Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

43

Trường Đức Đế vừa dứt lời sẽ không trách phạt Vệ Vân Chiêu nữa nhưng quay người liền bắt đầu hỏi: "Giống lúa ở thôn trang kia của ngươi là do Thái tử phái người đến phá hủy sao?"

"Lão nhị nói là Thái tử cho người đến phá hủy, trùng hợp hôm nay hai người họ đều ở đây, ngươi là khổ chủ, vậy ngươi nói xem, giống lúa quả thật do Thái tử cho người đến phá hủy sao?"

Tin tức là do Vệ Vân Chiêu truyền đến Nhị Hoàng tử, Nhị Hoàng tử cáo trạng Thái tử, bây giờ hai người họ đều ở đây, Trường Đức Đế đây là trực tiếp bỏ Vệ Vân Chiêu nướng trên lửa, ép hắn đứng về một bên.

Nhưng cho dù đứng ở bên nào thì cũng là đắc tội với người khác, nói là Thái tử cho người đến phá hủy, không chỉ Thái tử ghi thù, Trường Đức Đế chắc chắn cũng sẽ không vui, suy cho cùng thì đây cũng là Thái tử do ông ta lập, đây không còn nghi ngờ gì nữa là đang chất vấn hắn về quyết định này của Hoàng thượng.

Nếu như nói không phải thì rõ ràng đắc tội với Nhị Hoàng tử, vị này cũng khẳng định là một người dễ không sống chung, thủ đoạn không kém thái tử. Điều quan trọng nhất là chuyện này chứng cứ rành rành, Vệ Vân Chiêu còn có hiềm nghi không quan tâm đến mạng người mà nịnh hót Thái tử.

Có lẽ là muốn hắn bên nào cũng mất lòng.

Vệ Vân Chiêu rủ mắt, chắp tay: "Hoàng thượng, thần không biết."

"Sau khi giống lúa bị hủy, thần đã bảo quản sự trong thôn trang khiêng xác của dân đến Thịnh Kinh Phủ doãn báo quan, đến nay Phủ doãn vẫn chưa xử án, thần không biết ăn mày từ đâu đến, sát thủ là người nào phái đến. Thần cũng không biết vì sao có người muốn phá hủy giống lúa, rốt cuộc là có rắp tâm riêng hay là trong lòng có suy nghĩ gian dối, không muốn Đại Việt ta tốt."

Lời này của Vệ Vân Chiêu vừa nói, Nhị Hoàng tử liền nhận được ý tứ, lười nhác nhìn Thái tử, hỏi hắn: "Vi huynh cũng muốn hỏi xem, Thái tử điện hạ là người kế vị của một nước sao lại muốn phá hủy thứ tốt có lợi cho nước cho dân này, chẳng lẽ Thái tử điện hạ thật sự có suy nghĩ khác, không muốn để bách tính Đại Việt ta ấm no hay sao?"

Mặt Thái tử xanh mét, hung hăng trừng Nhị Hoàng tử, chắp tay nói với Trường Đức Đế: "Phụ hoàng minh giám, nhi tử thân là người kế vị, một lòng vì Đại Việt ta, tuyệt đối không thể có suy nghĩ gian dối."

Những ngày gần đây Thái tử sống rất không tốt, từ khi Giang Cẩm Nguyệt cho người đưa thư đến nói Vệ Vân Chiêu có một giống tốt, giống tốt này không chỉ chống hạn mà còn có thể kết hợp với lúa sớm một năm trồng được hai vụ, như vậy thì sản lượng lương thực tăng lên rất nhiều, bách tính cũng sẽ không vì thiếu lương thực mà đói bụng. Thái tử vừa nghe đã biết giống tốt này có thể khiến Vệ Vân Chiêu đổi đời, lập tức phái người đi đến theo dõi ở bên cạnh thôn trang ngoài thành của Vệ Vân Chiêu.

Vốn dĩ điều Thái tử muốn là sử dụng chút thủ đoạn để biến thôn trang thành của mình, như thế thì giống tốt tất nhiên cũng sẽ là của hắn, đến lúc dâng lên, phụ hoàng nhất định sẽ thưởng lớn cho hắn, đây cũng là công trạng của hắn, như vậy không ai có thể lay động vị trí người kế vị của hắn.

Nhưng mà suy nghĩ vẫn chưa kịp thực hiện thì Giang Cẩm Nguyệt lại cho người đưa thư tới bảo hắn nhanh chóng phá hủy giống tốt, bởi vì Vệ Vân Chiêu và lão nhị đã phối hợp với nhau, tâm ý của Vệ Vân Chiêu là muốn nhường công lao cho Nhị Hoàng tử.

Thái tử vừa nghe xong đã sốt ruột, lập tức sắp xếp người suốt đêm đi phá hủy giống lúa, hắn cũng đã nghĩ kỹ, nếu như Vệ Vân Chiêu dám ồn ào thì đúng lúc chụp cho hắn tội danh thông đồng với địch mưu phản, một lần hành động đã loại trừ được hắn và toàn bộ Vệ gia.

Nhưng không ngờ rằng đám ăn mày kia ra tay không biết nặng nhẹ, đã hại chết người còn để Giang Lâm tìm đến tận cửa, Thái tử không thể không phái người đến diệt khẩu để chết vô đối chứng, kết quả là không những không thể loại trừ được người mà còn để lão nhị tra được ra những chuyện mà đám người Phương Bá đã làm trước đây, đến vạch tội hắn trước mặt phụ hoàng.

Từ trước đến nay không chỉ có triều thần có ý kiến với hắn mà phụ hoàng cũng không hòa nhã với hắn, lão nhị từng bước một ép sát, Thái tử thường tức giận đến nỗi cắn răng cắn lợi, hận không thể trực tiếp phái người đi trừ khử lão nhị.

Đồng thời, hắn cũng hối hận không nên nghe lời Giang Cẩm Nguyệt đụng đến giống lúa gì đó, còn không bằng trực tiếp đi báo phụ hoàng, như vậy ngược lại có thể làm khó Vệ Vân Chiêu và lão nhị.

Bây giờ Thái tử cũng đã phát hiện, chỉ cần dính líu chút quan hệ với Giang Cẩm Nguyệt thì không phải chuyện tốt đẹp gì, nữ nhân này khắc hắn.

Nếu như trước đây hắn vẫn có suy nghĩ muốn để Giang Cẩm Nguyệt làm Thái tử phi thì đến nay đã hoàn toàn không còn, hắn hận không thể khiến Giang Cẩm Nguyệt cút càng xa càng tốt, còn là nữ nhân xấu xí đã hủy dung nữa, hắn cũng không yêu thích chút nào.

Không ai biết trong lòng Thái tử đang nghĩ cái gì, biết được thì nhất định sẽ có người cười chết, có người muốn ói chết.

Trường Đức Đế tất nhiên biết rõ sự tranh giành cấu xé lẫn nhau của mấy đứa con, đó cũng là do ông ta cho phép, nhưng mà lần này Thái tử thật sự đã khiến ông ta thất vọng.

Có vài chuyện đã thực hiện rồi, mông còn không lau sạch lại để lộ một cái thóp lớn như thế ra ngoài.

Trường Đức Đế nhìn Thái tử thật sâu: "Vệ khanh gia, nếu như chuyện này thật sự do Thái tử làm thì ngươi nói xem trẫm nên xử lý hắn th ếnào?" Ánh mắt dừng trên người Thái tử, lời thì lại hỏi Vệ Vân Chiêu.

Vệ Vân Chiêu cung kính đáp: "Thái tử là người kế vị, thần không dám đề nghị xằng bậy." Hắn lại không tiếp lời.

"Nếu như trẫm muốn ngươi nói thì sao?" Ngữ khí của Trường Đức Đế có chút lạnh lùng.

Vệ Vân Chiêu đáp: "Theo luật thì: hoàng tử phạm pháp, tội như thứ dân."

"Nếu như thật sự Thái tử điện hạ phái người đến phá hủy giống lúa, tàn sát dân lành thì Thái tử phải cho dân chúng thiên hạ một lời giải thích."

Ngữ khí của hắn bình tĩnh, không nghe ra một chút tình cảm nào, chính là giải quyết việc chung như theo lời của Hoàng thượng.

Thái tử ở phía sau tức giận méo mặt, nếu không phải Trường Đức Đế ở đây thì đoán chừng đã muốn đánh Vệ Vân Chiêu ngay tại chỗ.

Mà Trường Đức Đế nhìn thấy phản ứng của Thái tử thì lắc đầu, mông còn lau không sạch lại còn dễ bị kích động.

"Đã như vậy, chuyện này trẫm giao cho Vệ khanh gia điều tra kỹ lưỡng xem thế nào?"

Mẹ nó, cẩu hoàng đế!

Giang Lâm thầm mắng trong lòng, lão háo sắc này nhất định phải khiến Thái tử và Vệ Vân Chiêu đối đầu với nhau, Nhị Hoàng tử chờ lột da của Thái tử, nếu như để Vệ Vân Chiêu nhận điều tra vụ án thì Nhị Hoàng tử chắc chắn ép Vệ Vân Chiêu ra tay độc ác với Thái tử, mà Thái tử sẽ không chịu khoanh tay chờ chết, chỉ sợ tối nay sẽ phái người đi giết Vệ Vân Chiêu.

"Thần không dám, chức quan của thần nhỏ bé, không thể đảm nhận được." Vệ Vân Chiêu cự tuyệt.

Nhị Hoàng tử lại lên tiếng phụ họa: "Đúng vậy phụ hoàng, bây giờ Vệ đại nhân là một tiểu quan ngũ phẩm nhỏ bé, nào có thể điều tra được người kế vị của một nước, không bằng phụ hoàng giao chuyện này cho nhi thần xử lý, nhi thần nhất định sẽ tận tâm tận lực trả lại trong sạch cho Thái tử."

Không hại chết được hắn.

Ánh mắt của Trường Đức Đế không thân thiện, xem ra rất không vui nhưng vẫn đồng ý với lời của Nhị Hoàng tử.

Thái tử lại gấp gáp, tiến lên trước muốn xin tha thứ cho bản thân, nhưng mà Trường Đức Đế không cho hắn cơ hội nói chuyện, chỉ phân phó Vệ Vân Chiêu đưa hai người đã đi qua Tuyên Thành kia đến Hộ bộ để sắp xếp người đi cùng đến Tuyên Thành một chuyến, lấy giống lúa về lại lần nữa.

Vệ Vân Chiêu đã đoán được sẽ như vậy từ lâu, cung kính đáp.

Mà sau đó cùng với Nhị Hoàng tử lui ra ngoài.

Thái tử ở lại bên trong có lời muốn một mình nói riêng với Trường Đức Đế.

Ra khỏi Tuyên Chính Điện, ý cười của Nhị Hoàng tử treo trên mặt, đến bên cạnh Vệ Vân Chiêu vỗ vai hắn: "Vệ Vân Chiêu, bản điện sẽ không đối xử tệ với ngươi đâu."

Nhị Hoàng tử nói xong, bước lớn rời đi, chỉ từ bóng lưng có thể nhìn ra được tâm trạng của y rất tốt.

Vệ Vân Chiêu nói với Giang Lâm: "Chúng ta đi thôi."

Giang Lâm đẩy xe lăn về hướng cửa cung, sau khi đi được mấy bước đột nhiên Giang Lâm quay đầu, cậu thấy một tiểu cô nương dẫn cung nữ thái giám xuất hiện ở cửa Tuyên Chính Điện, nhìn khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi, vẻ ngoài ngoan ngoãn làm người khác vừa ý. Giang Lâm vẫn chưa nhìn kỹ thì người đã bị mời vào Tuyên Chính Điện.

Giang Lâm thu lại ánh mắt, đẩy Vệ Vân Chiêu tiếp tục đi về phía trước: "Đây chắc là một trong số đó, tiểu cô nương yếu ớt trắng mềm, vẫn còn non trẻ, ngây thơ, có thể hoàn toàn bị kiểm soát, muốn cô bé làm gì thì làm đó. Chẳng trách đột nhiên trở nên biến thái."

"Chỉ là cô nương này do nhà tử tế nào nuôi dưỡng ra mà nhỏ như thế đã biết hầu hạ người khác rồi?"

Trọng điểm nghi hoặc của Giang Lâm càng ngày càng mạnh mẽ, rốt cuộc là ai đã ở đằng sau vạch kế hoạch cho những điều này, muốn nhận được gì.

Vệ Vân Chiêu không đáp, hắn cũng không biết, bây giờ có duy nhất một tin tốt đó là Thái tử dính vào chuyện này, thân mình lo còn chưa xong thì tạm thời chắc sẽ không tuyển phi nữa.

Sau khi về phủ, Vệ Vân Chiêu liền bảo Hoài Cửu Hoài Thập đến Hộ bộ, Vệ Vân Chiêu căn dặn bọn họ: "Sống trở về là được rồi."

Hai người ôm quyền đồng ý, quay người rời đi.

Nhìn theo hai người họ rời đi, ánh mắt của Vệ Vân Chiêu dừng lại ở cửa hồi lâu.

Giang Lâm thấy hắn không động đậy liền chuyển ghế đến ngồi bên cạnh hắn, bópchân của hắn: "Vệ Vân Chiêu, ngươi có từng nghĩ đến tự mình xưng vương chưa?"

Lời nói đại nghịch bất đạo, lại nói ra nhẹ nhàng như bàn việc nhà.

Vệ Vân Chiêu lắc đầu, thuận thế giữ tay của Giang Lâm trên chân mình, không cho rụt về: "Chưa từng, ta có thể dẫn binh đánh trận nhưng không làm hoàng đế được."

Giang Lâm không rút tay lại được, liền dùng ngón tay gảy vào lòng bàn tay gãi ngứa cho hắn: "Nhưng ta cảm thấy ngươi có thể, ngươi giữ thiên hạ và bách tính trong lòng, lúc ngươi là tướng quân sẽ nghĩ đến tướng sĩ không được ăn no, nếu như làm hoàng đế thì ngươi sẽ nghĩ đến bách tính thiên hạ có thể ăn no hay không, ngươi sẽ nghĩ cách thay đổi để bọn họ đều sống một cuộc sống tốt đẹp."

Vệ Vân Chiêu không nghiêm túc hỏi ngược lại: "Nhưng làm hoàng đế thì phải có tam cung lục viện, ngươi đồng ý sao?"

Giang Lâm rút chiếc chủy thủ mà Vệ Vân Chiêu tặng cậu ra: "Vậy ngươi muốn thử xem nó có nhanh hay không sao?"

Vệ Vân Chiêu cười thành tiếng, thả tay Giang Lâm ra, dang rộng vòng tay: "Phu nhân, ôm ta một cái được không." Hắn rất mong chờ.

Giang Lâm cảm thấy Vệ Vân Chiêu đây là biểu hiện mới để chiếm tiện nghi của cậu nhưng vẫn đồng ý.

Vệ Vân Chiêu hoàn toàn không nói vì sao hắn không làm một vị hoàng đế tốt được.

___________

"Ông chủ, còn "Đổng phủ sát thân lục" không? Cho ta năm quyển!"

Một nam tử trẻ tuổi ăn mặc kiểu thư sinh xông vào một tiệm sách, đặt một hàng bạc lên quầy, mở miệng đã muốn mua năm quyển, có vẻ rất hào khí.

Ông chủ gảy bàn tính không thèm nhìn người ta một cái, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Hết rồi, ngày mai hãy đến sớm."

Thư sinh trẻ tuổi đột nhiên bi thương gào lên: "Sao lại hết rồi, rốt cuộc các ngươi có muốn bán sách hay không, ta đã chạy hết tất cả các tiệm sách ở Thịnh Kinh này rồi, không mua được một quyển nào."

Ông chủ dường như đã luyện thành thói quen, chỉ vào tiểu ăn mày quỳ cách đó không xa cho thư sinh: "Bỏ thêm chút bạc nhờ một tiểu ăn mày, để bọn họ chiếm cho các ngươi một chỗ trước, nếu không ngày mai ngươi cũng không mua được quyển nào."

Trước mặt của tiểu ăn mày kia không để bát mà là đặt một mảnh giấy viết, bên trên viết số, thư sinh đoán chắn là mảnh giấy viết do những người trước đó đã bỏ tiền ra để nhờ hắn chiếm hộ vị trí.

Thư sinh lấy bạc của mình ra để làm một giao dịch với tiểu ăn mày ở bên ngoài, hắn muốn mua năm quyển nhưng tiểu ăn mày thế nào cũng nhất định chỉ giúp đứng xếp hàng cho một quyển, còn nói chỉ còn lại duy nhất một quyển, người đến sau ngay cả cơ hội chiếm hộ vị trí cũng không có.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #1vs1#đm