Chương 15
Editor: thanhthanh080501, Nhiethanhhan1412. Beta TrangHana9182.
--------------------------------------
Nếu tiếp tục dây dưa như này, Bạc Vọng hay thậm chí Bạc gia sẽ mất mặt tiếp.
Vì thế, Bạc lão tiên sinh dựa vào cái cớ ' thân thể không khỏe ' mà trốn tránh vào phòng nghỉ dành cho khách quý trên tầng, còn sẵn tiện ngăn chặn ý đồ cầu tình của hai nhà Ngụy, Trần ngăn lại ở cửa.
Những vụ tranh đấu như vậy trong giới hào môn rất nhiều, vì thế các khách khứa ăn ý với nhau cùng nhất trí không quản chuyện nhà người khác, ít nhất thì trước khi yến hội kết thúc sẽ không ai khua môi múa mép.
Trong hội trường yến hội.
Bùi Hoán nhìn bốn thân ảnh đang ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, giữa mày nhăn lại.
"Tiểu Hoán, con đang nhìn gì đấy?"
Ngay từ đầu Đặng Tú Á bởi vì chuyện của Bùi Ý nên đã không còn mặt mũi ở yến hội, hôm nay toàn bộ quá trình đều đứng cùng một chỗ với con trai nhà mình, không muốn bị chê cười trước mặt các quý phu nhân khác.
Bùi Hoán thu hồi tầm mắt, thừa dịp bốn bề vắng lặng thể hiện bất mãn, "Chuyện của Bùi Ý và Bạc Việt Minh, lúc ấy ba mẹ nên nói cho con một tiếng."
Tháng trước, Bùi Hoán đi theo học hỏi một cổ đông trong tập đoàn ra nước ngoài bàn chuyện hợp tác làm ăn.
Cho đến khi trở về từ một tuần trước, cậu ta mới nghe được chuyện Bùi Ý liên hôn, đối tượng vậy mà lại là nhân vật Bạc Việt Minh này.
Đặng Tú Á kinh ngạc, "Chút việc nhỏ này thì có gì hay mà nói? Nhân cơ hội này nhanh chóng đem tên ngốc đó quăng ra ngoài, về sau con mới là thiếu gia duy nhất của Bùi gia, vậy thì tài sản còn không phải là... ".
"Mẹ! Đang ở bên ngoài, đừng có nói lung tung!"
Bùi Hoán đánh gãy lời nói của Đặng Tú Á, ánh mắt lại lơ đãng nhìn đến bốn người ở khu nghỉ ngơi, "Nhưng ba mẹ lại tìm cậu hai nhà họ Bạc cho Bùi Ý, trước kia hắn là nhân vật như thế nào, chẳng lẽ hai người không biết à?".
Có năng lực, lại có giá trị nhan sắc, là đối tượng liên hôn của biết bao nhiêu nhà tranh nhau cướp đoạt!
Đặng Tú Á bị con trai chặn miệng, "... hiện giờ chẳng phải Bạc Việt Minh kia bị mù sao? Bạc lão phu nhân thì đang nằm ở bệnh viện, phỏng chừng cũng không sống được bao lâu, hơn nữa ông Bạc rõ ràng rất không thích đứa cháu trai này."
Bị mù?
Không thích?
Bùi Hoán khẽ lắc đầu, hỏi lại, "Mẹ xem ngôn hành cử chỉ của Bạc Việt Minh có giống bị đôi mắt mù ảnh hưởng gì không? Còn có Bạc lão tiên sinh mà không thích, thì sẽ đuổi hắn ra khỏi nhà họ Bạc ư? Ở đây có vị khách khứa nào dám khinh thường anh ta đâu chứ?".
"......"
Đặng Tú Á không trả lời được, cũng chưa bao giờ nghĩ nhiều đến như vậy.
"Được rồi."
Bùi Hoán đem nỗi buồn bực không dễ chịu áp xuống đáy lòng, không đến vài giây, cậu ta đã đưa ra quyết định, "Mẹ, con đi chào hỏi một chút."
...
Trong khu nghỉ ngơi của yến hội, Yến Sầm băng bó đơn giản cho tay của Lê Vu An.
Bùi Ý xuất phát từ lòng cảm kích vì vừa mới được hỗ trợ, ghé sát vào nhìn nhìn, "Đau không?"
Lê Vu An cẩn thận vuốt ve băng keo cá nhân một chút, mạnh miệng tỏ vẻ, "Đau cái gì? Nếu chậm chút nữa ngón tay của tôi lành lại luôn rồi!".
"......"
Bùi Ý nghẹn lời, khó được có lúc không cách nào tiếp lời.
Nguyên tác dùng bốn chữ ' ương ngạnh độc miệng ' để miêu tả tính cách Lê Vu An. Bây giờ mới gặp nhau không bao lâu, đối phương đã biểu hiện cái từ này vô cùng nhuần nhuyễn.
Bạc Việt Minh dường như đã nhận ra Bùi Ý bị ' ăn mệt ', khóe miệng như có như không mà cười cười.
Yến Sầm ngồi chếch phía đối diện đã mở miệng, "Mọi người có muốn uống một ly không?".
Bùi Ý nhìn tháp rượu đỏ thẫm mê người trên bàn, tâm tư nhộn nhạo, đột nhiên nghe thấy Bạc Việt Minh bên cạnh ngăn cản, "Chúng ta cùng cậu Lê có thể uống, Bùi Ý thì không được, cho cậu ấy ly sữa bò ấm."
"..."
Từ từ! Dựa vào cái gì chứ?
Người yêu rượu như Bùi Ý đã phải dùng hết tự chủ mới không kháng nghị ngay tại chỗ, nhỏ giọng nói, "Tôi, tôi muốn uống thử xem."
"Trước đây cậu ở nhà họ Bùi, hay trong yến hội có uống qua rượu chưa? Tửu lượng cao không? Đến bây giờ chú Cao còn chưa có trở lại, lỡ đâu uống say ngủ quên thì định để tôi ôm cậu quay về?".
Bạc Việt Minh không vì năng lực lý giải của ' tên ngốc ' mà thả chậm tốc độ nói, bình tĩnh hỏi liên tiếp mấy vấn đề, còn ẩn giấu dục vọng khống chế trong lời nói.
"..."
Bùi Ý nghẹn lời, đột nhiên ý thức được ' giả ngu ' cũng có chỗ xấu.
Nhìn thấy cảnh đó Yến Sầm đẩy đẩy gọng kính trên mũi, dựa vào đó che giấu sự kinh ngạc của bản thân.
Vốn dĩ nghĩ rằng dựa theo tính cách của người bạn tốt Bạc Việt Minh này, đối phương sẽ cực kỳ kháng cự chuyện liên hôn này, kháng cự Bùi Ý, cho dù là cùng ở dưới một mái hiên, cũng rất có khả năng lựa chọn hình thức ở chung ' không quấy rầy lẫn nhau '.
Hiện tại xem ra, Bạc Việt Minh đối với nhất cử nhất động của Bùi Ý nhìn thì bình tĩnh như thường nhưng lại mang theo một loại cảm giác bao dung khó có thể miêu tả?
Đang nghĩ đến đây, một tiếng nói ngậm ý cười sáng ngời vang lên.
"Đàn anh, đã lâu không gặp."
Bùi Ý ngẩng đầu đầu tiên, cậu nhìn Bùi Hoán đang cầm ly đến gần, lại quét mắt nhìn qua ba người bên cạnh, sự buồn bực vì không thể uống rượu trong khoảnh khắc đã tiêu tán ——
Tốt quá, đợi cả một buổi tối!
Công chính Yến Sầm, thụ chính Bùi Hoán, thụ phụ Lê Vu An, phản diện Bạc Việt Minh, cuối cùng cũng tụ hội đông đủ!
Vị trí hiện tại của cậu, hoàn toàn chính là vị trí trung tâm ăn dưa tuyệt vời, chỉ cần yên tâm xem diễn, có thể xem chân thực đến nỗi có thể thấy rõ mỗi sự biến hóa trong ánh mắt của từng người.
Trong ba người, Yến Sầm phản ứng đầu tiên, "Bùi Hoán?"
"Ừm! Không nghĩ tới đàn anh còn có thể nhớ đến tôi, vừa nãy ở hành lang không tiện nói chuyện, nên đến bây giờ mới lại đây chào hỏi mọi người."
Bùi Hoán cười rồi chuyển hướng về phía những người khác trên sofa, chào hỏi từng người một, "Bạc nhị thiếu, Vu An, Tiểu Ý."
Đôi mắt của cậu ta là vũ khí sắc bén nhất để lấy được hảo cảm của người khác, khi mang theo ý cười, viên lệ chí ở dưới đuôi mắt rất thu hút ánh nhìn người khác.
Tuy nhiên Bạc Việt Minh lại nhìn không thấy, vẻ mặt lúc này vẫn nhàn nhạt.
Yến Sầm chủ động nói tiếp, thay Bùi Hoán giới thiệu một chút, "Việt Minh, Bùi Hoán là đàn em ở trường đại học, cách tôi hai khóa.".
Bạc Việt Minh hơi hơi gật đầu, mọi sự chú ý đều tập trung ở trên người Bùi Ý.
Hắn không xác định được Bùi Ý và Bùi Hoán có quan hệ như thế nào, lúc này muốn thông qua phản ứng của cậu để xác định, nhưng Bùi Ý vội vàng tò mò ăn dưa đến một câu nói dư thừa cũng chưa nói.
Ấn tượng của Yến Sầm đối với đàn em Bùi Hoán này vẫn luôn rất không tồi, tò mò truy vấn, "Đúng rồi, cậu và cậu Lê quen biết như thế nào?".
"......"
Lê Vu An nghe thấy lời này, vô ý thức đè lòng bàn tay bị thương một chút.
Bùi Hoán nhìn thoáng qua Lê Vu An, ngữ khí nhẹ nhàng, "Đàn anh, Vu An và tôi là cùng khóa, cũng là đàn em của anh."
Lê Vu An kéo kéo khóe miệng, xem như đồng ý, "Lên năm hai đại học tôi tạm nghỉ học nên tốt nghiệp muộn một năm, anh Yến không biết tôi cũng là bình thường.".
Không giống như Bùi Hoán xưng hắn ta là đàn anh, hai chữ anh Yến, có vẻ khách sáo hơn rất nhiều.
Yến Sầm giấu ánh mắt hơi hoảng ở sau mắt kính, còn Bạc Việt Minh lại xem toàn bộ quá trình đều không liên quan đến mình, đối với người ngoài vẫn luôn là sự tồn tại lãnh đạm.
Bùi Ý âm thầm quan sát phản ứng của bốn người ở đây, trong đầu cũng nhớ lại đại khái cốt truyện trong nguyên tác:
Nguyên tác tên là《 Hào Môn Thác Ái 》, nội dung chính là chuyện xưa của thiếu gia thật giả bị tráo đổi với nhau.
Thụ chính Bùi Hoán cùng thụ phụ Lê Vu An từ khi sinh ra đã bị ôm nhầm, bởi vì ban đầu gia cảnh hai nhà không sai biệt lắm, tuy rằng thân thế bị đánh tráo, nhưng hai người đều có cuộc sống của thiếu gia.
Nói cách khác, Lê Vu An mới là anh họ chân chính trên danh nghĩa của nguyên chủ "Bùi Ý".
Thẳng đến năm hai đại học, nhà họ Lê gặp phải biến cố, một phát rớt đài, Lê Vu An từ thiếu gia nhà giàu biến thành người thường vì yêu cầu cuộc sống mà bôn ba. Còn Bùi Hoán vẫn thuận buồm xuôi gió, lại tình cờ gặp gỡ đàn anh cùng trường Yến Sầm, dù chỉ quen biết vội vàng rồi tách ra, nhưng vẫn khắc sâu ấn tượng với nhau.
Mãi đến buổi yến hội này, vận mệnh bọn họ mới một lần nữa có liên quan với nhau.
Làm trung tâm cốt truyện trong nguyên tác, thân thế bị ôm sai của hai người sẽ phải có một ngày bị tiết lộ.
Sau khi Bùi Hoán biết được thân thế của mình cũng không tự sa ngã, cậu ta biết mấy năm nay mẹ ruột chịu không ít cực khổ, cũng biết rõ nỗi luyến tiếc của cha mẹ nuôi, vì thế đi đi lại lại giữa hai nhà, dựa vào năng lực bản thân mà triển dựng nên cơ nghiệp to lớn trong thương trường.
Khi đó, cậu ta thu được đông đảo người ái mộ, cuối cùng nắm tay Yến Sầm cùng tiến đến kết thúc tốt đẹp.
Ngược lại là Lê Vu An trở lại làm thiếu gia thật nhà họ Bùi, ngay từ đầu đã mang theo địch ý đối với Bùi Hoán.
Phần địch ý cùng với ghen ghét càng ngày càng mãnh liệt, hết lần này đến lần khác cậu ta âm thầm âm mưu hãm hại đối phương, cuối cùng dẫn đến hậu quả bị bạn bè xa lánh, sống chật vật cả đời.
Có thể nói, hai người là hình ảnh phản chiếu 'thiếu gia thật giả' nhà giàu điển hình.
...
Bạc Việt Minh thấy Bùi Ý bên cạnh không hề có động tĩnh, đành phải lên tiếng, "Yến Sầm, lúc học đại học cậu cùng Bùi thiếu gia có vẻ rất thân thiết?".
"Cậu có nhớ hay không tôi và cậu đã từng nói qua, năm ấy khi tôi gần tốt nghiệp, trường học tổ chức một cuộc thi trực tuyến trên Internet?" Trong ánh mắt ôn nhu của Yến Sầm khi nhìn về phía Bùi Hoán có thêm phần thưởng thức.
"Tôi nói có gặp một đối thủ nặc danh mạnh mẽ đầy hứa hẹn, cuối cùng đấu đến vòng bán kết, trường học mới cho chúng tôi gặp mặt, tôi mới biết được đó là Bùi Hoán."
—— Cạch.
Tiếng ly rượu vang lên, đúng lúc đánh gãy đoạn hồi ức này, đột nhiên Lê Vu An đặt ly rượu lại trên bàn trà, đứng dậy nhìn về phía Yến Sầm và Bùi Hoán đang đến gần.
Bùi Ý chú ý tới lòng bàn tay bị thương của cậu ta, miệng vết thương mới vừa băng bó xong đã trào ra máu tươi, phảng phất như đã cực lực khắc chế, lại như cố sức hiểu rõ thứ gì.
Độ cong khóe miệng Bùi Hoán dần hạ xuống, "Vu An, làm sao vậy?".
"Tôi còn có việc đi trước một bước, không quấy rầy nhã hứng ôn chuyện của mọi người." Lê Vu An bỏ lại những lời này, không đợi mọi người đáp lại đã lập tức rời khỏi khu nghỉ ngơi.
Bạc Việt Minh lẳng lặng uống một ngụm rượu, hắn bị mù nên rất ít để ý người khác đi hay ở.
Bùi Ý nhìn chằm chằm bóng dáng Lê Vu An một hồi lâu, cảm thấy như đã biết được bí ẩn nào đó không có trong nguyên tác nhưng lại không biết được tường tận.
Tiếng bước chân lại vang lên.
Người hầu bưng một ly nước trái cây đến gần, "Chào các vị, đây là nước ép xoài mà các vị gọi."
Bạc Việt Minh nhớ tới việc gọi cho Bùi Ý ly sữa nóng, "Nước ép xoài?"
"Đúng vậy, đây là tôi gọi cho Tiểu Ý."
Bùi Hoán nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt của bản thân, tươi cười nói, "Tiểu Ý nhà tôi sẽ không uống rượu, em ấy thích nhất là nước ép xoài."
"..."
Tiểu Ý nhà tôi?
Bùi Ý và Bạc Việt Minh nghe thấy xưng hô công khai này, sắc mặt khẽ biến.
Bùi Hoán đem nước trái cây màu cam vàng tỏa ra mùi hương nồng đậm đưa tới trước mặt Bùi Ý, rồi tỏ vẻ đối với Bạc Việt Minh, "Chuyện trưởng bối hai nhà thương lượng quyết định, tôi không tiện đưa ra đánh giá, còn mong sau này cậu hai Bạc thông cảm nhiều hơn đối với Tiểu Ý."
Bùi Ý rũ mắt, nhìn ly nước trái cây được đưa tới trước mặt mình.
Ấn tượng giữa người với người bình thường là rất chủ quan.
Mặc dù trong nguyên tác, tác giả miêu tả Bùi Hoán ưu tú đến thế nào, nhưng từ ánh mắt đầu tiên Bùi Ý đã cảm thấy đối phương là một người che giấu rất sâu, là người có tâm tư ích kỷ lại rất giả tạo.
Huống chi, trong đầu cậu còn sót lại ký ức của nguyên chủ ——
Từ nhỏ đến lớn, Bùi Hoán sẽ lợi dụng nguyên chủ 'ngốc nghếch', để thể hiện ra bản thân 'tốt' thế nào, thậm chí rất nhiều lần đều là cố ý vì điều này, mà bày vẻ giả vờ quan tâm nguyên chủ với bên ngoài. Chính vì che giấu quá kĩ, nguyên chủ lại nhát gan nên sẽ không biện giải, mới làm cậu ta luôn thành công thu lợi cho bản thân.
Giống như bây giờ, cầm thứ gọi là nước ép xoài nguyên chủ ' thích uống ', đơn phương triển lãm sự thân thiết giữa anh em bọn họ, cũng là vì muốn tạo ấn tượng trước mặt Bạc Việt Minh và Yến Sầm.
"..."
Bùi Ý nhớ kỹ thân phận pháo hôi của mình, không muốn cùng đám người Bùi Hoán liên lụy quá sâu, nhưng cũng không muốn bản thân trở thành công cụ ' đồ vật lấy lòng ' của người khác.
Bùi Hoán tiếp tục đẩy nước trái cây gần hơn một chút, "Tiểu Ý?".
Bùi Ý trong mắt toát ra do dự và kháng cự, thật cẩn thận đem nước trái cây nhẹ nhàng đẩy trở về, "em, em không cần.".
Bạc Việt Minh nghe ra trong giọng nói của cậu giấu chút không vui, hỏi, "Làm sao vậy?".
Bùi Ý rầm rì nói, "Sẽ ngứa, không thoải mái.".
"..."
Bạc Việt Minh phát giác ra manh mối.
Yến Sầm đồng thời liếc mắt nhìn Bùi Hoán một cái, "Bùi tiểu thiếu gia, cậu bị dị ứng với nước xoài sao?".
Độ cong khóe miệng Bùi Hoán cứng đờ, "Sao có thể?".
Bùi Ý giả vờ không hiểu mà chớp chớp mắt, như cũ lặp lại, "Uống vào khó chịu, tôi không muốn uống.".
Lời này cũng không phải cậu cố ý nói dối để lừa người.
Nguyên chủ xác thực là bị dị ứng với xoài, chẳng qua chính cậu ấy không rõ, cũng không cách nào nói ra, mà nhà họ Bùi ngoại trừ lão phu nhân đã qua đời, còn lại không người nào sẽ phân tâm chú ý cậu ấy.
Tựa như Bùi Hoán hiện tại, chỉ xem qua nguyên chủ uống qua vài lần nước xoài, lại không biết tình huống của đối phương sau khi uống.
Bạc Việt Minh lên tiếng, "Khó chịu thì đừng uống."
Bạc Việt Minh nhớ tới tình cảnh dĩ vãng của Bùi Ý ở nhà họ Bùi , sâu trong đôi đồng tử màu lam nhiều thêm tia hiểu rõ, "Bùi thiếu gia, nếu hai nhà xác định liên hôn, tôi tự nhiên sẽ không bạc đãi Bùi Ý, cậu có thể yên tâm.".
Bùi Hoán nghe thấy câu hồi đáp này ẩn chứa thâm ý, ngực chợt lấp kín một tầng nhiệt ý, phải nhịn.
Cậu ta mới vừa còn nói lời thề son sắt Bùi Ý yêu nhất uống nước ép xoài, kết quả ngay cả đối phương uống nước trái cây sẽ dị ứng cũng không biết?
Này không phải vả mặt rõ rành rành sao?
Yến Sầm phát giác không khí ngưng trọng, mở miệng hòa hoãn, "Có thể là trong nước xoài đó có thêm chất phụ gia, dễ dẫn tới dị ứng, tuy nhiên vẫn nên lấy an toàn làm đầu."
Bùi Hoán yên lặng gật đầu.
Giây tiếp theo, tiếng thúc giục của Đặng Tú Á vang lên, "Tiểu Hoán, phải đi rồi.".
Bà và Bùi Như Chương đứng ở vị trí không xa cách khu nghỉ ngơi vài bước nhưng không có tiến lên.
Đúng lúc Bùi Hoán cần cơ hội rút ra khỏi sự xấu hổ này, cậu ta vội vàng ổn định tâm trạng, "Đàn anh, Bạc nhị thiếu, tôi đây liền đi trước.".
Yến Sầm vẫn duy trì dáng vẻ tu dưỡng ôn nhu trước sau như một đối với bên ngoài, gật gật đầu.
Mà Bùi Ý ngồi ở đối diện lười hé răng, Bạc Việt Minh thì càng tùy ý, phảng phất như là tiễn đi một người xa lạ không liên quan đến mình.
Bùi Hoán nhận thấy được sự làm lơ này, mặt càng thêm nóng, chân nện bước nhanh hơn.
Yến hội vẫn còn tiếp tục.
Yến Sầm bồi Bạc Việt Minh uống hết một ly rượu, xem chuẩn thời gian đứng dậy, "Việt Minh, thời gian không còn quá sớm, tôi cũng đi trước."
Hắn ta vừa mới xuống máy bay liền chạy vội tới nơi này nên phải về nhà thu dọn một chút.
Bạc Việt Minh đứng dậy, "Tôi tiễn cậu."
Vừa nãy trên hành lang đột nhiên xảy ra tranh chấp, hai người còn có một chút sự tình chưa có thương lượng xong, lại bị náo loạn liên tiếp hai lần, phỏng chừng không còn ai dám tới tìm Bùi Ý gây khó khăn.
Yến Sầm là một người thông minh, tới gần nhẹ vỗ bả vai bạn tốt một chút, "Được, đi thôi."
Bùi Ý rất thức thời nên ngồi im tại chỗ, cầm sữa bò nóng mà người hầu đưa tới, nhưng tâm tư lại hoàn toàn dừng trên tháp rượu——
Rượu tinh khiết cùng mùi thơm đang tỏa ra lời mời mê người với cậu.
Như này thì ai nhịn cho được?
Bùi Ý cảnh giác nhìn quanh bốn phía, thừa dịp có cơ hội tuyệt vời nhân lúc Bạc Việt Minh rời đi, nhanh chóng cầm lấy ly rượu lên, uống một ngụm đầy thỏa mãn .
Bùi Ý vẫn đắm chìm trong dư vị say nồng vài giây, mới hậu tri hậu giác chú ý tới chuyện không thích hợp ——
Dựa theo cốt truyện trong nguyên tác, vai chính công thụ trong buổi yến hội này nói chuyện với nhau hẳn là không ngừng lại ở một chút như vậy, thậm chí giao tiếp giữa 'Bùi Hoán' và 'Bạc Việt Minh' cũng không chỉ là vài câu nói ít ỏi.
Chẳng lẽ bởi vì cậu chống đẩy vài câu đối với Bùi Hoán đã gián tiếp dẫn tới việc cải biên cốt truyện?
"..."
Bùi Ý yên lặng suy tư, lại cầm lấy một ly rượu vang đỏ nhấm nháp.
Cùng lúc đó, phía sau liền vang lên một âm thanh quen thuộc, "Bùi Ý."
"Khụ!"
Bùi Ý sợ tới mức bị sặc, thiếu chút nữa không cầm chắc ly rượu, cậu hoàn toàn không ngờ với sự giúp đỡ của Cao Khải, Bạc Việt Minh sẽ trở về nhanh như vậy.
Hơn nữa, còn đứng cách cậu gần như thế!
Bạc Việt Minh nghe được tiếng ho khan cùng sự hoảng loạn của Bùi Ý, mũi cũng ngửi được mùi rượu thoang thoảng.
"Cậu uống rượu."
Bùi Ý đối diện với đôi mắt sau cặp kính của Bạc Việt Minh, cảm giác chột dạ khi bị bắt tại trận giật nảy trong lòng.
Chậm chạp vài giây sau cậu mới phản ứng lại, giọng nói đặc biệt thành khẩn kèm theo ý đồ lừa dối cho qua chuyện, "Không có, là, đây là nước trái cây."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro