Chương 35.2:
Lam Phù lại một lần nữa được cứu.
Lần này so với lần trước càng nguy hiểm, hắn đang cùng Ma tộc phía trước chiến đấu, từ mặt bên một thanh đao bổ qua đây, hai tay kịp cử động, đồng bạn lại không ở bên cạnh.
Lam Phù trơ mắt nhìn thanh đao áp xuống, trong đầu đã xuất hiện cảnh tượng đầu mình bị chém thành hai nửa, còn nghĩ đến đạo lữ trong nhà đang chờ chính mình trở về.
Trong lúc nguy cấp, đột nhiên bay ra một thanh kiếm đẩy ma đao, cứu hắn trở về từ bờ vực sinh tử.
Lam Phù mồ hôi lạnh tuôn trào, tập trung nhìn lại, thanh kiếm này cùng với thanh lần trước hắn nhìn thấygiống nhau, toàn thân đen nhánh, trên chuôi kiếm có du long đang gào rống, như vậy người cầm kiếm là...... Lam Phù quay đầu, quả nhiên là người mang áo choàng Ma tộc kia.
Hắn lại tới nữa rồi.
Trận chiến đấu này dưới sự chi viện của Từ Tư Viễn, không hề chút nghi ngờ, chắc chắn sẽ thắng lợi, trên đường trở về, tâm tình các tu sĩ lại chẳng ra gì.
Lam Phù cũng vậy, Ma tộc xưa nay mang tiếng tàn bạo, nhận thức nhiều năm đột nhiên đột nhiên bị xoay chuyển, còn từng ngày từng ngày không ngừng củng cố nhận thức mới, ngay cả hắn cũng bắt đầu hoài nghi chính mình, này là sự thật sao?
Có đồng bạn hỏi xem Lam Phù nghĩ thế nào, Lam Phù chỉ có thể lắc đầu, chính hắn cũng không biết.
Đêm đó trở về, Lam Phù liền mang theo nghi vấn đi tìm Liễu Nhất Tiếu.
Từ mấy tháng trước sau khi cùng Liễu Nhất Tiếu đánh một trận, hắn và Liễu Nhất Tiếu đã có chút liên hệ, hiện giờ trong thành người hắn quen biết mà địa vị tương đối cao liền chỉ có người này mà thôi.
Liễu Nhất Tiếu ở trong thành không chỉ phụ trách huấn luyện đệ tử, còn cùng những luyện đan sư khác cùng nhau phụ trách nhu cầu đan dược cung ứng trong thành, mỗi ngày vừa mở mắt liền phải bắt đầu làm việc, bận đến khi mặt trời xuống núi.
Thời gian nghỉ ngơi trước khi ngủ là thời khắc tự do hiếm có trong ngày của hắn.
Khi Lam Phù đến đây liền nhìn thấy vị phong chủ của Ngọc Thanh Tông này đang ở trên nóc nhà hóng gió, bên cạnh còn có một người tu sĩ quen mắt.
Đối với tên tu sĩ này, Lam Phù có nghe thấy tin đồn, sau khi tiến vào tông môn hắn vẫn luôn làm bạn Liễu Nhất Tiếu, hai người cảm tình cực tốt, ở trong tông môn đã là bạn lữ cố định, chỉ là chưa chiêu cáo thiên hạ nữa thôi.
Nghi hoặc của Lam Phù nằm trong dự liệu của Liễu Nhất, Từ Tư Viễn dẫn dắt Ma tộc thường xuyên xuất hiện ở trước mặt tu sĩ, ngày này sớm hay muộn cũng đến.
Cũng là kỳ vọng của y.
Liễu Nhất Tiếu không xuống dưới, xoay người một tay chống cằm đầu, từ trên cao nhìn xuống Lam Phù: "Vậy cụ thể ngươi nghi hoặc cái gì, Ma tộc có thể đứng ở phía chúng ta, trợ giúp chúng ta chống đỡ phía trước, không phải là rất tốt sao?"
Một câu liền khơi mào cảm xúc của Lam Phù, hắn kích động nói: "Đây là biểu hiện giả dối! Ma tộc sao có thể đứng ở cùng phía với chúng ta, sao lại không trợ giúp người cùng tộc bọn họ!"
Liễu Nhất Tiếu híp mắt, tầm mắt trở nên sắc bén: "Ngươi cảm thấy nửa tháng này bọn họ là đang diễn trò sao? Hy sinh là giả, cứu các ngươi cũng là giả?"
Từ Tư Viễn nửa tháng đi vào trận cứu người, mệt đến mức cả người đều gầy xuống, Ma tộc hy sinh so với tu sĩ còn lớn hơn, bọn họ có thể nghi hoặc nhưng tuyệt đối không thể phủ nhận những cái giá phải trả củaTừ Tư Viễn!
Lam Phù không khỏi lui về phía sau một bước, hắn ở trong ánh mắt của Liễu Nhất Tiếu cảm nhận được nguy hiểm.
Nhớ đến vài lần cửu tử nhất sinh, Lam Phù không thể che dấu lương tâm, việc bọn họ có được như hôm nay là thật.
"Ta không phải có ý này...... Ta chỉ là sợ, thật sự có thể đem việc này giao cho bọn họ sao, bọn họ có thể đột nhiên quay đầu hạ thủ với chúng ta hay không."
Chỉ là nghĩ đến cảnh tượng này thôi hắn liền cảm thấy sợ hãi.
Liễu Nhất Tiếu ngồi dậy, nhìn người bên cạnh, đối với Lam Phù thở dài nói: "Vậy không cần tín nhiệm là được rồi."
"Cái gì?" Lam Phù sửng sốt.
Liễu Nhất Tiếu cười nhẹ: "Ngươi dường như ngay từ đầu đã nghĩ sai hướng rồi. Không phải tộc ta tất có dị tâm, huống chi là Ma tộc, chúng ta và bọn họ chỉ vẻn vẹn là quan hệ hợp tác, trước mắt nội dung hợp tác đó là cùng nhau ngăn cản Ma tộc từ phong ấn đi ra."
"Thời điểm ngươi cùng người khác bàn việc mua bán chẳng lẽ sẽ hoàn toàn tín nhiệm đối phương? Còn không phải vần phòng bị lẫn nhau sao, theo nhu cầu của mỗi người mà thôi."
Lam Phù chớp chớp mắt: "Hình như rất có đạo lý."
Đúng vậy, trừ người thân mật ra, ai sẽ vô duyên vô cớ tín nhiệm đối phương chứ, kể cả là đồng môn gặp qua một hai lần, cũng không dám sự tin tưởng của mình giao cho hắn.
Liễu Nhất Tiếu: "Thời gian sẽ chứng minh tất cả."
Lam Phù: "Vậy sau khi chúng ta giành thắng lợi thì sao, nên làm gì bây giờ, còn cùng Ma tộc bảo trì quan hệ sao?"
"Lúc ấy liền xem hợp tác mới sẽ là cái gì, nếu là bọn họ không nghe lời, cứ theo đó mà đánh," nghĩ đến điểm này, Liễu Nhất Tiếu cười, "Đem Ma tộc chia làm hai phái rồi đánh bại từng phái, tổng so với lập tức gặp gấp đôi địch nhân thì phần thắng càng cao."
Đúng, thật là lợi hại. Lam Phù hoàn toàn tin phục.
Liễu Nhất Tiếu cười tủm tỉm hỏi: "Còn có cái vấn đề gì sao?"
Lam Phù lắc đầu: "Không có."
"Vậy chú ý thời gian trở về nghỉ ngơi đi."
Lam Phù lòng mang cảm kích mà đi, Liễu phong chủ chính mình bận rộn như vậy, mà vẫn giúp hắn giải thích nghi hoặc, còn thúc giục hắn trở về nghỉ ngơi, người thật tốt quá.
Nhìn bóng dáng hắn rời đi, Liễu Nhất Tiếu gãi gãi đầu: "Nói dối so với trong tưởng tượng còn đơn giản hơn ha."
Từ Tư Viễn chậm rãi ôm hắn: "Sư huynh vừa rồi nói, muốn đánh bại ta chia ra rồi đánh từng cái một?"
Hơi thở nhẹ nhàng phả bên tai, có chút ngứa ngứa, Liễu Nhất Tiếu xoa xoa lỗ tai, muốn đẩy ra hắn, nhưng không đẩy được=)): "Còn không phải là vì ngươi, ngươi dám dĩ hạ phạm thượng, ta liền phá nát hang ổ của ngươi."
"Được, chúng ta đây đêm nay liền đánh bại từng cái một."
Lăn.
Lam Phù đã có được đáp án, trong lòng yên ổn, lại có người hỏi hắn, hắn liền đem cách nói của Liễu Nhất Tiếu ra trấn an mọi người, mọi người nghe xong bừng tỉnh đại ngộ —— nói không sai, đối tượng hợp tác hà tất phân ai là ai, đối với chính mình có lợi là được.
Lại qua nửa tháng, các tu sĩ dần tiếp nhận đội Ma tộc đến đi vô tung vô ảnh này coi Ma tộc như đồng đội, cảm xúc bài xích dần dần bị xóa nhòa, thậm chí khi nhìn thấy bọn họ đến còn có một loại cảm giác an tâm.
Sáng sớm một ngày, dị biến nổi lên.
Ngọc Thanh Tông Ninh Vinh xuất hiện ở bên trong thành Kinh Châu, tố giác có tu sĩ cấu kết với Ma tộc phong ấn, giả mù sa mưa mà tuyên dương chỗ tốt của Ma tộc, ý đồ mê hoặc Tu Chân giới, lừa dối qua cửa, nhân lúc tu sĩ chưa chuẩn bị hai mặt giáp công tiêu diệt đội quân mạnh mẽ của Tu Chân giới.
Ý tứ trong lời nói, chỉ thẳng Liễu Nhất Tiếu.
---------------hết chương 35--------------
edit: Phương Đông
beta: Du Tự
bản việt hóa bởi Hắc Bạch Vô Thường team
:)) chào, tớ là Du Tự, beta sẽ đồng hành với mn từ đây đến chương cuối.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro