Chương 32.1: Trước trận chiến
Chương 32: Trước trận chiến (1)
Từ Tư Viễn đã tiếp xúc chút với Ma tốc từ nhỏ.
Từ nhỏ y đã theo mẫu thân y là Thiên Âm, sống ở trong núi, rời xa nhân thế.
Thiên Âm không biết phải chăm sóc y như nào, làm sao cho y ăn no mặc ấm là trách nhiệm duy nhất mà Thiên Âm biết, việc Từ Tư Viễn làm nhiều nhất chính là ngồi ngây ngồi ngốc ra đó, nhìn trời nhìn đất nhìn mây, một ngày liền như vậy trôi qua.
Người ngoài duy nhất y có thể nhìn thấy là một lão bà bà.
Lão bà bà thực sự rất nhân hậu đối với y rất tốt, luôn mang đồ từ bên ngoài về cho y, Từ Tư Viễn dần dần bắt đầu ngóng chờ lão bà bà.
Thiên Âm nói với Từ Tư Viễn, cách lão bà bà xa một chút, Từ Tư Viễn liền nghe, nhưng vẫn là nhịn không được mà thân thiết với lão bà bà, cùng bà nói chuyện.
Lão bà bà không chỉ vui đùa khiến cho Từ Tư Viễn vui vẻ, thỉnh thoảng bà còn nói thầm với Thiên Âm điều gì đó, mỗi lần nói xong, Thiên Âm luôn rất kích động, nàng sẽ ôm Từ Tư Viễn khóc, rồi lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại một cái tên.
Từ Vạn Đình.
Từ Tư Viễn đã nhớ kỹ tên này.
Sau đó có một lần, khi lão bà bà rời đi, Thiên Âm ở trong phòng thắt cổ tự vẫn.
Từ Tư Viễn vẫn luôn nhớ cái ngày đó, Thiên Âm ôm y, nói y không cần hận nàng, nàng chịu không nổi nữa rồi, cũng không cần hận phụ thân của y, không phải y sai.
Nhưng Thiên Âm đã quên, không có yêu thì làm gì có hận.
Thi thể Thiên Âm hóa thành hắc khí tiêu tán trong không trung, một chút niệm tưởng cũng không lưu lại.
Từ Tư Viễn ngây người mất mấy ngày, lão bà bà lại tới nữa, bà nói Thiên Âm là bị phụ thân y hại chết.
Thiên Âm vốn là Ma tộc được hình thành từ ma khí trong thiên địa, trời sinh có được ưu thế, vốn có thể dẫn dắt toàn Ma tộc phá phong ấn, chiếm lĩnh Tu Chân giới.
Nhưng Thiên Âm yêu tên Từ Vạn Đình xảo trá, Từ Vạn Đình lừa gạt tấm lòng của Thiên Âm, nhân lúc nàng không chuẩn bị liền một kiếm đâm chết nàng, nếu không phải bà tới kịp, Thiên Âm cùng hài tử trong bụng nàng đã không còn.
Lão bà bà mang Từ Tư Viễn đi, đưa y về Ma tộc, vài năm sau, Từ Tư Viễn ám sát bà, chạy ra khỏi Ma tộc, từ cực Bắc chạy thẳng về phía Nam.
"Ta biết, là bà ép Thiên Âm tới con đường chết ." (nguyên gốc là bức tử)
"Từ Vạn Đình hắn...... Cũng không hoàn toàn là lỗi của hắn."
"Thiên Âm lâm vào ma chướng, tàn sát toàn thôn, Từ Vạn Đình đến chậm một bước, chỉ nhìn thấy thi thể khắp nơi, cuộc tàn sát vẫn đang tiếp diễn, Từ Vạn Đình không có cách nào khác, đem kiếm đâm vào nàng."
"Tính mạng người một thôn cùng với cái chết của người tình khiến hắn loạn trí, tu vi đình trệ, không thể buông xuống được, nhưng Ma tộc được ma khí của thiên địa tạo ra sao có thể đâm xuyên tâm?."
"Thiên Âm không chết, nàng trốn đi, trơ mắt nhìn Từ Vạn Đình thống khổ, khiến hắn vẫn luôn cho rằng chính mình giết người yêu, dùng phương thức này tra tấn hắn."
"Điều này làm cho ta vẫn luôn hoài nghi Thiên Âm thật sự yêu hắn sao."
"Lần nữa cùng Ma tộc tiếp xúc là sau khi tiến vào Thanh Lăng tông, ta chủ động liên hệ bọn họ."
"Sau này Ma tộc chia làm hai phái, một phái theo ta, muốn tìm phương pháp chung sống cùng Tu Chân giới, một phái muốn đối địch với Tu Chân giới."
"Ma tộc ngoài Bình hoài trấn là ta tập hợp lại, ngươi không đi cổ mộ được, ta liền nghĩ giúp ngươi cướp lấy Toái Ngọc Thư kia."
Từ Tư Viễn nói xong, vùi đầu vào ngực Liễu Nhất Tiếu, thanh âm thấp thấp: "Ngươi sẽ ghét bỏ ta sao?"
Ghét bỏ một bán nhân bán ma.
Liễu Nhất Tiếu muốn bảo y không cần giả vờ đáng thương, lời định nói vẫn là nghẹn ở cổ họng, hừ nhẹ: "Thời điểm ngươi là Ma tộc ta cũng không ghét bỏ ngươi, thêm cái bán nhân cũng sẽ không ghét."
"Ta biết ngươi là người tốt nhất mà." Từ Tư Viễn nói, đem đầu càng vùi sâu vào trong lòng Liễu Nhất Tiếu, hít vào một hơi thật sâu, "Ngươi thật thơm."
Liễu Nhất Tiếu đá văng y ra, chịu không nổi cái đuôi dính người này nữa.
Người luôn luôn lạnh nhạt một khi bắt đầu nói lời ân ái lực sát thương rất lớn, Liễu Nhất Tiếu quấn chặt chăn nằm liệt trên giường hối hận vô cùng, như thế nào mà lại nhất thời mềm lòng đáp ứng y vậy.
Vừa rồi nếu không phải hắn kịp thời thanh tỉnh thiếu chút nữa liền phải thất thân.
Từ Tư Viễn nồng nhiệt nhích lại gần, ôm lấy hắn, sát gần bên tai hắn nói: "Ta nói xong rồi, sư huynh người vẫn chưa nói gì, ngươi giống như biết rất nhiều chuyện vậy."
Liễu Nhất Tiếu bị câu sư huynh của y làm ngứa ngáy, run bần bật.
"Còn phải xem biểu hiện về sau của ngươi."
"Ta nhất định làm sư huynh hài lòng." Từ Tư Viễn cười nhếch mép cúi người rời đi.
Hai người hồ nháo cả một ngày, Liễu Nhất Tiếu cuối cùng nhớ tới ở phòng cho khách còn một Ninh Vinh đang ngủ, cũng không biết hắn thế nào rồi.
"Đừng quản hắn, người vốn nên chết lại được ngươi cứu sống, Thiên Đạo luân hồi, không biết sẽ có kiếp nạn như thế nào." Vừa đứng dậy, Từ Tư Viễn liền khôi phục bộ dáng lãnh lãnh đạm đạm, chỉ còn một bàn tay kéo Liễu Nhất Tiếu đi, không chịu buông ra.
"Nói như vậy ta cũng là người đáng ra phải chết, ngươi cách ta xa một chút."
Liễu Nhất Tiếu bỏ lại ,Từ Tư Viễn tự mình đi phòng khách kiểm tra, Ninh Vinh còn chưa có tỉnh, không có vấn đề gì, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày, linh khí khôi phục tự nhiên sẽ tỉnh lại thôi.
Liễu Nhất Tiếu nhớ tới, ngày vọng nguyệt giảng đạo đó hắn đã nhận ra Ninh Vinh, phản ứng của Từ Tư Viễn lúc đó không đúng lắm, lập tức hỏi: "Ngươi cùng Ninh Vinh đã sớm quen biết rồi sao?"
"Không tính là quen biết, ta biết hắn, hắn không biết ta, hắn muốn tìm Từ Vạn Đình báo thù cũng trong dự tính."
"Ngươi liền tương kế tựu kế, đồng thời diệt trừ cả Ninh Vinh cùng Ngọc Chung?"
Liễu Nhất Tiếu vẫn là khó có thể nhìn ra Ngọc Chung chân nhân cùng Từ Vạn Đình có quan hệ gì , đồng thời đối với Ninh Vinh trước mặt dâng lên cảm giác đồng mệnh tương liên.
Hóa ra là vậy, luôn cho người này là nhân vật chính, thật ra cũng chỉ là một pháo hôi giống hắn, vai chính chân chính mượn thân phận của người này, hai bên đều ăn khớp.
Cũng không biết Ninh Vinh trong sách cùng Liễu Nhất Tiếu rốt cuộc ai thảm hơn ai.
Từ Tư Viễn nhíu mày, phủ nhận cách nói của Liễu Nhất Tiếu: "Đó không phải là ta."
Tuy rằng y còn chưa làm rõ chuyện kia, mọi chuyện trong đoạn ký ức kia là thật hay là giả, nhưng một khi đã thừa nhận một điểm trong đó, có nghĩa thừa nhận cả đoạn ký ức, y sẽ không bao giờ coi người đã làm tổn thương Liễu Nhất Tiếu là y.
Liễu Nhất Tiếu một hơi sững lại, cắn răng nói: "Được, không phải ngươi."
"Keng" —— âm thanh kéo dài tưởng như có lực xuyên thấu của Kiếm Minh truyền đến, thanh âm này không giống như lúc kiếm được sử dụng, không mang theo một chút tính công kích nào.
Liễu Nhất Tiếu và Từ Tư Viễn liếc nhau, nắm tay chạy tới chủ phong.
Chủ phong Ngọc Thanh Tông trong điện có một thanh cổ kiếm lớn, cái này là các vị tiền bối ngày xưa lưu lại dùng để truyền tin tức, không phải tự dưng kiếm bị gõ vang, đó là thông tri môn nhân, có việc trọng đại cần tuyên bố.
Chẳng phân biệt nội môn hay ngoại môn, cũng chẳng phân biệt đệ tử hay quản sự, trong mười lăm phút, mọi người ở tông môn đều phải đến.
Liễu Nhất Tiếu tiến vào Ngọc Thanh Tông 5 năm, kiếm này chưa từng vang lên, nay phá lệ vang một lần, hắn suy đoán chắc là có quan hệ với việc Ma tộc xuất hiện.
Đệ tử lục đục đi đến, có mang theo vết thương, trên người thấm vết máu đỏ tươi, có người vừa trở về từ ngoại giới, không kịp sửa sang gì đã bị Kiếm Minh gọi tới.
Chủ phong, trong nội điện của Ngọc Kinh Phong, tông chủ Ngọc Kinh chân nhân lại lần nữa hỏi Thanh Lăng trưởng lão: "Sư thúc chính là hạ quyết tâm, ngày sau nhưng không phép đổi ý đâu đấy."
Thanh Lăng trưởng lão gật đầu: "5 năm nay ngươi cũng thấy rồi, Liễu Nhất Tiếu làm rất tốt, so với thời điểm ta quản lý còn tốt hơn."
Tông chủ bật cười: "Thanh Lăng Phong một đệ tử cũng không có, như thế nào mà quản lý tương đối tốt với không tốt?"
"Tông chủ sai rồi," Thanh Lăng trưởng lão lắc đầu, "Trừ hai người bọn họ ra, hiện nay còn có ba đệ tử khác, chờ một thời gian nữa, sự phát triển của Thanh Lăng Phong chắc chắn sẽ vượt qua sự tưởng tượng của ta và ngươi."
Tông chủ trầm tư một hồi, liền đáp ứng: " Vậy đợi lát nữa, việc Liễu Nhất Tiếu thay ngài luyện đan cũng sẽ nói ra, cùng luận thưởng luôn."
Ngọc Thanh Tông thất phong, thế hệ chữ Thanh là sư thúc của thế hệ chữ Ngọc, hai đời người tình cảm rất sâu đậm.
Tông chủ rất ít phản bác quyết định của các sư thúc, Thanh Lăng trưởng lão biết Ngọc Kinh chân nhân làm một tông chủ, suy xét chính là tông môn được mất, liền trấn an hắn.
"Tông chủ không cần lo lắng, một khi Liễu Nhất Tiếu làm sai, tìm cha mẹ hắn bồi thường là được, chút mua bán này sẽ không lỗ."
Tông chủ gật đầu: "Nói cũng có lý."
Ngoài điện.
Dư Hạnh cũng làm khách mời cũng lại đây.
Hai ngày này hắn vội chăm sóc cho tiên hạc bị thương, không có tham quan qua Ngọc Thanh Tông, cũng chưa thấy được Liễu Nhất Tiếu trong miệng Tô Dương, rất là tiếc nuối, chẳng qua vừa đến trong điện, hắn liền một chút cũng không cảm thấy tiếc nuối.
Sáu phong phong chủ đứng ở trước mặt mọi người, một là đoan trang hai là thân thiết ôn hòa ba là dịu dàng, mỗi vị đều là nhân trung long phượng, so với các tiền bối trong Thiên Hạc Môn nhìn càng có khí chất cao nhân.
Đệ tử tông môn cũng vậy, anh tuấn bất phàm ôn tồn lễ độ, Dư Hạnh đảo đôi mắt nhìn khắp nơi xung quanh, tự cảm thấy xem không hết.
Dù sao cũng là người ngoài, hắn tìm cái một góc ngồi đợi đợi, không để người khác nhìn thấy, dưới chân không cẩn thận lảo đảo một cái, may mắn bên cạnh có người đỡ hắn một chút, mới không té ngã.
"Đa tạ." Dư Hạnh cuống quít nói lời cảm tạ, có chút ngượng ngùng, người bao lớn rồi, mà còn đi đứng lảo đảo sắp ngã."
"Không cần khách khí, ngươi là đệ tử mới tới sao, chưa thấy qua ngươi, a, không đúng, thời gian tông môn thu đồ đệ còn chưa đến."
Giọng nói thật dễ nghe, Dư Hạnh lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt mang theo ý cười, khoảnh khắc đó mặt hắn đỏ ửng luôn.
Người này cũng quá đẹp đi, so với các đệ tử nhìn thấy trước đó còn đẹp hơn!
"Ta là người của Thiên Hạc Môn tới làm khách."
"Hóa ra là khách quý từ xa đến , lần sau đi đường cần phải cẩn thận."
Người này thực sự ôn nhu, Dư Hạnh nghĩ thầm, một thân xiêm y xanh thẫm khí chất tỏa ra rất đặc biệt.
-------------còn tiếp-------------
Chương này khá dài, số chữ lên tới 6000, ad tách ra cho mn dễ đọc nhé.
:)) đã đi được gần tới đích rồi, cái hố này cũng sắp lấp xong, cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện nhé:333, từ dưới âm phủ, các Hắc Vô Thường cùng Bạch Vô Thường cảm ơn mọi người:333.
edit: Phương Đông
beta: Cục Bột
bản việt hóa bởi Hắc Bạch Vô Thường team
-------
:))12/12 tuyên bố bão chương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro