Chương 7
Quý Khinh Châu cuối cùng vẫn là leo lên giường, chỉ là xét thấy Sở Thành mặc quá ít nên cậu cũng không tiện cởi thêm gì.
Sở Thành tắt đèn, nằm xuống, Quý Khinh Châu cũng nằm xuống.
Sở Thành quay người lại, ôm lấy cậu, có chút tiếc hận nói, "Cậu đi ngủ còn mặc nhiều như vậy không khó chịu à?"
"Trên người tôi có mỗi một cái áo phông đấy?"
"Phía dưới cậu còn mặc quần jean."
Đó là bởi vì anh phía dưới cái gì cũng không mặc, cho nên tôi mới không tiện cởi có được không!
Quý Khinh Châu không nói gì.
Sở Thành dụng tâm muốn cậu cởi đồ, nhưng lại lo lắng đây rốt cục là bệnh viện, mẹ của Quý Khinh Châu còn nằm ở bên ngoài, vì thế cũng không cưỡng bách cậu, chỉ ôm cậu nói, "Ngủ đi, ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Quý Khinh Châu nhẹ giọng nói.
Cậu nhắm mắt lại, thấy có hơi khó ngủ. Quý Khinh Châu nghĩ đến tâm tình của mình khi nghe Tiểu Tần nói trong điện thoại rằng mẹ Quý thân thể không thoải mái liên tục nôn ói, chỉ cảm thấy mình lúc đó, thật sự lo lắng và sợ hãi. Cậu ở thế giới này, không có người thân, không có bạn bè, mẹ của nguyên chủ cũng đã trở thành thân nhân duy nhất của cậu. Nếu như mẹ Quý chết rồi, cậu cũng không còn thân nhân.
"Sở Thành," cậu nhẹ giọng nói, "Mẹ tôi sẽ không có chuyện gì, bà sẽ sớm khỏe lại phải không?"
Sở Thành mơ mơ màng màng có chút buồn ngủ, lại nghe được cậu hỏi như vậy, tâm trạng mềm nhũn, cảm thấy người trong ngực quả thực sống cũng không dễ dàng gì. Tuổi tác không lớn, so với anh còn nhỏ hơn, không có tiền, chỉ có một người mẹ bị bệnh nặng, rõ ràng không thích anh nhưng vì cần tiền nên chọn ở cùng anh. Anh cảm thấy nếu như mình tốt bụng chút nữa, thì nên thả Quý Khinh Châu, chỉ cho cậu tiền là được. Nhưng cố tình là, anh từ trước đến nay không phải là người tốt bụng, anh là một thương nhân, bỏ ra cái gì thì muốn có hồi báo.
Anh vỗ vỗ lưng Quý Khinh Châu, trầm giọng, "Yên tâm đi, sẽ tốt thôi, trên đời này không có việc gì là tiền không giải quyết được, nếu có, thì dùng nhiều tiền hơn."
Quý Khinh Châu bị câu nói này chọc cười, cậu cảm thấy câu này kỳ thực cũng không đúng, sinh lão bệnh tử, nào phải việc tiền có thể khống chế, nhưng Sở Thành vào lúc này nói câu này lại rất hợp lý.
"Vậy anh phải chuẩn bị sẵn sàng, khả năng là cần rất nhiều tiền."
Sở Thành "Ừ" một tiếng, "Cho nên cậu không cần lo lắng, sẽ chữa khỏi cho mẹ cậu, yên tâm."
"Ừm." Quý Khinh Châu đáp một tiếng, cậu đột nhiên cảm thấy, vào lúc này, sự có mặt của Sở Thành kỳ thực có chút đáng quý.
"Cảm ơn anh." Quý Khinh Châu nói.
Sở Thành nghe vậy, sát vào cậu một chút, nhẹ giọng nói: "Muốn cảm ơn tôi thì hôn tôi một cái."
Quý Khinh Châu không nghĩ tới anh sẽ ra yêu cầu như thế, bất động thanh sắc đem đầu rụt về sau, "Đã trễ thế này, chúng ta nên ngủ thôi, ngủ đi."
Cậu nói xong, nhắm mắt lại.
Sở Thành sớm đoán được cậu sẽ như vậy, bất giác bật cười một tiếng, ôm chặt cậu, nhắm mắt lại lần nữa.
Sáng hôm sau Quý Khinh Châu tỉnh lại, vì lo cho mẹ Quý nên muốn nhanh chóng rời khỏi cái ôm của Sở Thành, đi xem thử tình trạng của mẹ Quý, nhưng cậu càng giãy dụa Sở Thành lại càng ôm chặt, cuối cùng thiếu kiên nhẫn mở miệng hỏi, "Làm gì?"
Quý Khinh Châu nghe ra thanh âm anh có chút khàn, liền biết anh chưa tỉnh ngủ.
Cậu nhỏ giọng nói, "Tôi nên dậy rồi, tôi phải đi xem mẹ tôi đã dậy chưa."
Sở Thành lúc này mới bất đắc dĩ buông tay, không tình nguyện mở mắt ra, cầm điện thoại trên bàn lên nhìn thời gian, "Đệt, còn sớm vậy à."
"Anh ngủ thêm đi." Quý Khinh Châu nói, "Anh không phải vội dậy."
"Không cần đâu, dù sao sớm muộn cũng phải dậy."
Anh ngồi dậy, vén chăn lên, vóc người đẹp cơ bắp rõ ràng nhìn không sót chút gì. Lúc tối hôm qua Quý Khinh Châu nhìn thấy dưới ánh đèn cũng có chút ngượng ngập, bây giờ không kịp phòng lại nhìn thấy giữa ban ngày, nháy mắt lại quay đầu đi. Sở Thành thấy cậu như vậy, liền bật cười, "Cậu cũng đơn thuần quá đó, tối hôm qua không phải đều nhìn thấy rồi à."
Quý Khinh Châu không để ý tới anh, "Anh nhanh mặc quần áo vào đi."
"Chẳng trách không muốn lái xe với tôi, còn muốn từng bước phát triển, mới như vậy cậu đã ngượng rồi."
Sở Thành mặc xong quần và áo sơ mi đi tới phía sau cậu, giống như tối hôm qua ghé vào lỗ tai cậu thổi một hơi, "Chúng ta bao giờ thì tiến tới đây? Cậu nhìn cũng nhìn rồi, không muốn cảm nhận chút sao?"
Không muốn! Không muốn chút nào hết! Quý Khinh Châu xấu hổ liền đẩy anh ra, "Chúng ta vẫn đang ở giai đoạn từng bước đấy."
"Tôi nhìn dáng vẻ này của cậu, đoán chừng phải từng bước rất lâu."
Quý Khinh Châu nghe ngữ khí của anh, sợ anh không muốn đợi, miễn cưỡng nói: "Cũng... cũng chưa chắc."
"Cậu chắc chứ?"
"Tôi sẽ tận lực."
"Vậy thì tốt."
Sở Thành cài nút áo sơ mi xong, quay người vào phòng vệ sinh trước, vệ sinh một lượt, sau đó đổi cho Quý Khinh Châu đi vào.
Anh còn chưa ra khỏi phòng chăm bệnh, chờ Quý Khinh Châu đi ra, hỏi cậu, "Chúng ta cùng ra ngoài hay là cậu đi ra trước?"
"Tôi ra trước đi." Quý Khinh Châu nói, cậu còn không biết mẹ Quý đã tỉnh dậy chưa.
Cậu mở cửa đi ra ngoài, thấy mẹ Quý còn đang ngủ, Quý Khinh Châu nhìn đồng hồ, 7 giờ hơn, đúng là còn khá sớm.
Cậu lùi lại nhìn phòng chăm bệnh, gọi Sở Thành ra, nói với anh: "Tôi định ở lại ăn sáng với mẹ tôi, anh thì sao?"
Sở Thành nhìn sắc mặt tái nhợt của mẹ Quý, lại nhìn Quý Khinh Châu, hiếm thấy tốt bụng nói, "Cậu ở lại với mẹ cậu đi, có khi bà ấy sắp tỉnh rồi, tôi đi mua bữa sáng."
"Vậy ngại lắm."
"Nếu cậu thực sự thấy ngại, thì cho thời gian tuần tự tiến tới ngắn một chút, hiểu không? Ví dụ, tối nay cũng cho tôi xem vóc người cậu."
Quý Khinh Châu, "... Anh vẫn là đi mua bữa sáng đi."
Sở Thành bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cảm thấy mình là một tài xế già lại bắt cặp với một chiếc xe quá đỗi ngây thơ, "Cậu thật đúng là một chút thành tâm cũng không có", anh nửa thật nửa giả nói một câu, quay người ra cửa đi mua bữa sáng.
Quý Khinh Châu nhìn anh đi rồi, gãi đầu, chỉ cảm thấy có chút khó xử, không phải cậu không có lòng thành, mà là cậu xưa nay chưa yêu đương bao giờ, càng khỏi nói cùng người khác lái xe. Nhưng mà, Sở Thành đối với cậu không tệ, hơn nữa quả thật đã đưa tiền cho nguyên chủ, mình cũng không thể thật sự không trả gì.
Quý Khinh Châu cảm thấy thực sự quá phiền não, so với lúc mình thi học kỳ còn phiền hơn. Hay là cứ làm theo lời anh nói, cho Sở Thành xem body mình? Quý Khinh Châu nghĩ tới đây, liền cảm thấy thẹn thùng, tuy rằng đây không phải thân thể cậu, thế nhưng, hiện tại cậu là chủ thân thể này!
Quý Khinh Châu còn đang khó xử, nghe thấy ở cửa có người gọi cậu, "Tiểu Châu."
Cậu vừa quay đầu lại, phát hiện cư nhiên là Phương Diệu Tuyên!
Quý Khinh Châu:!!! Đồ chó này sao lại ở đây!!!
Quý Khinh Châu không nói hai lời, trực tiếp vọt tới, đẩy thẳng Phương Diệu Tuyên ra ngoài, quay người đóng cửa, sau đó kéo hắn tới góc tường cách xa phòng bệnh mẹ Quý.
"Anh đến đây làm gì!" Cậu cả kinh hỏi.
"Anh tới xem dì, cũng thăm em."
Quý Khinh Châu đỡ trán, anh thôi dẹp đi, anh còn xem nữa, mẹ tôi liền bị anh và bạch nguyệt quang của anh gián tiếp hại chết.
"Mẹ tôi rất tốt, tôi cũng rất tốt, thật đấy, anh không cần đến thăm chúng tôi."
"Tiểu Châu, anh..."
"Đừng đừng đừng, gọi tên tôi đầy đủ đi, anh gọi tôi như vậy, tôi khủng hoảng."
Phương Diệu Tuyên không rõ, "Em khủng hoảng cái gì?"
"Tôi sợ Sở Thành hiểu lầm chứ gì!" Cậu không dễ gì mới thành lập [Ước định hữu hảo Sở Quý] cùng Sở Thành. Vào lúc này Phương Diệu Tuyên lắm miệng hai câu, Sở Thành lần nữa cảm thấy mình chỉ xem anh là Bưu chính Tiết kiệm Trung Quốc* (cái ngân hàng màu xanh lá ấy), bắt cậu trả lại tiền hoặc trả bằng thân, vậy cậu biết đi đâu khóc đây.
"Phương Diệu Tuyên, hôm đó tôi nói rất rõ rồi Tôi có bạn trai rồi. Bạn trai tôi không thích anh, anh như vậy sẽ ảnh hưởng tình cảm của chúng tôi."
"Sao Sở Thành lại là bạn trai em được, rõ ràng em nói em độc thân."
"Đó là trước khi tôi xác định quan hệ với Sở Thành, hiện tại tôi không phải rồi."
Phương Diệu Tuyên muốn kéo cậu lại, Quý Khinh Châu vội lùi về sau, "Mong anh giữ khoảng cách 1 mét với tôi, Phương tiên sinh."
Phương Diệu Tuyên:...
Phương Diệu Tuyên cảm thấy tiểu thế thân của mình thay đổi rồi! Chỉ trong một ngày, tiểu thế thân của hắn liền từ đôi mắt chứa yêu thương nhìn hắn biến thành coi hắn thành hồng thủy mãnh thú. Hắn không hiểu, "Giữa chúng ta có phải là có hiểu lầm gì đó?"
"Không có không có." Tôi còn là hiểu rất rõ anh đấy, hiểu lầm ai cũng không thể hiểu lầm anh!
"Vậy có phải Sở Thành nói gì về anh với em?"
"Không có." Quý Khinh Châu lắc đầu.
"Vậy tại sao thái độ của em đối với anh thay đổi lớn như vậy? Rõ ràng trước kia em không thích Sở Thành, em từng nói hắn uy hiếp em, ép bức em, em không có cách nào, em mới nhận tiền của hắn, thiếu nợ hắn, không thể thoát khỏi dây dưa với hắn. Làm sao bây giờ em lại ở cùng với hắn được? Thậm chí quên mất thời gian tốt đẹp của chúng ta!"
Quý Khinh Châu chấn kinh, nguyên chủ còn nói mấy lời không biết xấu hổ như vậy. Tuy rằng việc nguyên chủ làm ra vô cùng trà xanh nhưng mấy lời này cũng quá đổi trắng thay đen rồi!
Phương Diệu Tuyên thừa dịp cậu chấn kinh, tiến lên một bước, bắt được cánh tay cậu, "Có phải là hắn ép bức em, hắn lấy việc em nợ tiền uy hiếp em, cho nên em mới không thể không ủy khuất cầu toàn, che giấu tâm ý nói hắn là bạn trai em. Tiểu Châu, em nói anh biết, anh có thể trả tiền thay em."
Quý Khinh Châu đang chuẩn bị từ chối, liền nghe phía sau cười lạnh một tiếng, "Tôi mới vừa rời đi một lúc, hai người các người đã gặp nhau trên cầu Hỉ Thước rồi, Romeo và Juliet, không dễ dàng a!"
Quý Khinh Châu đẩy Phương Diệu Tuyên ra, quay đầu nhìn Sở Thành không biết xuất hiện phía sau cậu từ lúc nào, chỉ cảm thấy tên chó Phương Diệu Tuyên này tạo phiền phức cho cậu, "Tôi nói tôi không phải Romeo, tôi là Mã Văn Tài, anh tin không?"
************************
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Thành: Cậu nói xem tôi có tin không? [cười mỉm.jpg]
Quý Khinh Châu: [Khóc không ra nước mắt.jpg]
Phương Diệu Tuyên: Gà cay Sở Thành, buông tha Khinh Châu của tôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro