Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33: Lời đề nghị


Chương 33: 

Các đệ tử lục đục tản đi, Liễu Nhất Tiếu và Từ Tư Viễn lưu lại, có một việc, cần cùng với tông môn trưởng bối nói rõ ràng.

Chờ đến khi mọi người đều đi hết, trong điện chỉ còn lại sáu vị phong chủ và hai người bọn họ, Liễu Nhất Tiếu mở miệng hỏi: "Tông chủ, xin hỏi trước mắt thái độ đối với Ma tộc có phải là chém tận giết tuyệt hay không ?"

Tông chủ gật đầu: "Hiện nay Tu Chân giới không có đủ năng lực để lần nữa cường hóa phong ấn, trước khi tìm được phương pháp thì chỉ có biện pháp này."

"Theo ý kiến của đệ tử, làm như vậy có điểm không ổn," Liễu Nhất Tiếu lựa lời nói, "Tông chủ, có khả năng Ma tộc không giống như trong tưởng tượng của chúng ta tàn bạo bất kham như vậy."

Ngọc Hoa chân nhân là người nóng tính, vừa nghe lời này liền muốn nổi nóng.

Tông chủ ngăn lại hắn, hướng Liễu Nhất Tiếu gật đầu: "Ngươi tiếp tục nói."

Thái độ của Ngọc Hoa chân nhân cũng không có ảnh hưởng đến Liễu Nhất Tiếu, hắn kiên định nói: "Việc Bình Hoài trấn xuất hiện Ma tộc có lẽ các vị đã nghe nói qua, cũng là vì việc này, mới khiến bí mật phong ấn suy yếu bị tiết lộ ra ngoài."

"Kỳ thật đệ tử lúc ấy cũng ở Bình Hoài trấn, nhưng Ma tộc ta chứng kiến so với Ma tộc trong lời đồn giết chóc thành tính không hề giống nhau."

Tông chủ dò hỏi: "Khác nhau như thế nào?"

"Toàn bộ hành trình bọn họ một chút cũng không động, không nói lời nào, đối với bình dân làm như không thấy, từ khi xuất hiện đến khi rời đi không có tạo ra sát thương gì."

Ngọc Hoa chân nhân: "Không có khả năng! Bọn họ gặp người liền giết, tàn nhẫn vô đạo, như thế nào lại buông tha các ngươi!"

Liễu Nhất Tiếu: "Chân nhân đi ra ngoài nghe ngóng một phen liền biết, sự thật chính là như vậy, tất cả cư dân Bình Hoài trấn đều có thể làm chứng."

Tông chủ ra hiệu cho Ngọc Hoa tạm thời đừng nóng nảy, quay đầu hỏi Liễu Nhất Tiếu: "Ngươi muốn nói điều gì?"

Ngoài điện tiếng chim hót ríu rít không ngừng, trong điện mọi người đang chờ câu tiếp theo của Liễu Nhất Tiếu.

"Bình hoài trấn xuất hiện Ma tộc xác thực có, Ma tộc tàn nhẫn thích giết chóc cũng đã xuất hiện, chúng ta đều không sai, phải chăng là nhận thức của chúng ta đối với Ma tộc không đủ toàn diện, Ma tộc thật sự tất cả đều là hạng tàn nhẫn sao, bọn họ liệu có tồn tại những người điềm tĩnh không thích chiến tranh?."

"Ngươi muốn nói Ma tộc thiện lương sao, đây là trò cười lớn nhất thiên hạ," Ngọc Hoa chân nhân hừ lạnh, trước khi tông chủ ngăn lại hắn tiến về trước một bước, "Không tiếp xúc qua Ma tộc thì đừng có tỏ vẻ, miễn lại làm ra việc gì thất lễ."

Liễu Nhất Tiếu: "Đã ."

Đã, đã cái gì? Nghe thấy câu trả lời này, Ngọc Hoa chân nhân sửng sốt một chút, mới phản ứng lại lời hắn nói chính là đã tiếp xúc qua Ma tộc.

Ngọc Hoa chân nhân tính tình hỏa bạo, nhưng cùng vài vị khác của Ngọc Thanh Tông có tật xấu giống nhau —— bênh vực người mình, giận thì giận, đối với tên đệ tử này tuổi còn trẻ mà có được thành tựu như vậy y có chút không để vào mắt.

Người khác có thể nhìn không ra, nhưng nhóm người bọn họ liếc mắt một cái liền biết Liễu Nhất Tiếu sắp đột phá tiến vào Kim Đan, đây không chỉ là một kỷ lục mới, bọn họ dám cam đoan, trăm ngàn năm sau cũng không có ai có thể đạt được cái tốc độ tu luyện này.

Bởi vậy nghe được Liễu Nhất Tiếu nói hắn còn gặp qua Ma tộc, liền trở nên gấp gáp, gặp được Ma tộc có thể có cái chuyện gì tốt, Ngọc Chung chân nhân còn đang nằm ở trên giường kia kìa kìa.

Nhưng mà biểu hiện ra ngoài thì không phải như vậy, Ngọc Hoa chân nhân trừng mắt dựng mày, hung hăng hỏi: "Nói chuyện thì nói rõ ràng, đừng hàm hàm hồ hồ, ngoại trừ Bình Hoài trấn ngươi còn gặp Ma tộc ở đâu?"

Liễu Nhất Tiếu có chút do dự, ở đây sáu vị phong chủ, hắn chỉ tin tông chủ và Thanh Lăng trưởng lão đã sớm nhận thức, những người khác chưa từng tiếp xúc qua, không thể khẳng định, khi hắn đem sự thật nói ra có thể dẫn đến tai họa cho Từ Tư Viễn hay không, vốn dĩ hôm nay hắn chưa tính toán nói việc này.

"Để ta nói đi."

Trong điện đang giằng co nhau, từ ngoài điện truyền đến một giọng nói, mọi người quay đầu nhìn, vậy mà lại là Ngọc Chung chân nhân tới.

"Không nghỉ ngơi cho tốt, sao lại tới đây?"

Ngọc Hoa chân nhân cùng y có quan hệ tốt, mở miệng chính là trách cứ, đỡ y lại đây ngồi xuống.

"Ta nghỉ ngơi không được," Ngọc Chung chân nhân lắc đầu cười khổ, y nhìn Liễu Nhất Tiếu, "Ta biết ngươi đại khái muốn nói gì, liền để ta bảo kê, ta lấy tính mạng đảm bảo, vài vị ở đây tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài nửa phần."

Liễu Nhất Tiếu nhìn vào mắt Từ Tư Viễn, y đang rũ mắt xuống, không biết là suy nghĩ cái gì, thay hắn trở lời Ngọc Chung: "Chỉ dựa chân nhân làm chủ."

Ngọc Chung chân nhân ho một chút, bưng cốc trà đựng trong sứ men xanh lên uống một hớp, từ từ mở miệng: "Sư huynh cùng các sư thúc đại khái đều biết, hơn hai mươi năm trước ta ở bên ngoài du lịch, từng gặp được một nữ tử Ma tộc."

Tông chủ: "Là nữ tử tên là Thiên Âm kia đúng không."

"Đúng, khi ta mới gặp nàng là người lương thiện, nhưng sau đó lại chính mắt ta thấy nàng giết hại thôn dân, liền chết tâm."

Ngọc Hoa khó hiểu: "Việc này chúng ta đều biết, đủ để chứng minh Ma tộc không dễ sống chung, sao lại nhắc tới chuyện thương tâm này."

Ngọc Chung chân nhân thở dài: "Bởi vì có đôi khi cái chúng ta nhìn thấy chưa chắc đã là chân tướng."

"Lúc sự việc xảy ra ta cũng không kịp nghĩ nhiều, sau khi sự tình kết thúc càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, khi ta rời đi Thiên Âm còn đang tốt đẹp, như thế nào đột nhiên biến thành như vậy?"

"Ta không tin trước kia khi nàng cùng ta ở chung đều là ngụy trang, liền đi khắp nơi dò hỏi. Quả nhiên, ở chung quanh thôn tìm được tung tích của những Ma tộc khác, sau một phen ép hỏi mới biết được chân tướng."

"Ma tộc do thiên địa ma khí sinh thành trên đời vô cùng hiếm thấy, thiên phú cực cao, sinh ra định sẵn là người lãnh đạo, lúc ấy chỉ có một người là Thiên Âm."

"Ma tộc trốn ra ngoài không muốn nhìn Thiên Âm ở bên ngoài sống những ngày bình thường, muốn nàng trở về dẫn dắt Ma tộc phá tan phong ấn, Thiên Âm không theo, ma tộc kia liền hạ mê dược lên nàng, lừa nàng rằng ta đã chết rồi."

"Thiên Âm ý thức hỗn loạn, tin là thật, nhập ma chướng, tâm thần mất khống chế, lúc này mới tạo thành cục diện như vậy."

"Ma tộc nguyên bản là muốn chặt đứt đường lui của nàng, cũng xác thật đạt được mục đích rồi." Ngọc Chung chân nhân than nhẹ.

Từ Tư Viễn bỗng ngước lên nhìn, ánh mắt sắc nhìn thẳng về phía Ngọc Chung chân nhân, chân nhân mặt mang vẻ xấu hổ, nghiêng đầu, né tránh ánh mắt của y.

"Là ta sai."

"Sư đệ......" Ngọc Hoa chân nhân mở miệng, lại không biết an ủi như thế nào, "Vận mệnh thật trêu ngươi."

Ngọc Chung chân nhân: "Nếu Thiên Âm còn sống, các ngươi gặp qua nàng, liền sẽ biết còn những Ma tộc không thích chiến tranh tồn tại."

Ngọc Hoa chân nhân nhíu mày, điểm này hắn không thể phản bác.

"Không có nếu! Nàng đã chết đó là đã chết, nào có khả năng còn sống." Từ Tư Viễn đột nhiên mở miệng, thanh âm của y nghẹn ngào, thay đổi thái độ lạnh nhạt thường ngày, đối với Ngọc Chung chân nhân biểu hiện ra địch ý.

Ngọc Hoa chân nhân sinh khí, tiểu bối làm sao dám dùng thái độ này nói chuyện với sư môn trưởng bối.

"Không, nàng không chết, ít nhất lúc ấy nàng không chết," Ngọc Chung chân nhân nhìn lại Từ Tư Viễn, "Nàng còn sinh hạ một hài tử."

"Không sai," Từ Tư Viễn cười lạnh, trái tim đập kịch liệt, nỗ lực lấy lại hô hấp, "Lúc ấy không chết, ngươi không có giết chết nàng, thật cao hứng đúng không! Nàng sinh hạ ta, Thiên Âm là mẫu thân ta, sau đó thì sao, ngươi muốn nói cái gì!?"

Từ Tư Viễn nói chính mình không thèm để ý, nhưng ai mà chưa từng đối với cha mẹ sinh ra chờ mong chứ, Liễu Nhất Tiếu từ phía sau nắm lấy tay Từ Tư Viễn, cho y chống đỡ, Từ Tư Viễn nắm ngược lại tay hắn, lực đạo lớn đến mức có thể bóp nát xương cốt.

Ngọc Hoa chân nhân á khẩu.

"Ta không nghĩ vì chính mình chối bỏ sai lầm, nên gánh vác ta sẽ tự gánh vác," Ngọc Chung chân nhân quay đầu, đối với vài vị phong chủ khác nói, "Đứa nhỏ này 5 năm nay vẫn luôn ở trong tông môn học tập, chưa bao giờ làm trái với môn quy, càng không làm ra hành vi thương tổn người khác, các vị, có lẽ chúng ta là nên một lần nữa suy xét về việc sống chung với Ma tộc."

Mấy người lâm vào trầm mặc, Ngọc Chung chân nhân cùng Thiên Âm có hài tử, Ngọc Chung cùng Từ Tư Viễn là quan hệ phụ tử, chỉ là này hai việc liền cũng đủ cho bọn họ giật mình, đến nỗi Ngọc Chung chân nhân theo nói thay đổi phương thức cùng Ma tộc ở chung, bọn họ cũng không cho là đúng.

Tuy rằng Từ Tư Viễn bản tính không xấu, cho dù hắn là hài tử người ma hỗn huyết, bọn họ cũng sẽ không sinh thành kiến với y, nhưng Từ Tư Viễn cùng Ma tộc là hai việc khác nhau.

"Từ Tư Viễn có tính đặc thù, không thể đại biểu toàn bộ quần thể, huống hồ, y......" y không thể xem là Ma tộc hoàn toàn, trong cơ thể còn có máu của Nhân tộc.

Ngọc Hoa chân nhân nhìn mắt Từ Tư Viễn nuốt xuống nửa câu sau, vẫn là đừng thương tổn đứa nhỏ này lần nữa .

Từ Tư Viễn đã bình tĩnh lại.

Ngọc Chung chân nhân đột nhiên xuất hiện, Từ Tư Viễn đột nhiên chưa kịp chuẩn bị đã phải tiếp nhận, cảm xúc khó tránh khỏi kích động, sau khi việc này qua đi, y lại khôi phục bộ dáng ngày xưa.

"Ta xác thật không thể đại biểu toàn bộ Ma tộc, đương nhiên, ai có thể nói chính mình mang theo cái đặc tính của chủng tộc này," y nhấp môi dưới, "Các vị tiền bối đều là người đức cao vọng trọng, nhìn xa trông rộng, điều bận tâm duy nhất chính là sự phát triển của Tu Chân giới, như vậy chúng ta liền nhìn một chút triển vọng phát triển tương lai của tu chân giới đi."

"Việc phong ấn bị phá vỡ là không thể tránh được, đến lúc đó tất cả Ma tộc lại xuất hiện, đã đói bụng cả ngàn năm, chúng không quan tâm nhìn thấy là người hay là đồ ăn, hạ miệng là gặm, người đứng mũi chịu sào chắc chắn là bình dân không có năng lực phản kháng."

"Lại lùi một bước, cho dù Tu Chân giới ở thời điểm trước khi Ma tộc đại khai sát giới mà cùng Ma tộc quyết chiến, trong lúc đó sẽ có bao nhiêu người hy sinh," Từ Tư Viễn nhìn đám người trước mắt, "Ai cũng có khả năng ngã xuống."

"Thời gian ngàn năm, cho dù tất cả Ma tộc đều là phế vật, cũng có thể có một hai người cảnh giới cao, huống chi bọn họ cũng không thiếu loại người thiên tư tuyệt hảo."

"Trăm năm, hoặc là ngàn năm sau, Tu Chân giới thắng lợi, nhưng nhân gian sớm đã trăm họ lầm than, linh khí khô kiệt nhân tài lụi tàn, một mảnh tĩnh mịch, tổn thất như vậy, phiến đại địa này vĩnh viễn sẽ không sống lại, biến thành vùng đất hoang."

Dưới sự miêu tả của y, mấy người thoáng tưởng tượng cảnh đại quân Ma tộc lao ra khỏi phong ấn phá vỡ phòng ngự, tất cả những nơi đi qua không chừa một chỗ , tất cả liền biến thành địa ngục trần gian.

Từ Tư Viễn bình tĩnh diễn giải về sự phát triển sau khi chiến tranh bắt đầu, thực lực của Ma tộc, thảm kịch của nhân gian, kết cục ảm đạm, tất cả không phải y bịa đặt ra, mà là dựa theo đoạn ký ức kia mà tăng thêm độ chân thực.

Sự thật chân chính phát sinh so với miêu tả của y càng làm người ta tuyệt vọng hơn.

Trong điện lâm vào yên tĩnh, kết cục của tương lai nặng nề đè trên ngực bọn họ, ép bọn họ tới không thở nổi.

Ngọc Hoa chân nhân càng không có cách nào phản bác, ở trong ấn tượng của hắn Ma tộc xác thật là như vậy, không có bất ngờ gì xảy ra, thế giới này tương lai cuối cùng khó thoát khỏi vận rủi.

Liễu Nhất Tiếu lắc lắc đôi tay đang nắm lấy nhau, làm Từ Tư Viễn thả lỏng, hắn đi lên trước, đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh.

"Các vị tiền bối, có lẽ có thể lại suy xét một chút lời ta nói lúc đầu."

Lời của hắn giống như một dòng nước mát trong sa mạc, làm nội tâm khô cạn trở nên dễ chịu hơn.

Mọi người đều nhớ tới lời Liễu Nhất Tiếu nói trước đó, có lẽ Ma tộc cũng có hạng người lương thiện. Lúc này tính đến khả năng của hắn không còn là ý nghĩ kỳ quặc làm người cười nhạo, mà là rơm rạ cứu mạng, nói hay hơn thì là cách cứu vớt Tu Chân giới đang trên bờ diệt vong.

Liễu Nhất Tiếu thở phào nhẹ nhõm, phòng bị trong lòng bọn họ đã bị xóa tan, việc kế tiếp sẽ dễ làm hơn nhiều.

Chiến tranh một khi bắt đầu, huyết thống bán ma của Từ Tư Viễn sớm hay muộn cũng sẽ bại lộ, thân phận của y rất mẫn cảm, Tu Chân giới không thừa nhận y, chỉ biết đem y bức về bên đối lập.

Liễu Nhất Tiếu không muốn nhìn thấy cái cục diện này, chỉ có thể trước tiên đem Từ Tư Viễn đưa ra ngoài ánh sáng, cho y một cái thân phận quang minh chính đại.

Tranh luận trong điện diễn ra liên tục đến buổi tối, chờ các phương diện chi tiết đã định, hai bên đều nhẹ nhàng thở ra, kết cục ảm đạm cuối cùng cũng nhìn thấy một tia hy vọng.

Ngọc Hoa chân nhân vỗ vỗ bả vai hai người, khen: "Làm tốt lắm, các ngươi làm không tồi."

Liễu Nhất Tiếu bật cười: "Chân nhân thật sự là thẳng thắn." Lúc trước còn nhằm vào bọn họ như vậy, hiện tại liền có thể ôm bả vai bọn họ xưng huynh gọi đệ.

Ngọc Hoa chân nhân lúng túng nói: "Lúc trước là ta nói chuyện không thỏa đáng, ngươi cũng cũng đừng nắm mãi không buông thế chứ."

Sau khi thương nghị xong, Liễu Nhất Tiếu cùng Từ Tư Viễn tay cầm tay rời đi, nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, Ngọc Hoa chân nhân cảm thán: "Phát triển của hai người này không có giới hạn a, Tu Chân giới tồn vong liền đặt ở trên người bọn họ."

Giải quyết xong một việc, còn được thăng chức tăng lương, tâm tình Liễu Nhất Tiếu ngoài ý muốn lại vô cùng bình tĩnh, trăng lên giữa trời, hắn nhìn người bên cạnh, cảm thấy cứ như vậy....

Cứ như vậy cũng khá tốt...

Khi trở về hắn cố ý xoay một vòng đi thăm Ninh Vinh, vừa vào cửa liền phát hiện không đúng, trong nhà quá an tĩnh, tiến lên xem xét, Ninh Vinh đã đi rồi.

"Bị thương thành như thế còn trốn nhanh như vậy, ta còn có thể đòi tiền thuốc men của hắn hay sao.

Từ Tư Viễn: "Hắn hẳn là rời khỏi Ngọc Thanh Tông rồi."

Liễu Nhất Tiếu nghi hoặc mà nhìn về phía hắn.

Từ Tư Viễn: "Ám sát không thành, sự tình bại lộ, theo tâm tính của hắn tất nhiên sẽ không cùng kẻ thù ở cùng một chỗ."

Liễu Nhất Tiếu có dự cảm không tốt.

Chính mình vốn ở thời điểm nên chết không chết, thay đổi hướng đi của cốt truyện, thay đổi vận mệnh của rất nhiều người. Ninh Vinh cũng là như thế, hắn ở thời điểm hắn vốn nên chết lại không chết, thân phụ cừu hận, đối với sự phát triển trong tương lai sẽ là một biến số.

Hy vọng là chính mình suy nghĩ nhiều.

-------------------------hết chương 33----------------------

Ùi, hố này sâu khiếp, mòn hết xẻng rồi:))

edit: Phương Đông

beta: Cục Bột

bản việt hóa bởi Hắc Bạch Vô Thường team

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro