Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 6

Beta:TrangHana9182, Trans: Nhiethanhhan1412, editor:Thanhthanh080501

------------------------------------

Buổi sáng ngày hôm sau, tiếng đập cửa vang lên.

Sau đó là tiếng Cao quản gia cẩn thận đánh thức Bùi Ý dậy. "Bùi tiểu tiên sinh, ngài dậy chưa ạ?"

Bùi Ý còn chưa ngủ đủ, định dùng chăn che tai ngăn tiếng ồn. Nhưng chợt nghĩ đến hoàn cảnh bây giờ của bản thân, đành phải gian nan chui từ ổ chăn ra, đứng dậy mở cửa.

Cốc cốc.

Ở bên ngoài, Cao quản gia gõ cửa cả nửa ngày, cuối cùng cũng nhìn thấy cửa phòng hé mở ra một khe nhỏ.

"Chú Khải."

Đầu tóc Bùi Ý rối loạn, khuôn mặt còn vương lại chút dáng vẻ buồn ngủ, âm thanh nói chuyện mang theo chút mềm mại lười biếng, trên đôi má trăng trắng còn in một vệt hằn đỏ, trông điệu bộ mơ mơ màng màng này của cậu rất đáng yêu.

Cao quản gia nhớ đến đứa con trai nhỏ còn đang học cao trung của mình, nét cười càng thêm ôn hòa, "Tiểu tiên sinh, ngài đói bụng chưa? Có muốn xuống tầng dùng bữa sáng không?"

Bùi Ý nghe thấy Cao quản gia thay đổi xưng hô với mình, suy nghĩ phút chốc chậm lại vài giây.

Cao quản gia dường như nhận ra nghi vấn của cậu, chủ động giải thích, "Dựa theo tuổi tác cùng bối phận, trong nhà còn có một vị ' tiểu thiếu gia 'nữa, vì để tránh phiền phức không cần thiết sau này, nhị thiếu gia bảo chúng tôi thống nhất sửa lại xưng hô."

Bùi Ý nghe Cao quản gia nói, nhớ tới trong nguyên tác nhà họ Bạc đúng là còn có một vị tiểu thiếu gia, vì thế gật gật đầu.

Chỉ là một cái xưng hô mà thôi, gọi sao cho thuận tiện, không bị nhầm lẫn là được rồi.

Cao quản gia nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ, "Tiểu tiên sinh, ngài sửa soạn xong rồi sau đó xuống tầng nhé? Có cần người hầu giúp đỡ không ạ?"

Bùi Ý lắc đầu.

Nguyên chủ ngốc như vậy còn có thể tự rửa mặt, càng đừng nói đến bản thân cậu vốn dĩ là một người có tâm trí hoàn toàn bình thường.

Cao quản gia không thúc giục cậu, đơn giản thuật lại vài câu sau đó đi xuống tầng, Bùi Ý về phòng vệ sinh cá nhân xong, đến khi mở vali hành lý ra mới phát hiện!

Tối hôm qua vội vã rời khỏi Bùi gia chướng khí mù mịt kia, cậu chỉ tùy tiện lấy từ trong tủ mấy bộ quần áo rồi rời đi ngay. Bây giờ nhìn kỹ lại, hầu hết quần áo của nguyên chủ đều là đồ cũ đã mặc nhiều năm, gần như đều đã giặt tới bạc màu.

Bùi Ý chỉ có thể lấy ra một bộ áo trắng quần đen đơn giản, miễn cưỡng mà mặc lên người.

Có thể là do hoàn cảnh lớn lên cùng với thần trí bất thường liên lụy, nguyên chủ trông như một thiếu niên nhỏ nhắn, trắng tinh, nhìn như mèo con, cũng lại giống thỏ nhỏ trắng xinh, mềm mại, tròn tròn không nhìn ra được một chút sắc bén nào.

Có điều mắt nhìn tai nghe chưa chắc đã là thật, cậu không hiền lành như vẻ bề ngoài đâu.

Sửa soạn xong, Bùi Ý đi xuống cầu thang, nhà ăn tầng một vẫn còn tràn ngập hương thơm của đồ ăn sáng.

Bạc Việt Minh ngồi ở vị trí chủ vị, trước mặt chỉ còn một cái bàn trống không, chắc là đã ăn xong.

"Tiểu thiếu gia, mau tới đây ngồi. Ngài muốn ăn cái gì?"

Cao quản gia cầm cà phê đưa tới trong tầm tay Bạc Việt Minh, "Có sandwich và bánh bao, cũng có thể kêu phòng bếp chiên bò bít tết và trứng gà."

đối với bữa sáng Bùi Ý không có yêu cầu cao, tùy tiện cầm lên mẩu bánh mì ở trên đĩa từ trên bàn cơm.

Cao quản gia thấy vậy liền hỏi, "Ngài có muốn uống thêm cái gì không? cà phê thì sao ạ?"

Bùi Ý nhìn thoáng qua cốc cà phê còn nóng trên tay Bạc Việt Minh, cảm thấy đầu lưỡi tràn ngập mùi vị cay đắng, cậu đột nhiên nhớ tới tối hôm qua còn chưa uống trộm được rượu vang đỏ, nhẹ nhấp môi.

Không đợi cậu mở miệng, Bạc Việt Minh liền trả lời hộ, "Trong nhà có sữa bò không? bảo nhà bếp hâm cho cậu ấy một ly."

"......"

Bùi Ý nghẹn lời.

Cao quản gia nghe thấy mệnh lệnh đó rồi gật nhẹ đầu, dò hỏi Bùi Ý một chút, "Tiểu tiên sinh, cậu có thích sữa bò ấm không?"

Chữ "không" nghẹn lại ở yết hầu của Bùi Ý, vì giữ gìn hình tượng cũng chỉ đành sửa miệng, "Vâng, thích ạ."

So sánh giữa rượu vang đỏ và cà phê, sữa bò ngọt ngào càng phù hợp với hình tượng của nguyên chủ hơn.

Cao quản gia lập tức vào bếp phân phó phòng bếp chuẩn bị, cả nhà ăn rộng rãi chỉ còn lại có Bùi Ý và Bạc Việt Minh, thật là yên tĩnh.

Bùi Ý một bên xé mẩu bánh mì, một bên vô thức đem ánh mắt dừng ở trên khuỷu tay của đối phương.

khác với thuốc cầm máu tương đối đơn giản tối hôm qua, lúc này miệng vết thương đã được băng lại bởi một tầng băng vải không thấm nước ngăn ngừa nhiễm trùng.

Bạc Việt Minh nhấp một ngụm cà phê, " Vết thương đã không sao rồi."

Bùi Ý dừng lại động tác xé bánh mì, không xác định mà nhìn về phía Bạc Việt Minh.

Đôi mắt đối phương vẫn luôn tĩnh thúy*, như là biển sâu ánh bạc không gợn sóng, rõ ràng là không nhìn thấy cái gì, nhưng lại có thể đem tất cả ánh sáng rất nhỏ hàm chứa trong đó.

* Yên tĩnh và thâm thúy

Bạc Việt Minh buông tách cà phê, "Vẫn đang nhìn tôi chằm chằm đấy à?"

"Không, không có."

Bùi Ý nhìn lén bị bắt được cảm thấy có chút mắc nghẹn, cậu vừa nuốt xuống mẩu bánh mì, đã nghe thấy câu hỏi của Bạc Việt Minh ở đối diện, "Bùi Ý, cậu có muốn đi gặp mẹ cậu một chút không?"

"......"

Bùi Ý sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới đối phương sẽ hỏi việc này.

Bạc Việt Minh không nghe thấy Bùi Ý đáp lại, cũng không có nhìn đến thần sắc của cậu, nếu đã mở miệng nói ra, hắn không muốn nói một nửa lại giữ một nửa.

"Trước khi hai nhà đưa ra đề nghị liên hôn, tôi đã cho người hỏi thăm qua đại khái tình huống của cậu". Bạc Việt Minh cũng không có che giấu điều này, "Nghe nói Thư phu nhân và Bùi tiểu thư mấy năm nay vẫn luôn sống ở Đế Kinh, bọn họ có biết việc cậu liên hôn không?"

Bùi Ý lắc đầu, chợt nhớ tới đôi mắt của Bạc Việt Minh, "Ông nội không có cho, không cho tôi gặp họ."

Bạc Việt Minh đã đoán được sẽ có tình huống này, "Nếu cậu cảm thấy bọn họ cần được biết chuyện này, buổi chiều có thể kêu chú Cao dẫn cậu đi tìm họ."

Bùi Ý nghe thấy đề nghị này, đáy mắt thoáng qua một chút kinh ngạc.

Tối hôm qua trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu còn nghĩ phải dùng cách gì để đi gặp mẹ và chị của nguyên chủ, không nghĩ tới ngủ dậy một giấc, Bạc Việt Minh đã cho cậu một cơ hội quang minh chính đại gặp mặt bọn họ.

Trong lòng Bùi Ý đã quyết, nhưng lúc này cũng không thể quên đi thiết lập của nguyên chủ, "Tôi, tôi có thể đi sao?"

Đầu ngón tay Bạc Việt Minh gõ nhẹ ở cạnh ngoài ly cà phê, "Có thể."

Tối hôm qua, trong lúc Bùi Ý xử lý miệng vết thương cho hắn có nhắc đến mẹ ruột. Tuy rằng chỉ là một vài từ, nhưng vẫn làm Bạc Việt Minh nhớ đến quá trình trưởng thành của bản thân cũng đã phải trải qua những điều đó.

Nếu đối phương muốn gặp, vậy hắn thuận nước đẩy thuyền kêu Cao quản gia dẫn cậu đi gặp một lần.

Coi như cảm ơn vì tối hôm qua Bùi Ý đã có ý tốt giúp đỡ hắn.

Thứ hai cũng là để đề phòng vạn nhất, bảo Cao quản gia mượn cơ hội đi thăm dò bản tính thật sự của mẹ cậu, để tránh xem phải là người mẹ tham lam không đáng tin cậy, về sau muốn dựa vào danh nghĩa của Bùi Ý mà gây rối chọc phiền toái cho nhà họ Bạc.

...

2 giờ chiều, xe dừng ở một cái đầu hẻm tồi tàn.

Nhật ký của nguyên chủ ghi lại địa chỉ của Thư Uyển, mẹ nguyên chủ, cùng địa chỉ Bạc Việt Minh lén kêu người điều tra giống nhau, đều là ở số 26 ngõ Bạch Dương.

Đường đi được tạo thành từ những phiến đá gồ ghề lồi lõm, hai bên ngõ nhỏ là vách tường được che kín bởi các loại tờ rơi quảng cáo cùng rêu xanh, nói thật, phòng ở trên đoạn đường này không tính là tốt, đều có vẻ lộ thiên hết rồi.

Bùi Ý vừa mới bước vào đầu hẻm, ký ức còn sót lại ở trong đầu liền hiện lên, hơn hai mươi năm, mẹ và chị gái nguyên chủ vẫn luôn ở nơi này, chưa từng chuyển đi.

Cao quản gia đi đến, "Tiểu tiên sinh, cậu nhớ rõ địa chỉ chứ? Là ở chỗ này sao?"

Bùi Ý gật gật đầu, không đợi cậu nói gì, sâu trong ngõ nhỏ truyền đến thanh âm chửi mắng, la hét ầm ĩ.

"Tao là chủ nhà hay mày là chủ nhà?"

"Trả không nổi tiền thuê nhà thì cút ra ngoài ở cho tao! Ở lâu rồi thì coi đây là nhà của mày luôn à? Còn muốn chiếm đoạt luôn nhà tao không chịu dọn đi?"

"Chưa đến cuối tháng thì làm sao? Hôm nay không thanh toán đủ thì mày cút ra khỏi nhà tao ngay! Không thương lượng gì hết!"

Theo bước chân tới gần, âm thanh tranh chấp càng ngày càng vang dội hơn.

Loảng xoảng!

Từ cửa nhà số 26 một đống đồ vật bị ném ra ngoài, rơi tứ tung đầy đất. Ngay sau đó, một người phụ nữ trung niên bị người ta xô đẩy từ trong phòng, ngã thật mạnh ở bậc cửa.

"A đau!"

Đầu tóc người phụ nữ trung niên rối bù. Lúc ngã xuống, cánh tay bị đá cứa ra một vết máu.

Bà ấy ráng nhịn đau, nhanh chóng nhặt lên hai tấm ảnh chụp bị ném rơi trên đất, sắc mặt vừa nén nhịn vừa bất lực.

"Trịnh tiên sinh, ông đừng có mà khinh người quá đáng!"

Bùi Ý nhìn thoáng qua người trên hai bức ảnh, sắc mặt khẽ thay đổi.

Một người đàn ông vẻ ngoài bình thường bước ra bậc cửa, cười nhạo người phụ nữ trung niên: "Đừng bày ra vẻ đáng thương, tao không mền lòng tha cho đâu!"

Nói rồi, hắn để ý thấy đám người Bùi Ý cùng Cao quản gia đứng gần đó, hung tợn la lên.

" Tụi bây là ai? Đứng đó nhìn ngó cái gì? Đi ra chỗ khác!"

Người phụ nữ trung niên nghe thấy lời này mới quay đầu nhìn lại, khoảnh khắc nhìn thấy Bùi Ý, bà vừa mừng vừa sợ mà đỏ hốc mắt.

"Tiểu, Tiểu Ý! Sao con lại tới đây?"

Bùi Ý lập tức xác nhận thân phận đối phương chính là mẹ của nguyên chủ, Thư Uyển. Cậu nhanh chóng tiến lên, đỡ bà từ trên mặt đất đứng lên, nhìn thấy vết thương trầy da ở cổ tay bà, sắc mặc lặp tức đen lại.

"Mẹ có đau không?"

"Tiểu Ý, đúng là Tiểu Ý của mẹ rồi!"

Thư Uyển vẫn còn đang chìm trong nỗi khiếp sợ khi gặp lại con trai ruột nên không nghe thấy âm thanh dò hỏi của cậu. Tay bà run rẩy vuốt ve vai Bùi Ý, có trăm ngàn lời muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

"Mau để mẹ nhìn xem, sao lại gầy đi nhiều như vậy? Làm sao mà trên tay bị bầm rồi?"

Khung cảnh mẹ con gặp mặt nhau đầy ám ấp còn chưa được đến vài dây, chủ nhà tóc đầu đinh mở miệng nói chuyện tìm cảm giác tồn tại: "ái chà, đây là đứa con trai ngốc mà bà hay nhắc đến sao?"

"Tới đúng lúc lắm! Nếu hôm nay nhà các người không trả hết tiền thuê nhà thì cùng nhau cút ra ngoài cho tao?"

Thái độ nói chuyện đầy ngang ngược

Thư Uyển sợ chủ nhà tức giận sẽ dọa sợ Bùi Ý, bà thu hồi nỗi bất lực của bản thân, đem con trai bảo vệ kín mít ở phía sau. " Trịnh tiên sinh, con tôi không chịu được kích thích lớn. Có chuyện gì chúng ta cùng nhau bình tĩnh mà nói chuyện, xin đừng dọa đến nó"

Lời còn chưa nói hết, ngay sau đó một âm thanh mềm nhẹ nhưng lại kiên định vang lên: "Mẹ! mẹ đừng tốn công nói chuyện với loại người không biết xấu hổ này!"

Ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng hướng đến người vừa mới tới, là một cô gái trẻ tuổi với bề ngoài dịu dàng, thanh tú đang chạy đến

Lúc bốn mắt nhìn nhau, Bùi Ý nhận ra ngay cô ấy là chị gái nguyên chủ, Bùi Nguyên.

Bùi Nguyên nhìn về phía Bùi Ý với ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc và vui mừng. Sau đó đau lòng mà nắm lấy khuỷu tay bị trầy da của Thư Uyển. "Mẹ, Tiểu Ý tại sao cũng ở đây? Hai người không có việc gì chứ?"

Chủ nhà tóc đầu đinh bị mắng là "không biết xấu hổ" bước lên một bước, vẻ mặt đầy giận dữ: "Con mẹ nó, chửi ai không biết xấu hổ hả?"

Bùi Nguyên hít sâu một hơi, dù cho thân thể nhỏ xinh, nhưng vẫn cố gắng dũng cảm chắn trước người mẹ cùng em trai. " Trịnh Bân, ông đừng có tưởng mẹ con chúng tôi nhịn ông một hai lần thì đòi lần thứ ba!"

"Trong vòng nửa năm, ngay từ ban đầu ông đã vi phạm hợp đồng thuê nhà với chúng tôi. Giá thuê từ 5000 tệ một tháng tăng lên 6000 tệ, sau đó lại tăng lên đến 8000 tệ. Bây giờ còn muốn tăng tới 10.000 tệ!"

"Nếu chúng tôi không đồng ý, ông liền tự tiện xông vào gây rối! Lần trước xô ngã làm mẹ tôi bị thương ở chân, bây giờ lại làm cổ tay bà ấy bị thương! Rốt cuộc là ai cãi chày cãi cối không cần lý lẽ ở đây, đồ không biết xấu hổ!"

Căn phòng trước mặt có diện tích rất nhỏ, đây là nơi Thư Uyển cùng chồng bà là Bùi Như Diệp bắt đầu xây dựng tổ ấm của họ năm đó.

Chủ nhà ban đầu là mẹ của Trịnh Bân, bà là người tính tình ôn hòa.

Hơn hai mươi năm qua, đều là phận phụ nữ nên bà chủ bà hiểu rõ Thư Uyển sống cũng không dễ dàng chút nào. Những ngày lễ, tết vẫn luôn giúp đỡ, cho dù là vật giá leo thang, bà ấy chỉ tăng giá tiền thuê trong phạm vi khả năng của mẹ con bọn họ.

Một năm trước, bà chủ nhà sang tên căn hộ lại cho con trai Trịnh Bân. Sau khi có được căn hộ này, điều đầu tiên đối phương làm là yêu cầu tăng tiền thuê nhà.

Ban đầu Thư Uyển và Bùi Nguyên đều đồng ý, chủ yếu là vì nợ ân tình từ mẹ của người ta. Vì thế hai bên ký lại hợp đồng thuê nhà, giao tiền cọc, quy định cứ hai tháng trả tiền thuê một lần.

Thư Uyển không muốn con gái gánh vác quá nhiều tiền thuê nhà, thà rằng dậy sớm về trễ mà làm hai công việc cùng một lúc, nhưng cũng không than mệt thân khổ. Hơn nữa, mấy năm nay bà ăn mặc cần kiệm cũng tiết kiệm được một ít, tiền phòng cũng không phải là vấn đề lớn.

Chưa từng nghĩ tới mới qua nữa năm, Trịnh Bân đã tự tiện thông báo đổi ý tăng tiền nhà.

Căn hộ này chứa đựng rất nhiều hồi ức của Thư Uyển, vốn là không bỏ được mà dễ dàng dọn đi. Hơn nữa từ sau khi Bùi lão phu nhân qua đời, mẹ con hai người vẫn luôn bị Bùi gia cự tuyệt ngoài cửa, đã rất lâu bọn họ không gặp lại Bùi Ý.

Địa chỉ nhà này là nơi duy nhất Bùi Ý có thể tìm thấy hai người họ.

Vì con trai, vì em trai, mẹ con hai người cắn răng đáp ứng điều kiện tăng tiền thuê nhà một lần lại một lần. Nhưng không ngờ được Trịnh Bân lại ngang ngược đến mức này.

Bùi Nguyên càng nghĩ càng cảm thấy tức giận và ấm ức, giọng run run chỉ trích: "Trịnh Bân, nhà trên đoạn đường này hoàn toàn không có cái giá thuê cao như vậy! Chỉ qua ông thấy chúng tôi nhất định cần thuê căn nhà này, cảm thấy chúng tôi là góa phụ con coi dễ bắt nạt, cho nên mới ngang ngược không nói lý mà tăng tiền thuê nhà!"

Trong thời gian thuê nhà đều liên tiếp vi phạm hợp đồng mà tăng giá nhà. Mỗi lần đến cửa đòi tiền nhà thái độ ngày càng bạo lực, tiền thuê nhà 10.000 tệ tại Đế Kinh cũng là số tiền không nhỏ.

"Tôi nói cho mà biết, hợp đồng thuê nhà, lịch sử chuyển khoản tôi đều lưu lại!"

Dù trong lòng Bùi Nguyện sợ hãi Trịnh Bân to con, nhưng vì người mẹ gầy yếu cùng em trai cái gì cũng đều không hiểu, cô mạnh mẽ nói một hơi: "Nếu ông còn dám làm xằng bậy, chúng ta đến đồn cảnh sát xử lý! Để xem rốt cuộc là ai giống bọn du côn không nói lý lẽ!"

"Mày..."

Trịnh Bân biết mình đuối ý, nhưng không chịu được Bùi Nguyên làm mình mất mặt. Hắn ta tức muốn hộc máu, vung nắm tay muốn hù dọa người trước mặt: "Mày đừng tưởng tao không dám đánh con gái!"

Lời uy hiếp của hắn vừa ra khỏi miệng, Bùi Ý đang được mẹ con hai người che chở đằng sau liền vọt lên, không nhịn được nữa mà đấm cho hắn một quyền thật mạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro