Chương 36.1: Ninh Vinh
Chương 36: Ninh Vinh
Thời điểm Ninh Vinh xuất hiện hơn phân nửa tu sĩ ở trong thành còn chưa đi ra ngoài, hắn một thân bạch y dính đầy máu tươi, sắc mặt tái nhợt, môi khô nứt nẻ, thân thể lung lay như sắp đổ, phảng phất như gió thổi qua là có thể ngã xuống luôn vậy.
Trong đại hội giao lưu môn phái hắn là người dành đệ nhất, nên ở đây có rất nhiều người đều nhận ra Ninh Vinh, nhìn thấy bộ dạng này của hắn, có người liền vội vội vàng vàng đi tìm đồng môn Liễu Nhất Tiếu, muốn báo cho hắn biết.
Có tu sĩ muốn mang hắn đi chữa thương, nhưng Ninh Vinh cự tuyệt.
"Ta hôm nay từ trong chỗ chết tìm được đường sống, mạng sống cũng không gấp gáp, chỉ muốn đem chân tướng báo cho các vị." Giọng hắn nghẹn ngào, nói hai chữ lại ho khan một chút.
"Liễu Nhất Tiếu y, cấu kết với Ma tộc, có ý đồ bất lợi đối với Tu Chân giới!"
Lời vừa nói ra, bốn phía yên tĩnh.
Người đỡ hắn đem tay buông ra, tùy ý Ninh Vinh để đứng lung la lung lay: "Ninh đạo hữu, đan dược có thể ăn bậy, lời nói không thể nói bậy, ngươi ngẫm lại thật rõ ràng rồi hãy mở miệng."
Ninh Vinh bị buông ra thiếu chút nữa ngã xuống đất, trên mặt hắn là hai con mắt đỏ ngầu, tức giận nói: "Có phải các vị không tin ta! Ta thật vất vả mới từ dưới sự không chế của y chạy ra ngoài, một thân thương tích này tất cả đều là do Liễu Nhất Tiếu ban tặng, chẳng lẽ ta còn tự mình hại mình để hãm hại y hay sao!"
"Nếu inh đạo hữu đã nói như vậy, không bằng nói một chút thời gian này ngươi bị nhốt ở đâu, cảnh vật xung quanh ra sao, như thế nào chạy ra ngoài được, như thế nào lại chạy trốn đến thành Kinh Châu vậy, để bọn ta nghiên cứu một chút."
"Lời này của ngươi có ý gì!"
Người vốn muốn đỡ Ninh Vinh đi chữa thương đúng là Lam Phù, sau cuộc nói chuyện đêm lần trước, Lam Phù càng sùng bái Liễu Nhất Tiếu hơn.
Nên khi có người công kích Liễu Nhất Tiếu, lửa giận nhất thời dâng lên, nhưng vân chưa che mờ lý trí, mà ngược lại lại bình tĩnh đến dị thường.
"Ta nói thẳng vậy, Liễu phong chủ hắn mỗi ngày ở trong thành bôn ba, thời gian nào đang làm cái gì, ta cùng với các vị đạo hữu đều nhìn thấy, mỗi ngày chỉ dành ra được một chút thời gian để nghỉ ngơi đả tọa, nào có thời gian rảnh mà đi cấu kết Ma tộc, rồi còn làm Ninh đạo hữu bị thương chứ."
Không ít tu sĩ ở xung quanh sôi nổi lên tiếng tán đồng câu nói của Lam Phù.
"Đúng vậy, Liễu phong chủ buổi sáng thì đi giảng dạy, buổi chiều thì luyện đan, thời gian biểu một ngày biểu ta đều có thể đọc ra, chỉ cần đi theo lộ tuyến cố định là chắc chắn có thể tìm được y."
"Đạo hữu cách vách của ta bị thương nặng, rạng sáng Liễu phong chủ còn canh giữ ở trong phòng của hắn, chờ đến khi thương thế của hắn ổn định mới rời đi cơ mà."
Ninh Vinh không dám tin, so với trong tưởng tượng của hắn không giống nhau, Ma tộc ở trong Tu Chân giới từ trước đến nay đều là cấm kỵ, nghe được có người cùng Ma tộc cấu kết, kể cả không tin đi chăng nữa thì cũng không nên là cái thái độ này, mặc kệ như thế nào đều phải đi nghiệm chứng một phen chứ.
Đầu hắn ong ong, một nửa là tức, một nửa là thương.
"Ta có chứng cứ." Ninh Vinh cắn răng nói.
Có người ở bên cạnh từ từ nói: "Ninh đạo hữu, vậy là ngươi không phải rồi, có chứng cứ còn không sớm nói ra, làm hại ta chờ ở chỗ này suy đoán lung tung."
Ninh Vinh không để ý tới hắn, nói thẳng: "Tu vi của y chính là chứng cứ tốt nhất!"
"Mọi người đều biết, hai người này là 6 năm trước gia nhập Ngọc Thanh Tông mới bắt đầu tu hành, không đến 6 năm liền đạt đến Kim Đan kỳ, nhưng có bao nhiêu người biết rằng, một năm trước bọn họ vẫn đang là Luyện Khí."
"Thử hỏi, có ai có thể tu luyện 5 năm rồi vẫn là Luyện Khí, sau đó ở trong vòng một năm sau nhanh chóng lên tới Kim Đan. Hơn nữa thiên phú tu luyện của Liễu Nhất Tiếu cũng không phải là xuất chúng, thậm chí là bình thường, dưới điều kiện như vậy lại như thế nào vượt qua đồng môn cùng khóa, ở phía trên mọi người."
Cái tốc độ tu luyện này nghĩ sơ qua thì rất lợi hại, nghĩ kỹ thì nơi nơi đều là vấn đề tốc độ.
Bản thân Ninh Vinh chính là một bằng chứng rất tốt, hắn bẩm sinh có hỗn độn linh căn, tốc độ tu luyện vượt xa người khác, hiện tại hắn bất quá cũng chỉ mới là Trúc Cơ trung kỳ, với Kim Đan thì còn kém xa.
Liễu Nhất Tiếu không có thiên phú phối hợp, cho dù kỳ ngộ không ngừng, cũng tuyệt đối sẽ không có tốc độ tu luyện nhanh như vậy .
Tựa như xây nhà ở vậy, móng kém rồi, thì dù bên trên có dùng bao nhiêu tài liệu tốt đi nữa, cũng sẽ sập thôi.
Xung quanh bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, Ninh Vinh cười lạnh, hắn thực vừa lòng với hiệu quả mình vừa tạo thành, tiếp tục thêm mồi lửa.
"Tu luyện vốn là nghịch thiên mà đi, chỗ nào có nhiều lối tắt như vậy, ngược lại ta có nghe qua Ma tộc có chút pháp môn tàn nhẫn, có thể đạt tới cái hiệu quả này ."
Âm thanh thảo luận bắt đầu to hơn, Ninh Vinh không cẩn thận nghe, cho rằng cái bọn họ thảo luận với trong dự tính của mình giống nhau, kỳ thật hắn hoàn toàn đoán sai phương hướng rồi.
Các loại năng lực của Liễu Nhất Tiếu vượt qua người thường cái ấn tượng này đã khắc sâu trong tâm bọn họ, ở trong suy nghĩ vốn có của bọn họ, mặc kệ y lợi hại như thế nào đó đều là bình thường cả.
Ninh Vinh nói như vậy, sẽ chỉ làm bọn họ cảm thấy Liễu Nhất Tiếu so với trong tưởng tượng còn lợi hại hơn, mà sẽ không đem y hướng tới phương diện xấu mà nghĩ.
Càng chua chát ha.
"Con cháu Liễu gia ta há để cho ngươi suy đoán lung tung!
Đang lúc Ninh Vinh cảm thấy nắm chắc được thắng lợi, một giọng nói vang vọng từ trong đám người, tiếng thảo luận ù ù dừng lại, mọi người theo bản năng hướng bên kia mà nhìn, tránh ra cho hắn một con đường.
"Hắn là ai?"
"Không biết, nhưng hắn nói Liễu gia?"
"Là một trong bốn thế gia - Liễu gia sao, những người khác cũng không dám tự xưng là con cháu Liễu gia đi?"
"Chẳng lẽ nói Liễu Nhất Tiếu y......"
Ninh Vinh cảnh giác mà nhìn hắn: "Ngươi là người phương nào?"
"Liễu gia Liễu Đan Hợp." Người tới chắp tay ôm quyền.
"Trời ạ là Liễu Đan Hợp, thật là Liễu gia!" Tu sĩ vây xem kinh hô.
Tu Chân giới trừ các đại môn phái ra, còn có rất nhiều vị tu chân thế gia, bọn họ số lượng khổng lồ, cực kỳ bài ngoại, chỉ thu nạp đệ tử bổn tộc mà thôi.
So sánh với môn phái, phương thức thế gia truyền thừa sẽ có rất nhiều kỹ năng thần bí không muốn người khác biết.
Còn thừa thãi kỳ tích.
"Liễu Nhất Tiếu cái tên này mấy năm gần đây thường xuyên xuất hiện trong miệng mọi người, nói y kiếm pháp xuất chúng, còn có kỹ năng luyện đan tuyệt hảo," Liễu Đan Hợp chậm rãi nói, "Khi ta mới nghe liền lấy làm tự hào, may mắn khối ngọc thô này cho dù ở ngoại giới cũng có thể được chạm trổ thành ngọc tốt.
Có điều, đệ tử Liễu gia ta giấu giếm thân phận ở bên ngoài rèn luyện, tuyệt không phải đối tượng các ngươi có thể tùy tiện công kích !
Ngươi muốn hoài nghi, ta liền nói rõ ràng cho ngươi biết, Liễu Nhất Tiếu tuyệt không phải hạng người tư chất bình thường, y là con trai độc nhất của gia chủ Liễu gia Liễu Minh Hạo, thiên phú này chính là thế giới chỉ có một," Liễu Đan Hợp nhìn thoáng qua Ninh Vinh, hơi mang ý khinh thường nói, "Nghe nói ngươi là cái gì hỗn độn linh căn, vừa kiểm tra ra liền được tông môn cực lực bồi dưỡng, bất quá cũng chỉ như thế thôi."
"Thế nhân đều biết hỗn độn linh căn chính là linh căn trong truyền thuyết thượng cổ, xuất phát từ căn nguyên của thế giới, là thiên phú tu luyện hoàn mỹ, nhưng ít có người biết hỗn độn cũng phân ưu và khuyết, ngươi kia chẳng qua cũng chỉ là loại hỗn độn thấp kém, ngàn năm có thể xuất hiện một người, Liễu Nhất Tiếu mới là loại hỗn độn ưu, chân chính khí của vạn vật lúc ban sơ, vạn năm cũng chưa chắc có thể xuất hiện một người, là bao nhiêu thế hệ Liễu gia hao hết tâm huyết nuôi dưỡng ra."
Tu sĩ vây xem: Đó là cái gì vậy, nghe không hiểu nhưng cảm giác rất lợi hại.
Lam Phù: Sự sùng bái của hắn hôm nay lại càng cao hơn một tầng rồi.
Yên lặng nghe lén ở bên cạnh - Liễu Nhất Tiếu: Ai da, hóa ra mình lợi hại như vậy=)).
Từ Tư Viễn đem Liễu Nhất Tiếu ép vào tường, tiến đến bên tai hắn cười khẽ: "Sư huynh còn có cái gì gạt ta?"
"Là hiểu lầm," Liễu Nhất Tiếu dơ tay chống lại ngực hắn, "Ta sự thật không biết chuyện này."
Trước kia nói những lời này hắn còn chột dạ, nhưng hiện tại không được, hắn thực không biết chính mình lợi hại hơn nhiều so với Ninh Vinh, nói đến đây tự tin liền nhân lên mười phần.
Chẳng qua không nghĩ tới người Liễu gia sẽ tìm tới, trong sách có nhắc tới cái thân phận này bối cảnh bất phàm, nhưng Liễu Nhất Tiếu ở chỗ này đã mấy năm, không ai liên hệ với hắn, hắn cũng không biết đi tìm ai, nên sớm đem người Liễu gia bỏ qua rồi,
"Được, ta tin sư huynh," Từ Tư Viễn kéo tay Liễu Nhất Tiếu, "Vậy chúng ta đợi ở đây xem Ninh Vinh này muốn ra chiêu gì."
Hai người bọn họ ở sau khi Ninh Vinh xuất hiện không lâu liền tới nơi này, chẳng qua là muốn xem sự kiện sẽ diễn biến như thế nào cho nên ẩn ở một góc, càng nghe càng không muốn đi ra ngoài, các tu sĩ bảo vệ Liễu Nhất Tiếu ngoài dự kiến, hắn càng để ý chính là, Liễu gia mấy năm trước vô thanh vô tức, vì cái gì đột nhiên xuất hiện, có mục đích gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro