Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

beta: TrangHana9182, editor: nhiethanhhan1412, Thanhthanh080501

--------------------------------------------

Bùi Ý đã biết trước sẽ có một màn như vậy, ánh mắt đối diện với Trần Dung còn đang sững sờ ở trước cửa, "Ngọc bội của tôi đâu?"

"......"

Thằng nhóc này trước nay nhát gan yếu đuối, vậy mà bây giờ trong ánh mắt khí tức âm trầm cuồn cuộn, không một gợn sóng, Trần Dung theo bản năng cảm thấy e sợ" Tiểu thiếu gia, cậu đang nói gì vậy?"

Khóe miệng Bùi Ý gợi lên một độ cong lạnh lùng, cậu hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác.

Ba của nguyên chủ từng là đứa con trai mà Bùi lão phu nhân coi trọng nhất, sau khi ngoài ý muốn đã qua đời khi còn trẻ, để lại nguyên chủ còn đang trong lót tã cho Bùi lão phu nhân nuôi dưỡng ở bên người.

Khi còn bé, nguyên chủ ở trong giới hào môn tại Đế Kinh cũng là một trong những đứa trẻ cực thông minh, đến năm 10 tuổi không may trở nên ngu ngốc, chữa trị thế nào cũng vô ích, sau đó còn náo loạn vài lần dẫn đến bị người ngoài chê cười.

Bùi lão gia xưa nay chỉ quan tâm đến sĩ diện nên đối với đứa cháu này rất lạnh lùng, dứt khoát ném qua một bên tránh né không gặp mặt.

Nhưng Bùi lão phu nhân mềm lòng, thương tiếc đứa cháu này. Bà chăm sóc cẩn thận, lo ngày ba bữa cho cậu, có thứ gì quý giá, thứ gì tốt đều mang cho cậu không chút do dự. Bà chỉ hy vọng một ngày nào đó nguyên chủ có thể khôi phục trở lại bình thường.

Tiếc rằng, trời không chiều lòng người.

Bùi lão phu nhân mắc bệnh phải nhập viện, kể từ khi đó nguyên chủ ở trong ngôi nhà này đã hoàn toàn chẳng còn địa vị, ngay cả bảo mẫu Trần Dung cũng bắt đầu có tâm tư bất chính với cậu.

*bất chính: không chính đáng, trái với đạo đức, trái pháp luật.

Bà ta dựa vào danh nghĩa "chăm lo thiếu gia", đầu tiên là nuốt gần hết số tiền riêng của nguyên chủ được Bùi lão phu nhân cho khi bà ấy nhận được tiền trợ cấp. Chờ đối phương qua đời không còn tiền trợ cấp nữa, thì quay sang đánh chủ ý lên đồ vật trong phòng Bùi Ý.

Không phải bán của lấy tiền để mua sắm đồ gia dụng gì, mà là trộm lấy đưa cho đứa con trai bảo bối của bà ta dùng, cho dù có người dò hỏi bà ta cũng chỉ nói là tiểu thiếu gia đã ném bỏ.

Đây thực đúng là nuôi ong tay áo, dưỡng cáo trong nhà!

Tầm mắt Bùi Ý nhìn thẳng vào Trần Dung không chớp lấy một cái, nếu có tật thì sẽ giật mình mà thôi.

"Cậu"(nguyên chủ) vẫn luôn mang trên cổ miếng ngọc bội mà Bùi lão gia đưa cho từ mấy năm trước, nhìn qua có vẻ rất đáng giá, Trần Dung mãi chẳng tìm được thời cơ thích hợp để trộm, nay ngoài ý muốn mới phát hiện cơ hội tới.

Trước khi thay quần áo để ra ngoài cậu ta dám đem ngọc bội đặt trên giường?

Cơ hội tốt như vậy bà ta sao có thể không xuống tay?

Vì thế, Trần Dung thừa dịp không ai chú ý trộm đem ngọc bội về phòng của mình, suy tính bớt chút thời gian mang ra ngoài bán, thế nhưng bà không ngờ được Bùi Ý vừa bước vào phòng đã hỏi cái này.

Bùi Ý bình tĩnh truy hỏi, "Ngọc bội của tôi đâu?"

"Ngọc bội gì chứ?" Trần Dung thề thốt phủ nhận "Tôi không hề nhìn thấy ngọc bội nào cả!"

Bà ta cho rằng Bùi Ý chỉ là nhất thời cậy mạnh, chính là kẻ xấu mà giả hiền từ đi lên trước hỏi vặn lại cậu, "bản thân cậu làm mất đồ lại đến hỏi tôi?"

"Ngọc bội đó là của lão gia đưa cho cậu! Cậu đã làm mất còn lớn tiếng la hét ầm ĩ như vậy là muốn cho ông ấy biết phải không?"

Bùi Ý không nói lời nào, sự trào phúng trong mắt càng rõ ràng.

Một giây trước còn nói dối là không biết, một giây sau liền nói rõ miếng ngọc bội đó là Bùi lão gia tử đưa cho, người này sớm đã lộ ra sơ hở!

Trần Dung thấy mắng mỏ bình thường vô dụng, lập tức muốn ra tay bắt lấy cánh tay Bùi Ý.

Vốn dĩ cứ mỗi khi cậu hỏi tìm đồ vật, Trần Dung lại qua mặt Bùi lão gia mà tự ra tay đánh nguyên chủ, không đến dăm ba lần là có thể đọa nguyên chủ nhát gan sợ phiền phức này không dám lên tiếng.

Chỉ tiếc, Bùi Ý không phải là nguyên chủ, càng nhìn rõ suy tính trong lòng bà ta.

Trước khi ra cửa lấy ngọc bội làm mồi nhử, chính là chờ con cáo già này mắc bẫy, trò hay chỉ vừa mới mở màn không thể dừng vào lúc này được.

Bùi Ý tay mắt lanh lẹ mà giữ lại cánh tay Trần Dung, không đợi đối phương phản ứng lại đã dùng lực đẩy ra, "Cút!"

loảng xoảng!

Trọng tâm Trần Dung không vững, lảo đảo ngã về bàn làm việc đằng sau.

Đồ vật trên bàn rơi lung tung đầy đất, phát ra tiếng vang liên tiếp không ngừng.

Trần Dung chật vật ngồi bệt dưới đất, bả vai bà ta trùng hợp va phải góc bàn, trong nháy mắt đã cảm thấy cơn đau nhức làm cho sắc mặt của bà ta trở lên vặn vẹo, "Ui da!......"

Bùi Ý không thèm để ý, dùng sức ném một cái bình hoa pha lê lên trên mặt đất, gây ra động tĩnh càng vang dội.

Làm xong việc này Bùi Ý đem ánh mắt nhìn xuống bộ quần áo kín mỏng trên người, thu liễm lại lệ khí trong thân, lẳng lặng chờ đợi những người khác xuất hiện.

Quả nhiên, rất nhanh có tiếng bước chân truyền tới.

Đi tuốt đằng trước là Bùi lão gia, thấy đống lộn xộn trên sàn nhà, mặt mày ông hiện ra một chút không vui, "Sao lại thế này?"

Trần Dung thấy 1 đám người đứng ở cửa, lập tức đỡ cánh tay trái của mình giả vờ thống khổ, chỉ là không đợi bà ta ấp ủ cảm xúc tốt kêu đau, thì một trận khóc nức nở không kịp đề phòng đột nhiên xông thẳng vào tai bà ta.

"Ông nội, ngọc bội, ngọc bội không thấy đâu nữa."

"......"

Mọi người không hẹn mà cùng mà hướng tới nhìn vào nơi phát ra thanh âm ấy.

Giờ phút này, hốc mắt Bùi Ý một mảnh ửng hồng, theo gương mặt hơi cúi của cậu từng giọt từng giọt nước mắt vừa khiếp sợ vừa buồn bã cứ tí tách rơi xuống, đôi má và chóp mũi của cậu đều đỏ rực hết lên, bộ dáng đáng thương giống như vừa chịu một sự uất ức cực lớn, như là thật sự bị loại người độc ác ức hiếp.

Trần Dung kinh ngạc nhìn về phía Bùi Ý đã biến đổi sắc mặt, chính là không có cách nào liên hệ cậu với bộ dạng hung hiểm trước đó.

Hai người vợ chồng Bùi thị cùng nhau đi lên, có chút không ngờ tới.

Ngày thường bọn họ đã quen nhìn bộ dáng điên dại của Bùi Ý, thế nên đã quen với tiếng khóc không hề có kết cấu, toàn tạp âm làm người ta phiền chán của cậu!

Vậy mà thái độ của đối phương lúc này lại bình thường, không quấy rối không náo loạn, chỉ có nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nhỏ giọng nói hai câu, giọng nói cũng làm trái tim người nghe mềm nhũn ra.

Cao Khải đứng phía sau Bùi lão gia thấy vậy, không tự chủ được mà thay Bùi Ý nói lên thắc mắc, "Tiểu thiếu gia, ngọc bội nào không thấy nữa?"

Bùi Ý cẩn thận mà xích lại gần Bùi lão gia, sờ lên cổ họng đang nghẹn ngào nhỏ giọng nức nở, "Ông nội cho, ngọc bội, bà ấy, cầm đi, giấu rồi, con muốn ngọc bội."

Âm thanh nói chuyện ngập ngừng mang theo chút vội vàng, nghe giống như thật cố hết sức mà trình bày với mọi người.

Bùi lão gia tử thần sắc khẽ biến, lập tức đã hiểu được.

Tuy rằng không thích Bùi Ý ngu dại nhưng dù sao cũng là cháu trai của mình, năm đối phương sinh nhật 18 tuổi, ông ta nhất thời nảy lòng thương kêu quản gia từ nhà kho lấy ra một khối bạch ngọc như ý xem như là lễ vật trưởng thành.

Bùi Ý vẫn luôn đeo ngọc bội ở trên cổ, chưa bao giờ tháo xuống.

Bùi lão gia tử nhìn bộ dáng Bùi Ý đáng thương lại vội vàng trước mắt, hoảng hốt nhớ tới khoảng thời gian khi đối phương còn nhỏ vì một cái kính mà vây quanh ở bên người mình thân mật mà kêu ông nội, sau khi có được lễ vật thì càng bảo quản kỹ càng.

Bây giờ nhớ lại, mặc dù tâm trí ngu dại mê mang, đối phương cũng chưa bao giờ đánh mất ngọc bội ông ta tiện tay đưa cho.

Trái tim cứng rắn lạnh nhạt của Bùi lão gia tử vỡ ra một khe hở nhỏ, nhìn về phía Trần Dung "Nói cho rõ ràng sao lại thế này? Ngọc bội của tiểu thiếu gia bị ngươi trộm giấu đi rồi?"

Trần Dung đỏ mặt phủ nhận, "Lão gia, tôi bị oan uổng! Lúc tiểu thiếu gia đi ra ngoài vẫn còn mang ngọc bội mà!"

"Thực sự, thực sự chính là tiểu thiếu gia đã làm mất ngọc bội, rồi sợ bị mọi người quở trách nên mới đổ lỗi lung tung lên đầu tôi. chính tiểu thiếu gia làm mất sợ bị mọi người quở trách, mới lung tung đổ lỗi lên trên đầu tôi, vừa rồi còn tức giận mà đẩy tôi một cái, tay của tôi bị ngã mà có thể đã gãy xương......"

Đồng tử Bùi Ý thoáng qua ánh sáng nhạt, khi xoay người ngữ khí nói chuyện kịch liệt một chút, "Cháu, cháu không có, chính là bà ấy lấy!"

"Bà ấy, bà ấy còn lấy thật nhiều đồ vật của cháu, đánh cháu, mắng cháu!" Cậu lung tung mà nhấc lên tay áo, cố kìm nén không khóc nức nở, nói chuyện càng thêm rõ ràng, "Ông nội cùng chú không, không thích cháu sao? Bà ấy nói nói bọn họ muốn bán cháu đổi lấy tiền......"

Trên cánh tay gầy yếu che kín những vết bầm còn chưa biến mất, cùng với câu nói lên án cuối cùng nhuộm đầy sự bất an và sợ hãi, làm cho những người có mặt ở đây biến sắc.

Nửa câu sau lời nói nghe như là lên án lời nói việc làm của bảo mẫu, trên thực tế là làm trò trước mặt Cao Khải quản gia mà đánh vào mặt mũi nhà họ Bùi bọn họ!

Cao quản gia nhíu mày đúng lúc nói một câu, "Tôi thấy tiểu thiếu gia sao vẫn còn còn ăn mặc phong phanh thế này."

Bùi Ý cúi đầu che giấu ám quang, không khỏi trầm trồ khen ngợi vì đợt trợ công này.

Tuy rằng cậu xuyên sách mới không bao lâu nhưng đã thấy rõ đức hạnh của mọi người nhà họ Bùi.

Làm bộ làm tịch, coi trọng sĩ diện nhất, so với việc tự đóng cửa xử lý việc trong nhà còn tốt hơn nhiều trước mặt người ngoài mà giở trò lẫn nhau

Chỉ là một bảo mẫu mà có thể dẫm đến trên đầu nguyên chủ, một vị tiểu thiếu gia, còn tùy ý đánh chửi, trộm cướp? Chuyện này nếu truyền ra ngoài chẳng phải là bị người ta cười đến rụng răng?

Quả nhiên Bùi lão gia tử tức giận đến nghẹn lại ở ngực, lạnh giọng kêu mắng: "Được lắm, cái đồ đàn bà đanh đá không biết xấu hổ! Hằng ngày trước mặt tiểu thiếu gia mà nói chuyện không có miệng lưỡi à ?"

"Tôi......"

Không đợi Trần Dung mở miệng biện giải, Trịnh quản gia đã vội vã đi rồi quay trở lại, trong tay còn cầm một khối ngọc bội với chất ngọc trắng trong tinh thuần, "Lão gia, tôi vừa đi lục soát phòng ở của Trần Dung, bên trong gối đầu của bà ta phát hiện ngọc bội này."

Bùi Ý nhanh thay đoạt trở về, gắt gao nắm chặt bảo hộ ở trong lòng bàn tay, "Của cháu!"

Không cần nhìn kỹ cũng biết là khối ngọc đã ' mất đi ' kia của cậu!

Trong mắt Bùi lão gia tử không chấp nhận được một hạt cát, huống chi việc này còn ở trước mặt người ngoài náo loạn mất mặt như vậy. Ông dùng sức gõ quải trượng lên mặt đất, "Ông Trịnh, lập tức báo cảnh sát cho ta!"

Báo cảnh sát?

Trần Dung sợ tới mức run rẩy, ánh mắt hoảng loạn còn như có như không mà liếc đến một hướng, không thể báo cảnh sát! Bà ta không muốn bị ngồi tù!

Cao quản gia là người ngoài, chứng kiến chuyện xấu trong nhà người khác trước mặt, tốt xấu gì ông ấy cũng là người được rèn luyện từ gia tộc hào môn lớn như Bạc thị, ngay lập tức ông đã nhìn thấu hành động ẩn sâu trong đó.

"Lão gia tử, nếu hai nhà Bùi Bạc liên hôn kết thân, Bùi tiểu thiếu gia cũng coi như là một người của nhà họ Bạc chúng tôi, thứ cho tôi nói câu đi quá giới hạn ——"

Cao quản gia ngữ khí đúng mực nhìn về phía Bùi lão gia tử.

"Bảo mẫu này lại dám trộm đồ, lại còn dám ra tay đối với tiểu thiếu gia, nếu đổi lại là những người khác chỉ sợ là có mười cái lá gan cũng không thể làm càn như vậy, để cảnh sát đến truy hỏi, nói không chừng......"

Cao quản gia nhìn như là hướng vợ chồng Bùi gia thương lượng, kỳ thật trong lời nói còn có ẩn ý "Hẳn là sau lưng có người sai khiến hoặc là đồng phạm."

Bùi Ý khóe miệng cong lên một chút, thật là muốn vỗ tay khen ngợi Cao quản gia.

Ban đầu cậu chỉ là muốn kéo đối phương xem diễn, làm người chứng kiến vở kịch mất mặt này, không nghĩ tới đối phương lại đi diễn trò theo cậu.

Người nói có tâm, người nghe cũng có ý.

Tròng mắt Trần Dung vừa xoay chuyển, lập tức vừa lăn vừa bò đến bên chân Đặng Tú Á : "Phu nhân! Bà không thể thấy chết mà không cứu! Tôi là nghe lời bà nói mới đối xử với tiểu thiếu gia như vậy !"

Sắc mặt Đặng Tú Á đột biến, trở tay tát cho bà ta một cái, "Đồ tiện nhân! Nói bừa cái gì đấy! tôi kêu bà trộm đồ của Tiểu Ý khi nào!"

"......"

Trần Dung ngây ngốc hai giây, càng la to mà khóc kêu lên tiếng "Chính là bà ra lệnh cho tôi! Ngày trước, đôi khi có lúc tiểu thiếu gia tỉnh táo, bà kêu tôi âm thầm thay đổi biện pháp để lăn lộn kích thích cậu ấy, làm cho cậu ấy đời này chỉ có thể điên điên khùng khùng!"

Bùi Ý bất động thanh sắc nhìn chăm chú vào trò khôi hài này——

Trần Dung bất chấp tất cả gắt gao túm chặt ống quần Đặng Tú Á, dù người đó cố gắng tránh thoát đều không buông tay, đâu còn gì là dáng vẻ gãy xương?

"Ông chủ, thiếu gia, tôi là mỡ heo che mắt! Tiểu thiếu gia là một đứa trẻ đáng thương, nếu không phải phu nhân mỗi ngày xúi giục tôi, tôi nào dám ở dưới mí mắt mọi người làm những việc này?"

"Không thể báo cảnh sát! Nếu tôi ngồi tù, nửa đời sau phải sống như thế nào? Việc này không thể chỉ đổ thừa cho một mình tôi!"

Trần Dung khóc kêu hướng mọi người sám hối, ánh mắt chứa đầy nỗi oán hận nhìn về phía Đặng Tú Á, "Đúng vậy, đúng rồi, tôi, tôi còn có nhật ký WeChat, mấy người......"

Lời nói mới khai một chút Đặng Tú Á đã hoàn toàn luống cuống.

Bà ta bất chấp cả thể diện, túm tóc Trần Dung muốn kéo đối phương ra, "Ông Trịnh! Còn không nhanh kêu người lôi mụ đàn bà điên khùng này ra ngoài!"

Ông Trịnh nhận được ánh mắt ám chỉ của Bùi lão gia tử, vội vàng đem Trần Dung vừa kéo vừa túm lôi ra ngoài. Bà ta vẫn mãi mắng chửi Đặng Tú Á miệng nam mô bụng một bồ dao găm, cho đến khi thanh âm cuối cùng biến mất.

Trong phòng an tĩnh trở lại liền rơi vào bầu không khí xấu hổ.

Bị bảo mẫu tố cáo, đáy lòng Đặng Tú Á hoảng loạn đang nghĩ xem nên giải thích như thế nào cho hợp lý ——

Đột nhiên, Bùi Ý mang theo ánh mắt vô tội, không xác định mà nhìn lại, trước mặt mọi người nhỏ giọng hỏi, "Dì không thích cháu sao?"

Bên trong lời nói vô hình mang thêm một chút lửa.

Ánh mắt Bùi Như Chương nảy sinh ác độc, chợt hướng về phía vợ cho một cái tát.

—— bang!

Đặng Tú Á che lại gương mặt nóng rát, đại não ầm ầm trống rỗng. Bà ta dù thế nào cũng chưa từng ngờ được cái tát vừa rồi đánh ở trên mặt Trần Dung vậy mà phản phệ đến trên người mình!

"......"

Bùi Như Chương thừa dịp vợ trầm mặc, trách cứ đổ ập xuống, "Ngày thường tôi kêu bà chiếu cố Tiểu Ý thật tốt, bà đều xem như gió thoảng bên tai đúng không?"

Chuyện tới bây giờ, cũng đều là đánh chửi cháu trai nhỏ ở sau lưng, hắn ta chỉ muốn bản thân rũ sạch sẽ không can hệ đến việc xấu này.

"Cho dù là Trần Dung vu oan hãm hại bà, vậy bà ta ngày thường đánh chửi Tiểu Ý, bà làm dì mà như thế nào một chút cũng không có phát hiện? Bà kêu tôi làm sao để không làm anh tôi thất vọng!"

Đặng Tú Á chậm nửa nhịp mới lấy lại tinh thần, tức giận đến phát run, "Được lắm! Bùi Như Chương! Ông vậy mà còn làm bộ làm tịch!"

Bà ta bất chấp tư thái ưu nhã từ trước đến giờ mà tông cửa xông ra.

Trò khôi hài tiếp theo vừa ra.

Bùi lão gia tử tự cảm thấy mất hết mặt mũi, lại không thể không cố gắng chống đỡ thể diện, "Cao quản gia, là tôi quản nhà không nghiêm, làm ngài chê cười rồi."

"Bùi lão gia tử nói gì vậy? Tôi chỉ là đến giúp tiểu thiếu gia sửa sang lại hành lý." Cao quản gia hơi hơi mỉm cười.

Cái gì ông cũng đều hiểu rõ, nhưng cũng không vạch trần cái gì.

"Vẫn mong sau này nhị thiếu và Cao quản gia chiếu cố cháu trai tôi nhiều hơn."

Bùi lão gia tử đối với Cao quản gia ý bảo, ánh mắt nhìn về phía Bùi Ý chứa đựng thật tình trộn lẫn giả dối, "Tiểu Ý, nếu nhớ nhà thì nói ông, bất kể là khi nào ông cũng kêu chú cháu đón cháu trở về."

Bùi Ý không nói nhiều, chỉ là giả vờ gật gật đầu.

...

Thẳng đến Bùi Như Chương đỡ Bùi lão gia tử ' thân thể không khoẻ ' rời đi, Bùi Ý mới mượn cơ hội trốn vào toilet.

Cậu nhìn hai mắt đẫm lệ chưa khô của chính mình trong gương, không chút để ý mà dùng lòng bàn tay lướt qua nước mắt, "Không phải thích sĩ diện hảo sao?"

Cứ chờ mà xem đi.

Lúc này mới chỉ là bắt đầu, sớm muộn gì mặt mũi của đám nhà họ Bùi thích giở trò bịp bợm này sẽ bị cậu xé sạch sẽ một lớp rồi một lớp!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro