Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

beta:TrangHana9182, edittor: Thanhthanh080501, nhiethanhhan1412

----------------------------------

Khi Bùi Ý đi theo Cao quản gia trở lại trang viên Bạc gia, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.

Nghe thấy tiếng động, Bạc Việt Minh đang ngồi trên sô pha hơi nghiêng đầu về hướng cửa.

Ánh mắt 2 người giao nhau giữa không trung, vừa thanh bạch cũng lại mờ ám, nhìn không rõ lắm.

"Nhị thiếu gia, tôi và Bùi tiểu thiếu gia đã trở lại." Cao quản gia chủ động lên tiếng, đôi mắt quét qua biệt thự trống không.

Từ lúc đôi mắt không còn nhìn thấy, Bạc Việt Minh càng không cho người hầu đi theo bên cạnh để hầu hạ.

Bạc Việt Minh uống một ngụm nước ấm ở trên tay, cũng không nói nhiều, "Bác dẫn cậu ấy lên tầng trước đi, chút nữa lại xuống dưới tìm tôi."

"Vâng."

Cao quản gia xoay người nhìn Bùi Ý vẫn còn ngây ngốc ở cửa, ông nghĩ rằng cậu đang khẩn trương, sợ hãi: "Tiểu thiếu gia, tôi đưa cậu lên phòng nhé?"

Bùi Ý trả lời nhỏ đến mức không thể nghe thấy, đi theo sau Cao quản gia lên cầu thang, cậu giả vờ như lạ lẫm mà quan sát mọi thứ xung quanh, trên thực tế điểm chú ý cuối cùng đều là Bạc Việt Minh.

Có lẽ do nhìn không thấy cũng như không cần thiết nên phòng khách chỉ để lại một bóng đèn nhỏ, ánh sáng nhỏ bé lặng yên không một tiếng động mà bao phủ lên Bạc Việt Minh, phác họa ra thân hình tuấn dật của hắn, đồng thời cũng khiến toàn thân hắn hiện lên sự cô tịch* lạnh lẽo.

*Cô đơn, tịch mịch

"Tiểu thiếu gia, tình huống nhà họ Bạc cùng với thân thế của nhị thiếu gia đều có chút phức tạp."

Một câu của Cao quản gia khiến cho Bùi Ý suy nghĩ miên man.

Đáy mắt Bùi Ý toát ra sự mê mang vì nghe không hiểu, nhưng thật ra cậu lại hiểu rất rõ mối quan hệ của mọi người trong nhà họ Bạc.

Cho tới nay người cầm quyền trong Bạc vẫn luôn là bà của Bạc Việt Minh, Bạc Phái Chi. Bà ở trong giới thương nghiệp Đế Kinh mang danh "Nữ nhân kiên cường",Gia nghiệp của Bạc thị đưa vào tay bà không những không có chút thiệt hại nào, mà còn đứng đầu Hoa Quốc

Ngược lại, Bạc lão tiên sinh chấp quản Bạc gia hiện tại nhìn uy phong, thực chất tên đầy đủ là Thành Ngưỡng Sơn, đã ở rể Bạc gia từ khi còn trẻ.

Sau khi Bạc Phái Chi cùng Thành Ngưỡng Sơn kết hôn, sinh được hai người con trai, cha Bạc Việt Minh ở trong nhà đứng hàng thứ hai, tên là Bạc Lập Hồng.

Bạc Lập Hồng khi còn trẻ rất phong lưu, trong lúc đào tạo chuyên sâu ở nước ngoài, gặp được một cô gái xinh đẹp liền nhanh chóng theo đuổi, thậm chí là cầu hôn, nhưng không đến hai năm ông ấy đã đề nghị chia tay, sau đó phủi mông bỏ đi mang theo hành lý trở về Hoa Quốc.

Chỉ là ai cũng không thể đoán được, sau khi chia tay cô gái đó mới phát hiện bản thân đã mang thai.

Nàng cực kì hận tra nam Bạc Lập Hồng kia, nhưng lại không đành lòng làm tổn thương một sinh mệnh vô tội, sau khi nàng mang thai mười tháng đã sinh ra đứa nhỏ, chính là Bạc Việt Minh.

Năm Bạc Việt Minh 6 tuổi, mẹ hắn đột nhiên chơi trò biến mất, sau khi họ hàng thân thích cân nhắc thì mang theo Bạc Việt Minh khi ấy tuổi còn nhỏ đến Hoa Quốc, tìm tới Bạc gia.

Khi đó Bạc Lập Hồng đã cưới vợ hơn nữa còn sinh con, đối mặt với đứa con đột nhiên xuất hiện này ông ta tự nhiên là không chịu nhận.

Sau một trận gà bay chó sủa, cuối cùng vẫn là Bạc Phái Chi ra mặt, nhận đứa cháu này, lấy tên Hoa Quốc là "Bạc Việt Minh", hơn nữa còn mang theo nuôi nấng bên người.

Bởi vì thân thế như vậy, dù cho Bạc Việt Minh có ưu tú đến đâu, không tranh không đoạt, mọi người ở dòng chính, dòng phụ đều rất không thích hắn.

"Trước kia, khi lão phu nhân còn ở đây, những người đó còn có thể giả vờ làm người một nhà để giữ chút thể diện. Hiện giờ bà ấy nằm viện, đôi mắt nhị thiếu gia lại đột nhiên xảy ra chuyện, bọn họ liền ở trong tối ngoài sáng mà ngáng chân-chặn đường......"

Cao quản gia bất bình thay Bạc Việt Minh, theo bản năng mà nói nhiều mấy câu, liếc mắt thấy vẻ ngây thơ trên mặt Bùi Ý nên đã kịp thời sửa lời: "Tiểu thiếu gia, về sau cậu có việc gì thì tới tìm tôi, ngàn vạn lần đừng chạy loạn trong trang viên, biết chưa?"

Đừng làm cho những người khác của Bùi gia tóm được cơ hội, gián tiếp đem đến phiền toái cho Bạc Việt Minh.

Bùi Ý hiểu ý của Cao quản gia, gật gật đầu.

Cao quản gia rất thích bộ dáng ngoan ngoãn của cậu, cười cười mở cửa phòng "Đến rồi, cậu vào đi."

Chờ đến khi cửa phòng mở hẳn ra, Bùi Ý mới phát hiện bên trong có một không gian rộng lớn khác.

Vào cửa chính là một phòng khách nhỏ, trang hoàng theo phong cách Bắc Âu nhìn rất sạch sẽ, một mặt tường thật lớn chứa đầy những chai rượu vang đỏ trân quý khiến mọi người chỉ biết hâm mộ ngước nhìn, trái phải hai bên là từng căn phòng độc lập kéo dài.

"Bên trái là phòng ngủ của nhị thiếu gia, tiếp đến là thư phòng, đó đều là khu vực cá nhân, không có việc gì tuyệt đối không thể vào."

Cao quản gia giới thiệu lần lượt, tiếp đó lại mở ra cánh cửa bên phải thay Bùi Ý, "Vốn dĩ phòng này để trống, buổi chiều mới bảo người làm đổi thành phòng ngủ, tạm thời tiểu thiếu gia ở chỗ này trước, thiếu thứ gì có thể nói với tôi."

Cao quản gia không nghĩ rằng Bùi Ý có thể nghe hiểu hết trong một lần, nhưng dựa vào chức trách* của quản gia, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều phải nói rõ ràng.

*chức vị, trách nghiệm,...Chắc thế ha.

Bùi Ý yên lặng mà quan sát căn phòng của mình, chim sẻ tuy nhỏ nhưng đầy đủ ngũ tạng*, đứng sát cửa sổ còn có thể nhìn thấy hoa viên phía dưới, thật sự rất phù hợp tâm ý của cậu.

*Ý nói căn phòng tuy nhỏ nhưng lại có đầy đủ mọi thứ cần thiết.

Cao quản gia đem hành lý của Bùi Ý đặt ở cửa phòng ngủ, "Tiểu thiếu gia, có cần tôi giúp cậu lấy đồ vật ra sắp xếp vào phòng không?"

Bùi Ý lắc lắc đầu, kéo vali hành lý của mình qua.

"Vậy tiểu thiếu gia ở nơi này nghỉ ngơi trước, tôi xuống lầu chuẩn bị đồ ăn cho cậu." Cao quản gia hoàn toàn không có hoài nghi ngôn hành cử chỉ của Bùi Ý.

Tính ra thì mọi người đều nói Bùi tiểu thiếu gia tự trầm lặng như người câm trong thời gian dài sau một thời gian dài, ngẫu nhiên bị kích thích mới phát điên. Thế nhưng lúc này ở trong mắt người lớn tuổi, cậu nhè nhẹ gật đầu rõ ràng trông rất ngoan ngoãn lại còn đáng thương.

Cũng không biết người nhà họ Bùi nghĩ như thế nào, bên ngoài thì diễn gia đình từ ái, bên trong lại lén xúi giục bảo mẫu đánh chửi đứa nhỏ, vậy mà bọn họ cũng xuống tay được!

Cao quản gia rất khinh thường hành vi của người Bùi gia họ, nhớ tới nhiệm vụ mà Bạc Việt Minh giao cho ông trước khi ra cửa, sắp xếp cho Bùi Ý thật tốt sau đó liền vội vàng xuống tầng.

...

Sau khi xác nhận đối phương đã rời đi, ánh mắt Bùi Ý mới dừng ở trên chiếc vali màu đen.

Nguyên chủ ở Bùi gia vốn dĩ không được coi trọng, tất cả đồ vật cần thu thập vừa hay đựng vừa trong cái vali này.

Bùi Ý không có vội vã xếp đồ mà từ trong vali lấy ra một quyển nhật ký có khóa mật mã, cậu vuốt ve bề ngoài cũ nát của cuốn nhật ký, dựa vào dãy số đã hằn sâu trong ký ức mở ra nhật ký.

Trang đầu tiên viết một hàng chữ thanh tú: "Chúc bảo bối của mẹ sinh nhật 18 tuổi vui vẻ, mọi điều thuận lợi, mãi bình an lớn lên."

Quyển nhật ký này vốn là món quà thành niên của mẹ nguyên chủ đưa cho cậu ấy.

Bùi Ý nhớ rõ trong truyện gốc đã từng nhắc tới, tình cảm của cha mẹ nguyên chủ chẳng những không được Bùi lão gia đồng ý, mà còn bị phản đối mãnh liệt, thậm chí nghiêm trọng đến mức cắt đứt quan hệ cha con.

Kết hôn không đến mấy năm, cha nguyên chủ qua đời ngoài ý muốn, Bùi lão gia kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, đau lòng mà đem hết thảy sai lầm đều đổ lên trên người mẹ nguyên chủ!

Hai bên giằng co một thời gian dài, khi đó Bùi Ý mới được sinh ra bị cưỡng chế mang về Bùi gia, chị gái mới hơn hai tuổi thì ở lại với mẹ.

Mấy năm nay, Bùi lão gia cũng không cho phép Bùi Ý gặp mặt hai mẹ con họ, nhưng Bùi lão phu nhân mềm lòng sẽ luôn lén sắp xếp cho mẹ con bọn họ gặp nhau.

Mặc dù sau đó nguyên chủ bị ngốc ngoài ý muốn, nhưng việc âm thầm liên hệ lại không bị cắt đứt.

Bùi Ý mở ra quyển nhật ký, đều đọc qua một lượt mấy trang nhật ký, chữ viết tay nhìn ngã trái ngã phải nhưng lại rất có trật tự logic, ký ức duy nhất thuộc về nguyên chủ tràn đầy trong đầu.

Đúng vậy.

Những ngày sau khi bị ngốc ngoài ý muốn, nguyên chủ cũng không phải là suốt ngày mơ hồ, mấy ngày nay tâm trí đã khôi phục một chút, nhớ được một số thứ liền viết lại.

Nguyên chủ biết tình cảnh của mình ở nhà họ Bùi, biết mẹ và chị gái ở ngoài sống rất gian nan, càng muốn chạy trốn khỏi nhà họ Bùi, cùng những người mình yêu thương trải qua những ngày tháng thật tốt.

Đáng tiếc không đợi hắn nghĩ được cách, đã bởi vì chịu kích thích lớn từ việc "liên hôn" mà nhảy sông tự tử.

Bùi Ý khép nhật ký lại, hít sâu một hơi, một lần nữa càng thêm kiên định với ý tưởng và kế hoạch của bản thân.

Nếu đã xuyên đến thế giới trong sách thay thế cho nguyên chủ, tự nhiên cậu sẽ thay đối phương hoàn thành tâm nguyện.

Sở dĩ lựa chọn theo cốt truyện liên hôn trong sách, bước vào nhà họ Bạc, ngoài việc muốn dựa vào sự bảo hộ mà âm thầm kiếm tiền, cũng là muốn thoát khỏi sự giám thị của nhà họ Bùi để gặp mặt người thân nguyên chủ.

Đương nhiên, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu, cậu không thể nóng vội.

...

Đồng hồ báo thức nhỏ trên bàn sách tích tắc rất nhanh đã tới 11 giờ.

Bùi Ý sắp xếp xong liền nằm ngã lên giường, tuy rằng hôm nay đã trải qua một hồi lăn lộn, nhưng tật xấu lạ giường khó đi vào giấc ngủ của cậu vẫn ngoan cường quấy phá.

Đột nhiên, trong phòng khách nhỏ bên ngoài truyền đến động tĩnh rất nhỏ.

Bùi Ý do dự hai giây, tay chân nhẹ nhàng xuống giường, mở cửa phòng tìm tòi.

Đêm đã khuya.

Bạc Việt Minh một mình đứng trước tường rượu trong phòng khách, trên bàn bên cạnh người là bình gạn rượu đang chứa rượu vang đỏ mới mở ra trước đó, ở dưới ánh đèn tản mát ra màu sắc mê người.

"......"

Bùi Ý từ trước đến nay yêu rượu như mạng lập tức phát thèm, hầu kết hơi hơi chuyển động.

Bạc Việt Minh vốn còn đang lay lay ly rượu dường như là nhận ra cái gì, ngay sau đó tầm mắt mơ hồ của hắn hơi hướng về phía cậu, "...... Bùi Ý?"

Ánh mắt Bùi Ý cuối cùng quay trở lại trên mặt hắn, khẽ lên tiếng, "Vâng."

Xác nhận thân phận đối phương, lông mày Bạc Việt Minh hơi nhíu lại ở giữa nhỏ đến không thể phát hiện.

Hắn có thói quen ở chỗ này uống rượu một mình vào buổi tối, hiện giờ đột nhiên nhiều ra một người, là một ánh mắt, mặc dù đang ở trong tình huống không nhìn thấy, cũng khó tránh khỏi cảm thấy không được tự nhiên.

Chẳng qua, Cao quản gia đã nói qua tình cảnh của Bùi Ý ở nhà họ Bùi.

Đến cả bảo mẫu còn có thể dẫm ở trên đầu,vị tiểu thiếu gia này như là người trong suốt không ai nhìn thấy, tính cách như vậy không chừng cũng chỉ có thể trở thành công cụ liên hôn, không lọt nổi vào tầm mắt của Bạc Quan Thành.

Nghĩ đến chỗ này, Bạc Việt Minh dứt khoát tỏ thái độ, "Bùi Ý, chúng ta chỉ là liên hôn trên danh nghĩa, ngại trưởng bối nên không cự tuyệt được, nhưng tuyệt đối sẽ không có việc tiến thêm một bước."

Bạc Việt Minh không giống như những người khác nhân nhượng Bùi Ý "bị ngốc" mà thả chậm tốc độ nói.

"Nếu là cậu nguyện ý lưu lại nơi này, ăn, mặc, ở, đi lại của cậu sẽ không bị thiếu. Nếu cậu muốn chạy, tôi cũng tuyệt đối không giữ người."

Khóe miệng Bùi Ý hơi cong, trong lòng đồng ý trăm phần trăm.

Hai bên hờ hững không quấy rầy nhau, đây cũng là cách sống mà cậu muốn.

Suy tư một lát, giọng điệu Bạc Việt Minh đột nhiên thay đổi, như là cảnh cáo, "Chỉ có một việc, cậu nhất định phải nghe rõ, cậu không được bước vào phòng của tôi. Nếu bị phát hiện, tôi sẽ lập tức đem đuổi cậu ra khỏi nhà họ Bạc."

Bùi Ý liếc đến căn phòng phía sau hắn, hiểu rõ đồng thời lại cảm thấy buồn cười.

Tuy rằng vai ác Bạc Việt Minh có thể khôi phục thị lực ở cuối truyện, nhưng hiện giờ vẫn không có nhìn thấy, cho dù là có người chuồn êm vào phòng thì cũng không nhất định sẽ bị phát hiện đi?

Đuổi ra khỏi nhà họ Bạc ?

Nói lời này là cố ý hù dọa "tiểu tử ngốc" là cậu đây!

Bùi Ý che giấu khóe miệng hơi nâng lên một chút, giấu hứng thú trong sự ngoan ngoãn, "Chồng ơi, em ngoan, em không đi."(hơi ghê nhỉ các bạn)

"......"

Sắc mặt Bạc Việt Minh đang nghiêm túc liền ngẩn ra, hết nắm lại buông chén rượu trong tay, có chút không được tự nhiên mà đáp lại, "Lại thêm một điều nữa, không được gọi tôi như vậy. Thời gian không còn sớm, cậu trở về nghỉ ngơi đi."

Nói xong, hắn xoay người bước từng bước vững vàng về phòng, đóng cửa phòng lại.

Bùi Ý nhịn không được cười trộm ra tiếng, không vội vã trở về phòng, cậu bước nhanh đến gần bàn rượu, cầm lấy ly rượu vang đỏ bị vứt bỏ ngửi ngửi.

Khang Đế có giá sáu chữ số, vừa khui, mới uống mấy ngụm đã bỏ đi toàn bộ.

Dù là có tiền cũng quá phí phạm của trời.

Bùi Ý nhìn cửa phòng đóng chặt, trong miệng lẩm bẩm, "Tốt xấu gì cũng là đối tượng liên hôn trên danh nghĩa, tôi uống non nửa ly không tính là quá phận đi?"

Chẳng qua, đây không phải là vị mà ngày thường cậu thích uống nhất.

Từ trước đến nay Bùi Ý đối với việc phẩm rượu rất có kiên nhẫn, sau khi xác nhận Bạc Việt Minh sẽ không ra khỏi phòng, liền dứt khoát dựa vào bàn rượu bên cạnh lẳng lặng thưởng thức.

Thời gian lặng yên không một tiếng động trôi đi.

Đột nhiên, trong phòng ngủ truyền đến tiếng vang vật nặng ngã xuống đất, màng tai Bùi Ý không kịp phòng ngừa bị ảnh hưởng dẫn đến hơi căng thẳng.

"......"

Bùi Ý hơi chần chờ mà tới gần gõ gõ cửa, nhưng không có tiếng đáp lại. Cậu cảm giác được không thích hợp, theo bản năng mà đặt tay lên then cửa, mới phát hiện cửa phòng không có khóa.

Cửa gỗ đặc dễ như trở bàn tay mà mở ra, âm thanh Bạc Việt Minh đầy áp lực lại ẩn nhẫn truyền ra từ sau cánh cửa khép hờ của phòng tắm.

Chắc rằng đã xảy ra chuyện, Bùi Ý liền nhanh chóng bước đến, hoàn toàn đem cảnh cáo cấm đi vào của Bạc Việt Minh vứt ra sau đầu.

Cậu cố ý mang lên vẻ mặt khiếp đảm tự bế của nguyên chủ, trong nháy mắt bước vào phòng tắm, âm thanh dò hỏi chuẩn bị nói ra cũng biến mất.

Trong phòng tắm hơi nước mờ mịt, cảnh xuân chợt hiện.

Bùi Ý nhìn mọi thứ trước mắt, một ý nghĩ không đàng hoàng đột ngột hiện lên ——

Ồ waooo~

Đây chẳng phải là cậu không cần trả phí là cũng có thể xem sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro