Chương 8: Mượn kiếm
Chương 8: Mượn kiếm
Thời gian nháy mắt trôi qua, tu vi của Liễu Nhất Tiếu đã theo sát Từ Tư Viễn , tiến gian thành Luyện Khí tầng bảy, nhưng Từ Tư Viễn vẫn chưa trở về.
Tâm Trạng của Liễu Nhất Tiếu vẫn sa sút, đến cả việc sắp thử nghiệm thành công đan dược trung cấp cũng chẳng có hứng thú, trong phòng luyện đan đồ vật rơi đầy đất cũng không buồn thu dọn.
Trạng thái của y như vậy kỳ thật không thích hợp tham gia tỷ thí, đối thủ dần dần trở nên mạnh hơn, cảnh giới của y thì chỉ dừng ở đây, độ khó khi vượt cấp cũng trở nên lớn hơn, một chút không cẩn thận cũng có khả năng thua trận.
Nhưng nghĩ lại Từ Tư Viễn muốn tiến vào nội môn như vậy, hắn đã bỏ qua tỷ thí nên không đánh mà thua, tóm lại cũng cần có một người có thể đi vào.
Liễu Nhất Tiếu kéo thân hình mỏi mệt tiến đến giáo trường, với tu vi Luyện Khí tầng bảy của hắn ở giữa một rừng tu vi tầng chín đặc biệt dễ làm người khác chú ý ha, thời điểm tiến vào sàn thi đấu còn e là một dàn tĩnh lặng các kiểu, không nghĩ tới nghênh đón y chính là một dàn hô hoán cổ vũ.
"Liễu sư đệ cố lên a! Ta xem trọng ngươi!"
"Sư huynh hảo soái a a a a!"
Y bình tĩnh đi qua, suy nghĩ thông suốt một chút.
Lúc trước hắn lấy tu vi Luyện Khí tầng sáu muốn đi tranh đoạt một vị trí, không tên không tuổi, người ta không biết về hắn, không xem trọng hắn cũng đương nhiên, chẳng ai vô duyên vô cớ cổ vũ một người xa lạ cả.
Nhưng mấy trận tỷ thí qua đi, thực lực của hắn đã được tán thành, mặc kệ là do được giúp đỡ hay là do có đan dược mà thành, việc y vượt cấp khiêu chiến thắng lợi rồi đạt được một trong tám vị trí đầu là sự thật không thể bàn cãi.
Y cho đệ tử cấp thấp hy vọng rằng cảnh giới không thể quyết định tất cả, cho dù có tu vi thấp, cũng sẽ có một ngày có thể vượt cấp khiêu chiến. Y càng là hy vọng của đệ tử ngoại môn, đối với bọn họ mà nói, nội môn vĩnh viễn là một ngọn núi đè trên đầu, chỉ có thể ngước nhìn mà không thể với tới, sau khi Liễu Nhất Tiếu tiến vào nội môn có phải hay không cũng có thể thuận tiện tham gia tỷ thí nội môn, vượt cấp khiêu chiến đoạt được một vị trí nào đó.
Đến lúc đó bọn họ liền có thể nói, xem nào, đệ tử ngoại môn chúng ta cũng là rất ưu tú, cũng có thể bằng vào nỗ lực của chính mình vượt qua đệ tử nội môn.
Bởi vậy nhân khí của Liễu Nhất Tiếu, so với bảy tên đệ tử khác còn cao hơn rất nhiều.
Tâm tình Liễu Nhất Tiếu bởi vì sự nhiệt tình của bọn họ cũng trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều.
Trận tỷ thí cuối cùng giới hạn trong mười ngày, trong mười ngày này không được rời đi sàn thi đấu, tám người khiêu chiến lẫn nhau, ngươi có thể lựa chọn ứng chiến hoặc từ bỏ. Chiến thắng thì đạt được một điểm, thất bại không trừ điểm, điểm số cuối cùng của mỗi người chính là số người mà người đó đã đánh bại.
Làm một kiếm tu, kiếm là một bộ phận tu vi, ở phần tỷ thí trước đó vì để phòng ngừa chênh lệch quá lớn nên thống nhất sử dụng mộc kiếm, giai đoạn cuối cùng này đều là mấy người người xuất sắc, muốn sử dụng kiếm chính mình vẫn thường sử dụng, mới có thể bảo đảm phát huy được hết thực lực.
Đối với vài người mà nói đều là tin tức tốt, với Liễu Nhất Tiếu mà nói không có lợi là bao. Nhập môn đến nay, kiếm hắn dùng đều là kiếm bình thường tông môn phát cho, mấy ngày hôm trước thanh kiếm đã nát tươm, muốn hắn lấy đoạn kiếm đấy lên tỷ thí thì quá mức thất lễ đi.
Mấy trận tỷ thí trước của Ly Hải may mắn gặp được đối thủ không mạnh lắm, cơ duyên xảo hợp cũng vào được vòng cuối, không thể mượn kiếm của hắn.
Liễu Nhất Tiếu tự giễu: "Không nghĩ tới ta cũng có ngày này."
Y quay một vòng, cao giọng hướng đệ tử vây xem kêu: "Ở đây có vị sư huynh đệ nào nguyện để Liễu mỗ mượn bội kiếm dùng một chút hay không, vô cùng cảm kích!"
Hiện trường yên lặng trong nháy mắt, rồi ầm ĩ cả lên.
"Dùng của ta, của ta là bảo kiếm gia truyền, chém sắt như chém bùn!"
"Thanh kiếm này của ta ở trong ly hỏa rèn bảy bảy bốn mươi chín ngày mà thành, uy lực mười phần!"
"Sư đệ am hiểu ra chiêu nhanh mà mạnh, đem thanh kiếm nhẹ này là thích hợp."
......
Liễu Nhất Tiếu ở trong đông đảo thanh âm nghe câu nói này, vượt qua nơi phát ra thanh âm nhìn lại, là một đệ tử xa lạ.
Y cười toét miệng, hướng về bên kia ôm quyền: "Mượn kiếm của sư huynh dùng một chút."
Trường kiếm vào tay, nhẹ nhàng, chuyển động tự nhiên, tuy còn một chút khuyết điểm, nhưng trước mắt mà nói là lựa chọn tốt nhất.
Y lại lần nữa nói lời cảm tạ, đối thủ gặp thứ nhất hôm nay, Luyện Khí tầng chín Vệ Như.
"Liễu Nhất Tiếu."
"Vệ Như."
—— "Xin chỉ giáo."
Chiêu thức của Vệ Như vô cùng quy củ, vững vàng hữu lực, thắng ở kinh nghiệm đối chiến, thủ pháp gặp chiêu ứng chiêu thành thục, Liễu Nhất Tiếu quan sát một hồi thói quen của đối thủ, mũi chân vừa di chuyển, ngăn chặn kiếm phong nghênh diện đâm tới, đang muốn lui về phía sau biến chiêu, bên tai truyền đến tiếng kiếm phong chạm vào nhau , sự chú ý của hắn bỗng bẻ lái.
Liễu Nhất Tiếu thường cùng Từ Tư Viễn, Ly Hải luận bàn, tiếng đao kiếm va đập không biết đã nghe qua bao nhiêu lần, bình thường chạm vào nhau khi thanh âm hẳn là nối liền, hoặc thanh thúy hoặc trầm thấp, nhưng tuyệt không nên giữa đường như là đứt gãy giống nhau, mặt sau lại tiếp lên.
Liễu Nhất Tiếu khống chế lực đạo cùng Vệ Như lại đánh nhau vài lần, khi nhẹ không rõ ràng, một khi dùng sức quá nặng, khi chạm vào nhau thanh âm tì vết liền thập phần nghiêm trọng, giống âm thanh cây cối sắp mục giãy giụa trước khi chết phát ra.
Thực hiển nhiên thanh kiếm này bề ngoài thoạt nhìn không hề dị thường, nhưng bên trong đã tổn hại, nhiều lần dưới đòn nghiêm trọng, vô cùng có khả năng đứt gãy.
Giao phong bình thường không có khả năng làm kiếm bị hư hao như vậy, chỉ có thể là trước đó thanh kiếm này cũng đã xảy ra vấn đề. Là tên đệ tử vừa nãy cố ý đem kiếm cho hắn, cũng là lời hắn nói, khiến cho Liễu Nhất Tiếu chú ý.
Am hiểu ra chiêu nhanh mạnh, kiếm nhẹ... Xem ra quan sát chính mình đã thật lâu.
Nhưng so với việc hãm hại hắn, càng làm cho Liễu Nhất Tiếu để ý chính là thái độ của người nọ đối với kiếm.
"Ngươi đối đãi với đồng bạn sống chết có nhau của ngươi như vậy sao!?"
Bỏ kiếm phong, Liễu Nhất Tiếu không hề lấy thanh kiếm này ứng chiến, y lắc lắc đem kiếm ném mạnh qua đi, cắm thật mạnh ở trên mặt đất trước mặt tên kia, thân kiếm lay động, ầm ầm vang lên, phảng phất như phát ra tiếng rên rỉ.
"Ngươi thiếu nó một lời giải thích."
Chủ nhân thanh kiếm sắc mặt tái nhợt, lời Liễu Nhất Tiếu nói giống như búa tạ nện ở trong lòng hắn, lập tức đem hắn đánh tỉnh, hắn nhìn trước mặt này chỉ có mặt ngoài kiếm chói lọi , giống như mới hiểu được chính mình làm cái gì, vẻ mặt hối hận, ảo não ngồi sụp trên mặt đất.
Liễu Nhất Tiếu ném kiếm đi ,người có phản ứng gay gắt nhất chính là đối thủ của y Vệ Như.
"Ngươi muốn tay không ứng chiến?!" Vệ Như phẫn nộ, đây là xỉ nhục đối với hắn
"Sư huynh lo lắng nhiều rồi."
Liễu Nhất Tiếu cười lạnh, hắn cả một cành cây cũng không mang,ngắt bừa một cành lá, không trung bỗng phát ra thanh âm chói tai, Liễu Nhất Tiếu hướng về phía nó ngưng tụ linh khí, cành cây duỗi thẳng rồi biến cứng, trở thành kiếm của y
"Không phải chỉ có kim loại mới có thể xưng kiếm."
"Tiểu tử ngươi dám!
Vệ Như vẻ mặt chịu nhục, hắn cầm kiếm bất cần đời hướng về phía Liễu Nhất Tiếu mà tiến công, dù tốc độ hay là thế công so với trước đều mạnh hơn không ít.
Nhưng đồng thời hắn cũng mất đi nhịp điệu vốn có, chiêu thức không có lý trí, chỉ lo tiến công, không màng phòng thủ, ở dưới vài lần tiến công Liễu Nhất Tiếu, kiếm trong tay rơi ra.
Mất đi vũ khí, là dấu hiệu cho sự thất bại của hắn.
"Sư huynh còn muốn tiếp tục sao, sư đệ có thể phụng bồi." Liễu Nhất Tiếu nhìn Vệ Như, điềm tĩnh nói.
Vệ Như xanh mặt đứng tại chỗ không dám hé răng nửa lời.
Liễu Nhất Tiếu giả vờ kinh ngạc: "Chắc do sư huynh lỡ đánh rớt kiếm nên mới vậy ha, kia thật là đáng tiếc a."
Vệ Như sắc mặt trướng đến đỏ bừng, nửa là chịu nhục nửa là phẫn nộ, hắn hô to: "Ngươi đừng quá phận!"
"Gậy ông đập lưng ông thôi," Liễu Nhất Tiếu đưa thân tới gần, kiếm kề trên cổ Vệ Như, tới gần bên tai hắn, nhẹ giọng nói, "Đây chẳng phải là quyết định của sư huynh sao, chuyên môn tiến công chỗ điểm yếu của kiếm, cho rằng ta không phát giác ra sao?"
"Làm những động tác nhỏ đó còn không phải là cho rằng ta không có kiếm liền sẽ thua sao, thật là xấu hổ mà, làm ngươi thất vọng rồi."
Khẽ cười một tiếng, Liễu Nhất Tiếu lắc mình lui quân, cùng lúc đó, tiếng trọng tài vang lên.
"Liễu Nhất Tiếu, thắng!"
Đệ tử vây xem được phen vỡ òa.
"A a a a a thắng!"
"Quá tuyệt vời!"
"Sư đệ ta muốn sinh hài tử cho ngươi aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"
Một lần là ngoài ý muốn, hai lần là trùng hợp, ba lần là vận khí, bốn lần năm lần là tuyệt đối là thực lực!
Nhưng mà tại đây ở ngoài còn có mấy cái giọng nói tương đối bình tĩnh.
"Sư đệ kiếm pháp không thể chê, nhưng hành vi quăng kiếm có khác gì vũ nhục người khác."
"Nhân phẩm như kiếm phẩm, kiếm đạo như vậy đi không xa được đâu."
"Điểm này nên sửa...... Nhưng hắn vẫn quá giỏi ha!"
Liễu Nhất Tiếu ngửa đầu tiếp nhận hoan hô hô của đồng môn, liên tiếp mấy ngày, trên mặt khó được lộ ra nụ cười chân thành.
Ly Hải vui mừng khôn xiết, mang theo khoa trương nghênh đón Liễu Nhất Tiếu thắng lợi trở về, tay mới vừa đập trên bờ vai của y lại cảm giác không đúng, Liễu Nhất Tiếu dưới một đập của hắn thiếu chút nữa đứng không vững mà té ngã.
Mặt hắn trắng bệch đỡ lấy Liễu Nhất Tiếu, thấp giọng hỏi: "Có khỏe không?"
"Linh lực hao hết rồi." Liễu Nhất Tiếu gượng cười.
Có người, mặt ngoài nhìn qua một bộ dáng kiên cường vô cùng, trên thực tế thân thể đã sớm bị đào rỗng.
Linh lực phóng ra ngoài, đem cành cây mềm mại biến thành vũ khí cứng rắn cùng đối phương chống cự, còn giằng co một đoạn thời gian không ngắn, đối với Liễu Nhất Tiếu mà nói vẫn là quá miễn cưỡng rồi.
Liễu Nhất Tiếu tìm một nơi ngồi xuống nghỉ ngơi, hắn nhìn về phía cách đó không xa, quả nhiên, Vệ Như cùng tên đệ tử mượn kiếm kia tiến đến gần nhau, đồng thời ở bên cạnh cùng bọn họ còn có hai gã tiến khác cũng nằm trong tám vị trí đầu.
"Xem ra bị nhắm trúng rồi ."
"Hai người kia là Ngô Chung cùng Kỳ Liêm, thực lực tạm được, có hi vọng tiến vào 3 vị trí đầu." Ly Hải theo tầm mắt Liễu Nhất Tiếu nhìn qua, hắn giải thích tiếp, "Ngô Chung vốn là tầng chín kỳ trước, mấy ngày hôm trước mới vừa tiến vào trung kỳ, nếu không thì cũng không có cơ hội."
"Sai rồi." Liễu Nhất Tiếu lắc đầu.
Ly Hải nghi hoặc nhìn qua
Liễu Nhất Tiếu cười lạnh: "Vốn là có chút cơ hội, bất quá hiện tại, ba người kia một chút cơ hội đều không có."
"Đừng nói 3 vị trí đầu, ta muốn để cho bọn họ ba cái lót đế thì đúng hơn"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro