Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

49(3)

Cách Thịnh Kinh không xa có một nơi khai thác đá, những người này chính là bị đưa đến để làm việc khai thác đá vất vả, ban ngày làm khuân vác, buổi tối lại bị huấn luyện như binh lính, cả nơi khai thác đá chừng hơn một ngàn người, đều là như vậy.

Ở nơi khai thác đá chịu không ít đau khổ, nhưng Thường An cũng nghe ngóng được rất nhiều tin tức, tất cả mọi người ở nơi khai thác đá đều bởi vì chơi gái hoặc đánh bài đến mức không còn bạc, sau khi cửa nát nhà tan mới bị người ta trói vào đây, có Thịnh Kinh, cũng có nơi khác, người vào sớm nhất đến bây giờ cũng đã một năm.

Mấy giám quân kia canh chừng bọn họ qua một khoảng thời gian sẽ mang một nhóm người đi, những người đi rồi sẽ không về nữa, không ai biết là đi đâu, nhưng có người ngấm ngầm tiết lộ, nói là bị thượng quan nào đó nhắm trúng, đưa vào trong quân doanh, vào quân doanh thì không cần làm công việc khuân vác khai thác đá này nữa, rất nhiều người đều muốn được đưa đi.

Cũng có người không chịu được khổ muốn chạy trốn, nhưng rất nhanh sẽ bị bắt về, kết cục cuối cùng chính là chém rơi đầu trước mặt tất cả mọi người, khiến cho những người còn lại sợ hãi, đề phòng bọn họ lại chạy trốn.

Nghe ngóng được tin tức mình muốn, Tuân Thất liền muốn đưa Thường An rời đi, nhưng hắn biết công phu còn tốt, Thường An không biết công phu thì rất dễ bị phát hiện, ở gần nơi khai thác đá có vài cao thủ giám sát, không dễ tìm thấy cơ hội.

Bởi vì thời gian kéo quá dài, Tuân Thất sợ tướng quân lo lắng nên muốn chiến đấu thêm lần nữa, cuối cùng vẫn bị phát hiện, Tuân Thất cả đường mang theo Thường An chạy trốn về hướng ngược lại với Thịnh Kinh, sợ bị phát hiện thân phận sẽ mang đến phiền phức cho Vệ gia.

Có lẽ là bí mật của nơi khai thác đá quá mức quan trọng, người đến để chặn giết một tốp lại một tốp, Tuân Thất bị thương mấy lần, cuối cùng một lần suýt nữa mất mạng, đột nhiên có người xuất hiện giúp đỡ bọn họ, còn đưa bọn họ đến gần Thịnh Kinh, bọn họ mới có thể tìm được cơ hội để trở về.

Thường An vén tay áo lên cho Giang Lâm xem, phía trên có rất nhiều vết roi, hắn khóc lên: "Thiếu gia, bọn họ đánh ta, những người đó thật hung dữ, còn từng đánh chết người sống sờ sờ."

Không chỉ trên người có vết thương, người cũng gầy đi rất nhiều, hiển nhiên trong khoảng thời gian này cũng không ăn uống được tốt.

Giang Lâm sờ sờ hắn đầu: "Không sao rồi, dưỡng thương cho tốt, muốn ăn cái gì thì nói với Bạch Cập Bạch Vi để làm cho ngươi."

Thường An gật đầu: "Cảm ơn thiếu gia."

Hai người đi ra từ trong phòng của Thường An, lại đi thăm Tuân Thất, Sơ Bát ở đây canh chừng rồi, xem ra rất tức giận: "Cái tên khốn, dám đối xử như vậy với huynh đệ của lão Sơ, lão Sơ nhất định phải đập chết thứ chó má này."

Giọng điệu thô kệch, đặc biệt có nghĩa khí giang hồ.

Vệ Vân Chiêu nhìn hắn: "Nhỏ tiếng chút, đừng đánh thức Tuân Thất, để hắn nghỉ ngơi cho tốt."

Sơ Bát lấy khăn tay xinh xắn che kín miệng, mê người lại xinh đẹp, nếu như không mở miệng nói chuyện.

Giang Lâm đoán chừng hiểu rõ được vì sao Vệ Vân Chiêu vẫn bây giờ chưa quen với sự tương phản giữa giọng nói và tướng mạo của Sơ Bát, bởi vì thật sự rất đáng tiếc, cũng quá phá hỏng không khí.

Vệ Vân Chiêu tiến lên kiểm tra vết thương của Tuân Thất, mặc dù nhìn thấy nặng nhưng không bị thương đến gân cốt nên mới yên tâm, Giang Lâm rót chén nước để Vệ Vân Chiêu đút cho Tuân Thất uống, Vệ Vân Chiêu sớm đã đoán được trong nước có gì, hắn không tiếng động nói cảm ơn với Giang Lâm, không hỏi gì, liền đút nước cho Tuân Thất.

Vệ Vân Chiêu bảo Sơ Bát trông Tuân Thất cho tốt, đợi y tỉnh dậy thì đi gọi bọn họ.

Sơ Bát vỗ ngực kêu bịch bịch, đồng ý, dạng chân ra đứng ở cửa, rất có khí thế một người giữ cửa quan, vạn người không mở được, rất là một lời khó nói hết.

Hai người trở về phòng, mặt đối mặt ngồi xuống, sắc mặt đều có chút nghiêm túc.

Giang Lâm nói trước: "Ta biết Nhị Hoàng tử không đơn giản, là một kẻ hung ác, nhưng hắn đáng sợ hơn so với ta nghĩ."

Không chỉ muốn tiền còn muốn người, bắt một con dê và còn tóm vô cùng triệt để.

Mà những người này còn có điểm chung rất lớn, thê ly tử tán hoặc là cửa nát nhà tan, cho dù bọn họ mất tích thì cũng sẽ không có ai đi tìm.

Cũng có người sẽ đi báo quan, đi tìm người, nhưng chỉ cần không tìm thấy, hơn nữa không phải là số lượng lớn thì cũng sẽ không có người phát hiện ra không đúng.

Phương pháp như vậy không chỉ dùng ở Thịnh Kinh, những nơi khác chỉ sợ là mất người nhiều hơn, gây thêm chút áp lực cho các quan viên ở nơi nhỏ thì phỏng chừng người bị đào hết, quan địa phương cũng sẽ không đi tìm.

Chỉ sợ Nhị Hoàng tử dùng biện pháp này với không ít người, cho hắn thêm chút thời gian nữa, cũng đủ để tạo thành một quân đội có thể uy hiếp đến triều đình.

Đúng, cách làm này của Nhị Hoàng tử, điều mà Giang Lâm nghĩ đến đầu tiên chính là hắn đang nuôi dưỡng quân đội riêng.

Tiếp theo cậu lại rất nhanh nghĩ đến một điểm khác: "Vệ Vân Chiêu, có phải Nhị Hoàng tử nhắm trúng Vệ gia, nhắm vào ngươi từ rất lâu trước đây rồi không, hắn muốn kéo ngươi vào hội, để ngươi huấn luyện quân đội riêng cho hắn?"

Vệ Vân Chiêu là tướng quân đã từng lên chiến trường, hàng năm ở quân doanh, đều có cách luyện binh, binh được luyện ra chỉ sợ người bình thường không thể so sánh được.

Điều quan trọng nhất là Vệ Vân Chiêu giỏi về chỉ huy, nếu như Nhị Hoàng tử thật sự muốn tạo phản, cần thủ hạ lấy một địch nhiều, cũng rất cần một vị tướng quân có mưu lược.

Vệ Vân Chiêu lắc đầu: "Còn chưa rõ lắm, có lẽ trước đây Nhị Hoàng tử có ý nghĩ tạo phản, nhưng hiện tại hắn có thể sẽ muốn giành lấy vị trí Thái tử, hắn cũng có cơ hội."

Nếu như vào lúc này để người khác biết được hắn huấn luyện quân đội riêng muốn tạo phản thì kết cục của Nhị Hoàng tử sẽ thảm hơn nhiều so với Thái tử.

Thật ra điều nguy hiểm nhất hiện nay chính là không thể để người khác phát hiện ra Tuân Thất và Thường An là người của Vệ gia, nếu không thì Nhị Hoàng tử chắc chắn sẽ ra tay giết.

Không giống với bên Hoàng hậu dùng cổ trùng gì đó, thủ đoạn của Nhị Hoàng tử sẽ trực tiếp hơn rất nhiều.

Vệ Vân Chiêu nói: "Chờ Tuân Thất tốt hơn chút, rồi y đưa Thường An rời khỏi Thịnh Kinh, đến nơi khác để ở một khoảng thời gian, đợi sóng gió ở Thịnh Kinh qua đi thì lại trở về."

Sóng gió này qua đi, có lẽ phải thay đổi người ngồi trên long ỷ hoặc là sau khi Nhị Hoàng tử chết đi, mới có thể qua đi.

Giang Lâm gật đầu, không có ý kiến gì: "Nhưng mà Thường An nói là có người giúp đỡ thì bọn họ mới có thể sống sót mà trở về, ngoài chúng ta ra thì còn có ai cũng đang điều tra Nhị Hoàng tử?"

Giang Lâm hỏi xong, trong đầu đã theo bản năng đã hiện lên tên của Lục Hoàng tử, nhưng mà cũng không chắc chắn, sự thù hận của vị này chủ yếu tập trung trên người của Hoàng hậu và Thái tử, hắn hận Trường Đức Đế hơn là hận Nhị Hoàng tử, không có lý nào mà điều tra hắn.

Trừ phi: "Ngươi nói Lục Hoàng tử nhắm vào hoàng vị sao?"

Đáp án mà Vệ Vân Chiêu đưa ra là: "Có một số việc chỉ sau khi trở thành người có quyền thế nhất trên đời mới có thể làm được, mà hắn là Hoàng tử, nhằm vào hoàng vị cũng bình thường thôi."

Điều mà Giang Lâm nghĩ lại là, Lục Hoàng tử muốn xưng danh cho chính mẹ đẻ của mình, muốn trả lại sự trong sạch cho bà ấy, cho nên muốn làm Hoàng đế.

Gia đình này dù sao cũng không ai là tốt đẹp cả.

Hai người thương lượng xong, Giang Lâm liền phân phó tất cả mọi người trong viện, muốn bọn họ giữ mồm giữ miệng, tin tức của Thường An và Tuân Thất đều không được tiết lộ ra ngoài.

Vấn đề lớn nhất chính là người của bên Nhị Hoàng tử nhận ra Tuân Thất và Thường An, đến lúc đó bọn họ giảo biện như thế nào cũng vô ích.

Trước mắt chỉ có thể cố gắng mà che giấu, đi một bước nhìn một bước vậy.

......

Nền thể lực của Tuân Thất tốt, công dụng của thuốc cộng thêm với nước linh tuyền của Giang Lâm, sáng sớm hôm sau đã tỉnh lại, chuyện mà Tuân Thất biết được cũng tương đương với Thường An, nhưng mà hắn còn dò xét được Nhị Hoàng tử rất thân thiết với hai võ tướng trong đó, người bị đưa đi ở nơi khai thác đá được đưa đến dưới tay của hai võ tướng, trở thành quân đội mà triều đình nuôi.

Giang Lâm nghe xong thật sự muốn cảm thán y thông minh, triều đình giúp y nuôi quân dưỡng tướng, cuối cùng dùng chính những người này để giết cha ruột của y, thật là quá biết mưu tính.

Sau khi cha ruột của hắn biết đoán chừng có thể tức chết.

Vệ Vân Chiêu nói với Tuân Thất chuyện chờ hắn khỏi thì sẽ rời khỏi Thịnh Kinh, Tuân Thất tất nhiên không có ý kiến, nếu như không phải là sợ liên lụy đến Vệ gia thì lúc đầu hắn cũng sẽ không dẫn những người đó cách xa Thịnh Kinh.

Đối phương biết Tuân Thất bị thương không nhẹ, còn trúng độc, cho dù bọn họ phải sắp xếp điều tra ở các cổng thành thì cũng tìm ra được nơi người bị thương đi, kim thủ của Giang Lâm để hắn chiếm tiện nghi, có thể gia tăng tốc độ khỏi của Tuân Thất.

Cậu không chỉ cho Tuân Thất và Thường An uống nước linh tuyền, mà còn làm không ít đồ ăn ngon cho hai người, dẫn tới việc Tuân Thất rất hối hận chuyện đã đồng ý rời khỏi Thịnh Kinh, ánh mắt nhìn Vệ Vân Chiêu rất oán niệm.

Vệ Vân Chiêu: "......"

Có một Sơ Bát không thể khiến hắn ăn cơm bình thường đã đủ rồi, lại còn có một Tuân Thất bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng giống như oán phụ bị ghét bỏ mà nhìn hắn, cuộc sống này quả thực không có cách nào mà sống tiếp được.

Mà Giang Lâm là thiếu phu nhân nhận đủ sự tôn kính, đãi ngộ khác hoàn toàn với Vệ Vân Chiêu, cũng kích thích khiến Vệ Vân Chiêu càng thêm khó chịu.

So với bầu không khí vui vẻ này của Vệ gia, An Dương Bá phủ lại là mây đen bao phủ.

Sáng ngày hôm qua Giang Cẩm Nguyệt đốt khuê phòng chạy ra khỏi phủ, khiến An Dương Bá và Triệu Thu Như tức điên lên, đến tối lại xảy ra chuyện Giang Cẩm Nguyệt tự biên tự diễn chuyện bắt cóc sau đó giá họa cho Giang Lâm, còn náo loạn đến nha môn, phía Giang Lâm còn có Lục Hoàng tử làm chứng, Triệu Thu Như vừa nghe thấy liền biết chuyện quá lớn rồi, hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.

Tin tức này căn bản không ngăn được, sáng sớm hôm nay đã truyền ra ngoài, lúc An Dương Bá lên triều thì được rất nhiều người hỏi thăm, trong đó còn có mấy người biết chuyện Hoàng Thượng có ý để Giang Cẩm Nguyệt vào cung, qua đây cười lá gan của An Dương Bá phủ thật lớn, lại muốn kháng chỉ.

An Dương Bá có nỗi khổ không nói ra được, toàn thân trên dưới đều lộ ra vẻ ủ rũ.

Tảo triều kết thúc, hắn bị Trường Đức Đế giữ lại để nói chuyện, từ sau khi bị thái y chẩn đoán không thể làm chuyện phòng the nữa, Trường Đức Đế càng thêm buồn rầu, cực kỳ dễ tức giận, An Dương Bá bị một trận mắng đổ ập xuống, Trường Đức Đế hỏi ông ta có phải muốn bị tru di cửu tộc hay không.

An Dương Bá bị dọa cho chân mềm nhũn, vội vàng nói không dám, còn bảo đảm nữ nhi hoàn toàn trong sạch, không xảy ra chuyện gì.

Trường Đức Đế liền cho An Dương Bá một câu, trong vòng ba ngày phải đưa Giang Cẩm Nguyệt vào cung, nếu không tự gánh lấy hậu quả.

Trường Đức Đế biết chuyện này từ miệng của Lục Hoàng tử, Lục Hoàng tử vừa hồi cung liền bẩm báo với Trường Đức Đế, Trường Đức Đế vốn dĩ là tức giận, muốn trực tiếp hạ lệnh xử lý Giang Cẩm Nguyệt – loại nữ nhân không biết liêm sỉ này.

Nhưng sau khi Lục Hoàng tử nói toàn bộ câu chuyện đã trải qua, lại cảm khái: không ngờ đại tiểu thư yểu điệu như Giang Cẩm Nguyệt lại thích chơi trò bịp bợm này, thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong được.

Ở trên giường không thể thỏa mãn nữ nhân, trong lòng Trường Đức Đế tràn đầy lửa giận, ngọn lửa này còn chưa phát tiết hết, lời này của Lục Hoàng tử đúng lúc chọc trúng điểm nào đó ở trong lòng của Trường Đức Đế, loại nữ nhân hạ tiện không biết liêm sỉ – Giang Cẩm Nguyệt, nên giáo huấn cô ta cho tốt, cô ta thích chơi trò bịp bợm, vậy thì ông ta liền chơi đủ với cô ta.

Chỉ một câu nói của Trường Đức Đế khiến Giang Cẩm Nguyệt nhất định phải vào cung, thậm chí là gấp không chờ nổi nữa.

An Dương Bá tất nhiên không dám kháng chỉ, cho nên về phủ liền nói với Triệu Thu Như và Giang Trấn, ông ta và Giang Trấn đi phủ nha nhận người, Triệu Thu Như ở trong phủ chuẩn bị, ngày mai sẽ đưa người vào cung, tuyệt đối không cho phép kéo dài nữa.

Nếu chuyện dâng người trước đây còn có thể nói là do Giang Cẩm Nguyệt tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng lần này thì giải thích như thế nào đây, rõ ràng bởi vì tính tùy hứng, làm liều của cô ta mà cả phủ bị liên lụy, chuyện trước đây còn chưa qua đi thì cô ta lại dám làm ra chuyện phiền phức mới, nếu lại buông thả cô ta, toàn bộ Bá phủ đều phải hủy ở trong tay cô ta.

Người muội muội này thật sự quá không hiểu chuyện, tình huynh đệ của Giang Trấn đối với cô ta đã bị chuyện cô ta gây ra mà mất đi hết rồi, cho nên An Dương Bá vừa nói, gã lập tức đồng ý.

Triệu Thu Như ngược lại muốn phản đối, nhưng bà ta phản đối vô dụng, điều quan trọng nhất là bà ta đau lòng con gái, nhưng càng luyến tiếc mạng của mình, luyến tiếc cả nhà cùng bị con gái kéo mệt chết.

Đến bước đường cùng, cho nên chỉ có thể hy sinh con gái

Có thể nói, Giang Cẩm Nguyệt lại hạ một bước cờ sai, không có cách nào vãn hồi được nữa.

Trong đại lao.

Giang Cẩm Nguyệt ngồi xổm trên mặt đất lau nước mắt, vẫn không hiểu tại sao kế hoạch hoàn hảo như thế lại thất bại, đó là nhiệm vụ mà cô ta tạm thời trao đổi với hệ thống, không đi công lược Lục Hoàng tử, mà là trừ khử hai người Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu.

Hệ thống đồng ý với cô ta, nếu như xóa sạch hai biến cố này, hệ thống sắp xếp một cơ hội khác cho cô ta, cốt truyện còn có thể diễn ra như cũ, cô ta vẫn có thể lên làm Thái tử phi, lên làm Hoàng hậu.

Ngoài cô ta ra thì không có ai biết được kế hoạch, cũng theo tất cả những gì cô ta nghĩ và không xảy ra bất cứ biến cố nào, lại vẫn để cho tiện nhân Giang Lâm và phế vật Vệ Vân Chiêu chạy thoát, thậm chí còn cắn ngược cô ta một miếng.

Giang Cẩm Nguyệt sụp đổ, suy nghĩ tìm cách muốn thay đổi kết quả này, tiếng hệ thống ở trong đầu vang lên.

Hệ thống: [Qua kiểm tra, ký chủ chưa hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng mà hệ thống sắp xếp, ký chủ đã bị người nhà hoàn toàn từ bỏ, không có cách nào đạt được mục tiêu phụ tá minh quân. Bây giờ hệ thống bắt đầu tự động tách, quá trình tách bắt đầu......]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #1vs1#đm