Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 24: Không thể làm bạn tốt!!!

Sau khi cười ra tiếng, Tiêu Chiến cảm giác sâu sắc mình thật không phúc hậu. Cùng là người yêu cái đẹp, anh rất rất đồng tình với An Nhu.

Lúc đi ra ngoài, dù là trời đầy mây, anh cũng sẽ bôi kem chống nắng, huống chi là đứng dưới ánh mặt ánh trời nắng gắt lâu như vậy, thật sự nghĩ cũng không dám nghĩ. Lần này, e rằng phải dưỡng da đến sang năm mới có thể trắng trở lại như cũ.

Nhìn thấy cô bé vành mắt đỏ hoe, thút tha thút thít, Tiêu Chiến có chút đau lòng đi lên an ủi.

Nghe lời an ủi của anh, An Nhu càng khóc dữ dội hơn.

Chạng vạng tối, An Nhu từ gian phòng đi ra, ăn mặc kín mít để cứu vớt làn da, áo dài quần dài, mũ che nắng, kính râm, che ô, đeo khẩu trang, nói chung toàn thân kín mít không hở chỗ nào.

Đã có nhân viên công tác bày kệ vỉ nướng trên bãi cát, bọn họ có thể ăn đồ nướng uống bia, thưởng gió, muốn bao nhiêu dễ chịu có bấy nhiêu dễ chịu. Chỉ có An Nhu đỉnh đầu đầy mây đen là khác với mọi người vô cùng vui vẻ. Kỷ Lý không hề thấy bị đen là chuyện lớn đến mức nào, đã sớm đã vứt chuyện này ra sau đầu, đi theo mọi người chọn món ăn.

Mấy tên đầu bếp đang chuẩn bị đồ nướng, gia vị và than lửa, ánh mắt liếc qua một người đẹp áo phông tay ngắn với quần đùi, khoác áo khoác, hứng trí bừng bừng cúi đầu nghịch mấy hòn đá nhỏ. Ngây thơ đáng yêu, tròng mắt màu đen tựa như hai ngôi sao nhỏ lấp lánh, đối với hết thảy đều tràn ngập tò mò.

Thật đẹp. Bọn họ tranh thủ lúc rảnh rỗi, không nhịn được nhìn nhiều mấy lần.

Sau đó, mỹ nhân cầm lên một con cua lớn, cười ha ha: "Vương Nhất Bác mau nhìn đi! Tôi bắt được này!"

Yên lặng lui lại đến khu vực an toàn, Vương Nhất Bác: "..."

Quần chúng vây xem: "..."

Con cua bị đầu bếp bắt đi rửa sạch, định ướp gia vị qua một chút, Tiêu Chiến chơi vừa lòng thỏa ý rồi, anh nhặt được rất nhiều hòn đá nhỏ bị nước biển mài cho căng tròn, dự định trở về tìm một tiệm đục lỗ là có thể coi như vòng tay mà đeo rồi. Vậy đại khái có thể xem như vòng tay Pandora* thủ công rồi nhỉ?

*Công ty bán lẻ trang sức quốc tế Đan Mạch, được biết đến với vòng tay quyến rũ tùy chỉnh, nhẫn thiết kế,.....

Vừa quay đầu lại, suýt chút nữa đụng vào người khác, Tiêu Chiến đứng thẳng người mới nhìn rõ là An Nhu.

"Tôi có lời muốn nói với anh." An Nhu mặt không cảm xúc, không có vẻ dịu dàng đoan trang ban ngày, con mắt nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, "Tôi mặc kệ anh là giả ngây giả dại hay là lòng có lòng tin, nhưng Vương Nhất Bác, tôi nhất định có được.

"Tiêu Chiến: "Được."

An Nhu: "Tôi không nói đùa!"

Tiêu Chiến: "Tôi cũng đâu có nói đùa đâu. Cô theo đuổi của cô, chúng ta vẫn còn có thể làm bạn tốt đúng không?"

An Nhu: "..."

Tiêu Chiến cười híp mắt nói: "Nói như này nhé, hai chúng tôi không có nhiều tình cảm vợ chồng, cô muốn đào góc tường thì đào đi, không cần tới ra oai với tôi bởi vì Vương Nhất Bác cũng không có thích tôi."

An Nhu hơi ngoài ý muốn.

Không dám nói thích, nhưng cô ta khẳng định Vương Nhất Bác có quan tâm tới Tiêu Chiến. Nhưng nhìn bộ dáng này của Tiêu Chiến, ai quan tâm đến ai nhiều hơn, liếc mắt là thấy ngay. An Nhu vừa ghen tị vừa khổ sở không nói lên lời, trong lòng cô ta, Vương Nhất Bác giống như một đóa hoa cao lãnh không thể với tới, mà anh cũng đang đơn phương bảo vệ một người khác.

Cô ta vốn tưởng rằng, người giống như Vương Nhất Bác sẽ chỉ là người được yêu. Trái tim anh luôn lạnh như khối băng vĩnh viễn cũng không thể thay đổi.

An Nhu không nói, Tiêu Chiến suy nghĩ nửa ngày cũng không có cảm thấy mình nói câu nào không đúng, nhất thời thật đúng là không hiểu cô ta đang suy nghĩ gì.

An Nhu cắn cắn môi, nói: "Tôi không tin anh sẽ cam lòng."

Đàn ông như Vương Nhất Bác, trên đời có thể có mấy người?

Tiêu Chiến buồn bực, con bé tốt như vậy lại không đi tìm loại người EQ cao lại lợi hại giàu có giống, có chỗ nào không bằng thằng nhóc Vương Nhất Bác chuyên đi chọc tức người khác chứ.

Anh có ý tốt khuyên: "Tôi có cái gì mà không bỏ được. Giai ấy mà, cũ không đi thì mới không đến..."

Lúc Tiêu Chiến nói câu nói này, đúng lúc Vương Nhất Bác và bọn Cảnh Nghi đi tới, nghe toàn bộ câu nói. Thấy anh dâu nói như vậy, mấy người khác yên lặng nhìn về phía đại boss, luôn cảm thấy chiếc nón trên đỉnh đầu anh ngày càng xanh mơn mởn.

Vương Nhất Bác: "..."

"Khụ khụ, cái đó, ăn cơm!" Cảnh Nghi vội vàng ngăn Tiêu Chiến lại phát ngôn ra câu gì nữa.

Tiêu Chiến bị bắt hoàn toàn không có chút nào chột dạ, vô cùng vui vẻ đi ăn đồ nướng.

Thịt tươi sống được ướp gia vị xong thì được phết lên một tầng dầu, lúc nướng trên lửa than phát ra âm thanh xèo xèo. Hương thơm ngào ngạt khiến Tiêu Chiến nuốt một ngụm nước bọt.

An Nhu đoan trang ngồi trên ghế không nhúc nhích, Tiêu Chiến đi ngang qua lắm mồm hỏi một câu: "Cô không ăn à?"

Cô ta căm ghét nhíu nhíu mày: "Tôi ăn chay."

Tiêu Chiến: "Thật xin lỗi, đã quấy rầy." Anh là loại người không thịt không vui, thật sự không có cách nào hiểu An Nhu.

An Nhu đi đến bên cạnh một thùng nước màu đỏ, nhìn mấy con cá quẫy đạp bên trong, ôn ôn nhu nhu nói: "Những con cá này cũng không ăn đến, xem chúng nó hoạt bát chưa kìa, chúng ta phóng sinh chúng nó đi được không?"

Giọng của cô ta không lớn, vừa vặn để cho Vương Nhất Bác ngồi gần đó nghe được rõ ràng.

Tiêu Chiến dứt khoát cự tuyệt: "Không muốn, tôi muốn ăn."

"Anh tàn nhẫn quá vậy. Cá cũng có sinh mệnh chứ."Tiêu Chiến: "???""Tôi hàng năm đều tham gia hoạt động phóng sinh, thả cá và rùa." An Nhu lấy ảnh chụp bên trong điện thoại ra để chứng minh, " Cô nhìn xem, con rùa này lớn như vậy, không biết sống bao lâu."

Tiêu Chiến do dự hỏi: "Cái này... Là rùa Brazil mà..."

Brazil rùa được xưng là sát thủ sinh thái, tính tình hung mãnh, là động vật ăn tạp, đến người cũng dám cắn. Tiêu Chiến đoán nếu An Nhu phóng sinh con rùa kia thật, e rằng nó sẽ sớm ăn sạch sẽ toàn bộ hồ cá mất.

Đây là phóng sinh cái gì vậy.

An Nhu biết rùa Brazil nhưng lại không rõ hình dạng cụ thể. Sắc mặt của cô ta cứng lại, nhất thời lại không biết nói cái gì cho phải, đành phải nhìn về phía Vương Nhất Bác xin giúp đỡ.

Sau đó, anh trợn mắt nhìn Vương Nhất Bác ánh mắt lấp lánh chỉ vào một đống cá, nói: "Đều nướng."

An Nhu: "..."

Không phải nói đàn ông đều thích người lương thiện, nhiệt tình, yêu quý động vật nhỏ sao!

Cảnh Nghi mỉm cười túm An Nhu trở về, để cho cô ta hết hi vọng, đừng quấy rầy hai người bọn họ nữa.

Tiêu Chiến ngồi trở lại vị trí cũ. Mắt thấy tôm đã nướng chín, anh thèm thuồng vươn tay, nhưng có người nhanh hơn anh một bước, cướp lấy con tôm đã chín.

Vương Nhất Bác nhìn về phía Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến sững sờ, tưởng rằng cậu cầm giúp mình, anh vươn tay nói: "Cảm ơn... Mẹ cha thằng nhóc quỷ này!"

Mắt thấy con kia nướng tôm đi vào miệng Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác bị bỏng, hà hơi, mai má phình lên cho đánh giá: "Ăn ngon."

Tiêu Chiến oán hận nghiến răng ken két.

Anh đi lấy mực nướng, Vương Nhất Bác nhanh tay hơn, khuỷu tay thon dài đễ dàng vượt qua Tiêu Chiến cầm cá mực nướng, lần này cậu nhớ kỹ phải thổi một chút sau đó mới bắt đầu ăn.

"Ăn ngon."

Tiêu Chiến: "... Xin hỏi cậu muốn chết à."

Anh mất kiên nhẫn, đưa tay cầm hàu sống, lần này Vương Nhất Bác không có ngăn cản, Tiêu Chiến đắc chí vừa lòng vươn tay...

"Nóng, nóng quá!"

Vương Nhất Bác: "Ha."

"..."

Một lần nữa Tiêu Chiến muốn cột Vương Nhất Bác lên hỏa tiễn vèo vèo bắn lên trời, tốt nhất đừng trở về.

Anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp không không cảm xúc của Vương Nhất Bác, bộ dáng như không có việc gì tiếp tục nhai nhai nhai, càng xem càng tức. Không đợi Vương Nhất Bác phản ứng, anh bỗng nhiên ra tay níu lại đôi má của Vương Nhất Bác, dùng sức vuốt vuốt.

Vương Nhất Bác da mặt mỏng, xoa nhẹ mấy lần đã đỏ lên.

Tiêu Chiến nhìn có chút hả hê nói: "Cho cậu cướp này."

Vương Nhất Bác bỗng nhiên giật mình.

Giai nhân trong ngực có mùi hương đặc biệt, ngày bình thường đều nhẹ nhàng, giờ phút này lại đột nhiên rõ ràng lên.

Bàn tay của anh rất ấm áp, đầu ngón tay bị bỏng nên hơi nóng, dính sát vào gương mặt của cậu.

Lòng của cậu dường như cũng bị nóng lên một chút.

Lúc này, trong đồng tử của cậu, Tiêu Chiến thấy được khuôn mặt phóng đại của mình, gần như chiếm hơn nửa con ngươi. Anh sửng sốt một chút, đột nhiên ý thức được mình giờ phút này anh bưng mặt cậu giống như đang muốn hôn cậu, hai người bốn mắt nhìn nhau, gần trong gang tấc.

"..."

"..."

"Con mắt của anh có..."

Tiêu Chiến đen mặt: "Ngậm miệng."

Ngồi song song đối diện, bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng, Cảnh Nghi ực một hớp rượu, nói: "An Nhu, hết hi vọng chưa? Cô cho rằng đại boss có thể để cho cô động vào anh ấy như thế kia sao?" Bọn họ không ngốc, vẻ mặt Vương Nhất Bác mặc dù vẫn không cảm xúc, dáng vẻ chuyện cũng không để ý nhưng lại cố ý trêu chọc Tiêu Chiến, ngoại trừ việc để ý lời nói vừa rồi của anh thì làm gì còn nguyên nhân nào khác.

An Nhu mím chặt môi, không nói một lời.

"Cô tốt nhất nên nhận lỗi sớm một chút. hiện tại đang làm dự án mới, không có nghĩa là đại boss sẽ cho phép cô làm như thế."

An Nhu bỗng nhiên có chút khổ sở: "Tôi thật không hiểu tôi thua anh ta ở chỗ nào, vì sao các anh đều một lòng hướng về anh ta? Chỉ là hôn nhân trên danh nghĩa thôi mà cũng cần giữ gìn? Là thời đại nào rồi, thích một người chẳng lẽ không phải tự do sao?"

"Giữa người và người sao có thể so sánh, An Nhu, cô nghĩ quá đơn giản."

Kỷ Lý vẫn luôn im lặng đột nhiên nghiêm túc: "Bất kể lý do gì đều không phải là cái cớ để xen vào hôn nhân người khác. Đừng để tôi xem thường cô.""..."

*

Tiêu Chiến đã đi ngủ, Vương Nhất Bác lại đứng ở ngoài cửa hưởng gió biển.

Quần áo rộng rãi của cậu bị gió thổi bay phất phới, một thân một mình đứng trên nền cát mềm mại nhỏ vụn, không biết đang suy nghĩ cái gì. Sau lưng, một thân ảnh dần dần đi về phía anh, là An Nhu.

An Nhu nhẹ nói: "Anh không có lời gì muốn nói với em sao?"

Vương Nhất Bác một tay túi túi, đưa lưng về phía cô ta, giọng điệu bình tĩnh: "Đừng bao giờ mang danh dự và uy tín trong công việc đi đánh cược."

"Ý của anh là..." Sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch.

"Viết thư từ chức đi."

An Nhu không thể tin được Vương Nhất Bác vậy mà lại chủ động nói ra chuyện từ chức này. Cô siết chặt nắm đấm, khẽ cắn môi nói: "Nếu em đi bây giờ sẽ không có người nào có thể tiếp nhận công việc của em, anh nghĩ kỹ đi!"

Vương Nhất Bác chậm chạp xoay người.

Trong bóng đêm, đôi mắt của cậu đen nhánh, là sự xa cách lãnh đạm mà Tiêu Chiến chưa từng được nhìn thấy. Cậu bình tĩnh không lay động, cho dù là An Nhu không nhịn được rơi lệ cũng không làm cậu rung động chút nào: "Trong công việc, không có người nào là độc nhất vô nhị."

Cho nên, mưu toan dùng kinh nghiệm và địa vị của mình để giành đặc quyền trên phương diện khác là vô cùng sai lầm

An Nhu toàn thân run rẩy.Cô ta nghĩ đến câu nói kia của Cảnh Nghi.

"An Nhu, cô không hiểu Vương Nhất Bác."

Hoàn toàn chính xác, cô không thể hiểu vì sao anh đối với bất cứ chuyện gì đều có thể nhẹ nhàng bâng quơ như thế.

An Nhu lau nước mắt, không cam lòng hỏi: "Tôi chỉ có một vấn đề cuối cùng... Trong thế giới của anh, sẽ không có người nào là độc nhất vô nhị sao."

Trong bóng đêm người đàn ông đứng thẳng tắp, đôi mắt hẹp dài của anh hững hờ liếc về phía biển rộng. Thanh âm của cậu mơ hồ, gần như lập tức ẩn sau trong từng đợt sóng vỗ.

"Không biết."

...

Ngày thứ hai, gian phòng An Nhu trống rỗng, chỉ để lại một bức thư từ chức.

Nhận được tin, đám người sửng sốt một chút, Kỷ Lý vội vàng gọi điện thoại cho cô ta, lại bị Vương Nhất Bác chẳng biết đi vào cửa từ lúc nào ngăn lại: "Không cần."

"Đại boss a, công việc mới xong một nửa, anh đã để người ta đi rồi?"

"Ừ"

Vương Nhất Bác vừa nói, không có chỗ để phản bác. Cảnh Nghi thở dài, gãi gãi đầu, nói: "Vậy anh nói nên làm gì bây giờ?"

Vương Nhất Bác phản ứng khá bình tĩnh.

"Không phải đã chiêu mộ họa sĩ sao, dạy dỗ tốt một chút." Vào tay cũng rất nhanh.

Thu thập CG --

Cái khác mấy người đưa mắt nhìn nhau.

Hạng nhất, không phải Tiêu Chiến sao!

"Hắt xì!"

Tiêu Chiến hắt hơi một cái, xoa xoa cái mũi.

Tối hôm qua ngủ không được an ổn, tóc rối thành ổ gà. Anh vừa chải tóc vừa cầm điện thoại di động lên, lại nhìn thấy điện thoại di động hiện ra một tin nhắn từ số lạ. Đối phương rõ ràng rất tức giận, dùng rất nhiều dấu chấm than."

Tôi không thể nào cùng anh làm bạn tốt!!!!!"

Tiêu Chiến: "???"

Lập tức, anh nhận ra người này là ai.

Tiêu Chiến ngơ ngác. An Nhu này thật quái lạ.

****Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Chiến: Nói xong rồi, chúng ta cùng là bạn tốt?

An Nhu: Tôi cảm thấy tôi bị vũ nhục.

_End chương 24_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro