Chương 31: Tâm ý
Chương 31: Tâm ý
Có hai Ninh Vinh?
Người hôn mê gần chết không có khả năng còn dư sức để giả làm người khác, bởi vậy, Ninh Vinh bên trong là thật, người bên ngoài này là giả.
Đóng cửa phòng ở sau lưng, Liễu Nhất Tiếu tới gần Ninh Vinh giả, bắt đầu diễn : "Ninh sư huynh thế nào lại tới đây vậy?" Hắn có chút cảm giác với tu vi đối phương, thế nhưng không cảm nhận được.
Điều này chứng tỏ tu vi của đối phương với hắn khá giống nhau, hoặc là cao hơn so với hắn.
Ninh Vinh ngẩng lên, nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái: "Ôn chuyện."
Lạnh lẽo trong mắt người này khiến đối phương không rét mà run, Liễu Nhất Tiếu trở nên cảnh giác: "Ta đang muốn đi lên đỉnh núi tìm Thanh Lăng trưởng lão bẩm báo chút việc, còn làm phiền sư huynh ở đây chờ một lát, ta đi một chút sẽ về."
"Thanh lăng đã sớm không ở trên núi, ngươi đi tìm ai?"
Liễu Nhất Tiếu ngẩn ngơ, việc Thanh Lăng trưởng lão không ở Ngọc Thanh Tông, chỉ có hắn và Từ Tư Viễn biết, Ninh Vinh giả này làm thế nào mà biết được.
Ninh Vinh giả hiển nhiên cũng phát hiện chính mình phạm phải sai lầm bổ sung nói: "Là sư tôn nói cho ta, Thanh Lăng trưởng lão 5 năm trước đã rời khỏi Ngọc Thanh Tông, ra bên ngoài du lịch."
Liễu Nhất Tiếu: "Như vậy sao, sư huynh còn không biết, trưởng lão á,lão nhân gia hắn ngày hôm qua đã về rồi."
Ninh Vinh giả nhướng mày: "Lại có việc này? Vừa lúc, ta có việc tìm hắn, cùng nhau qua đi."
Dứt lời, hắn tránh đường, để Liễu Nhất Tiếu đi trước.
Đỉnh núi là địa bàn của hắn, ngược lại hắn muốn nhìn người này muốn làm gì.
Liễu Nhất Tiếu bước đi, ở thời điểm đi qua Ninh Vinh giả, ngực bỗng nhiên nóng nóng.
Loại cảm giác này khá giống với lúc ở cạnh Từ Tư Viễn. Từ sau khi bọn họ ký khế ước, ngực Liễu Nhất Tiếu liền có cảm giác nhiều hơn một người, lúc ở gần Từ Tư Viễn, ngực sẽ nóng lên, không đến mức bỏng, mà rất ấm áp.
Liễu Nhất Tiếu không khỏi ngẩng đầu lên, vừa vặn Ninh Vinh giả cũng nhìn hắn, từ trong mắt hắn thấy được sự kinh ngạc chợt lóe rồi biến mất.
Người này cũng cảm giác được sao?
Liễu Nhất Tiếu một lần nữa quan sát Ninh Vinh giả này, từ dáng đứng của hắn, góc độ sườn mặt của hắn, độ cong khi nhếch môi, từ khí lạnh mà hắn phát ra.
Liễu Nhất Tiếu sực tỉnh, đáng ra phải phát hiện sớm hơn, đây còn không phải là Từ Tư Viễn sao.
Hắn đoán, Từ Tư Viễn là cảm thấy mới vừa tỏ tình xong bị cự tuyệt, lập tức đuổi theo nhưng mặt mũi các thứ đã không còn, nên mới giả trang thành bộ dạng của một người khác đi.
Đáng tiếc, bề ngoài nhìn qua thì giống nhau như đúc, nhưng hành vi thói quen lại không lừa được người, liếc mắt một cái đã nhìn ra là giả.
(ad không nhịn được chèn thêm vài chữ:33, pha ke pha ke)
Tròng mắt Liễu Nhất Tiếu chuyển động, không vạch trần y, còn đối đãi với hắn như Ninh Vinh thật sự, xem y rốt cuộc muốn làm gì.
Từ phòng khách đến đỉnh núi khoảng cách không tính là gần, Liễu Nhất Tiếu đi ở phía trước, Từ · Ninh Vinh · Tư Viễn* ở phía sau cũng đi theo.
(*-.- đoạn này đúng nguyên gốc nhé)
Liễu Nhất Tiếu muốn biết, mấy ngày không gặp, thái độ Từ Tư Viễn chuyển biến như thế nào rồi, hắn âm thầm quay đầu, mắt kiểu gì đã ghé sát vào con ngươi của người phía sau rồi, gần đến nỗi tưởng như có thể đếm được lông mi của đối phương.
Sau khi nhìn thấy hắn quay đầu, lập tức quay phắt lại, làm bộ ngắm phong cảnh, nhưng nhìn khuôn mặt cứng đờ của Từ Tư Viễn, Liễu Nhất Tiếu dễ dàng có thể thấy được cảm xúc của y.
Y còn chưa có từ bỏ, Liễu Nhất Tiếu phát sầu, đành thay đổi lực chú ý của y.
"Ta tới tông môn mấy năm, vẫn luôn nghe nói đệ tử Thanh Uyển phong thanh tân xinh đẹp, nhiều nữ đệ tử dáng vẻ hiên ngang, nhưng không có duyên nhìn thấy, không biết Ninh sư huynh có gặp qua hay không?"
"Nữ tu không gì đặc biệt," Từ Tư Viễn theo bản năng trả lời, dừng một chút, nhíu mày, "Ngươi muốn đi gặp à, không được!"
"Vì cái gì?"
Từ Tư Viễn cũng muốn biết vì cái gì.
Sau khi tiếp xúc Huyết Ma kiếm, một đoạn ký ức hỗn loạn tiến vào đại não, ở trong đoạn trí nhớ kia y cùng Liễu Nhất Tiếu cùng xuất hiện cũng chỉ giới hạn trong vài lần gặp mặt không thoải mái, với y mà nói, Liễu Nhất Tiếu gần như chỉ là một công cụ mà thôi.
Đoạn ký ức này không hẳn là ký ức, giống như kiếp trước của y hơn, mảnh vụn của nó cùng hồn phách bám vào Huyết Ma kiếm, tìm cơ hội xâm nhập vào chính mình.
Cho nên ảnh hưởng đối với Từ Tư Viễn là vô cùng lớn.
Từ Tư Viễn ý thức được không đúng, phong ấn Huyết Ma kiếm, đem nó ném vào trong không gian trữ vật không hề sử dụng, nhưng đoạn ký ức này đã tiến vào trong não của y rồi.
Nếu theo hướng đi trong trí nhớ, y có được hai cái thân phận, một cái là thiên tài kiếm tu không xuất thế của Tu Chân giới, người người kính ngưỡng, một cái là Ma Chủ giết hại thành tính của Ma tộc, y thúc đẩy hai tộc giao chiến, làm cho trăm họ lầm than, xác chết khắp nơi, thế giới này linh khí cùng ma khí tự cắn nuốt lẫn nhau.
Cuối cùng hai tộc toàn bại, linh khí tán loạn, hắn lấy sát làm chính đạo, phi thăng ngoại giới.
Kết cục rất tốt đẹp, Từ Tư Viễn một khi đã biết liền nhịn không được mà muốn làm theo, nhưng đã chót dại ký khế ước, trên cơ sở nếu không giết chết đối phương thì biện pháp tra tấn người cũng có rất nhiều.
Cái danh thiên tài kiếm tu của y là mượn thân phận của Ninh Vinh, để cái tên Từ Tư Viễn này đi hướng Ma tộc.
Theo ký ức, y biết thời gian này Ninh Vinh đã chết, giả thành bộ dạng của y sẽ không bị nhận ra.
Chỉ là vẫn còn kém một chút, Ninh Vinh là hỗn độn linh căn trăm năm khó xuất hiện , có một không hai trên đời, người khác chỉ cần thăm dò căn cơ sẽ rất dễ bại lộ thân phận, cũng may trời không tuyệt đường người, Ngọc Thanh Tông lại vẫn có Liễu Nhất Tiếu, hắn cũng là hỗn độn linh căn.
Y tới tìm Liễu Nhất Tiếu là vì đoạt linh căn, đem người này đánh vào địa ngục.
Phía trước đó đều thực thuận lợi, giả trang thành Ninh Vinh, tiến vào Ngọc Thanh Tông, thuận lợi tìm được Liễu Nhất Tiếu.
Ở thời điểm làm bước tiếp theo là đoạt linh căn khi, nhưng lại có sai lầm.
Bắt đầu từ khi nhìn thấy Liễu Nhất Tiếu, y đã có một trăm loại phương thức để có thể chế phục hắn, lần tiếp cận thành công nhất là một lần hai người mặt đối mặt, y thiếu chút nữa là có thể bóp cổ người này.
Nhưng mà trong lòng thì nghĩ như vậy, thân thể lại bất động, cứ như đây không phải thân thể của chính mình, mặc kệ ép buộc như thế nào cũng không cử động.
Từ Tư Viễn không tin tà, y tiến lên phía trước vài bước, đoạt Nguyệt Nha Kiếm, rút kiếm ra khỏi vỏ, nguyệt mang lạnh lẽo lưu chuyển, ánh sáng ôn nhu mà loá mắt.
Y phải dùng thanh kiếm này đâm xuyên ngực hắn, để Liễu Nhất Tiếu nếm thử hậu quả.
Nhưng mà thời điểm Từ Tư Viễn vừa thấy Liễu Nhất Tiếu nghi hoặc mà hướng y chớp mắt liền lập tức đem thanh kiếm cắm trở về vỏ kiếm.
Từ Tư Viễn có chút tuyệt vọng.
Liễu Nhất Tiếu thở dài, Từ Tư Viễn thay đổi rồi, y trở nên hoạt bát hơn, còn học được làm một ít động tác hấp dẫn lực chú ý của người mình thích, chính mình không để ý tới y, liền trở nên thất hồn lạc phách.
Người rơi vào tình yêu thật đáng thương.
Liễu Nhất Tiếu đứng ở nơi địa thế cao, xoay người liền có thể nhìn thấy Từ Tư Viễn, mỗi sợi tóc trên đầu như viết chữ uể oải, Liễu Nhất Tiếu không tự chủ được xoa xoa lưng hắn, thấp giọng nói: "Sao không?."
Từ Tư Viễn chợt ngẩng đầu, ánh mắt sáng sáng.
Liễu Nhất Tiếu càng thêm không đành lòng.
Ngươi nếu là thật sự thích ta, ta không trốn ngươi là được chứ gì," Liễu Nhất Tiếu thở dài, Chỉ mong ngươi có thể suy nghĩ rõ ràng hơn.
Đôi mắt Từ Tư Viễn càng sáng hơn, tim y đập thình thịch, thanh âm lớn đến mức y hoài nghi người đối diện có thể nghe được.
Từ Tư Viễn vội vàng lui về phía sau: "Nói được thì làm được."
Nội tâm hắn điên cuồng cự tuyệt, không nên là như thế này, ngươi phải giết hắn, giết hắn!
Ha, mặc kệ ngươi.
Giọng nói trong nội tâm dừng lại.
Đỉnh núi ngay gần trước mắt, Liễu Nhất Tiếu do dự dừng ở ngoài cửa điện, Thanh Lăng trưởng lão không ở đây, nên làm thế nào để trọn vẹn lời nói dối này đây.
Từ Tư Viễn còn nhớ rõ lời nói trước khi đến đây, theo đoạn ký ức kia, chủ của Thanh Lăng ở bên ngoài du lịch, gặp phải kiếp nạn, đèn trường sinh cung phụng ở trong tông môn dập tắt, người chết đạo tiêu.
Là đại năng thứ nhất ngã xuống.
Cửa đại điện mở ra, Từ Tư Viễn nhìn điện phủ không một bóng người, cố ý nói: "Trưởng lão ở chỗ này?"
"Trưởng lão công việc bận rộn, khả năng ở chỗ này, cũng có khả năng ở chỗ khác." Liễu Nhất Tiếu gãi gãi đầu nói, đồng thời oán trách Từ Tư Viễn không hiểu chuyện, rõ ràng biết trưởng lão không ở đây, còn cố ý làm hắn khó xử.
Hắn đang muốn phá lớp giả trang của Từ Tư Viễn, cảnh cáo y đừng nghịch ngợm nữa, thì một thanh âm uy nghiêm truyền đến.
"Tìm ta có việc gì à?"
Liễu Nhất Tiếu ngẩng đầu, trước mặt hai người đột nhiên xuất hiện một vị tu sĩ tóc bạc còn đầy sinh khí, sắc mặt trầm ổn, ánh mắt thanh minh, tưởng như có thể nhìn thấu nhân tâm.
Liễu Nhất Tiếu kinh ngạc mà há mồm, nói không ra lời.
Thanh Lăng trưởng lão đã trở lại!
Từ Tư Viễn kinh ngạc không kém Liễu Nhất Tiếu, người vốn nên chết, thế nhưng lại sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt.
Liễu Nhất Tiếu: "Ngài trở về khi nào vậy?."
"Hôm nay, bên ngoài gặp được tông chủ, liền cùng trở về."
"Hửm?" Thanh Lăng trưởng lão ánh mắt vừa chuyển, nhìn Từ Tư Viễn, đầu ngón tay động một chút, một cổ thần thức ở giữa mày Từ Tư Viễn, thấm đi vào.
"A Viễn!" Nguyệt Nha Kiếm ra khỏi vỏ, Liễu Nhất Tiếu cầm kiếm bảo hộ ở trước người Từ Tư Viễn, "Trưởng lão làm gì vậy!"
Thanh Lăng trưởng lão xóa đi địch ý của hắn, bình tĩnh nói: "Đừng vội, tâm thần của y đang bị quấy nhiễu."
Cái gì? Liễu Nhất Tiếu xoay người nhìn Từ Tư Viễn, chỉ thấy một đoàn sương đen từ đỉnh đầu Từ Tư Viễn thoát ra, dưới ánh mặt trời tiêu tán.
Liễu Nhất Tiếu đã tin lời mà trưởng lão nói, đỡ lấy Từ Tư Viễn, không yên lòng mà hỏi: "Có khỏe không?"
Từ Tư Viễn nhíu mày chịu đựng đau đớn, nghe được câu hỏi, lắc lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì.
Thanh Lăng trưởng lão nhìn nhìn Liễu Nhất Tiếu, lại nhìn nhìn Từ Tư Viễn đang giả thành bộ dáng Ninh Vinh, do dự một chút, vẫn là nói: "Các ngươi chơi trong khuê phòng cũng đừng có nháo ra bên ngoài như vậy, quá không ra gì."
Liễu Nhất Tiếu biết trưởng lão hiểu lầm, há mồm biện giải: "Trưởng lão, không phải như ngài nghĩ đâu."
"Tông chủ đều đã nói với ta rồi, không cần giải thích," Thanh Lăng trưởng lão tạm dừng, "Việc này tới đột ngột ta còn chưa có chuẩn bị hạ lễ, như vậy đi, ngươi thay ta quản Thanh Lăng Phong 5 năm, cũng có công lao, đến lúc thích hợp sẽ đưa cho ngươi."
Có người muốn đưa lễ, còn không thể cự tuyệt? Liễu Nhất Tiếu khiêm tốn một chút, rồi vui sướng mà đồng ý, thuận tiện đem một ít đồ vật thuộc về phong chủ đưa cho trưởng lão, tỷ như phóng ấn.
Thanh Lăng trưởng lão nhận lấy, rời đi tìm tông chủ.
Từ Tư Viễn đứng ở tại chỗ, một thân mồ hôi lạnh.
Ảnh hưởng của đoạn ký ức kia đã bị tiêu trừ rồi, ký ức liền chỉ là một đoạn ký ức, Từ Tư Viễn thậm chí cho rằng đoạn ký ức này là có người bịa mà tạo thành, là giả, bởi vì Liễu Nhất Tiếu không có đối với y châm chọc mỉa mai như vậy, Thanh Lăng trưởng lão cũng không có chết.
Tưởng tượng đến khả năng chính mình vì ký ức giả mà xuống tay với Liễu Nhất Tiếu, y liền hối sợ hãi một trận, nếu là Liễu Nhất Tiếu giống như trong trí nhớ , bị đoạt đi linh căn, ở trong trần thế đau khổ giãy giụa, y sợ là sẽ phát điên trước mất.
"Rất khó chịu sao?"
Từ Tư Viễn ôm chặt Liễu Nhất Tiếu, đôi tay dùng sức càng ôm càng chặt, chỉ có như vậy mới có thể xác nhận Liễu Nhất Tiếu thật sự tồn tại.
Liễu Nhất Tiếu hoảng sợ, đôi tay luống cuống, hắn uy hiếp nói: "Ngươi đừng động thủ động cước, cẩn thận ta đánh ngươi."
Đáp lại hắn chính là cái ôm càng ngày càng gấp.
"Thôi được," Liễu Nhất Tiếu cho rằng y vừa rồi bị dọa tới, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn, ôn nhu nói: "Không có việc gì, không cần sợ, ta ở đây."
"Ừm."
Hồi lâu, cảm xúc Từ Tư Viễn đã ổn định, buông tay ra, Liễu Nhất Tiếu mau chóng thoát ra, hai người trở về phòng chính mình ở đỉnh núi, Từ Tư Viễn bỏ lớp ngụy trang, đổi thành bộ dáng thường ngày.
Trừ bỏ một cái ôm kia, Liễu Nhất Tiếu đối với lần gặp mặt này còn tính là vừa lòng,so với lúc trước cũng không có gì bất đồng, xem như có thể yên tâm.
Hắn thuận miệng hỏi, vừa rồi đến tột cùng là chuyện gì.
Từ Tư Viễn không muốn nói, đây với y mà nói là một đoạn ký ức y muốn quên đi.
"Chỉ là trúng bẫy rập, dâng lên một ít ý niệm không thể hiểu được thôi."
Liễu Nhất Tiếu tò mò: "Ý niệm gì?"
"Đều là giả, ngươi bẩm sinh là hỗn độn linh căn, ngươi ta xung khắc như nước với lửa, vậy làm sao có thể."
—— bịch —— đứng dậy quá nhanh, ghế dựa bị ngã, Liễu Nhất Tiếu sắc mặt tái nhợt, không dám tin trừng mắt nhìn Từ Tư Viễn.
"Làm sao vậy?" Từ Tư Viễn muốn dìu hắn ngồi xuống, Liễu Nhất Tiếu vừa đụng tới tay y giống như gặp phải ôn dịch mà né tránh.
Đôi tay Từ Tư Viễn ngừng ở giữa không trung, chậm rãi buông xuống.
Hành động khác thường của Liễu Nhất Tiếu tựa hồ muốn nói rõ cái gì.
Không khí an tĩnh trong chớp mắt, môi Liễu Nhất Tiếu run rẩy, thanh âm nghẹn ngào: "Còn có cái gì!"
Hắn cho rằng chính mình là thét lên, trên thực tế những lời này thực nhẹ thực nhẹ, nhẹ đến cơ hồ nghe không được.
Từ Tư Viễn nhìn đôi tay của chính mình, không lâu trước đây, y còn cho rằng chính mình đã bắt được người này.
Y ngẩng đầu nhàn nhạt nói: "Còn có, ta...... đoạt linh căn của ngươi......"
"Đủ rồi!" Liễu Nhất Tiếu đánh gãy lời hắn nói, thân mình lảo đảo lui về phía sau, "Đủ rồi, đừng nói nữa."
Hắn chống đỡ ngồi phịch xuống ghế, ngực bị đè nặng, không thở nổi, như thế nào sẽ, như thế nào lại như vậy, Từ Tư Viễn sao có thể nhớ lại những việc này.
"Là thật sao?" Từ Tư Viễn thanh âm không ổn, "Những cái đó đều là thật?"
Liễu Nhất Tiếu quay đầu đi, cự tuyệt trả lời hắn.
Từ Tư Viễn bước tới, thân y nặng như ngàn vàng, mỗi một bước đi đều cảm giác gian nan vạn phần.
Đến gần rồi, chóp mũi có thể ngửi được hương thảo dược nhàn nhạt trên người Liễu Nhất, Từ Tư Viễn duỗi tay đến chạm, bị Liễu Nhất Tiếu né tránh.
"Đừng chạm vào ta."
Liễu Nhất Tiếu tâm tình phức tạp, hắn không tiếp thu được ,không phải chuyện Từ Tư Viễn tàn nhẫn đối đãi với Liễu Nhất Tiếu trong sách, kia không phải là hắn.
Điều hắn chịu không nổi chính là nhiều năm vất vả như vậy lại thất bại trong gang tấc, lần nữa đối mặt với sinh tử tồn vong.
Hắn nào có thể không chạm mặt Từ Tư Viễn , cũng không thể tin tưởng y sau khi lấy l ký ức trong sách còn có thể duy trì tâm tính.
Đáng sợ không phải tử vong, mà là quá trình chờ đợi tử vong.
Đến tột cùng cái nào mới là gương mặt thật của Từ Tư Viễn.
Là Ma Chủ giết chóc thành tính trong sách kia, hay là sư đệ lạnh băng đạm mạc nhưng lại sẽ ở trước công chúng không cẩn thận làm tiểu tám thò đầu ra, liền chuyện Ma tộc cũng làm không tốt.
"Thình thịch" một tiếng, Liễu Nhất Tiếu khiếp sợ quay đầu lại, mắt mở to.
"Ngươi......"
Từ Tư Viễn quỳ một gối xuống đất, duỗi tay, bắt được tay Liễu Nhất Tiếu.
Không nghĩ buông ra, không thể buông ra.
Y lấy hết thành tâm hôn lên mu bàn tay của Liễu Nhất Tiếu, liền cũng tư thế này, ngẩng đầu.
"Ta xin lỗi, vì tất cả mọi việc."
"Mặc kệ thật giả, mặc kệ ta có hay không đối với ngươi làm những việc tồi tệ trong đoạn ký ức đó, ta đối với ngươi đã tạo thành tổn thương không thể phủ nhận," Từ Tư Viễn trong tay dùng sức, "Đừng rời đi."
Liễu Nhất Tiếu nội tâm chấn động, đây là Từ Tư Viễn, là chủ Ma tộc oai phong một cõi, là người quấy loạn Tu Chân giới kia sao.
Người quỳ gối ở trước mặt hắn đây vẫn là y sao.
Trong mắt Từ Tư Viễn luôn chỉ có hắn, Liễu Nhất Tiếu từ trước chưa từng chú ý tới, người này đem toàn bộ lực chú ý tới trên người mình.
Hắn nhìn thấy chính mình sắc mặt tái nhợt, cũng nhìn thấy chân thành trong mắt Từ Tư Viễn.
Trái tim nhảy lên tần suất rối loạn, ngực giống bị siết chặt, máu chảy ngược, không thở nổi, nhiệt độ cơ thể lúc nóng lúc lạnh.
Ít nhất Liễu Nhất Tiếu cũng đã xác định một việc, Từ Tư Viễn thay đổi rồi.
Từ Tư Viễn này vẫn là Từ Tư Viễn, y sẽ không thay đổi thành ma đầu coi mạng người như cỏ rác như trong sách , cũng sẽ không lại xuống tay với chính mình.
Hắn vẫn là hắn kia, lạnh nhạt, nhưng vẫn giữ được chân thành.
"Ngươi trước đứng lên đã."
Liễu Nhất Tiếu trên tay dùng sức muốn kéo Từ Tư Viễn lên, Từ Tư Viễn ngược lại dùng sức kéo hắn, đem hắn kéo xuống ghế dựa, ngã xuống trên người hắn, hai người mặt đối mặt, chóp mũi chạm chóp mũi, hô hấp đều chậm lại.
"Liễu Nhất Tiếu, ta nói lại lần nữa, tâm ta đã gắn với ngươi, cho dù trời sụp đất lở, linh khí khô kiệt, lưu lại một giọt máu cuối cùng, ta cũng sẽ không làm tổn thương ngươi."
Trên môi truyền đến xúc cảm ôn nhu, mềm mại, ướt át, Liễu Nhất Tiếu nhắm mắt lại, đắm chìm trong phần ôn nhu này.
-------------------hết chương 31------------------
edit: Phương Đông
beta: Sói+ Bột
bản việt hóa bởi Hắc Bạch Vô Thường team
:)) ad thành con gấu trúc rồi, chút đường vụn, mời mn thưởng thức
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro