Ta thật sự yêu đương mà
Tô Dư Uyển đang ngủ thì thấy hạ thân mát lạnh, rồi như có ngón tay ẩm ướt du di ở hoa huyệt cùng cúc huyệt sưng sưng nóng rát của cậu, xoa đến huyệt nhỏ lại nhỏ dãi. Ngón tay rời đi một lúc, bỗng nhiên cơn đau như kim châm ở phía dưới làm cậu mở choàng mắt. Triệu Minh vẫn ngồi cạnh giường, tay cầm hộp bạc nhỏ, ngón tay lấy ra trong hộp nhỏ cao hương màu xanh lá. Thấy cậu tỉnh, Triệu Minh lại nhe răng: "Dâm Đãng tỉnh rồi à?"
Tô Dư Uyển định chống tay ngồi dậy hỏi hắn đang làm gì thì phát hiện tay không cử động được. Triệu Minh trói cậu bằng một sợi dây thừng đỏ hơi mềm, trói hai tay cậu ra sau, đằng trước núm vú nhỏ bị kẹp giữa hai đoạn dây, động nhẹ chút là cọ sát vào núm vú vừa đau vừa ngứa. Cậu còn phát hiện còn một đoạn dây đang thắt vòng qua háng cậu, buộc vào gốc côn thịt nhỏ, siết vào giữa hai túi trứng xinh xinh và cả âm đế cùng hai huyệt vừa bị chọc cho ướt đầm.
*chút minh hoạ nho nhỏ 🥺*
(Không biết bằng cách nào nhưng cái dây nó đi qua núm nha chứ hông phải cái trên cái dưới zú như này đâu)
Tô Dư Uyển hoang mang hỏi Triệu Minh đang làm cái gì, Triệu Minh chỉ cười không trả lời, bôi cao màu xanh kia vào bên trong hai huyệt, bôi lên cả đỉnh côn thịt non mềm. Cao thuốc tan chảy đến đâu chỗ đó liền đau như kim châm, rồi lại ngứa kinh khủng, hai loại cảm giác cùng dày vò Tô Dư Uyển. Hai loại thuốc trắng đỏ mọi lần hai anh em bôi cho cậu đều để giảm sưng, mát lạnh thoải mái. Còn cao lần này là thứ dược trị thương cực phẩm, liền da giảm sưng tiêu độc cực nhanh nhưng tác dụng phụ chính là cảm giác mà Tô Dư Uyển đang chịu.
Tô Dư Uyển trở mình nằm nghiêng ra. Cậu hơi khom lưng lại để giảm bớt đau rát thì nút dây chạy đến cúc huyệt, bị cúc huyệt hơi hé miệng ngậm vào. Cảm giác ngứa ngáy dâng lên, cậu lại ưỡn mình ra, nút dây lại rời cúc huyệt đến hoa huyệt, sợi thừng kéo căng túi trứng nhỏ, đè ép lên đỉnh âm đế sưng nhòn nhọn.
Cậu cứ liên tục cong người ra sau rồi lại ra trước. Một sợi dây cũng đã làm cậu điên loạn. Tô Dư Uyển luôn miệng rên nhỏ như mèo con nhưng tiếng rên lại chói tai nghe như mèo đực động xuân gầm gừ với nhau.
"A..... ứm.......Triệu Minh....... á..... không ......ư.....không chịu nổi....... ư hư ..... ưm.... hức..... ngứa quá..... Triệu..... ưm...... cứu với ..... a.....a......"
Triệu Minh bê ghế ra cạnh giường, ngồi vắt chân ưu nhã, tay còn cầm chén trà nhỏ nhấp từng ngụm, thích chí xem Tô Dư Uyển đau khổ biểu diễn.
Tô Dư Uyển quằn quại như cá trong chảo nóng, thấy Triệu Minh bộ dáng xem kịch vui thì tủi thân cực kỳ. Triệu Minh rất quá đáng, ban chiều chê cậu rộng, bây giờ thấy cậu chết không cứu, thế mà cậu ở nhà mong ngóng hắn về, còn chờ không nổi mà đi đón hắn. Tô Dư Uyển càng nghĩ càng tủi thân, nước mắt tuôn lã chã.
Triệu Minh thấy cậu khóc tưởng là cậu lại bị sướng phát khóc như mọi lần, vẫn ung dung ngồi xem.
Tô Dư Uyển thương tâm trở mình quay mặt vào trong tường, thút thít khóc. Đúng lúc này Triệu Lâm mở cửa đi vào, thấy đệ đệ có đồ chơi mới cũng nóng lòng chạy đến xem. Đến cạnh giường phát hiện Tô Dư Uyển khóc muốn hỏng rồi thì vội đau ôm cậu vào lòng.
Tô Dư Uyển cuối cùng tìm được cứu tinh, ngước đôi mắt còn nhỏ nước tong tong cáo trạng: "Triệu Lâm... ô.... hức hức..... tên này là người xấu.... hu hu..... hắn chỉ biết bắt nạt ta..... hức.... ta nhớ hắn mà.... hắn không có yêu ta...." Đến đó liền thương tâm khóc rống.
Triệu Minh bấy giờ mới phát hiện mình quá trớn, luống cuống tay chân. Triệu Lâm liếc em trai trách cứ, Triệu Minh vội giải thích: "Ta chỉ muốn phạt một chút, ta thương ngươi mà. Uyển Uyển!"
Tô Dư Uyển không thèm nhìn hắn, rúc vào lòng Triệu Lâm: "Triệu Lâm.... không muốn bị trói...."
Triệu Lâm định cởi trói cho hắn, nhưng nhìn đến hai lỗ dâm đang kẹp chặt dây thừng lại không muốn cởi nữa. Hắn còn kéo hai đầu đoạn dây làm dây thừng càng siết huyệt chặt hơn. Tô Dư Uyển đau mà cũng sướng chết, cắn răng để không rên lên nhưng âm thanh chịu đựng vẫn tràn ra. Tô Dư Uyển mở to mắt nhìn Triệu Lâm, Triệu Lâm bị nhìn không chịu nổi, đè cậu xuống giường, kéo căng dây thừng cho siết vào âm vật, vươn lưỡi an ủi hai môi mập phì đã bớt sưng đi nhiều. Nếm ra vị thảo dược đăng đắng, Triệu Lâm biết ngay trò xấu của em trai đã hành hạ Tô Dư Uyển đến mức nào. Hắn há miệng cắn nhẹ lên hai mép thịt, nhay nhay giữa hai hàm răng, mút nhẹ.
Tô Dư Uyển tuyệt vọng luôn rồi, hai cầm thú này sẽ không ai cứu cậu mà chỉ càng bắt nạt cậu thêm. Vừa sướng vừa đau vừa tủi thân!
Triệu Lâm không nỡ phá cảnh đẹp trước mắt, đành đứng dậy đi ra cửa, vừa đi vừa nói: "Ta đi nấu cháo cho Uyển!"
Triệu Minh nhìn Tô Dư Uyển bị cậu trừng lại. Đôi mắt ngập nước cố tỏ vẻ hung ác kia! Triệu Minh nứng đến đau luôn rồi! Hắn vội cởi bỏ quần áo, đưa dương vật lại bên mép cậu, dỗ ngọt: "Bé ngoan, liếm nó rồi ta cởi trói cho ngươi!"
Tô Dư Uyển rưng rưng nước mắt ngậm vào con cặc đỏ tím, hơi giận dỗi cắn nhẹ. Triệu Minh suýt xoa, kéo dây một cái trừng phạt cậu, như ý muốn nhận được tiếng rên uỷ khuất của cậu. Triệu Minh rỗi tay vân vê núm vú đáng yêu, lại với tay xuống âm hạch bị dây thừng bắt nạt sắp khóc. Âm hạch sưng to trồi ra khỏi hai cánh môi phì nộn, theo hô hấp của chủ nhân thập thò ở đó như mắc cỡ, trông đáng yêu vô cùng.
Triệu Minh không định bỏ qua cho âm hạch đáng yêu, lật ngửa Tô Dư Uyển ra, cưỡi lên miệng cậu rồi gập lưng xuống, vòng tay ôm hai mông cậu, chào hỏi hạt nhỏ đáng yêu bằng cách liếm nhẹ nó. Cảm nhận được vòm họng chứa hùng vật của mình run rẩy, Triệu Minh vui vẻ âu yếm hoa huyệt.
Đoạn dây thừng thấm đẫm nước dâm cùng dịch ruột non chuyển màu thẫm hơn, nút thắt mắc ngay cửa huyệt bị hai mép thịt hút vào nhả ra theo nhịp thở Tô Dư Uyển. Triệu Minh ấn nút thắt vào sâu hơn, hai ngón tay bóp hai mép thịt để hoa huyệt che khuất nó rồi lại thả ra, lại bóp vào. Liên tục như vậy, hai mép thịt cọ vào nút dây, nước trong lỗ nhỏ trào ra nhiều nước hơn mỗi lần hai mép thịt khép lại.
Tô Dư Uyển thật sự không chịu nổi cảm giác nửa vời này, hoa huyệt cậu như có ngàn vạn con kiến gặm cắn, chỉ muốn được côn thịt lớn địt mạnh cọ xát cho đã ngứa. Tô Dư Uyển nghiêng đầu sang một bên, côn thịt trong miệng trượt ra ngoài kéo theo sợi chỉ bạc lấp lánh. Cậu thở gấp vài hơi, nỉ non cầu xin: "Triệu Minh.... um.... Lồn ngứa lắm.... muốn gãi ngứa!"
Triệu Minh mân mê hạt nhỏ: "Cùng nhau liếm được không?" Nói rồi liếm hoa hạt một miếng, đẩy nút dây sang một bên, đầu lưỡi liếm vào lỗ thịt hơi há miệng. Lưỡi dài mạnh mẽ khuấy đảo tường thịt, dịu đi cơn ngứa, Tô Dư Uyển thoả mãn híp mắt vào, vươn lưỡi phấn nộn đi tìm con cặc thơm ngon ban nãy.
Cơn ngứa được giải trừ trong chốc lát lại càng dữ hơn, đầu lưỡi không chạm được đến chỗ ngứa nhất. Tô Dư Uyển rì rầm đòi dương vật lớn, Triệu Minh yêu cầu cậu phải bú cho hắn bắn ra mới cho miệng dưới ăn dương vật. Tô Dư Uyển cảm thấy Triệu Minh lừa mình nhưng vẫn ra sức bú cặc mong hắn bắn nhanh chút. Cảm thấy miệng mình chưa đủ chặt, cậu cố gắng nuốt vào sâu hơn. Phần đầu đã sắp đến nắp thanh quản mà vẫn còn một phần ba ở bên ngoài, cậu thực sự không nuốt thêm được nữa, phải cố thè lưỡi ra liếm nhưng cũng lưỡi cậu không dài bao nhiêu. Tô Dư Uyển cuống quýt nghĩ làm sao cho Triệu Minh nhanh bắn, rồi cậu chợt nhớ công pháp Thẩm Hoà đưa. Cổ họng cậu co thắt lại rồi lại thả lỏng, thật nhanh như thế gần ba chục lần, Triệu Minh rốt cuộc không chịu được công phu như vậy đành giao nộp vũ khí. Tinh dịch tanh nồng rót thẳng vào thực quản một cách đột ngột mạnh mẽ làm Tô Dư Uyển sặc tinh lên mũi.
Triệu Minh rút côn thịt bắn xong hơi mềm ra, quay lên kiểm tra miệng cậu. Chỉ bị sưng a nhẹ, không chảy máu, thật giỏi quá!
Triệu Minh tỏ ra thực nuối tiếc cởi trói cho Tô Dư Uyển. Đôi tay vừa tự do cậu đã vội chộp lấy dương vật lớn, vuốt nó đứng lên. Triệu Minh nghiến răng: "Nương tử! Ngươi cầm tinh con đĩ hay sao mà dâm như vậy?!"
Triệu Minh gạt tay cậu ra mặc quần áo tử tế cho mình. Tô Dư Uyển cảm thấy mình thực sự bị lừa gạt: "Ngươi nói bắn xong sẽ địt ta mà?!"
Triệu Minh phải phì cười. Yêu tinh từ đâu chạy tới vừa dâm đãng còn đáng yêu như vậy chứ? Hắn mặc áo cho cậu, dỗ dành: "Cho ngươi ăn hẳn hai cái dương vật luôn! Đi nào."
Tô Dư Uyển không quá tin hắn, kéo tay hắn lại: "Đi đâu? Ngươi còn chưa mặc quần cho ta!"
Triệu Minh dứt khoát ôm cậu lên: "Đi nhà bếp!"
Trong bếp, Triệu Lâm đang trông nồi cháo nấu cho Tô Dư Uyển, hôm nay thật sự dày vò cậu mệt. Triệu Minh chưa thấy người đã thấy tiếng gọi ca ca. Triệu Lâm quay ra thấy ngay đĩ mèo dâm nhà mình nhỏ mềm nhu thuận nằm trong lòng em trai, mặt nhỏ đỏ bừng, nhìn qua đã biết đang nứng!
Triệu Minh giải thích: "Ca ca, đến lúc cho miệng dưới ăn rồi!"
Triệu Lâm lạnh lùng nói: "Không địt."
Cả Triệu Minh cùng Tô Dư Uyển đều ngỡ ngàng, rõ ràng ban nãy liếm cậu đã cứng rồi, bây giờ không chịu địt cậu. Tô Dư Uyển đấm ngực Triệu Minh một cái, uỷ khuất vô cùng: "Ta biết ngay ngươi lừa ta!"
Triệu Lâm đi đến nhận lấy Tô Dư Uyển từ Triệu Minh, đặt cậu lên bàn bếp rồi kéo một băng ghế dài ra ngồi trước mặt cậu: "Bây giờ chúng ta không muốn!"
Triệu Minh lập tức hiểu ý anh trai, đi tới cùng ngồi với Triệu Lâm, còn hùa theo: "Đúng vậy! Bọn ta không có hứng thú!"
Tô Dư Uyển nứng muốn hỏng rồi: "Sao lại không muốn chứ?" Rồi vén áo lên, dạng chân ra cho xem hoa huyệt đỏ thắm mấp máy đòi ăn: "Xem cái lồn này đi! Sao lại không muốn địt nó chứ?"
Thấy hai người vẫn ngồi im bất động, Tô Dư Uyển xoay người lại, bò trên bàn bếp, dạng chân thật rộng, mông nhổng thật cao cho xem cả lỗ đít: "Các ngươi xem! Huyệt rất chặt rất nóng, sẽ chăm sóc tốt dương vật mà! Ngươi thử một chút đi! Triệu Lâm? Triệu Minh?" Hai tay cậu banh rộng cánh mông cho hai người xem rõ tường thịt ướt át vì ngứa mà cứ xoắn chặt lại thả lỏng.
Triệu Lâm hỏi: "Nó ăn dương vật như thế nào?"
Tô Dư Uyển nhiệt tình quảng cáo, đút ngón giữa cho cúc huyệt, tay kia xoa bóp âm đế: "Ăn như thế này.... ưm..... Còn hoa huyệt ăn như thế này..... a.... ăn như vậy...."
Cứ mỗi câu Tô Dư Uyển đâm rút vài cái lại chuyển huyệt, tay ngắt nhéo âm vật càng nhanh càng mạnh.
Triệu Minh tỏ ra lo lắng: "Tiểu huyệt sao chỉ ăn được ngón tay nhỏ vậy? Dương vật chúng ta rất lớn, làm sao nó ăn được?"
Tô Dư Uyển gấp gáp: "Ăn được mà! Tiểu huyệt giỏi lắm! Ngươi cứ thử đút dương vật vào đi!"
Triệu Lâm cùng Triệu Minh nhếch mép đồng thanh: "Ngươi mời rồi chúng ta đút!"
Tô Dư Uyển rất nghe lời: "Mời hai người đút dương vật cho ta!"
Triệu Minh hỏi lại: "Hai người là ai?"
Tô Dư Uyển sửa miệng: "Mời hai phu quân đút dương vật cho miệng nhỏ!"
Triệu Lâm ác liệt nói: "Hôm nay chúng ta không muốn làm chồng ngươi! Hôm nay ta muốn ngươi làm con đĩ!"
Tô Dư Uyển hiểu ra, cậu cảm thấy vừa nhục nhã nhưng lại kích thích kinh khủng, cậu banh cánh mông ra, ngoái đầu ra đằng sau, mắt sang long lanh cầu xin: "Mời hai vị khách nhân hưởng dụng lỗ lồn cùng lỗ đít của con đĩ!" Nói xong cậu liền chảy nước mắt, thật muốn chui luôn xuống đất!
Nãy giờ Tô Dư Uyển chịu đựng bao nhiêu thì Triệu Lâm Triệu Minh phải nhẫn nhịn bấy nhiêu. Ngay khi cậu nói xong liền không chờ được bế thốc cậu lên, em trước anh sau song song địt mạnh vào hai lỗ nhỏ. Tô Dư Uyển như mong muốn được sướng điên hét to. Hai anh em địt nhanh địt mạnh như vũ bão. Tô Dư Uyển như chiếc lá chuối trong cơn giông, bị hai anh em sóc như đang giãy đành đạch, miệng cậu mở lớn kêu thảm thiết, nước bọt tràn ra khoé môi. Triệu Minh không lãng phí liếm hút bằng sạch rồi còn đưa lưỡi vào miệng cậu, hút như muốn làm miệng cậu khô cạn. Triệu Lâm phía sau tay không nhàn rỗi trêu đùa hai hạt đậu đỏ, niết cho nó vừa cứng vừa sưng, sưng to như núm vú của bé gái dậy thì.
Tiếng động trong bếp quá lớn dẫn tới có người chú ý. Triệu Lâm Triệu Minh nội công thâm hậu đã nghe tiếng người từ xa nhưng cố tình bịt miệng cậu rồi đợi người tới mở cửa mới vút cái bay lên xà ngang.
Tiểu nhị ngốc mở cửa bếp ra, rõ ràng ban nãy hắn thấy tiếng người ở đây, còn thấy cái bóng rất to trên đất thoắt cái biến mất. Hắn định xuống bếp lấy cà rốt cho bé ngựa mắt to rất là ngoan của khách nhân nào đó nên mới xuống bếp. Trên bếp chỉ có một cái nồi nhỏ đun cái gì rất thơm, hắn còn định đến mở nồi xem thử thì có giọt nước rơi xuống mặt. Tiểu nhị ngốc vươn tay quệt một cái, có mùi tanh! Hắn bỗng sợ đến hai chân run lẩy bẩy, sáng nay hắn vừa nghe tiên sinh kể truyện kể về con quỷ đói hay nấu đồ ăn thơm phức trong bếp nhà người ta, đợi có người bị dụ đến sẽ chảy nước dãi ngồi trên xà nhà, đợi người ta ăn xong đồ nó nấu sẽ ngất đi rồi bị nó nuốt chửng. Tiểu nhị sợ sắp tè ra quần vội vội vàng vàng chạy đi mất, quên cả lấy cà rốt.
Triệu Minh buông tay che miệng Tô Dư Uyển ra cười nhạo cậu: "Thấy chưa, nước lồn của ngươi mùi dâm doạ chạy người ta kìa!"
Tô Dư Uyển có hoa huyệt chảy nước doạ người lung tung lắc đầu kêu không phải. Triệu Lâm rất ủng hộ em trai: "Tự ngươi nếm thử liền biết có dâm hay không!"
Nói rồi Triệu Lâm Triệu Minh lại phi xuống, tìm một cái bát hứng nước dâm của cậu. Triệu Minh địt sâu vào tử cung, Triệu Lâm ngắt nhéo âm vật, chỉ một lúc đã thấy cậu co chặt lồn và đít. Cả hai địt thêm mấy cái nữa rồi rút dương vật ra. Hai huyệt nhỏ không biết cái nào cao trào trước, đua nhau phun nước rào rào vào bát sành trên tay Triệu Minh. Đợi nước chảy vào toàn bộ cũng được nửa bát, Triệu Minh đưa lên mũi ngửi thử, nhấp một ngụm, kêu: "Dâm quá a! Ca ca ngươi xem!"
Triệu Lâm cũng uống một ít rồi mớm qua cho Tô Dư Uyển. Tô Dư Uyển xấu hổ chết người, trong miệng đều là vị tanh thoang thoảng, ngòn ngọt. Triệu Lâm nói với Triệu Minh: "Đồ bổ." Triệu Minh hiểu ngay, rót chỗ còn thừa vào nồi cháo, quấy mấy cái rồi bắc nồi ra, đổ cháo vào tô lớn.
Đưa cậu về phòng, hai anh em bắt cậu tự ăn hết tô cháo, bản thân thì thủ dâm bắn tinh trùng vào chén cho cậu tráng miệng.
Lúc ngủ được hai anh em ôm, Tô Dư Uyển mệt chết đi được. Đúng là tiểu biệt thắng tân hôn, hôm nay làm tới 4 lần, cậu không còn chút sức lực nào. Tô Dư Uyển mệt mỏi thiếp đi mà không biết ngày mai cậu còn mệt hơn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro