Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30: Sát ý

Chương 30: Sát ý

Giữa không trung, một con tiên hạc miệng ngậm một dây xích nhẹ nhàng bay đi, một đầu khác của xích là thuyền ngọc cứu nạn, trong thuyền, Ngọc Chung chân nhân đang nằm hôn mê bất tỉnh.

Ngoài thuyền, vài tên đệ tử ngự kiếm cẩn thận bảo hộ bọn họ.

"Dư Hạnh, cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi chúng ta cũng không biết làm sao nữa."

Dư Hạnh đau lòng nhìn tiên hạc của mình, không đáp lại Tô Dương, Tô Dương không thèm để ý, hắn thật sự may mắn khi đã mời Dư Hạnh về.

Nhưng mà, thẳng đến khi mấy người đã đuổi tới ngoài cửa Ngọc Thanh Tông, vẫn chưa thấy được tông chủ.

Dư Hạnh có chút oán trách, tiên hạc của hắn mỏ sắp bị mài đến rách rồi.

"Chuyện này , vẫn chưa truyền tin sao?"

Tin tức truyền đi đã xác nhận mấy lần rồi, chẳng lẽ là gửi đi không thành công, các sư huynh đệ khác chẳng lẽ cũng thất bại?. Tô Dương sốt ruột, điều hắn sợ chính là tông môn cũng xảy ra chuyện rồi.

Mấy người che chở Ngọc Chung chân nhân dừng ở Ngọc Chung phong, đệ tử trong phong xúm lại đây, sôi nổi dò hỏi đã phát sinh chuyện gì, Tô Dương cũng từ trong miệng bọn họ biết được, Ma tộc khắp nơi làm bậy, Ngọc Thanh Tông nhận được yêu cầu viện trợ, trưởng bối trong sư môn đã mang theo đệ tử ra ngoài rồi.

"Vậy sư thúc làm sao bây giờ?"

Sư huynh trấn an bọn họ: "Tu sĩ ở cảnh giới Hóa thần thân thể sẽ tự mình vận chuyển, hấp thu linh khí khôi phục thương thế, Tô Dương sư đệ không cần quá mức lo lắng."

"Chỉ mong có vậy."

Các đệ tử từng người đi nghỉ ngơi, trong phòng an tĩnh lại, chỉ còn lại Ngọc Chung chân nhân đang hôn mê cùng tiểu đồng trông coi ngoài cửa.

"Răng rắc" một tiếng, có người dẫm phải cành khô.

"Ai!" Tiểu đồng hướng về phía tiếng động, ngoài hành lang, một bạch y tu sĩ xuất hiện, hắn thở phào nhẹ nhõm, "Là Ninh sư huynh à, làm ta sợ thót tim."

Ninh Vinh khóe miệng mang ý cười, chậm rãi đi vào: "Ta tới truyền lời, Tô Dương sư đệ đang tìm ngươi kìa."

"Tô sư huynh tìm ta?" Tiểu đồng gãi gãi đầu, "Vậy chân nhân bên này làm sao bây giờ?"

"Ngươi đi đi, ta thay ngươi trông nom."

"Đa tạ sư huynh!"

Tiểu đồng từng bước nhỏ chạy đi, ngoài cửa phòng Ngọc Chung chân nhân, chỉ còn lại Ninh Vinh.

Hắn đẩy cửa ra, bước qua bậc cửa, tới gần bên giường.

Trên giường, Ngọc Chung chân nhân sắc mặt tái nhợt, hô hấp vô cùng yếu cứ như không có vậy, nếu không phải ngực còn phập phồng, chắc đã cho rằng người này đã chết rồi.

Ninh Vinh mở miệng, gọi nhẹ: "Sư thúc."

Không ai đáp lại.

Nụ cười của Ninh Vinh dần dần mở rộng, hắn gọi càng thêm ôn nhu.

"Sư thúc bị thương sao."

Thanh âm của Ninh Vinh nhỏ đi, gần như thì thầm, nụ cười của hắn dần dần vặn vẹo: "Vậy thật tốt quá."

Kiếm mang hiện lên, xuyên thẳng vào đan điền, biểu tình vui sướng của Ninh Vinh còn chưa có tan đi, ý thức được có điều gì không đứng, y rút kiếm ra, quay người lại, sau lưng là Ngọc Chung chân nhân đang dựa vào cái bàn, điềm đạm ngồi trên ghế.

"Ngươi không bị gì sao?" Ninh Vinh thất thanh, "Không có khả năng, ngươi như thế nào biết trước ta muốn giết ngươi!"

"Ngươi gần đây biểu hiện không đúng, thường xuyền nhìn ta rồi lâm vào trầm tư" Ngọc Chung chân nhân khụ một chút, giọng nói yếu dần, "Ninh Vinh, vì sao?"

"Vì cái gì, ngươi còn hỏi ta vì cái gì sao, ta mới là người muốn hỏi ngươi vì cái gì mà mang theo đám Ma tộc kia tới thôn chúng ta!" Ninh Vinh khóe mắt muốn nứt ra, "Là ngươi, là các ngươi huỷ hoại cuộc sống của chúng ta !"

Ngọc Chung chân nhân ngơ ngẩn: "Ngươi là cô nhi của Tây Thường thôn."

Hơn hai mươi năm trước, Ngọc Chung chân nhân ở bên ngoài rèn luyện, cùng một nữ tử Thiên Âm nảy sinh tình cảm, sau thế nhưng lại phát hiện Thiên Âm lại là Ma tộc trốn thoát ra ngoài.

Nhưng mà Thiên Âm bề ngoài đơn thuần thiện lương chưa bao giờ làm tổn thương người khác, Ngọc Chung nhất thời mềm lòng, giấu đi thân phận, hai người vào Tây Thường thôn sống, tính toán từ đây mặc kệ việc của Tu Chân giới.

Nhưng có một ngày, hắn có việc ra ngoài, lúc trở lại thôn , đập vào mắt là một Thiên Âm mất đi lý trí cùng thi thể ở khắp nơi.

Ninh Vinh cười lạnh: "Không ngờ chân nhân còn nhớ rõ cái thôn trang nhỏ này."

"Là ta sai, ta, ta không thể ngăn cản Thiên Âm," Ngọc Chung chân nhân dừng lại, hơn trăm mạng người, không phải vài câu xin lỗi của hắn là có tác dụng, "Ninh Vinh, trạng thái của ngươi hiện tại không đúng, buông bỏ chấp niệm đi."

"Buông? Buồn cười, ta vĩnh viễn sẽ không buông!" Tu vi Ninh Vinh liên tiếp leo lên, thế nhưng trực tiếp đột phá Trúc Cơ đạt tới Kim Đan.

Ngọc Chung chân nhân nhắm mắt: "Ngươi nhập ma rồi."

"Ngươi đi chết đi!"

Hàn quang chợt lóe rồi biến mất, mũi kiếm cách đan điền một chút liền dừng lại, Ngọc Chung chân nhân hai ngón tay kẹp mũi kiếm, lại dùng một chút lực, chấn khai Ninh Vinh.

Ninh Vinh lui về phía sau: "Từ Vạn Đình, ngươi cái tên tiểu nhân này , một bên nói xin lỗi, một bên còn không chịu vì người đã chết mà đền mạng!"

Ngọc Chung chân nhân thở dài: "Chờ một chút, chờ Ma tộc rút lui, ta tùy ngươi xử trí."

"Giả mù sa mưa!"

Ninh Vinh đánh giá sai thương thế của hắn, vốn nên từ bỏ, nhưng thân phận đã bại lộ, lần sau muốn tiếp vô cùng khó. Hắn nghịch chuyển tâm pháp, nhanh chóng tăng thực lực, kiếm trong tay dồn toàn bộ linh lực của hắn đâm về phía trước.

Ngọc Chung chân nhân nhíu mày, trong cơ thể chỉ có một chút linh khí chuyển lên, vận chuyển tới Linh Khí phòng ngự, ngăn cản một kích này.

Hóa thần cùng Kim Đan, khác biệt như trời với đất, cho dù Ngọc Chung chân nhân bị thương đến bất động, đối phó với Ninh Vinh vẫn không có trở ngại gì, Ninh Vinh dùng toàn bộ mọi cách vẫn không thể đả thương hắn dù chỉ một chút, chiêu cuối cùng thậm chí còn bị phòng ngự trên người Ngọc Chung chân nhân phản lại sát thương.

"Ninh Vinh, nhân lúc hiện tại còn kịp nhanh chóng dừng lại, chờ ngươi hoàn toàn nhập ma con đường tu luyện đành công cốc."

"Nằm mơ." Ninh Vinh phun ra một ngụm máu tươi, phản phệ của việc ép buộc tăng tu vi bắt đầu đến, linh khí trong cơ thể đấu đá lung tung, tu vi dần dần hạ xuống.

Ninh Vinh ôm hận nhìn Ngọc Chung liếc mắt một cái, đạp cửa mà đi.

Hắn tránh mặt đám người, tìm con đường nhỏ ít người chạy xuống núi, Ninh Vinh không dám ngự kiếm, hắn không sợ bị phát hiện, chỉ sợ mất đi cơ hội giết Từ Vạn Đình.

Ninh Vinh lảo đảo chạy, lưu lại vết máu kéo dài một đường, dưới chân bị vướng một chút, té ngã trên mặt đất.

Chóp mũi có hơi nước, phía dưới thân mình là cục đá cộm người, Ninh Vinh dùng sức, vẫn không thể bò dậy.

Hắn lật người qua, nhắm mắt lại.

Phải chết sao.

Liễu Nhất Tiếu bị Từ Tư Viễn dọa, sợ hãi không chọn đường chạy thoát, ngừng ở không trung, y còn chưa có nghĩ muốn đi đâu, thói quen thân thể đã tự động giúp y chuyển sang hướng đi Ngọc Thanh Tông.

Cũng tốt, trở về xem Thanh Lăng Phong, xem công nhân mới vào luyện đan dược thế nào rồi.

Trên đường y dừng lại một lần, đợi một hồi lâu cũng không gặp người sau đuổi theo tới, có điểm cao hứng, lại có điểm mất mát.

Sói con dưỡng mấy năm bắt đầu học theo người rồi.

Cả đường hắn xây dựng tư tưởng, lúc tới Ngọc Thanh Tông, đã tự mình đưa ra phương án giải quyết xong rồi.

Từ Tư Viễn thích hắn thì thích hắn, cũng không có làm ra việc gì thương tổn tới hắn, cũng không quấy rầy sinh hoạt của hắn, bình thường ở chung thực hòa hợp, vẫn cứ duy trì đi tiếp cũng không có vấn đề gì.

Chỉ cần hắn kiên định cự tuyệt, không giấu giếm trên phương diện cảm tình, bọn họ vẫn có thể làm sư huynh đệ tốt.

Liễu Nhất Tiếu âm thầm gật đầu, chờ Từ Tư Viễn trở về liền cùng y nói chuyện thật tốt, khuyên y từ bỏ.

Đảo mắt đã tới Ngọc Thanh Tông, trong tông môn tĩnh lặng đến dị thường, so với náo nhiệt trước kia thì quá bất bình thường rồi, Liễu Nhất Tiếu giảm tốc độ, ở khe nước đột nhiên nhìn thấy cái gì đó màu trắng.

Cái gì vậy ?

Hắn đáp xuống cạnh dòng suối, đi vào liền thấy, là Ninh Vinh.

Thiên chi kiêu tử như thế nào lại thành cái bộ dáng sắp tắt thở đến nơi vậy? .

Liễu Nhất Tiếu thăm dò hơi thỏ, cho Ninh Vinh ăn mấy viên đan dược, đem người mang về Thanh Lăng Phong.

Thanh Lăng Phong như cũ vẫn vắng vẻ như ngày nào, nhưng đã có vài phần náo nhiệt, sườn núi chỗ đám người Ly Hải đang đàm luận so sánh, dược điền sau núi, đám tiểu yêu chăm chỉ làm việc.

Tin tức Liễu Nhất Tiếu trở về ở trong nhóm tiểu yêu truyền ra, tiểu yêu phụ trách thiện đường dựng thẳng thân mình bắt đầu bận rộn.

Về phòng khách, Liễu Nhất Tiếu bắt lấy một con tiểu yêu lười biếng, để nó nhìn Ninh Vinh xem, tiểu yêu vừa tới gần Ninh Vinh liền vèo một cái rời xa, điên cuồng lắc đầu.

Liễu Nhất Tiếu khó hiểu: "Hắn chết rồi sao, ngươi mới xem qua mà đã chạy rồi."

Tiểu yêu vẫn là lắc đầu.

Liễu Nhất Tiếu không có biện pháp, chỉ có thể chính mình xem.

Hắn đem linh lực thâm nhập vào kinh mạch của Ninh Vinh, còn chưa bắt đầu tra xét liền nhíu mày.

Trong kinh mạch của Ninh Vinh linh khí tiêu hao hết, linh khí mới bổ sung đi vào phương thức vận chuyển không đúng, như là nghịch chuyển tâm pháp, chỗ đan điền còn có ma khí ngo ngoe rục rịch, chuẩn bị cắn nuốt linh khí mới để làm cho lực lượng thêm lớn mạnh.

Trong Ngọc Thanh Tông mà vẫn có người có thể đem Ninh Vinh bức thành như vậy, không ai phát hiện sao.

Không cần biết Ninh Vinh gặp phải cái gì, Liễu Nhất Tiếu ghi nhớ Ninh Vinh là vai chính trong sách, vai chính có hai định luật lớn, định luật bất tử và định luật làm cái gì cũng là đúng.

Đan điền của Ninh Vinh, ma khí mới vừa thành hình, vẫn là còn nhỏ và yếu lắm, Liễu Nhất Tiếu phát ra thuần tịnh linh khí cùng ma khí đang vật lộn. Ma khí khí thế cao, một khi gặp phải sẽ bị cảm nhiễm, cũng may linh khí cuồn cuộn không ngừng tiến vào, tiêu diệt ma khí, ngược lại còn cắn nuốt phần ma khí này.

Ma khí biến thành linh khí tinh thuần liền bị Liễu Nhất Tiếu hấp thu, đền bù cho linh khí đã tiêu hao, Liễu Nhất Tiếu có loại cảm giác ăn no căng, hàng rào tới Kim Đan kỳ mỏng dần, chỉ còn kém một bước liền có thể đột phá.

Hắn lại mang theo linh khí vận chuyển lần nữa, đem Ninh Vinh nghịch chuyển tâm pháp trở về, cũng không gặp khó khăn gì.

Ninh Vinh hô hấp liền vững vàng trở lại, đôi mày nhíu chặt,cái dáng nằm giống như mỹ nhân đang ngủ trong truyện vậy.

Liễu Nhất Tiếu cười tủm tỉm, đại công cáo thành, liền chờ vai chính sau khi tỉnh lại báo ân, hắn xoay người rời khỏi phòng khách, mới vừa mở cửa, liền nhìn thấy ngoài phòng khách có người chờ.

Bạch y nhẹ nhàng tiêu sái , đúng là Ninh Vinh.

Liễu Nhất Tiếu:??

Có tới hai Ninh Vinh?

-------------------hết chương 30-----------------------

edit: Phương Đông

beta: Sói+ Bột

bản việt hóa bởi Hắc Bạch Vô Thường team

Chị tác giả lại bẻ lái rồi:))



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro