Chương 38: Kết cục
Chương 38: Kết cục
Đường trong Cổ mộ loằng ngòa loằng ngoằng, ở trong mắt Liễu Nhất Tiếu giống như chẳng có tác dụng gì, mục tiêu của hắn rất rõ ràng, hướng về phía Ninh Vinh mà đi.
Trong thông đạo chỉ còn tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp, lúc đầu chỉ có một, sau đó có tiếng thứ hai, Liễu Nhất Tiếu cùng Ninh Vinh oan gia đụng đầu.
“Là ngươi giở trò quỷ?” Ninh Vinh rút kiếm, đứng đối diện với Liễu Nhất Tiếu, “Xem ra ta đã xem thường ngươi rồi”
Liễu Nhất Tiếu không trả lời lời hắn, hai người ăn ý đứng cùng một chỗ, trong thông đạo tối như mực, ánh kiếm thỉnh thoảng xuất hiện, chiếu sáng một phương.
Hai người đồng thời mất đi tu vi, không có linh lực, thứ để so đấu là kiếm pháp thuần túy cùng sự lĩnh ngộ đối với kiếm, hai loại này khắc khắc sâu ở trong linh hồn, sẽ không vì tu vi biến mất mà biến mất theo.
Kiếm pháp chú ý hình, thần, ý, đệ tử phổ thông không để ý đến hình, cứng nhắc không biết linh hoạt, nếu lúc đầu có thể nhìn thấu cảnh giới này, thì liền dẫn đầu mọi người, Liễu Nhất Tiếu đã hiểu ý này, nên dẫn đầu những người cùng thế hệ.
Kiếm pháp của hắn được tất cả mọi người khen ngợi, đến cả trưởng bối cũng không khỏi khẳng định, sau này hắn tất sẽ là đệ nhất kiếm tu, đối phó với Ninh Vinh phần thắng cực cao, nhưng mà Ninh Vinh đã dung hợp với Hách Lan, thân thể tố chất hơn xa người thường, lực lượng tốc độ đều vượt qua Liễu Nhất Tiếu một bậc, bởi vậy khi ứng đối độ khó khá cao.
Chỉ dùng kiếm pháp không được, như vậy liền chỉ có thể thêm sự lĩnh ngộ với kiếm.
Thứ này huyền diệu khó giải thích, tựa như uy áp, không có hình thái cụ thể, lại có thể dựa theo tâm ý của chủ nhân, coi như một loại thủ đoạn công kích đi.
Liễu Nhất Tiếu phóng thích kiếm ý, không trung phảng phất có những gợn sóng vô hình khuếch tán, đẩy lùi Ninh Vinh .
“Kiếm ý, thú vị.” Ninh Vinh lau đi vết máu bên khóe miệng, cầm kiếm tái chiến.
Một người dựa vào tố chất thân thể cường hãn, một người lấy kiếm ý cứu giúp trong lúc nguy cấp, hai người đấu ngang sức ngang tài, nhưng Liễu Nhất Tiếu biết, thời gian càng dài, thể lực của mình sẽ hao hết, vô cùng bất lợi.
Tên Ứng Bạch kia ở huyệt mộ cũng không biết đường mà tới hỗ trợ, Liễu Nhất Tiếu không khỏi nghĩ, nếu cùng tiến vào chính là Từ Tư Viễn, hắn nhất định sẽ không để mình phải như này.
Cần tốc chiến tốc thắng.
Liễu Nhất Tiếu tìm đúng thời cơ, sau khi đẩy lui Ninh Vinh tiếp tục áp sát mà tiến lên, Ninh Vinh phản ứng cực nhanh, trường kiếm hướng về ngực Liễu Nhất Tiếu đâm tới, Liễu Nhất Tiếu thân mình hơi nghiêng, tránh đi chỗ hiểm yếu nhất, liều mạng bị thương đem Nguyệt Nha Kiếm đâm vào ngực Ninh Vinh.
Thanh âm lưỡi dao sắc bén cắm vào thịt truyền đến, Liễu Nhất Tiếu ho một chút, đánh giá tình trạng thân thể của chính mình, phổi bị đâm thủng, mặt khác không có gì trở ngại, mà kiếm của hắn đang ở chính giữa trái tim của Ninh Vinh.
Thân thể hai người gắt gao dán sát vào nhau, kiếm trong tay đâm vào thân thể đối phương, khóe miệng trào ra máu.
Ninh Vinh đột nhiên quỷ dị mà cười một chút, đá văng Liễu Nhất Tiếu, lực đạo rất lớn, hoàn toàn không giống một người bị thương.
Liễu Nhất Tiếu không phòng bị, người đã bị quẳng đến trên tường, trường kiếm từ ngực rời đi, máu ngăn không được mà chảy ra.
“Ngươi, khụ khụ.”
“Ngươi cho rằng như vậy thì ta sẽ chết?” Ninh Vinh kéo khóe miệng, ngực của hắn còn cắm Nguyệt Nha Kiếm, từng bước từng bước, đi đến hướng Liễu Nhất Tiếu, “Ta đã sớm nhập ma rồi, trước cả hôm nay.”
“Thân thể của ta đương nhiên sẽ không còn điểm yếu của nhân loại, bất ngờ không?”
Đồng tử của Liễu Nhất Tiếu hơi co lại.
Ninh Vinh trong tay cầm kiếm, đâm về phía Liễu Nhất Tiếu. Liễu Nhất Tiếu mượn lực xoay người tránh thoát, lại là một kiếm đã đâm tới. Hắn như là đang chơi trò chơi vậy, một kiếm lại một kiếm, lấy một loại tốc độ Liễu Nhất Tiếu có thể tránh thoát được mà xuất kiếm.
“Ha ha ha, lên a, ngươi không phải rất ngông cuồng sao, xông lên đi!”
Ninh Vinh cười đến khuôn mặt vặn vẹo, kiếm cuối cùng khi hắn tựa hồ chơi chán trò mèo vờn chuột rồi, tăng nhanh tốc độ công kích Liễu Nhất Tiếu.
Liễu Nhất Tiếu trốn tránh không thành, mở to hai mắt nhìn trường kiếm, mũi kiếm hàn quang lập loè, lấy tốc độ không dễ kháng cự hung hăng đâm xuống.
Đau đớn trong dự đoán không xuất hiện, thân thể bị cái gì thật mạnh ngăn chặn, bên tai truyền đến một tiếng kêu rên.
Thời gian không gian như dừng lại, môi Liễu Nhất Tiếu run rẩy, vuốt ve khuôn mặt người bên trên : “A Viễn.” Cả hai đều ướt đẫm, không biết là dính máu của ai.
Từ Tư Viễn hé miệng, lại không có sức lực nào để nói chuyện.
“Tới vừa lúc!” Ninh Vinh cười lạnh một tiếng, lại là một kiếm đâm xuống, khi hắn còn muốn đâm tiếp, Liễu Nhất Tiếu dùng sức, mang theo Từ Tư Viễn vụt qua, né tránh phạm vi công kích của Ninh Vinh.
Liễu Nhất Tiếu nâng Từ Tư Viễn dậy, nhẹ nhàng kêu tên của y, mà Từ Tư Viễn lại chỉ có thể nhìn hắn, không thể đáp lại hắn.
Sao có thể như vậy, ngực hắn có hai vết thương do Ninh Vinh đâm xuống, nhưng đều không bị thương đến chỗ yếu hại, vì sao đến cả sức lực nói chuyện cũng không có.
Liễu Nhất Tiếu khó hiểu mà cúi đầu, lại thấy ngoại bào màu xanh của chính mình nơi nơi đều là vết máu đỏ thắm, nhiều đến mức không bình thường.
Hắn chợt ngẩng đầu, dùng tay sạch sẽ sờ sờ thân thể Từ Tư Viễn, lật tay lại, lòng bàn tay đều là máu tươi.
“Tại sao lại như vậy…… Vì cái gì cả người ngươi đều thấm máu?”
Từ Tư Viễn luôn luôn mặc hắc y, Liễu Nhất Tiếu trước đó không biết vì sao, hiện tại hắn đã biết, y có thể che giấu vết máu.
Liễu Nhất Tiếu run rẩy đôi tay muốn đi dìu y, lại không dám lại đụng vào thân thể y, miệng vết thương của y ở đâu, lẽ nào cả người đều bị thương, vừa chạm vào liền sẽ đau.
Từ Tư Viễn hé miệng muốn nói chuyện, Liễu Nhất Tiếu ghé sát vào, nhưng Từ Tư Viễn căn bản cả một chút thanh âm cũng không thể phát ra.
Từ Tư Viễn ở trước mặt Liễu Nhất Tiếu từ trước đến nay luôn cường đại, Liễu Nhất Tiếu chưa từng gặp qua bộ dáng suy yếu như vậy, cho dù ngày y quỳ một gối đó, hắn cũng có thể cảm nhận được ham muốn của Từ Tư Viễn.
Mà hiện tại, Từ Tư Viễn yếu ớt dựa ở đó, hơi thở mỏng manh giống như sắp biến mất vậy, Liễu Nhất Tiếu nhịn không được mà lo sợ.
“Ngươi đừng nói nữa, chờ ngươi khỏe rồi muốn nói gì cũng được, ta đều sẽ nghe ngươi nói.”
Từ Tư Viễnkhóe miệng khẽ nhếch, trong mắt tràn ra ý cười nhợt nhạt, Liễu Nhất Tiếu đọc hiểu rồi, y đang nói: May mà tới kịp.
Khóe miệng tràn ra một ngụm máu, đôi mắt mang theo ý cười chậm rãi khép lại, Liễu Nhất Tiếu sững sờ ở đó, trong tai vang lên thanh âm vù vù mãnh liệt.
Vì sao lại nhắm mắt, ngươi trợn mắt a.
“Đã chết, thật là đáng tiếc, ta còn chưa có tra tấn đủ đâu.” Ninh Vinh nhổ Nguyệt Nha Kiếm trước ngực , ném tới nơi xa, trên tay xách theo trường kiếm, lại lần nữa đi về phía Liễu Nhất Tiếu.
Thời gian không biết qua bao lâu, hình như là chớp mắt, lại hình như là cả đời, thanh âm vù vù đình chỉ, Liễu Nhất Tiếu há mồm thở dốc, ngực máu chảy không ngừng, hắn lúc này mới phát hiện, vừa rồi, hắn một hơi thở gần như không có.
Huyết Ma kiếm phát ra hồng quang chói mắt, nhắc nhở với hai người sự tồn tại của nó, Liễu Nhất Tiếu nắm lấy chuôi kiếm, lấy kiếm chống đỡ thân thể, chậm rãi đứng lên, hồng quang càng đậm.
Khí thế từ trên người Liễu Nhất Tiếu ẩn ẩn phát ra, kiếm ý bốc lên, trong nháy mắt liền vây quanh Liễu Nhất Tiếu , khiến cho không gian nơi y đứng vặn vẹo biến động.
Ninh Vinh kinh ngạc, hắn thế nhưng cảm nhận được nguy hiểm.
Không, không có khả năng.
Ninh Vinh cầm kiếm bước nhanh qua, cũng tại đây, kiếm trong tay Liễu Nhất Tiếu nhẹ nhàng vung về phía Ninh Vinh, không có âm thanh, không có trở ngại, Huyết Ma kiếm cắt qua hư không.
Ninh Vinh ngã xuống, hai mắt trừng to, độ ấm thân thể dần dần tan đi, kiếm của hắn đứt thành hai đoạn rơi ở một bên.
Liễu Nhất Tiếu sau khi chém ra kiếm đó liền không hề nhìn Ninh Vinh, hắn quỳ xuống ôm Từ Tư Viễn.
Bên trong thành Kinh Châu, tất cả các tu sĩ tụ lại cùng nhau, ngẩng đầu nhìn giữa không trung.
Ở nơi đó có một tòa cổ mộ thật lớn kéo dài qua nửa cái thành, che trời, đã vài ngày, hôm nay, bóng dáng tòa cổ mộ này dần dần nhạt đi, ẩn ẩn có dấu hiệu biến mất.
Ba ngày trước, Liễu Nhất Tiếu, Ninh Vinh cùng bạch y nhân kỳ quái kia cùng biến mất, tòa cổ mộ này liền xuất hiện ở không trung, liên hệ với lời bạch y nhân nói không khó phỏng đoán, ba người bọn họ chính là ở trong cổ mộ này.
Một ngày trước, Từ Tư Viễn cũng đi vào cổ mộ.
Liễu Minh Hạo từng nhiều lần muốn thử đi vào cứu người, nhưng cả tu vi của hắn không phá được trận pháp ngoại cổ mộ, không biết Từ Tư Viễn đi vào như thế nào, lại bị trọng thương rất nhiều.
Bọn họ cầm vũ khí trong tay, dàn trận sẵn sàng đón quân địch, chờ đợi thời gian Ninh Vinh ra ngoài.
Cổ mộ càng lúc càng mờ nhạt, rốt cuộc biến mất, khi nhìn thấy sự vật trong không trung, mọi người kinh ngạc không nói nên lời.
Đó là thi thể của Ninh Vinh?
Ninh Vinh đã chết.
Một người tu sĩ đi lên xem xét, sau một lúc lâu, đối với bọn họ gật đầu, xác thật là Ninh Vinh không sai.
Ninh Vinh đã chết, tim treo cao của các tu sĩ cũng hạ xuống, lại như cũ cao hứng không được, ánh mắt bọn họ dừng ở trên người một người khác, nhìn Liễu Nhất Tiếu ôm một người từ không trung rơi xuống, thân thể trong lòng ngực vô thanh vô tức, cánh tay kia buông xuống như đã chết.
Mấy người tương đối thân với Liễu Nhất Tiếu đi lên, miệng mở rồi lại đóng, không dám hỏi.
“Ta không sao.” Liễu Nhất Tiếu mở miệng, thanh âm nghẹn ngào, tầm mắt hắn từ đầu đến cuối đều đặt ở trên mặt Từ Tư Viễn.
Trước khi ra ngoài, tu vi khôi phục, Liễu Nhất Tiếu làm Khiết Tịnh thuật cho cả hai, làm cho y có thể sạch sẽ mà xuất hiện.
Thanh Lăng trưởng lão duỗi tay, xem xét cổ tay Từ Tư Viễn, thật lâu sau, mày hắn càng nhăn càng sâu.
Không tìm được mạch đập.
Thanh lăng đối với mọi người chung quanh lắc lắc đầu, nhìn về phía Liễu Nhất Tiếu, cực kỳ nhẹ nhàng nói: “Ngươi đi nghỉ ngơi một chút, Từ Tư Viễn giao cho ta.”
Liễu Nhất Tiếu trong tay dùng sức, lui một bước, giống như sợ người khác đoạt lấy thứ gì, lắc đầu: “Ta không mệt.”
Thuận miệng hắn nói tiếp một câu: “Từ Tư Viễn thật sự không có việc gì, trưởng lão ngươi cũng biết, ta cùng hắn đã ký kết khế ước, nếu hắn xảy ra chuyện, ta cũng không sống được.”
“Ta vẫn tốt mà, vẫn đứng ở này, chứng minh y cũng sẽ ổn thôi, sẽ không có việc gì.”
“Chẳng qua là ngủ thôi……”
Liễu Nhất Tiếu nói như vậy, nhưng mà trên mặt hắn mang biểu tình mê mang yếu ớt, làm người khác không đành lòng đánh vỡ mộng tưởng của y.
“Tiếu Tiếu……”
Tiếu Tiếu, ai đang gọi ta? Liễu Nhất Tiếu ngẩng đầu, giống như trong ấn tượng có người từng gọi hắn như vậy, cẩn thận tìm kiếm, lại phát hiện là ảo giác, căn bản không có ký ức như vậy.
Liễu Nhất Tiếu tìm được chủ nhân của giọng nói, nhìn qua, là vợ chồng Liễu gia gia chủ.
Nhìn thấy bọn họ, Liễu Nhất Tiếu sửng sốt một chút, gục đầu xuống: “Thực xin lỗi.”
“Ta biết các ngươi đang nghĩ gì, nhưng là, ta không phải nhi tử của các ngươi.”
“Ngươi là nhi tử của ta, ngươi như thế nào mà lại không phải nhi tử của ta?!” Liễu phu nhân nức nở nói, bà muốn đi lên ôm lấy hắn, nhưng lại sợ dọa đến hắn.
Thanh Lăng nhíu mày: “Đây là cha mẹ ngươi, ngươi không biết sao, lúc trước ta nhận ra ngươi là tiểu thiếu gia Liễu gia, Liễu gia luyện đan xuất chúng, lúc này mới đem Thanh Lăng Phong giao cho ngươi.”
“Lần trước ra ngoài, cũng may mắn có Liễu gia chủ tương trợ, ta mới có thể tìm được đường sống trong chỗ chết.”
Liễu Nhất Tiếu không biết này trong đó còn có nguyên nhân như vậy, y vẫn luôn cho rằng Thanh Lăng không đáng tin cậy, trên đường tùy tiện tìm một người liền đem ấn phong chủ giao ra.
“Như vậy ư, ta ngược lại là kéo dài phúc của hắn.”
“Không phải, không phải như thế! Ngươi mới là Liễu Nhất Tiếu chân chính,” Liễu phu nhân bất chấp cái khác, hướng Liễu Nhất Tiếu nhào qua, đến trước mặt hắn, nâng nâng tay, lại buông xuống, “Ngươi thiên tư thông tuệ luôn khiến người thích, chúng ta đối với ngươi ký thác kỳ vọng cao, nhưng có một ngày ngươi thay đổi, trở nên không hề giống ngươi, thậm chí rơi vào kết cục người chết, chúng ta tập kết lực lượng toàn tộc đi ngược chiều Thiên Đạo, đem ngươi triệu trở về.”
Liễu phu nhân nói được cực nhanh, sợ Liễu Nhất Tiếu không kiên nhẫn nghe nàng nói chuyện, chờ sau khi nói xong, ánh mắt bà dịu dàng mà nhìn Liễu Nhất Tiếu: “Đừng suy nghĩ bậy bạ, ngươi là nhi tử của chúng ta, ta sao có thể sẽ nhận sai được.”
Liễu Nhất Tiếu kinh ngạc mà há to miệng, hắn vẫn luôn cho rằng chính mình là xuyên đến trong sách, xuyên vào nhân vật trong sách, nhưng hóa ra cũng không phải như vậy, thân thể này là chính hắn, thế giới này cũng không phải cái gì thế giới trong sách, là thế giới sống động tồn tại chân thật.
Kia kia quyển sách tính cái gì, là báo động trước, muốn hắn không cần lại đi con đường xưa sao?
Người trước mắt này là mẫu thân của hắn.
Đón ánh mắt chờ mong của Liễu phu nhân, Liễu Nhất Tiếu cuối cùng vẫn là lắc lắc đầu: “Thực xin lỗi, ta……”
“Không sao, ta biết ngươi nhất thời không thể tiếp thu được, ta sẽ vẫn luôn chờ ngươi tiếp thu.”
“Là ta sai, ta nếu là sớm một chút đi tìm ngươi, ngươi cũng sẽ không xa lạ với ta như vậy,” Liễu phu nhân không ngừng tự trách, “Nhưng hồn phách ngươi không ổn định, không thể thấy người quen cũ, bằng không sẽ đột ngột ly thể.”
“Ta muốn ở một mình một lúc.” Những thứ này đều là những điều Liễu Nhất Tiếu không biết, hắn siết chặt tay, lưu lại một câu, vội vàng rời đi.
Không thể buông Từ Tư Viễn ra, cũng không thể đem hắn giao cho những người khác, Liễu Nhất Tiếu mang theo Từ Tư Viễn dạo khắp đại giang nam bắc, bước qua xuân hạ thu đông, một bên tìm danh y, một bên thưởng cảnh, như là đền bù cho những ngày tháng trước đó.
Tìm vài danh y, như cũ vẫn không gặp được.
Liễu Nhất Tiếu không chỗ để đi, hắn nghĩ nghĩ, trở lại nơi bọn họ gặp nhau trước đó, từ nơi này bắt đầu, hắn cùng Từ Tư Viễn vận mệnh dây dưa ở bên nhau tuy hai mà một.
Liễu Nhất Tiếu nghĩ, khả năng hắn so với trong tưởng tượng của chính mình còn thích Từ Tư Viễn hơn, có thể ở lúc rất sớm rất sớm trước đó đã tiếp nhận y rồi, bằng không đổi lại là người khác tới, ở thời điểm đối phương muốn hôn hắn, nhất định sẽ đâm cho nhát rồi.
“Ta biết ngươi không chết.”
“Nhưng ngươi vì cái gì vẫn không tỉnh lại, ta rất nhớ ngươi.”
“Ngươi biết không, ta đột phá kiếm ý, tuy rằng tu vi không tăng lên, nhưng ta có trực giác tông chủ cũng không phải đối thủ của ta.”
“Vẫn là may có ngươi kích thích đến ta, mới làm ta đột phá, nhưng ta tình nguyện , không cần cái lĩnh ngộ này, chỉ muốn ngươi cùng ta trò chuyện mà thôi.”
“A Viễn, ta nhớ ngươi.”
Liễu Nhất Tiếu cắn đầu ngón tay, nhắm mắt lại, bắt đầu niệm chú, chú ngữ kì lạ từ trong miệng hắn thoạt ra, biến thành một vệt ánh sáng kim sắc, quay xung quanh hai người.
Đây là bước ban đầu khi Từ Tư Viễn lập khế ước, Liễu Nhất Tiếu mỗi ngày đều sẽ lặp lại một lần ý đồ muốn đánh thức hắn, nguyên bản cho rằng ngôn ngữ xa lạ này một chữ cũng sẽ không biết đọc, không nghĩ tới chờ khi mở miệng tự nhiên vậy mà liền niệm ra tới.
Lệ thường kết thúc, ngực truyền đến một cổ ấm áp, nhắc nhở hắn đối tượng lập khế ước liền đang ở đây.
Liễu Nhất Tiếu cao hứng lên.
“Cười ngốc cái gì vậy?” Thanh âm ám ách từ đỉnh đầu truyền đến, do thời gian dài không nói chuyện, nhả chữ không rõ.
Liễu Nhất Tiếu sững sờ.
“Sao lại khóc rồi.”
Bàn tay lạnh băng xoa xoa gương mặt, Liễu Nhất Tiếu bắt lấy tay hắn, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy con mắt vẫn luôn nhắm bỗng mở rồi, y đang mỉm cười nhìn hắn.
Đôi mắt, cái mũi, môi, là y, là y tỉnh lại rồi, Liễu Nhất Tiếu sờ sờ từng tấc da thịt của hắn, một lần lại một lần xác nhận y tồn tại: “A Viễn, A Viễn……”
“Ừm.”
“A Viễn.”
“Ừm.”
“A Viễn.”
“Ừm, ta sẽ vẫn luôn ở đây.”
……
Nơi Cực bắc.
Mấy năm trước một trận chiến làm Ma tộc tổn thất thảm trọng, còn sót lại Ma tộc cấp thấp chịu không nổi khí hậu nơi đây, dựa vào bản năng tiếp tục công kích về hướng thành Kinh Châu, chỉ cần không có cái chắn, bọn họ liền sẽ ngày qua ngày hướng tới phía nam mà đi.
Tu Chân giới không giống với trước kia, mọi người đoàn kết một lòng, chiến lực dâng cao xưa nay chưa từng có, nhưng mà tâm còn giữ lại một ý nghĩ, không còn với Ma tộc đuổi tận giết tuyệt.
Mỗi khi đến lúc này, bọn họ liền sẽ nhớ tới, lúc trước, nơi màu áo choàng đen kia đi qua mang đến sự an tâm.
Hiện giờ, không có Từ Tư Viễn lãnh đạo, mấy chi tiểu đội Ma tộc vẫn cứ tuân thủ chuẩn tắc hắn lưu lại, trợ giúp tu sĩ đối kháng cùng tộc, chẳng qua hiện tại tu sĩ đã không cần sự trợ giúp của bọn họ.
Hoàng hôn, hai bên hành quân lặng lẽ, quay về đến chỗ nghỉ tạm của từng người, đột nhiên có người hô to với không trung: “Đó là cái gì!”
Mọi người ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy giữa chiến trường bỗng nhiên xuất hiện một vầng trăng sáng, nhìn kỹ, mới phát hiện cũng không phải, đó là ánh sáng do kiếm quang tạo thành, nhưng so với ánh trăng chân chính càng loá mắt hơn.
Kiếm quang vắt ngang qua đông tây, bổ xuống, phảng phất đem đại địa chém thành hai nửa.
Các tu sĩ theo ánh sáng hướng tới trung tâm chiến trường chạy đến, chỉ thấy trung tâm chiến trường xuất hiện một vết kiếm, hẹp mà lại sâu không thấy đáy, ném đá xuống, vĩnh viễn nghe không thấy hồi âm.
Nơi vết kiếm một khi tới gần liền có kiếm ý nghiêm nghị phát ra, giống như có kim đâm trên da, càng tới gần, kim đâm đến càng sâu, không ai có thể vượt qua vết cắt này sang phía bên kia.
Đối diện bên kia vết kiếm, đồng dạng cũng có Ma tộc đang tới gần, bọn họ thử thăm dò vươn tay, lại bị kiếm ý vô hình làm cho bỏng rát.
Một đạo vết kiếm, hình thành lá chắn , đem nam bắc hai nơi cách xa nhau. Chỉ dựa vào một kiếm, làm được việc tất cả mọi người làm không được.
Kiếm pháp chú ý hình, thần, ý.
Nhưng, kiếm là kiếm, dốc hết sẽ là một lực phá mười chiêu.
Có tu sĩ ở nơi chân trời xa xôi nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, không khỏi kinh hô: “Đó là Liễu Nhất Tiếu!”
“Còn có Từ Tư Viễn, hắn còn sống!”
“Trời ạ, kiếm ý này, ta chưa bao giờ lĩnh hội qua kiếm ý mạnh như vậy.”
“Hắn vậy mà có thể ngăn cản chiến tranh hai tộc.”
Nhiệm vụ hoàn thành, Liễu Nhất Tiếu lôi Từ Tư Viễn rời đi, hắn tính toán lại lần nữa cùng hắn đi Giang Nam, đi hoang mạc, chỉ có hai người cùng nhau.
Trước đó một đường hành tẩu cảm thấy cô đơn, hiện nay hắn muốn đem phần cô đơn này đền bù trở về.
Bọn họ mỗi khi đến một nơi, liền sẽ có người nhịn không được lãnh giáo, càng thảm bại, càng muốn khiêu chiến. Liễu Nhất Tiếu nhàn rỗi không có việc gì, cũng sẽ tùy tay chỉ điểm một vài điều, nhưng hắn nói rõ ràng, không thu đồ.
Một đường đi, một đường lưu lại truyền thuyết, tuy không ai nói rõ, nhưng hắn trong lòng mọi người đã hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất kiếm đạo.
------- hết chương 38-------
Edit: Phương Đông
Beta: Sói+ Du Tự
Bản việt hóa bởi Hắc Bạch Vô Thường team
:)) cuối cùng cũng đi hết một đoạn đường, có chút hụt hẫng, cũng rất vui, cảm ơn mn đã đồng hành cùng team trong suốt quãng thời gian vừa qua, tính ra là 6 tháng đấy😂😂😂.Theo dõi chúng tớ để đọc thêm được nhiều bộ đam mỹ thú vị nữa nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro