc Việt Minh.

"Meo~! Ngaoo ~"

Ấy!

Một tiếng lại một tiếng kêu to, đặc biệt quấy lấy đến hăng say!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro