Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

edit: Nhiethanhhan1412, Tư Duệ (facebook).  beta: TrangHana9182

-------------------------------------------------------------------

Chớp mắt đã tới thứ sáu.

Bùi Ý cố tình giấu diếm, nhờ nhà thiết kế trang phục 'hỗ trợ' mới thay chính trang dành cho yến hội.

Cậu không cố tình ăn vận hoa lệ, lớp áo lót bên trong màu đen hòa hợp với áo khoác tây trang bên ngoài, chỉ có chiếc khăn được quấn quanh cổ áo đang tung bay là có chút màu sắc, vài sợi tóc của cậu theo đó mà buông xuống.

Nhìn trông rất ngoan ngoãn, làm cho người ta yêu thích.

Sớm biết rằng hôm nay là ngày đầu tiên yến hội bắt đầu nên trong lòng Bùi Ý đã rất mong chờ.

——

Theo cốt truyện trong sách, ở yến hội lần này, ngoại trừ 'pháo hôi' là cậu và 'phản diện' là Bạc Việt Minh, trong quyển sách này vai chính công thụ và mấy vai phụ quan trọng cũng cùng xuất hiện. Từ đây chính thức mở ra những ân oán khúc mắc quan trọng trong tương lai.

Nơi nhiều người thì nhất định sẽ có náo nhiệt, loại cơ hội thế này làm sao Bùi Ý có thể bỏ lỡ đây?

Huống chi cậu và Bạc Việt Minh là do chính Bạc lão tiên sinh chỉ đích danh phải tham dự.

Bùi Ý sửa soạn xong cũng không ở lại lâu, mở cửa đi xuống lầu.

Bạc Việt Minh mặc đồ xong, đã đứng đợi bên cạnh sô pha trong phòng khách, đồng dạng cũng mặc bộ tây trang 3 lớp đơn giản ——

Quần áo được cắt may thích hợp vừa vặn người anh, tôn lên dáng người tỉ lệ hoàn mỹ, vai rộng eo thon chân dài, để kiểu tóc rất hợp với dáng vẻ con lai của anh, quả thực so với những nam thần trên diễn đàn hạng nhất của quốc tế còn xuất chúng hơn, khen như thế nào cũng đều không phải nói quá.

Bạc Việt Minh nghe thấy tiếng động, "Bùi Ý?"

"Hửm."

Ánh mắt Bùi Ý hơi nhấc lên, lát sau tới gần mới phát hiện ——

Bạc Việt Minh ở đằng xa mặc chiếc áo khoác màu đen khuôn mặt như có như khôn mang theo vẻ tinh xảo, có một chút không thể nói rõ, có cảm giác ngoài lạnh trong nóng không thể dùng lời miêu tả.

Nhìn kiểu gì cũng đẹp, chỉ có cà vạt hơi bị lệch.

Bạc Việt Minh không nhìn thấy, sợ là nhắc nhở thì anh sửa cũng không đúng chỗ.

Bùi Ý nhìn chằm chằm cái cà vạt bị lệch hai ba giây, cuối cùng chứng ám ảnh cưỡng chế phát tác khiến cậu ngứa tay, trực tiếp giúp anh nhanh chóng chỉnh cà vạt bị xê dịch về giữa——

Đầu ngón tay ấm nóng như có như không lướt qua yết hầu của Bạch Việt Minh, cái chạm làm làm anh nổi lên cơn ngưa ngứa, như là lưỡi dao lướt nhẹ trên hoa, cũng như nụ hôn nồng nhẹ lướt, nguy hiểm lại ái muội.

Bản năng cơ thể lấn át lý trí.

Bạc Việt Minh bất chợt nắm lấy cánh tay đang làm loạn trước mặt, sắc mặt sắc bén lộ ra sự cảnh giác, "Cậu làm cái gì vậy?"

Bùi Ý bị lực đạo bất ngờ làm cho lảo đảo, nửa người trên ngã vào lòng ngực của Bạc Việt Minh.

Cậu khó hiểu ngẩng đầu, thấy yết hầu đối phương nổi lên màu hồng, lúc này mới kinh ngạc mà nhận ra ——

Đối với đa số nam giới mà nói, thì yết hầu là bộ phận mẫn cảm mà cũng nguy hiểm, rất mẫn cảm lại nguy hiểm, sao có thể cho phép người khác tùy tiện đụng vào chứ?

"Oai, ái."

Bùi Ý nhanh chóng rút về tay, tầm mắt và suy nghĩ vẫn còn dừng lại ở chỗ yết hầu của Bạc Việt Minh.

Tuy rằng là là nơi mẫn cảm, nhưng phản ứng như vậy có phải nhạy cảm quá rồi hay không? Lại còn lập tức biến thành màu đỏ như vậy! Là nên nói hắn ngây thơ? Hay là nên nói ở phương diện nào đó......

Bạc Việt Minh ý thức được chính mình thất thố, ngữ khí nhanh chóng khôi phục lại bình thường, "Cà vạt bị lệch có thể nói cho tôi, cậu không thay tôi chỉnh lại đâu."

Suy nghĩ không đàng hoàng của Bùi Ý bị đánh gãy, phát ra tiếng trả lời hàm hồ.

Đột nhiên vang lên tiếng bước chân của Cao Khải, cắt ngang đoạn nhạc đệm nhỏ này, ông dẫn theo một nhân viên công tác vội vã vào nhà.

"Nhị thiếu gia, thứ này cuối cùng cũng đưa đến, ngài thừa dịp đi đến yến hội mang lên thử xem?"

Bùi Ý nghe thấy lời này, lực chú ý bị hấp dẫn đến cái hộp đen trong tay Cao Khải, đợi đến khi đối phương đến gần, thấy ông thật cẩn thận mà mở hộp rồi lấy ra một vật ——

Là mắt kính chuyên dụng dành cho người bị vấn đề về mắt.

"Đợi ròng rã một tháng rưỡi, cuối cùng mới nhận được từ nước ngoài gửi về."

Từ sau khitai nạn xe cộ làm đôi mắt anh bị thương, Cao Khải liền liên hệ công ty nước ngoài đặt mua thứ này.

Loại mắt kính này có giá trị chế tác rất cao, từ việc dựa theo yêu cầu của mỗi vị khách mà đặc chế riêng, còn có chức năng định vị chuyên chúc* cùng công năng truyền tải thông tin, lợi dụng hình thức cảm nhận giọng nói, có thể cho người thị lực kém dưới tình trạng không nhìn thấy cũng có thể cảm nhận được tình huống hoàn cảnh xung quanh.

*Chương trước đã có giải thích về cái này rồi nha, cơ mà nếu các bạn quên thì nó là chuyên dụng chỉ dùng cho việc đó thôi nhe.

"......"

Bạc Việt Minh trầm mặc không nói, chỗ sâu trong đồng tử thoáng qua một tia thất bại.

Chỉ trong hai tháng ngắn ngủn, anh mang đôi mắt trải qua những lần biến hóa từ mấy đợt trị liệu, cuối cùng bây giờ phải dựa vào sự giúp đỡ của khoa học kỹ thuật mà đối diện với hiện thực tàn khốc.

"Nhị thiếu? Ngài muốn thử mang một chút không?"

"Ừ."

Tính tình Bạc Việt Minh không thuộc loại tự oán tự than, anh nhanh chóng áp xuống điểm tối tăm này, đeo mắt kính lên, điều chỉnh cho phù hợp dưới sự hỗ trợ của nhân viên công tác.

Một lúc sau, quá trình để mắt thích ứng với kính kết thúc.

Cuối cùng Cao Khải có thể hành động tự do, không còn chịu vướng bận từ Bạc Việt Minh, vừa vui mừng vừa hưng phấn, nhịn không được tìm kiếm sự tán thành từ người bên cạnh, "Tiểu tiên sinh, ngươi xem nhị thiếu gia như này có phải trông khá hơn hay không?"

Bùi Ý nhìn chằm chằm một mình đến trước mắt Bạc Việt Minh, đơn giản lại thật tình, "Đẹp."

"......"

"......"

Bạc Việt Minh cùng Cao Khải đồng thời sửng sốt, hiển nhiên cũng không ngờ rằng cậu sẽ trả lời như vậy.

Một lúc sau Cao Khải phản ứng lại, cười tủm tỉm, một lần nữa xác nhận, "Tiểu tiên sinh, nhị thiếu gia mang mắt kính như vậy đẹp lắm sao?"

Bùi Ý gật đầu đáp lại.

Cậu trước kia không phải chưa từng thấy qua loại mắt kính mù này, bởi vì nguyên vật liệu đặc thù và hiếm có, nên loại mắt kính này bình thường mà đeo trên mặt một vị tổng tài sẽ thành ra vẻ cồng kềnh chất phác, nhưng Bạc Việt Minh không giống vậy——

Giọng kính làm từ kim loại màu đen với thiết kế mang nét thời thượng cao cấp, mắt kính giọng đen được đeo trên khuôn mặt mang nét đặc trưng của người hỗn huyết như anh, lại càng thích hợp đến không thể bắt bẻ được, giống như người máy mô phỏng dáng vẻ con người một cách hoàn mỹ nhất trong bộ phim khoa học viễn tưởng, có vẻ càng thêm cao quý cường đại.

Đẹp?

Lời khen ngợi ngắn gọi không đáng kể này lại xua đi cõi lòng tăm tối, Bạc Việt Minh không dấu vết mà cong cong khóe miệng, "Được rồi, xuất phát đi khách sạn thôi."

...

Tiệc mừng thọ của Bạc lão tiên sinh tổ chức tại khách sạn 5 sao lớn nhất ở Đế Kinh, lúc đám Bùi Ý đến, trước cửa khách sạn đã đỗ không ít siêu xe.

Cao Khải ngồi ở ghế phó lái phía trước quay đầu lại, "Nhị thiếu gia, sợ rằng trong yến hội lần này, lão tiên sinh bọn họ đã mời không ít hào môn quyền quý tới tham dự."

Bạc lão phu nhân thân là nữ cường nhân đã quản lý gia tộc 5-60 năm nay, hiện giờ bị bệnh nằm viện không dậy được, Bạc lão tiên sinh vất vả lắm mới bắt được quyền lợi cai quản Bạc thị và tập đoàn Bạc gia, sao có thể không uổng tâm?

Tâm Bạc Việt Minh như gương sáng, "Hôm nay mời nhiều người tới, mới có thể hoàn toàn chặt đứt con đường phía trước của tôi."

Xe dừng ở cửa khách sạn.

"Chú Khải, chú theo tài xế đi đỗ xe, tôi và Bùi Ý đi vào trước."

"Vâng."

Người hầu đến đón chủ động mở cửa xe, nhận ra gương mặt của Bạc Việt Minh, "Nhị thiếu gia, yến hội được tổ chức ở sảnh tại tầng mười tám, tôi dẫn ngài đến đó."

Bạc Việt Minh cự tuyệt người hầu dìu, thấp giọng yêu cầu từng câu từng chữ đối với Bùi Ý bên cạnh, "Chờ lát nữa đi theo bên cạnh tôi, đừng chạy đi nơi khác, cũng không được quậy loạn, biết chưa?"

Bùi Ý rất nể tình mà lên tiếng.

Đến cùng, cậu chỉ muốn đến xem náo nhiệt, cũng không muốn đến đây nổi điên gây chuyện vô cớ.

Hai người được người hầu dẫn đường, bước vào sảnh yến hội, nháy mắt hấp dẫn đông đảo ánh mắt, các khách khứa tốp năm tốp ba đứng chung một chỗ, nhỏ giọng bàn tán——

"Nhìn xem, tôi đã nói Bạc nhị thiếu sẽ đến mà! Tốt xấu gì đêm nay cũng là tiệc mừng thọ của Bạc lão tiên sinh, sao mà không có mặt của hắn?"

"Người bên cạnh hắn là ai vậy? Tôi thấy có chút quen quen."

"Còn có thể là ai? Là ngốc tử của Bùi gia đó! Tôi cá rằng tin tức hai nhà Bạc, Bùi liên hôn có tám chín phần là thật, không chừng muốn mượn dịp tụ hội hôm nay mà công bố đấy."

"Hai người này mà gọi là liên hôn? Không phải rõ ràng là đang khi dễ người khác sao?"

Bạc Việt Minh và Bùi Ý hoàn toàn không thèm để ý tầm mắt rửa tội xung quanh, chậm rãi đi tới chỗ chủ tiệc ở sảnh.

Bạc lão tiên sinh thấy hai người ung dung tới trễ, đáy lòng bỗng nảy sinh sự không vui nồng đậm, nhưng ngại người Bùi gia đang ở đây, ông ta chỉ dám xụ mặt trách hỏi Bạc Việt Minh.

"Việt Minh, lễ nghĩa giáo dưỡng con học được đi nơi nào? Đến muộn như vậy, làm trưởng bối nhà thông gia phải chờ các con!"

"......"

Trưởng bối nhà thông gia?

Mày Bạc Việt Minh nhíu lại.

Đồng thời Bùi Ý cũng bị một câu xưng hô này làm cổ họng nghẹn lại, ánh mắt u ám quét nhìn người xung quanh.

Bùi Như Chương làm bộ làm tịch trước mặt người khác, cười đến ôn hòa, "Bạc lão tiên sinh, không cần vội vã, dù sao thì đôi mắt của nhị thiếu gia cũng không tiện, Tiểu Ý nhà chúng tôi cũng không 'hiểu chuyện', không phải bọn họ cũng đã tới rồi sao? Không tính là muộn."

Khoảng thời gian trước xảy ra chuyện náo loạn khiến gà bay chó sủa ở Bùi gia, Bùi lão gia từ trước đến nay xem trọng nhất là sĩ diện nên cảm thấy mất mặt, sợ bị người khác chê cười trong những buổi tụ họi như này, nên mượn lý do thân thể không khỏe, không tới tham dự.

Trừ bỏ đại diện trưởng bối tham dự là vợ chồng Bùi thị, bên cạnh hai người còn có một chàng trai trẻ tuổi.

Ánh mắt Bùi Ý hơi dừng lại, suy nghĩ không lâu lắm đã nhận ra đối phương ——

Người này trên danh nghĩa là đường ca của nguyên chủ, cũng là thụ chính trong nguyên tác của tiểu thuyết 《 Hào Môn Thác Ái 》, Bùi Hoán.

Nếu có thể trở thành ' thụ chính ', giá trị nhan sắc của Bùi Hoán tự nhiên sẽ không kém, vẻ ngoài đúng theo như mô tả của nguyên tác:

"Cậu có đôi mắt như chứa đầy sao trời lấp lánh, đặc biệt xinh đẹp, trước mắt kia nốt ruồi lệ chính là trốn đi cô tinh, ánh sáng không giảm. Người cũng như tên, chỉ đơn giản đứng tại một nơi nào đó, cũng điều có thể tỏa ra ánh sáng lộng lẫy chỉ riêng thuộc về cậu."

"......"

Bùi Ý quét hai mắt nhìn Bùi Hoán - người từ trong sách bước ra ngoài đời, cố nén xúc động mới không xổ ra một câu ngay tại chỗ: Chỉ như này?

Bộ dạng lớn lên là còn có thể miễn cưỡng tính là đẹp trai, nhưng không đến nỗi kinh thiên động địa.

Chỉ có thể nói tác giả là người mẹ mắt mù, với nỗi ước ao đem toàn bộ những từ ngữ hoa lệ trau chuốt nhất trên thế giới đắp nặn lên người nam chính nhà mình.

"Tiểu Ý, trong khoảng thời gian này cháu ở Bạc gia như thế nào?"

Một câu của Bùi Như Chương kéo suy nghĩ của Bùi Ý quay về, trên mặt vẫn như cũ giả vờ thân thiết hỏi han, "Cháu từ nhỏ đến lớn chưa từng rời khỏi nhà lâu như vậy, lão gia cùng chú thím đều rất lo lắng."

Đặng Tú Á cùng đi theo bên người chồng, yên lặng nín thở một hơi, sự tình phát sinh lần trước liên lụy đến trên người bà, làm hại bà ta đã kết hôn nhiều năm như vậy rồi vẫn bị Bùi Như Chương tát.

Sau đó, Bùi Như Chương tự mình đến cửa xin lỗi, bà mới quay về từ nhà mẹ đẻ, sự tình này mới tạm thời lắng xuống.

Nhưng hiện tại vừa nhìn thấy tiểu tiện nhân gây chuyện thị phi Bùi Ý này, Đặng Tú Á liền cảm thấy bản thân trào lên nỗi căm tức!

Bà ta nhìn khách khứa xung quanh quan, tự lên sân khấu diễn trò, đáp, "Đúng vậy, Tiểu Ý không có ở nhà, trong lòng thím rất vắng vẻ."

"Bạc lão tiên sinh, Tiểu Ý đáng thương của chúng tôi từ nhỏ đã không có ba mẹ, tôi thân là thím, từ trước đến nay đều xem cháu nó như con ruột mà đối đãi."

Đặng Tú Á thở dài, cảm khái vạn ngàn mà bày tỏ thái độ, "Nào là chi phí ăn mặc, Tiểu Hoán nhà chúng tôi có, Tiểu Ý cũng có, Tiểu Hoán không có, Tiểu Ý cũng phải có, không thì sợ cháu nó bị đám người hầu khinh thường, cô lập đấy mà!"

Lời nói này không hề chứa đựng cảm xúc gì, tất cả đều là nhờ kỹ xảo, giọng nói lớn làm hấp dẫn sự chú ý của nhóm khách khứa lớn xung quanh.

Nhận thấy được bốn phương tám hướng bắt đầu hướng tầm mắt đến, đây chính là hiệu quả mà Đặng Tú Á muốn——

Tin tức bảo mẫu khắt khe đối với Bùi Ý bị truyền ra ngoài thì thế nào? Ở đây trừ Bùi Ý ra, không có khách khứa nào tận mắt nhìn thấy.

Dù bọn họ có nghi ngờ thực hưng thì cũng vì ngại mặt mũi của Bạc lão tiên sinh, nên cũng không có ai truy hỏi cặn kẽ.

Rốt cuộc vẫn là giới hào môn ngày sau còn lui tới, mặt ngoài vẫn là chú trọng cảm tình xã giao.

Việc này nói là chuyện cười trong nhà thì chính là việc trong nhà người ta, bọn họ chỉ cần hùa theo để bảo vệ cái danh ' chú thím tốt ' của hai người kia là được.

"......"

Lần trước mới bị vả mặt chưa được bao lâu, giờ đã quên rồi?

Bùi Ý nhìn chằm chằm sắc mặt của Bùi Như Chương cùng Đặng Tú Á, trong lòng là một trận chán ghét, cậu muốn giả bộ 'nổi điên' để hoàn toàn xé nát khuôn mặt giả nhân giả nghĩa của đôi vợ chồng này, nhưng nghĩ tới nghĩ lui những lời Bạc Việt Minh yêu cầu trước khi vào đây——

"Không được gây chuyện."

Đúng vậy, Không được gây chuyện.

Chờ lát nữa xác nhận chắc chắn việc thông báo ' liên hôn ' trước mọi người, cũng đủ để trở thành chuyện cười của mọi người, nếu cậu lại ' nổi điên gây chuyện ', chỉ sợ sẽ làm mặt mũi Bạc Việt Minh không ngóc lên được nữa.

Chỉ vài giây ngắn ngủn, Bùi Ý suy nghĩ rất nhiều, ý đồ tìm kiếm cách đối phó tốt nhất đối với vợ chồng Bùi thị.

"Bùi Ý."

Bỗng nhiên mu bàn tay to lớn cảm nhận được chút lành lạnh, Bùi Ý rũ mắt nhìn xuống ——

Bạc Việt Minh âm u bắt lấy cổ tay của cậu, không dấu vết mà lôi kéo về phía sau, bản thân lại bước về phía trước non nửa bước, "Chi phí ăn mặc, mọi thứ điều không thiếu? Sợ bị người hầu khinh thường?"

Âm điệu Bạc Việt Minh trầm ổn, nhưng lại khiến người ta có cảm giác như uy áp của mưa gió sắp đến, thân hình ưu việt cao 1m9 càng dễ dàng che chắn bảo hộ Bùi Ý ra phía sau.

Bùi Ý nhìn lạnh lẽo còn chứ thủ đoạn, đột nhiên cảm thấy trong lòng không còn bực bội nữa, dứt khoát tránh ở phía sau không nói lời nào.

Có lẽ là không ngờ được Bạc Việt Minh đột nhiên lên tiếng, Bùi Như Chương cùng Đặng Tú Á liếc nhìn nhau, đều cảm thấy có chút không thích hợp, "Nhị thiếu gia, ngươi đây là..."

"Ta nghe nói ——"

Bạc Việt Minh trực tiếp đánh gãy lời đối phương nói, nói một câu xé rách mặt nạ giả nhân giả nghĩa của bọn họ trước mặt mọi người, " Chính miệng bảo mẫu Bùi gia thừa nhận, vợ chồng hai người sai bà ta mỗi năm ngược đãi đánh đập, kích thích Bùi Ý, dẫn tới cậu ta trạng thái tinh thần vẫn luôn không ổn định, việc này nên giải thích như thế nào?"

"......"

Âm thanh chất vấn trầm ổn hữu lực như một bạt tay vang dội, nháy mắt làm vợ chồng Bùi thị không còn thể diện!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro