Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 50: Chỉ sợ, sẽ rất tồi tệ

Tiêu Chiến mở cửa.

Khúc Vi đang thấp thỏm, định tiếp tục gõ cửa thì đụng phải ánh mắt của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhàn nhã ôm vai, một chân đạp lên khung cửa, chặn đường của Khúc Vi: "Thật ngại quá, trong nhiều bụi, vẫn chưa kịp dọn xong, có lời gì chúng ta cứ nói ở đây đi. Vừa hay có gió thổi, để cho bà tỉnh táo chút."

Khúc Vi bị anh châm chọc, sắc mặt tối sầm.

Sau khi biết Vương Nhất Bác lại là ông chủ của Gia Lam, Khúc Vi liền ngồi không yên. Bà chưa tìm được nửa kia thích hợp nên đành phải tạm thời hư tình giả ý với ông Vương, ai có thể ngờ rằng chờ mãi chờ mãi lại chờ được một tin tức tốt như này?

Bà thực sự bị đống tài sản từ trên trời rơi xuống này đập cho phát ngốc rồi, giá trị thị trường xí nghiệp của Vương thị đã bị giảm đi một nửa, đang đứng trong trạng thái nửa sống nửa chết, sao có thể đáng tiền bằng thân phận mẹ kế của Vương Nhất Bác.

Bà hân hoan mặc một bộ quần áo mới, trang điểm lộng lẫy tới thỉnh tội. Bà biết Vương Nhất Bác rất mềm lòng lại nhu nhược, nhất định sẽ giúp cặp ba mẹ đáng thương đang gặp khó khăn là bọn họ đây, đứa nhỏ thiếu thốn tình thương của mẹ, bà có thể bù đắp cho những thiếu thốn của thằng bé.

Nghĩ như vậy, Khúc Vi chớp mắt vài cái, cố nặn ra nước mắt, giả vờ nhu nhược đáng thương.

"Nhất Bác à, ba con phải vào bệnh viện rồi, bị nhồi máu não, con mau đi thăm ông ấy đi!"

Ba Vương đích thật là đã nhập viện, cách đây không lâu.

Nguyên nhân là -- bị Vương Nhất Bác chọc giận.

Ông không ngờ đứa con trai mà mình suốt ngày mắng là phế vật vô dụng lại là ông chủ lớn của Gia Lam, giống như một khối đá bị ông ghét bỏ lại vứt xó rồi sau lại đột nhiên có người nói cho ông ta biết nó là một khối ngọc thạch giá trị liên thành?

Chênh lệch này thật sự quá lớn.

Ba Vương sĩ diện lại tự cao tự đại, chỉ cần nghĩ tới mỗi lần ông răn dạy Vương Nhất Bác, không biết tâm trạng của đối phương lạnh lùng như thế nào, nhìn ông như một thằng hề nhảy nhót lung tung ra sao, chỉ cần nghĩ tới việc bạn bè thân thích sẽ nói thế nào về thằng cha phế vật như ông, tăng huyết áp, ngất xỉu.

Tin ba Vương nằm viện đã sớm có người thông báo cho Vương Nhất Bác nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ đi qua tận hiếu với ông.

Tiêu Chiến nhìn Khúc Vi đang giả vờ giả vịt, nhịn không được nói: "Bà thật đúng có tâm ha, còn nhớ phải vẽ mắt, dán lông mi giả trước khi đến thăm chúng tôi cơ đấy."

"Thằng bé này, sao dì có thể đạo đức giả như thế chứ? Người đang nằm trên giường bệnh, chẳng lẽ dì phải nhọc nhàn khổ sở hầu hạ trước giường sao, dì cũng đâu phải bảo mẫu đâu." Bị Tiêu Chiến nhìn chằm chằm, Khúc Vi vô thức quay mặt đi chỗ khác, có chút ngượng ngùng.

Tiêu Chiến giận quá, cười: "Người tỉnh rồi sao?"

Khúc Vi sững sờ: "Còn chưa tỉnh."

"Một cú điện thoại là có thể thông báo được rồi, phiền bà tự mình chạy tới, thật là nhọc lòng quá."

Bị Tiêu Chiến châm chọc đến không mở nổi miệng, Khúc Vi giương mắt, lông mi giả rung động, bày ra dáng vẻ tủi thân nỉ non, nhưng lại lập tức đụng phải ánh mắt của Vương Nhất Bác phía sau Tiêu Chiến.

Đôi mắt phượng ngủ kia bình thường đều là nửa cụp, thờ ơ nghiêng mặt nghe bọn họ nói chuyện. Lúc này, cậu nhìn thẳng vào bà ta, ánh mắt không mang theo một chút cảm xúc nào, lại khiến cho đáy lòng Khúc Vi hốt hoảng một trận, bà không dám nhìn thẳng vào nó.

Khúc Vi nói: "Chữa bệnh phải tốn rất nhiều tiền, dì biết lúc này không nên... Nhưng mà nể ông ấy là ba con, vẫn là nên giúp đỡ một chút."

Vương Nhất Bác trả lời rất bình thản: "Bán công ty, chữa bệnh."

"Con! Sao lòng dạ con lại ác độc như thế? Ông ấy là cha của con mà, dì biết là dì không phải, dì sẽ xin con tha thứ, nhưng xin con đừng vì ân oán cá nhân của chúng ta mà tổn thương tình cảm cha con của con và ông ấy..."

Tiêu Chiến hiểu rồi.

Thì ra là đến đòi tiền.

"Dì không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ kế, là dì thất trách, con yên tâm, sau này dì sẽ đối xử với con... và A Chiến thật tốt, dì đảm bảo!"

Tiêu Chiến bị hai chữ "A Chiến" làm cho da gà da vịt nổi hết cả lên, cả người đều cảm thấy không khỏe.

Anh giả cười, ngọt ngào nói: "Dì Khúc à, dì yên tâm, Nhất Bác của chúng ta đã có con chăm sóc rồi, không cần dì phải quan tâm. Dì cũng nên trở về chăm sóc chồng mình đi."

Vẻ mặt Khúc Vi cứng ngắc.

"Thằng bé này, nói chuyện kiểu gì vậy!"

Nếu như không phải có bà, Tiêu Chiến sao có thể hưởng thụ cuộc sống giàu sang như vậy? Quả thực không biết tốt xấu!

"Nhất Bác, con thay dì nói chuyện đi, sao có thể để vợ con không biết lễ phép như vậy chứ?"

Tiêu Chiến nói: "Thật ngại quá, cậu ấy nghe tôi."

Vương Nhất Bác: "Ừ."

Khúc Vi tức giận đến mặt mũi cũng muốn biến dạng: "Dù gì thì tôi cũng là mẹ chồng..."

"Im miệng."

Tiêu Chiến giật nảy mình.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Vương Nhất Bác có dấu hiệu nổi giận, cho dù nét mặt của cậu rất bình tĩnh, giọng điệu cũng vẫn bình thản không gợn sóng, chỉ có đôi mắt nhìn chằm chằm Khúc Vi, lạnh lùng đến khiến người khác tê da đầu.

Giọng điệu chậm rãi của anh lúc này giống như đang cảnh cáo: "Bà không xứng."

Khúc Vi bị vẻ mặt của cậu dọa cho sợ choáng váng.

Vương Nhất Bác lười đặt mắt trên người bà, cậu giữ chặt cánh tay Tiêu Chiến, lôi đến phía sau mình, "sầm" một tiếng đóng cửa.

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác thật sự tức giận, anh cẩn thận từng li từng tí kéo ống tay áo của cậu, hỏi: "Cậu... Vẫn ổn?"

"Không có việc gì."

Lúc Vương Nhất Bác nhìn anh đã khôi phục bình thường.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng thở ra: "Nhưng mà, Khúc Vi quả thật dai như đỉa ấy, không chừng sau này sẽ còn giở trò nữa..."

"Sẽ không." Cậu sẽ xử lý, cậu đã từng cam đoan với anh, cho nên không muốn để những chuyện này khiến anh lo lắng.

Vương Nhất Bác bỗng nhiên vươn tay, sờ lên mái tóc mềm mại của anh. Tựa như đang an ủi con thỏ nhỏ, động tác của cậu rất nhẹ, ngay cả giọng nói cũng không giống bình thường, gần như là dịu dàng. Tiêu Chiến không được tự nhiên quay đầu chỗ khác, né tay Vương Nhất Bác.

"Đừng chiếm tiện nghi của tôi."

Vương Nhất Bác tỏ vẻ vô tội: "Tiện nghi?" Bộ dáng hiển nhiên là đang nói: Tiêu Chiến có cái này sao?

Tiêu Chiến: "..."

Nể tình Vương Nhất Bác đang bị thương, anh nhịn!

Vương Nhất Bác đã ra mặt tỏ vẻ không cho anh nhúng tay vào rồi thì Tiêu Chiến chỉ có thể mặc kệ, Vương Nhất Bác sẽ tự có cách của mình.

Khúc Vi đè ép lửa giận trong lòng trở về bệnh viện. Ba Vương đã sớm tỉnh, trạng thái tinh thần coi như cũng không tệ, khi ông nhìn thấy Khúc Vi đi vào phòng bệnh, nhìn thấy dáng vẻ ăn mặc trang điểm lộng lẫy của bà, lập tức nổi giận: "Bà đi đâu về?"

"Còn không phải là vì ông mà tôi mới bị chọc tức! Thằng con kia của ông quả thực không biết tốt xấu, tôi..."

"Bà!"

Ba Vương là người thích sĩ diện, ông biết Khúc Vi vậy mà dám đến chỗ Vương Nhất Bác đòi tiền trong lúc ông đang hôn mê lập tức nổi trận lôi đình, tát bà ta một cái.

Khúc Vi bị đánh, hồ đồ: "Ông lại dám đánh tôi?"

"Bà! Bà thật không biết xấu hổ! Tôi chưa từng thấy loại đàn bà nào thấy tiền là sáng mắt lên, ham tiền như bà!"

Ba Vương càng nói càng tức, tức giận đến nỗi ngất đi, cả người bỗng nhiên co giật liên tục, ngã xuống giường.

Lần này, thật sự phải nằm viện.

Vương Nhất Bác phái người đến để trả tiền, trợ lý rất cẩn thận tỉ mỉ, xem xét kỹ tiền thuốc men mất bao nhiêu thì chỉ bỏ ra bấy nhiêu, một đồng cũng không cho dư khiến cho Khúc Vi đỏ ngầu cả mắt, nhưng lại không có cách nào khác, chỉ có thể trông mong vào việc bám chặt lấy ba Vương.

Bà ta nghiêm mặt hỏi tiền trợ lý, anh chàng trợ lý hòa hoa phong nhã đẩy đẩy kính mắt, cậu vệ sĩ phía sau bước lên trước, lạnh lùng nhìn chằm chằm Khúc Vi, dọa hai chân bà phát run

Trợ lý nở nụ cười: "Ngài thiếu tiền sao, tôi có một kênh bán hàng, có thể bán túi xách và đồ trang sức, ngài yên tâm, nhất định sẽ cho ngài giá cao nhất."

Khúc Vi lúng túng giật giật môi: "Nào có, nào có."

Nói lâu như vậy, thế mà bà không thể móc ra một đồng từ người Vương Nhất Bác! Ngược lại vì lấy lòng trợ lý mà tốn không ít tiền, người ta thì tốt rồi, theo lệnh làm việc, xưa nay không biết cái gì gọi là lấy tiền làm việc.

Khúc Vi khóc không ra nước mắt.

...

Bên này, Tiêu Chiến lên mạng mới phát hiện ra anh cùng lắm chỉ mới chơi Anipop có vài tiếng mà số fan hâm mộ đã tăng lên gấp mấy lần. Bình luận đều là chúc phúc, ước ao ghen tị, anh ngơ ngác một chút, thông qua vài cmt của đám dân mạng mới hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Đi công ty thì đám nhân viên của công ty đều vô cùng khách khí với anh, hầu hạ anh cứ như hầu hạ Thái Thượng Hoàng khiến Tiêu Chiến hơi mất tự nhiên.

Thì ra đây là cảm giác khi được làm phu nhân Tổng tài à?

Lại nhớ đám dân mạng hễ mở mồm ra là "Người vợ xinh đẹp của tổng tài bá đạo", Tiêu Chiến dở khóc dở cười, không biết nên nói cái gì cho phải.

Vết thương của Vương Nhất Bác tốt lên rất nhiều, ngày mai sẽ kiểm tra lại, nhìn cậu hình như rất vui vẻ. Tiêu Chiến ngồi ở trên ghế sa lon, sai Vương Nhất Bác bóc bưởi cho anh, còn mình thì lười biếng ngồi xem TV. TV lúc nào cũng chiếu đi chiếu lại mấy thứ đồ như vậy, quá nhàm chán, Tiêu Chiến xem được một lúc đã buồn ngủ.

Anh ngáp một cái, híp mắt lại, đợi Vương Nhất Bác bóc xong bưởi, anh đã ngủ thiếp đi.

Gần đây chóng việc quá nhiều, lúc nhắm mắt lại, viền mắt hiện ra màu xanh, rõ ràng là do thường xuyên tăng ca mệt nhọc gây nên.

Phòng khách rất yên tĩnh, không một tiếng động nhỏ.

Vương Nhất Bác nhìn về phía Tiêu Chiến, anh ngủ rất say, lông mày nhíu lên, nằm mơ thấy chuyện gì không hay đây mà, không biết giờ này có đáng mơ thấy gì. Cậu lay nhẹ Tiêu Chiến, anh mơ mơ màng màng ngã vào trên người cậu, lẩm bẩm nói gì đó.

Vương Nhất Bác đứng lên, để cho Tiêu Chiến thoải mái nằm trên ghế sofa, cậu đi tìm chăn đắp lên người anh, thay anh chỉnh lại chăn. Lúc này Tiêu Chiến đã ngủ say, nằm im không nhúc nhích, hô hấp đều đều.

Cậu vốn là muốn rời khỏi, bước chân lại dừng một chút, lại xoay người, nửa ngồi trước mặt Tiêu Chiến.

Hồi tưởng lại lời Tiêu Chiến nói, Vương Nhất Bác thở dài, hơi lâu sau mới nhẹ nhàng nói ra: "Chỉ sợ, sẽ rất tồi tệ." Che giấu tình cảm quá khó, cậu không thể nào làm được.

Nói xong câu đó, cậu đứng lên, rời khỏi phòng khách.

Đèn bị tắt đi.

Trong phòng khách tối đen như mực, một mảnh tĩnh lặng, Tiêu Chiến vốn nên ngủ say bỗng nhiên mở bừng mắt.

Trên người anh đắp tấm chăn mềm ấm áp, anh ngẩn người, mờ mịt nhìn lên trần nhà.
__________________________

_End chương 50_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro