Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

49

"Công tử!"

Sơ Bát trên nóc nhà nhìn thấy màn này thì vội vàng bay xuống đất, xông đến muốn bắt lấy nha hoàn kia.

Giang Cẩm Nguyệt đột nhiên tung một nắm thuốc bột ra, muốn ngăn Sơ Bát lại, y không đề phòng Giang Cẩm Nguyệt còn có hậu chiêu, nhanh chóng tránh ra, mặc dù không bị trúng chiêu nhưng cũng mất cơ hội đến nắm lấy nha hoàn.

Hiển nhiên bao gồm cả nha hoàn, không ai ngờ được Giang Cẩm Nguyệt sẽ đột nhiên làm như này.

Nha hoàn vừa ngã thì đầu đã thẳng tắp lao xuống, mắt thấy sắp đâm vào hai người bọn Giang Lâm.

Giang Lâm ném xe lăn vào trong rừng ở bên cạnh, cõng Vệ Vân Chiêu lách người muốn tránh nhưng hắc y nhân che mặt ở phía trước lại không cho Giang Lâm cơ hội, phi người đến tấn công cậu.

Sự sống chết của nha hoàn căn bản không được quan tâm, bọn họ chỉ muốn mạng của hai người Giang Lâm.

Vệ Vân Chiêu nói với Giang Lâm: "Để ta xuống, bọn họ không làm ta bị thương được đâu." Mặc dù chân của hắn không thể di chuyển nhưng công phu vẫn không mất đi.

Giang Lâm thì muốn nhưng căn bản không tìm được cơ hội, những chiếc đao dựng thẳng đứng ở phía dưới bậc thềm đang chờ bọn họ đâm xuống, những hắc y nhân đang tấn công Giang Lâm thì lại đánh trúng chỗ hiểm, Giang Lâm cõng người nên có chút mất sức, cánh tay nhanh chóng bị chém một nhát, đau đến mức cả mặt cậu nhăn lại.

Trong chớp mắt, tay của Vệ Vân Chiêu nắm lấy vai của Giang Lâm để phi người lên tránh nha hoàn lặng lẽ đâm xuống, đồng thời xách cô ta lên và nhanh chóng ném vào rừng, chết hay sống thì xem mệnh vậy.

Thấy bọn họ tránh được nha hoàn, mấy hắc y nhân khác xông lên, trực tiếp lấy mạng hai người họ.

"Dừng tay! Các ngươi ai dám động đậy nữa thì ta sẽ lấy mạng của nữ tiện nhân này!"

Trên đỉnh truyền đến một giọng nam nhân thô kệch, mấy hắc y nhân theo phản xạ nhìn xem, liền phát hiện là một mỹ nhân tuyệt sắc đang uy hiếp Giang Cẩm Nguyệt.

Mấy hắc y nhân nhìn nhau, cảm thấy dường như xung quanh có người ẩn nấp nên hét lớn về phía cánh rừng: "Ra đây đi, giả thần giả quỷ thì không phải anh hùng."

"Ở đây này, là Sơ gia của các ngươi đang gọi các ngươi đấy, các ngươi được tiểu cô nương này thuê đến, có cần mạng chó của cô ta hay không." Sơ Bát lên tiếng xưng danh cho chính mình.

Thân thể mỹ nhân mà giọng nói thô ráp của đàn ông, có chút dọa người, ánh mắt của mấy hắc y nhân dại ra, đoán chừng trên những khuôn mặt bị che kia nhất định tràn đầy vẻ không thể tin được. Còn có một người phản ứng kịch liệt hơn, không đứng vững lùi về sau hai bước, không cẩn thận mà rơi vào rừng.

Cũng đủ có thể chứng minh lực sát thương của Sơ Bát.

Ngay cả Giang Cẩm Nguyệt cũng không thoát: "Ngươi... Làm sao ngươi biết? Ngươi là một nam nhân?"

Sơ Bát hừ một tiếng: "Ngươi cho rằng ai cũng là một cô nương giống như ngươi à." Sơ Bát đưa chủy thủ đến gần cổ của Giang Cẩm Nguyệt hơn chút: "Lui xuống, trừ khi các ngươi muốn tiểu cô nương này chết."

Không được, không thể bỏ qua hai người này, hôm nay cô ta nhất định phải cho hai người này chết ở đây.

Trong mắt của Giang Cẩm Nguyệt tỏa ra hận ý vô tận, phân phó hắc y nhân: "Giết bọn họ, không cần quan tâm đến ta, cái thứ không ra nam không ra nữ này không dám động đến ta đâu."

Hắc y nhân nhận được mệnh lệnh, lại vây đánh Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu, mà Sơ Bát bên này cũng bị Giang Cẩm Nguyệt làm cho tức giận, y ghét nhất là người khác nói y không ra nam không ra nữ.

"Ngươi là cái thá gì mà không dám động đến ngươi." Sơ Bát vừa vung tay liền cho Giang Cẩm Nguyệt một bàn tay, đánh vào đầu Giang Cẩm Nguyệt đến nỗi kêu ong ong.

"Ta sẽ không để ngươi chết nhưng ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, tiểu cô nương."

Sơ Bát ra tay cởi quần áo của Giang Cẩm Nguyệt, vừa cởi vừa ghét bỏ cô ta lớn lên nhỏ bé: "Với cái thân thể như cái bàn giặt này của ngươi mà muốn làm Thái tử phi, muốn câu dẫn Lục Hoàng tử, tự tin ở đâu ra đấy, hòa thượng trong miếu này cũng ghê tởm ngươi."

Bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, hòa thượng trong miếu không một ai xuất hiện, không phải là có người động tay chân mà chính là được dặn không tham dự vào chuyện này, nhưng mà cũng không phải chuyện ngoài ý muốn gì.

Sơ Bát trói Giang Cẩm Nguyệt đang trần trụi lại, sau đó hỏi cô ta: "Tiểu cô nương, ngươi nói ta cứ thế này mà ném ngươi xuống thì sẽ thế nào?"

Từ khi bị Sơ Bát lột quần áo thì Giang Cẩm Nguyệt đã gào thét, khóc lóc, lại nghe thấy lời của Sơ Bát thì trong chốc lát vùng vẫy càng lợi hại hơn: "Ta là đại tiểu thư của An Dương Bá phủ, nếu như ngươi dám động đến ta, cha ta sẽ không tha cho ngươi."

"Quái vật không ra nam không nữ nhà ngươi mau buông ta ra, nếu không đợi sau khi người của ta giết tiện nhân Giang Lâm và tướng quân phế vật kia của ngươi thì nhất định sẽ đến trừ khử ngươi!"

Sơ Bát cười: "Còn có tâm trạng mà mắng người, xem ra nữ nhân nhà ngươi không biết nhục nhã chút nào, nhưng mà ngươi có thể nhìn cho rõ xem rốt cuộc là ai trừ khử ai."

Sơ Bát kéo người đến chỗ bậc thềm, để cô ta nhìn xuống dưới xem hai người đàn ông Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu đối phó với những người mà cô ta đã tìm kia như thế nào.

Vệ Vân Chiêu không để Giang Lâm ra tay, chỉ phụ trách chống đỡ hắn, làm chân của hắn là được.

Bởi vì Giang Lâm bị thương, Vệ Vân Chiêu tức giận nên toàn thân tỏa ra sát khí, tướng quân sống sót được từ chiến trường thiên quân vạn mã thì tuyệt đối không phải là người mà mấy tên sát thủ có thể so sánh được, Vệ Vân Chiêu tay không đánh với đao, vừa kéo người lại gần liền cứ như vậy mà vặn gãy cổ người ta.

Hắn giành lấy đao của người vừa bị hắn vặn gãy cổ, trực tiếp phi đao xuyên vào ngực của một người trong số đó.

Ra tay hai lần là lấy đi hai mạng người, kinh hoàng đến nỗi những người khác không dám tiến lên nữa.

Nhưng Vệ Vân Chiêu không có ý muốn bỏ qua cho bọn họ, ánh mắt lạnh lẽo, người bị hắn nhìn chằm chằm chính là người mất mạng tiếp theo, không bao lâu chỉ còn lại hai hắc y nhân, giơ đao lên chỉ vào bọn họ, chân thì từng bước một lùi về sau.

Sơ Bát ở trên đỉnh ấn đầu Giang Cẩm Nguyệt: "Nhìn thấy chưa, người của ngươi sắp chết hết rồi, tiểu cô nương, rất nhanh là đến lượt của ngươi rồi."

Hai hắc y nhân căn bản không có cơ hội chạy trốn, trong nháy mắt đã bị Vệ Vân Chiêu lấy đi tính mạng.

Vệ Vân Chiêu phân phó Sơ Bát: "Mang người xuống đây."

"Đến đây." Sơ Bát vừa lên tiếng đáp thì liền kéo Giang Cẩm Nguyệt xuống, không giống với nha hoàn bị cô ta đẩy xuống kia, cô ta là lăn ngang xuống.

Giang Cẩm Nguyệt không muốn chết, cả đoạn đường ngẩng đầu kêu thảm đến bên cạnh hai người Giang Lâm, thân thể trắng nõn bị hằn nhiều vết tích.

Giang Lâm có chút ghét bỏ nhìn qua chỗ khác: "Sơ Bát, dù thế nào ngươi cũng để cho cô ta ít vật che chắn chứ, ta không muốn nhìn cô ta, bẩn quá."

Sơ Bát nghe vậy thì cười: "Hi, không ngờ rằng phu nhân còn ngại ngùng, vậy phu nhân đợi chút, Lão Sơ lên trên kiếm quần áo của tiểu cô nương này."

Lăn xuống cả đoạn bậc thềm này, toàn thân Giang Cẩm Nguyệt đau đớn, nhưng như vậy vẫn còn sức mà mắng Giang Lâm.

Giang Lâm cõng Vệ Vân Chiêu lên: "Hay là chúng ta trước tiên đi tìm xe lăn đi, thuận tiện nhìn xem nha hoàn kia chết chưa, bây giờ ta không muốn nhìn thấy nữ nhân này, sợ bẩn mắt ta."

Vệ Vân Chiêu nói: "Được, nhanh về phủ thôi, ngươi bị thương rồi."

Vết thương có chút sâu, vẫn luôn chảy máu.

Đây cũng là lần đầu tiên mà Giang Lâm bị thương sau khi xuyên qua, Vệ Vân Chiêu không nhắc đến còn tốt, vừa nhắc đến là cậu lại cảm thấy đau, hận không chém mười đao tám đao lên người của Giang Cẩm Nguyệt.

"Lần trước ta đã nói, nếu như Giang Cẩm Nguyệt lại dám làm ra những việc điên rồ không tự lượng sức thì ta sẽ khiến cô ta vĩnh viễn cũng không thể truyền đạt ý nghĩ xấu ra ngoài, lần này, ta phải thực hiện cam kết rồi."

Hắn muốn biến Giang Cẩm Nguyệt thành người câm, còn muốn phế hai tay của cô ta, cô ta không phải là thích mắng người khác phế vật sao, vậy thì để chính cô ta cũng trở thành một phế vật là được rồi.

"Ừm, nhưng mà không cần vội, đợi cô ta vào cung rồi nói." Vào cung thì những người hận cô ta sẽ tận tay giày vò cô ta, để Giang Cẩm Nguyệt sống trong sự tuyệt vọng, dần dần biến thành một phế vật.

Đến chân núi, hai người Giang Lâm mới phát hiện rằng Lục Hoàng tử vậy mà vẫn chưa đi, không chỉ chưa đi mà bên cạnh xe ngựa còn có hai người nằm, một là nha hoàn bị Vệ Vân Chiêu ném xuống, còn lại là hắc y nhân tự mình ngã xuống.

Giang Lâm thấy người đều ở đó thì hỏi Lục Hoàng tử: "Có nhìn thấy xe lăn của bọn ta không?"

Lục Hoàng tử: "... Chẳng lẽ ngươi không nên nói về những thứ khác một chút sao."

Giang Lâm: "Nếu như nhìn thấy thì có thể phiền Lục Hoàng tử bảo người chuyển xuống đây giúp bọn ta được không, không có xe lăn không được tiện lắm."

Lục Hoàng tử lại trầm mặc, sau khi trầm mặc thì vẫn phân phó thị vệ đi vào trong rừng tìm giúp xe lăn.

Giang Lâm trước tiên đặt Vệ Vân Chiêu ngồi trên xe ngựa, tiếp tục đáp lời Lục Hoàng tử: "Điện hạ biết Giang Cẩm Nguyệt có kế hoạch khác?"

Lục Hoàng tử lắc đầu: "Ban đầu thì không biết, về sau nhận ra được có người nấp ở trong rừng, không phải là xông đến bổn điện thì chỉ có thể là hai người các ngươi."

Lục Hoàng tử khẽ cười: "Giang thiếu gia nói không sai, trước là mở màn, sau mới là kịch hay thật sự."

Giang Lâm: "..." Cậu không ngờ rằng kịch hay này còn cần bản thân mình ra diễn.

Đợi đến khi Sơ Bát mặc cho Giang Cẩm Nguyệt chút vải che chắn và kéo xuống, thị vệ của Lục Hoàng tử cũng tìm ra được xe lăn cho Vệ Vân Chiêu.

Xe lăn làm với giá cao vẫn chịu được việc rơi vỡ, không có vấn đề gì lớn.

Giang Lâm ôm Vệ Vân Chiêu ngồi trên xe lăn, Lục Hoàng tử đang đánh giá vết thương trên cơ thể Giang Cẩm Nguyệt, cuối cùng đưa ra kết luận: "Huynh hữu muội cung, huyết duyên chí thân."

Giang Lâm gật đầu đồng ý, giống như mẹ hiền con thảo vậy.

Và hỏi hắn: "Điện hạ, những hòa thượng trong miếu có phải do điện hạ dặn dò không?"

Lục Hoàng tử lắc đầu: "Chắc là đại sư biết trước được tương lai, biết tránh hại tìm lợi."

Nói tóm lại thì không liên quan gì đến y, người trong miếu cũng không muốn tham gia vào cuộc tranh đấu của huynh đệ bọn họ.

"Hóa ra là như vậy, vậy không biết Lục Hoàng tử có thể giúp làm chứng không?"

Ánh mắt của Lục Hoàng tử đảo qua đảo lại trên người Giang Lâm và Giang Cẩm Nguyệt, lần này Sơ Bát thân thiết bịt kín miệng của Giang Cẩm Nguyệt, Giang Cẩm Nguyệt chỉ có thể nhờ vào lắc đầu để cho thấy bản thân không đồng ý.

"Bổn điện một năm chỉ có thể xuất cung hai lần, lần đi đầu tiên của năm nay lại gặp phải chuyện này, có thể có cơ hội để bổn điện làm chứng thật sự là hiếm có, cũng càng chân quý, Giang thiếu gia hay là Vệ phu nhân, các ngươi dựa vào cái gì mà bảo bổn điện làm chứng cho các ngươi đây?"

Đây là nói điều kiện rồi, Giang Lâm nghĩ, đi đến nói nhỏ bên tai của Lục Hoàng tử mấy câu, trong mắt Lục Hoàng tử xoẹt qua tia lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Lâm, hắn nói: "Bổn điện muốn mạng của ngươi dễ hơn nhiều so với Giang Cẩm Nguyệt."

"Ta biết, nhưng không sợ, sau khi có được bí mật chung thì chúng ta mới có thể là người trên cùng một thuyền không phải sao?"

Giang Lâm còn nói: "Điện hạ, cho dù là loại cục diện hiện nay, điện hạ muốn trả thù cũng không dễ, thêm hai người trợ giúp không tốt sao?"

Giang Lâm đợi câu trả lời của Lục Hoàng tử, ánh mắt liếc thấy vẻ mặt hung ác, dữ dằn của Giang Cẩm Nguyệt, lại nghĩ đến một chuyện: "Điện hạ, cô ta chắc cũng biết một chút bí mật của điện hạ nhưng cô ta yêu thích Thái tử."

Tầm mắt của Lục Hoàng tử di chuyển đến trên người của Giang Cẩm Nguyệt, hơi cong khóe môi: "Thành giao, ngươi muốn bổn điện giúp ngươi làm gì?"

"Rất đơn giản thôi, nói là Giang Cẩm Nguyệt thuê người bắt cóc và làm hại chính mình, sau đó ý đồ muốn đẩy tất cả tội danh lên người của ta, một là để hãm hại ta, hai là để không vào cung. Chúng ta và Lục Hoàng tử đi qua đúng lúc gặp nhau, vì vậy ra tay cứu giúp."

Giang Lâm đi đến đá hắc y nhân chưa chết này: "Đây là nhân chứng sống mà chúng ta giữ lại, dùng để chứng minh chúng ta không nói dối."

"Ừm, còn nha hoàn này nữa." Khuôn mặt của nha hoàn bị cành cây cắt bị thương, đã hôn mê.

Giang Lâm nghĩ, từ lúc mà Giang Cẩm Nguyệt đẩy nha hoàn này ra tự tìm cái chết thì trong lòng nha hoàn này đối với Giang Cẩm Nguyệt chỉ còn lại sự thù hận.

"Bổn điện đồng ý, nhưng mà Giang Lâm, có bí mật chung không trở thành được người trên cùng một thuyền, bổn điện muốn lòng trung thành của các ngươi."

Giang Lâm nhìn Vệ Vân Chiêu, cậu trung thành hay không cũng vô dụng, Giang Lâm biết người mà Lục Hoàng tử nhắm trúng là Vệ Vân Chiêu.

Vệ Vân Chiêu chỉ nói: "Vân Chiêu nợ điện hạ môt nhân tình, đến ngày tất sẽ hoàn trả."

Lục Hoàng tử nhìn kỹ Vệ Vân Chiêu hồi lâu: "Bổn điện nghĩ đến nhân tình kia mà ngươi nợ Nhị Hoàng huynh, bổn điện ngược lại có chút mong chờ."

Triều đường hiện nay có thể nói Nhị Hoàng tử một nhà độc đại, chính là lúc thăng quan tiến chức thuận lợi.

Nhưng trong chuyện này bản thân Lục Hoàng tử có công lao rất lớn, chính là người làm chuyện tốt không lưu danh, không có mấy người biết mà thôi.

Giao dịch đạt được, Sơ Bát và đám thị vệ của Lục Hoàng tử đi vác thi thể của những hắc y nhân kia về, chuẩn bị chuyển về trong thành đi báo quan.

Giang Lâm gọi nha hoàn tỉnh dậy, nha hoàn gần như không chút do dự mà đồng ý với yêu cầu của Giang Lâm, cô ta chắc chắn không về An Dương Bá phủ nổi nữa, Giang Cẩm Nguyệt nhất định sẽ trừ khử cô ta, còn không bằng hợp tác với đại thiếu gia, tìm một con đường sống khác.

Giang Lâm không khách khí như thế với hắc y nhân chưa chết kia, đối phương cũng không phải là xác chết, và không muốn chết, sau một hồi ép buộc và lợi dụng thì Giang Lâm còn cho hắn ta ăn chút đồ nên thành công khiến hắc y nhân khuất phục.

Về phần Giang Cẩm Nguyệt, Giang Lâm không quan tâm đến cô ta, cô ta chắc chắn sẽ không nhận nhưng có liên quan gì, bên bọn họ còn có một Hoàng tử làm nhân chứng đấy.

Giang Lâm chỉ nói với cô ta: "Ngươi sẽ vào cung thôi, tin ta, ngươi sẽ sống ở trong cung rất tốt, rất tốt."

"Ưm ưm ưm..." Giang Cẩm Nguyệt ra sức vùng vẫy, trợn to mắt, lộ ra vẻ hoảng loạn rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #1vs1#đm