Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Quý Khinh Châu đứng trước gương nhìn mình trong gương. Gương mặt rất ưa nhìn, tóc rất đen, mặt mày mang theo chút thanh lãnh, đuôi mắt hơi hướng lên, xem ra còn có mấy phần ngạo khí. Quý Khinh Châu kinh ngạc nhiên phát hiện ra khuôn mặt này cũng khá giống mặt của cậu. Tên giống, mặt cũng giống, cậu và nguyên chủ cũng đúng là có duyên.

Cậu đi vào buồng tắm xối nước dưới vòi hoa sen, vừa tắm vừa nghĩ phải làm gì mới có thể ngăn cản hành vi muốn lái xe man rợ của Sở Thành.

Quý Khinh Châu nghĩ nếu Sở Thành và nguyên chủ ký với nhau là hiệp ước yêu đương thì tốt rồi. Dù sao bản thân cậu cũng thích con trai, mặc dù chưa yêu đương bao giờ nhưng cũng không phản đối yêu đương. Nếu như Sở Thành muốn thử với cậu, vậy thì thử thì thử. Nhưng mà Sở Thành và nguyên chủ ký với nhau là hiệp ước bao dưỡng. Cái này thì rất hố cha rồi, cậu còn chưa yêu đương bao giờ, cũng chưa từng nắm tay ai, hôm nay mới lần đầu gặp Sở Thành đã phải một bước đến cuối, trực tiếp hợp thể sinh mệnh, tốc độ này cũng nhanh quá rồi.

Cậu tắm trong buồng tắm một lúc lâu, tắm mãi tới lúc thấy nếu mình còn không ra, Sở Thành chắc cũng nóng ruột rồi. Lúc này cậu mới sấy khô tóc, không ngừng hít vào thở ra, hít sâu tận mấy lần, ấn tay nắm cửa đẩy cửa ra khỏi nhà vệ sinh.

Sở Thành đang lướt Weibo, nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn về phía Quý Khinh Châu thì thấy cậu vô thức đứng lại, có chút khẩn trương nhìn mình.

Sở Thành không nghĩ cậu thực sự đi tắm. Với bộ dáng thà chết không chịu nhục muốn nhảy lầu ở khách sạn lúc trước của Quý Khinh Châu, anh còn tưởng Quý Khinh Châu trốn trong phòng tắm lần lần sờ sờ mãi không chịu ra là đang nghĩ cách nhảy cửa sổ chạy thoát hay tiếp tục lừa gạt mình. Không ngờ, thế mà cậu thật sự đang tắm.

Nhất thời Sở Thành có hơi chấn kinh.

Quý Khinh Châu cúi đầu chậm rãi đi tới bên giường. Cậu mặc áo ngủ màu trắng, mái tóc rất đen, tôn lên làn da trắng nõn càng thêm trắng. Sở Thành nhìn cậu, cảm thấy cậu làm người khác tức chết là thật, đẹp cũng là thật. Nếu Quý Khinh Châu ngoan ngoãn, không giả chết ngày ngày muốn coi anh là máy rút tiền còn muốn đội nón xanh cho anh thì anh thực sự cũng rất tình nguyện ở chung hoà hợp với Quý Khinh Châu đấy. Dù sao, anh vẫn khá là muốn ngủ Quý Khinh Châu.

"Lên đây đi." Hắn nói.

Quý Khinh Châu vén chăn leo lên giường, ngồi nhìn về phía Sở Thành, bộ dạng muốn nói lại thôi.

"Sao, hối hận à?" Sở Thành hỏi.

"Không có không có." Quý Khinh Châu lập tức thể hiện lòng trung thành.

"Vậy thì ngủ thôi." Sở Thành nói, để điện thoại di động xuống, nằm vào trong chăn.

Quý Khinh Châu cảm thấy mình thoáng cái đã khẩn trương hẳn lên. Phải làm sao đây, làm sao đây, giờ nhảy xe còn kịp không?!

"Nằm xuống đi? Ngồi đấy làm gì." Sở Thành nói.

Quý Khinh Châu bất đắc dĩ, nằm xuống. Nói dễ nhỉ, nằm xuống kiểu gì chứ!

Cậu nhìn Sở Thành, vô thức nói, "Tôi chưa làm chuyện này bao giờ."

"Tôi cũng chưa, vừa hay, hai chúng ta có thể trải nghiệm cùng nhau." Sở Thành nói, còn an ủi cậu, "Đừng sợ, tôi sẽ nhẹ nhàng."

Quý Khinh Châu trong lòng nghĩ sao có thể không sợ, anh là người lái thì đương nhiên anh không sợ, nhưng tôi thì không phải!!

Cậu cảm thấy khẩn trương, thân thể bất giác bắt đầu run rẩy. Sở Thành chưa từng phát sinh quan hệ với ai, đây đương nhiên là chuyện tốt, ít nhất chứng tỏ cuộc sống riêng tư của anh sạch sẽ, mình không cần lo lái xe với anh ta sẽ ẩn chứa nguy cơ gì đó. Nhưng, Quý Khinh Châu vừa nghĩ tới hắn mới tập lái, còn vừa đúng độ tuổi 20 sung sức, chính là độ tuổi tung hoành ngang dọc, vừa mới đạp chân ga, lần đầu lên đường, lỡ đâu anh ta đạp mạnh cần ga, dùng sức quá đà, con xe mới ra đường như mình chắc hẳn liền bị báo hỏng luôn trên con đường này.

Quý Khinh Châu nghĩ tới đây, ôn nhu mở miệng, muốn chơi bài tình cảm với Sở Thành, "Hay là chúng ta từ từ đã?"

"Từ từ?" Sở Thành không hiểu nói, "Tại sao phải từ từ?"

"Anh không cảm thấy chúng ta như bây giờ có hơi nhanh sao?" Quý Khinh Châu khuyên nhủ.

"Nhưng từ đầu chúng ta không phải đã nói xong cứ như vậy sao?" Sở Thành thấy chiếc xe mới không dễ gì trở lại gara của mình nhưng lại từ chối cho mình nổ máy, trong nháy mắt anh ngồi dậy, dựng lông hỏi: "Có phải cậu lại hối hận?"

"Không có không có." Quý Khinh Châu vuốt lông hắn, "Chẳng phải bây giờ tôi đang ở trên giường anh sao?"

"Nhưng cậu từ chối lái xe với tôi."

"Không phải là tôi từ chối, chỉ là tôi thấy chúng ta có thể từng bước phát triển." Quý Khinh Châu thử lý luận với Sở Thành, "Tôi lớn vậy rồi cũng chưa yêu đương bao giờ, cũng chưa từng nắm tay với người con trai con gái nào, đột ngột phi thẳng lên đường cao tốc, đương nhiên tôi sẽ bối rối rồi, nói không chừng lát nữa còn bị say xe. Nên là anh để tôi từ từ, cho tôi thêm chút thời gian, được không?"

Sở Thành nhìn cậu, thực sự không tin nổi, "Thời gian tôi cho cậu còn ít à? Tôi chính là cho cậu quá nhiều thời gian rồi! Cậu mới thiếu chút nữa đã chạy với Phương Diệu Tuyên luôn rồi. Cậu nói thật đi, có phải cậu vẫn nghĩ đến hắn đúng không? Tất cả chuyện hôm nay vì cậu không muốn trả tiền nên diễn trò chứ gì?"

"Trời đất chứng giám!" Quý Khinh Châu lấy kinh nghiệm diễn xuất thời đi học ra, oan ức nói: "Không phải anh đã nhìn thấy hôm nay tôi đối với Phương Diệu Tuyên thế nào rồi sao! Tôi cũng đã nói rõ ràng với anh ta như vậy, sao anh cứ oan uổng tôi!"

"Ai biết hai người có phải bắt tay cùng nhau diễn kịch hay không."

"Dĩ nhiên không rồi." Quý Khinh Châu thử kéo tay hắn.

Sở Thành cúi đầu nhìn, "Cậu làm gì vậy?"

Quý Khinh Châu kéo tay anh lắc lắc. Biểu cảm của Sở Thành như gặp ma, ĐM, cậu ta không phải đang mẹ nó làm nũng đấy chứ? Quý Khinh Châu còn biết làm nũng?!

"Anh cứ đồng ý với tôi đi, người tôi cũng đã ở đây rồi, không phải sớm muộn gì là người của anh à? Đừng nóng vội nhất thời này, thật đó."

Sở Thành nhìn cậu cầu xin, cạn lời lại còn bất đắc dĩ.

Việc lái xe này là anh tình tôi nguyện thì lái mới sảng khoái. Nếu không lái xe một mình đạp ga, xe lại không ủng hộ, không thèm động đậy, đường núi này cũng không qua nổi.

Sở Thành tuổi còn trẻ, lần đầu bao dưỡng một người, lại không thích chơi bá vương ngạnh thượng cung. Thấy cậu lôi kéo tay mình làm nũng cầu xin, bất giác có hơi mềm lòng, "Cậu vừa nói còn chưa từng nắm tay với người con trai con gái nào? Phương Diệu Tuyên không nắm tay cậu à?"

"Làm gì có chuyện thần tượng nắm tay fan chứ, đã nói rồi, tôi chỉ xem anh ta là thần tượng, bây giờ tôi còn thoát fan rồi."

Sở Thành nghe cậu cứ một mực khẳng định không thích Phương Diệu Tuyên, chỉ đơn thuần là truy tinh, cạn lời lần hai, lại không có cách nào. Quý Khinh Châu nói không thích, anh cũng không thể ấn đầu Quý Khinh Châu bắt cậu ta nhận là cậu ta có thích.

"Cậu thật sự chưa từng yêu đương?" Sở Thành hỏi.

Quý Khinh Châu gật đầu, từ nhỏ đến lớn, bởi vì là gia đình đơn thân, bên cạnh chỉ có mình mẹ, cho nên vì không muốn mẹ cậu lo lắng, sống y như học sinh gương mẫu, tuân thủ nghiêm chỉnh lời thầy cô cha mẹ dạy bảo. Mỗi lần chào cờ việc yêu sớm đều bị hiệu trưởng đem ra răn dạy, đã sớm đúc ra Quý Khinh Châu tư tưởng chính quy vô cùng, độc thân suốt 18 năm.

Đợi đến khi lên đại học, Quý Khinh Châu cuối cùng nảy sinh tâm tư muốn hẹn hò. Lúc này lại bi kịch phát hiện, hình như cậu thích con trai. Cậu dùng thời gian thích ứng tính hướng của mình, không dễ gì tiếp nhận, nhưng lại không gặp được người mình thích. Sau đó, cậu xuyên vào sách mất rồi.

Sở Thành đánh giá cậu từ trên xuống dưới, "Cậu lớn lên như vầy, cậu nói với tôi là chưa hẹn hò bao giờ, sao có thể, học sinh trường cậu bị mù à?"

Dĩ nhiên không phải, nguyên chủ lớn lên như vầy nhưng chưa từng hẹn hò, chỉ vì cậu ta không có cảm giác với những người theo đuổi kia, mãi đến khi Phương Diệu Tuyên xuất hiện, cậu ta mới nhìn trúng Phương Diệu Tuyên, có điều lời này chắc chắn không thể nói cho Sở Thành.

"Vậy anh lớn lên như vầy, lại còn là cao phú soái, trong nhà còn có tiền, anh cũng đã yêu đương bao giờ đâu, học sinh trường anh cũng bị mù à?"

"Sao cậu biết tôi chưa từng yêu đương? Cậu hỏi thăm người khác về tôi?"

Không, là trong truyện viết thế.

"Tôi đoán." Quý Khinh Châu nói.

Sở Thành không nói gì, nhìn cậu, yên lặng suy nghĩ.

Quý Khinh Châu nhìn ra hắn đang suy nghĩ đề nghị của cậu, không dám quấy rầy, ngoan ngoãn ngồi chờ, hy vọng hắn chịu đồng ý.

"Chúng ta cứ tiếp xúc trước đã, tạo dựng thích đối phương một chút, sau đó lại lên đường." Cậu thấy Sở Thành cứ không nói gì, sợ kết luận cuối cùng của Sở Thành không phải kết quả mình mong muốn, không nhịn được thấp giọng nói.

"Cậu muốn yêu đương với tôi?" Sở Thành hỏi cậu.

Quý Khinh Châu vội vàng lắc đầu, cậu không có dã tâm như vậy. Sở Thành nói rõ ràng với nguyên chủ, hắn chính là đơn thuần muốn ngủ cậu ta, cậu cũng không kỳ vọng bây giờ Sở Thành có thể vì đổi hồn, liền thích mình. Cậu chỉ định tranh thủ thêm chút thời gian, tranh thủ có thể trả tiền cho Sở Thành, sau đó chia tay trong yên bình. Đương nhiên, nếu Sở Thành nhất định muốn ngủ với cậu, vậy thì, muộn một chút so với ngủ lúc mình còn chưa chuẩn bị xong gì cả thì dễ tiếp nhận hơn.

Sở Thành nhìn cậu lắc đầu, lúc này mới yên tâm, không muốn bàn chuyện yêu đương là tốt, nếu như muốn bàn chuyện yêu đương, vậy thì phiền rồi. Từ ban đầu anh coi trọng là gương mặt của Quý Khinh Châu, muốn ngủ cậu ta. Sau đó bởi vì chuyện của Phương Diệu Tuyên, cảm thấy con người cậu ta khá là trà xanh, nếu không phải vì ăn chắc Quý Khinh Châu sẽ không chịu ngủ với mình, muốn nhìn xem cậu còn diễn tiếp trò gì, Sở Thành cũng lười dẫn cậu về.

Chỉ có điều, anh cảm thấy người trước mắt hình như có chút không giống khi ở chung lúc trước. Ít nhất không cầm tiền của mình còn ngày ngày bộ dạng là mình cưỡng ép cái kiểu nhẫn nhục chịu đựng đó. Mọi người đều trưởng thành rồi, một tay giao tiền một tay giao người. Lại nói, rõ ràng là Quý Khinh Châu hơn nửa đêm gọi điện thoại nói đồng ý yêu cầu của mình, mình cũng không ép cậu ta, cần gì ra vẻ người bị hại.

Anh nghĩ vậy, cảm thấy Quý Khinh Châu trước mắt phút chốc vừa mắt hơn không ít, "Không bàn chuyện yêu đương là được, cậu cũng biết, tôi chính là muốn ngủ cậu. Hai chúng ta mặc dù nói là một năm nhưng cũng không ký tá gì, cho nên, nếu như giữa chừng tôi chán rồi, mối quan hệ này bất cứ lúc nào cũng có thể kết thúc."

"Vậy mẹ tôi thì sao?"

"Tôi sẽ phụ trách." Sở Thành nói, "Nếu như kết thúc sớm do nguyên nhân phía tôi thì tôi đều sẽ phụ trách. Nhưng nếu như là nguyên nhân của cậu thì tự cậu phụ trách."

"Được." Quý Khinh Châu nói xong, thấp thỏm hỏi anh, "Vậy chúng ta có thể cho lẫn nhau một chút thời gian, từng bước phát triển không?"

"Cậu chắc chắn là từng bước phát triển, chứ không phải là chỉ từng bước, không phát triển?"

"Dĩ nhiên." Quý Khinh Châu thành khẩn, "Anh phải tin tưởng tôi."

"Cần tôi nhắc cậu lúc tôi tin cậu, cậu làm ra chuyện gì không?"

"Anh phải tin tôi của hiện tại." Quý Khinh Châu cường điệu nói.

"Có gì khác à?"

"Có!" Quý Khinh Châu gật đầu, "Tôi của hiện tại, đặc biệt thành tín, giống như tên của anh!"

Sở Thành: "...... Vậy được, theo ý cậu đi......"

Lời của Sở Thành còn chưa nói đã nghe thấy tiếng điện thoại di động vang lên. Quý Khinh Châu cũng nghe được. Theo tiếng kêu nhìn lại, thế mà là điện thoại của mình. Sở Thành liếc mắt nhìn cậu, sau đó đưa điện thoại tới, Quý Khinh Châu nhận lấy thì thấy hiển thị người gọi vậy mà lại chính là điện thoại của Phương Diệu Tuyên.

Quý Khinh Châu: "!!! Anh nghe tôi giải thích!"

Cậu nắm lấy tay Sở Thành, sợ rằng vì cuộc gọi rác rưởi này mà mình không dễ gì mới thoát nguy thành công lại bị Sở Thành kéo về lái xe.

************************

Tác giả có lời muốn nói:

Quý Khinh Châu: Gà cay Phương Diệu Tuyên!! Lúc này gọi điện thoại là muốn hại chết tôi à!

Sở Thành: Tôi cứ xem xem các ngườ còn có hoa chiêu gì.

Phương Diệu Tuyên: Nhận điện thoại đi Tiểu Châu, Tiểu Châu, rốt cuộc hôm nay em sao vậy???

[TIỂU KỊCH TRƯỜNG]

Sở Thành: Cậu có muốn yêu đương với tôi không?

Quý Khinh Châu: Không muốn.

Sở Thành: Vậy thì tốt, tôi cũng không muốn.

Mấy tháng sau.

Sở Thành: Cậu có muốn yêu đương với tôi không?

Quý Khinh Châu: ...... Không muốn.

Sở Thành: Tôi cho cậu một cơ hội trả lời lại.

Quý Khinh Châu: Vậy ...... tôi muốn?

Sở Thành: Ừm, đồng ý rồi.

Quý Khinh Châu: ???!!!

Mỗi một công của tôi đều chạy không thoát định mệnh vả mặt, trừ Vệ Huân, chẳng qua là lần này đến thụ cũng vả mặt [ôm mặt]

Nói một chút, chương này không lái xe là vì quả thực không phù hợp. Thụ vừa mới xuyên qua, còn một mặt mộng bức, hơn nữa trước kia cũng chưa từng yêu đương, vừa mới tốt nghiệp, cho nên cậu ấy khẳng định còn phải thích ứng. Lúc này anh để cậu ấy lái xe, về lý thì cậu ấy hiểu hết, nhưng cậu ấy không làm được. Cho nên cứ đợi đi, từ từ đi, từng bước phát triển, xe thì sẽ lái, đường cũng sẽ có ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro