Chương 29: Dư Hạnh
Chương 29: Dư Hạnh
Thời gian quay trở lại mấy ngày trước.
Tin tức Ma tộc xuất hiện ở Bình Hoài trấn giống như có ôn dịch lây nhiễm ra khắp nơi, tu sĩ nghe được tin tức đều bắt tay vào chuẩn bị cho trận chiến sắp tới.
Ở Sùng Sơn, nơi mở đại hội giao lưu mấy đại môn phái còn khiếp đảm hơn.
Văn Diệu chân nhân của Càn khôn môn tính tình nóng nảy, vừa nghe liền quát lớn: "Lúc thăm dò không phải chỉ nói là nói phong ấn yếu đi thôi sao, chỉ có ma khí tràn ra sao, không có đề cập tới chuyện đã có Ma tộc ra ngoài!"
"Biết đâu, nhỡ là gần đây mới thoát ra thì sao." Cảnh Thắng chân nhân của Thiên Hạc môn do dự nói.
"Chân nhân cảm thấy điều này có thể à? Ma tộc ở Bình Hoài trấn không phải chỉ có một hai người, là một đội quân che trời lấp biển! Từ Cực bắc đến Thanh Châu, khoảng cách xa như vậy mà không một ai phát hiện?"
Nguyên Vĩ chân nhân của U Huyễn tông hừ nhẹ: "Ta phụ trách phía Đông, ai phụ trách phía Bắc nhanh chóng ra chịu trách nhiệm này đi!"
Cảnh Thắng chân nhân nỗ lực dập lửa: "Các vị tạm thời đừng nóng nảy, bần đạo cho rằng, vấn đề lớn nhất trước mắt là, giờ Ma tộc đang ở đâu?"
"Chắc chúng không quay về cực Bắc đâu nhỉ?"
"Các vị nói như vậy, vậy lần giao lưu môn phái này vẫn phải tiếp tục sao?"
"Không thể dừng."
Vài vị cầm quyền của các tông môn xúm lại cùng nhau, thảo luận phương thức ứng đối, các phương án dự phòng trước đó hiển nhiên là không đủ, cần quy hoạch lại một lần nữa.
Người mang theo đệ tử tới tham dự tỷ thí càng lo lắng, khả năng hội giao lưu lần này sẽ tạm dừng.
"Giao lưu giữa các môn phái đã được truyền thừa nhiều năm, là nơi để các môn các phái luận bàn giao lưu, tài nghệ, tin tức Ma tộc xuất hiện các vị không phải hôm nay mới biết được, sao có thể vì bọn họ mà hủy đi tập tục nhiều năm của chúng ta được."
"Bọn tiểu bối không biết, chẳng lẽ các vị cũng không biết, lần giao lưu này ngươi - ta họp bàn, chẳng qua là vì để thương thảo chuyện Ma tộc, Ma tộc xuất hiện,nên giúp đỡ nhau canh phòng, nghiên cứu kế sách mới phải."
"Huống hồ Ma tộc cũng không có dị động gì, đến cả chỗ ẩn thân của Ma tộc chúng ta cũng không biết, ngoại trừ dặn dò khắp nơi tăng tuần tra, tăng thêm phòng bị, cũng chẳng làm được gì nữa."
"Ta nghĩ , giao lưu hội không thể dừng, việc phòng ngự Ma tộc cũng cần đẩy nhanh tốc độ hơn."
"Chân nhân nói không sai."
Sau mấy lần thảo luận, giao lưu hội vẫn là không thể dừng, nên tiếp tục thì tiếp tục, nhưng phần lớn mọi người đều lo lắng cho môn phái.
Vì giao lưu hội là cơ hội cho các đệ tử , đệ tử ưu tú trong môn phái hầu như đều dốc hết ra, vì để bảo hộ những mầm cây tốt này, sư trưởng cũng sẽ đi theo, dẫn đến việc thiếu người lưu lại để trông giữ sư môn.
Chẳng may bị Ma tộc đánh chiếm, liền khóc cũng không có chỗ mà khóc.
Trong điện sau một hồi thương thảo, nội bộ các môn phái lại mở hội nghị, quyết định chỉ để lại đệ tử tham dự tỷ thí, còn lại đều đưa trở về.
Ngọc Thanh Tông bên này liền để lại Ngọc Chung chân nhân cùng vài tên đệ tử lưu lại, một vị chân nhân khác mang theo đệ tử trở về tông môn.
"Sư đệ, những tiểu bối này giao cho ngươi, không cưỡng cầu thứ tự, an toàn trở về là được."
"Sư huynh xin yên tâm."
Nguy nan sắp xảy ra, mọi người đều chẳng có tâm trạng nghĩ đến tỷ thí, cho dù như vậy, thi đấu cá nhân cùng thi đấu đoàn đội, Ngọc Thanh Tông đều cầm được hạng nhất, Ninh Vinh cái tên đệ tử mới nhập môn không lâu này, ở trong các môn phái để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Bạch y nhanh nhẹn, mày kiếm mắt sáng, sử dụng kiếm pháp xuất thần nhập hóa, vượt cấp chiến thắng đối phương, thắng một cách xuất sắc.
Những môn phái khác tán thưởng Ninh Vinh không thôi, vài tên đệ tử còn lại của Ngọc Thanh Tông lại không khỏi không nhớ tới vị kia ở trên giáo trường ăn nói đĩnh đạc tiêu sái tự nhiên - Liễu Nhất Tiếu.
Nghĩ rằng, lần này thắng dễ dàng như vậy, nhiều ít cũng có công lao của hắn, nếu là hắn ở đây, không biết có thắng đẹp hơn không?.
Cho nên, cái mà các môn phái khác nhìn thấy là Ngọc Thanh Tông cầm hạng nhất nhưng vẫn lạnh nhạt, không khỏi tán thưởng.
"Không kiêu không nản."
"Tính tình ổn trọng có thể thành người tài."
"Quý tông không hổ là đệ nhất kiếm tông, đệ tử trong môn đều bất phàm, nếu như học trò của ta có thể có học được vài phần, ta cũng không cần phải lo rồi."
Bọn họ từ Ninh Vinh khen đến những đệ tử khác, lại khen đến môn phái, đệ tử Ngọc Thanh Tông ngay từ đầu còn nhẫn, sau đó thực sự nhịn không được nữa, bắt đầu cùng những người khác chia sẻ về Liễu Nhất Tiếu.
Nói hắn kiếm pháp lợi hại, nói hắn chỉ đạo đúng chỗ, nói chúng ta vốn dĩ chỉ có thể lấy hạng hai, ít nhiều nhờ có chỉ điểm lúc trước của hắn, lúc này mới lấy được hạng nhất, còn nói nếu là hắn tới, hạng nhất của chúng ta cũng phải nhường chỗ cho hắn.
Đệ tử nổi danh của Ngọc Thanh Tông gọi là Tô Dương, y cùng Dư Hạnh của Thiên Hạc môn giao tình không tồi, liền cùng người nọ nói chuyện về Liễu Nhất Tiếu.
Dư Hạnh không tin: "Thật lợi hại như vậy, kia hắn như thế nào mà lại không tới?"
Tô Dương: "Liễu sư đệ đang bận, nào có thời gian tham gia giao lưu môn phái chứ."
Dư Hạnh tin nửa phần: "Vậy hắn là cảnh giới gì, lợi hại như vậy, chắc là Trúc Cơ hậu kỳ rồi."
Nghĩ đến lần gặp mặt cuối cùng , khi đó Liễu Nhất Tiếu mới vừa thăng tu vi lên Trúc Cơ, Tô Dương do dự một hồi, nói: "Trúc Cơ tính cái gì, căn bản hắn không đặt vào mắt."
Dư Hạnh giật mình, đến cả Trúc Cơ đều không đặt ở vào mắt, chẳng lẽ là Kim Đan? Nhưng nghe nói Kim Đan kỳ trẻ tuổi nhất không phải hắn.
"Vậy rốt cuộc là cảnh giới gì?"
Tô Dương hàm hồ nói: "lúc ta tới là Trúc Cơ sơ kỳ, đoạn thời gian này qua đi nhất định là có tiến bộ."
Dư Hạnh thoáng ghét bỏ một chút, chẳng qua 5 năm đạt Trúc Cơ đã rất lợi hại, chính mình không có lập trường để ghét bỏ, vì thế tiếp tục hỏi: "Vậy tư chất thiên phú của y thế nào?"
Đệ nhất danh của Ngọc Thanh Tông Ninh Vinh là hỗn độn linh căn, thiên phú tuyệt hảo thuộc về loại trăm năm khó được 1 người , bọn họ nói y so với Ninh Vinh còn lợi hại hơn, vậy sẽ là linh căn gì?.
Nghĩ rồi lại nghĩ, Dư Hạnh lại càng chờ mong.
Tô Dương nhíu mày, thiên phú của Liễu sư đệ, hình như không nghe nói qua, vậy nên chắc loại linh căn cũng không quá tốt nhỉ?
Hắn cường ngạnh nói: "Linh căn tính cái gì, quan trọng là nỗ lực."
Dư Hạnh đã trải qua chuyện lần trước, nghe lời này của hắn liền cảm thấy không đúng, nếu là thiên phú tốt, kể cả so với hỗn độn linh căn kém một chút, cứ nói thẳng ra, hàm hồ thế này, chứng tỏ thiên phú cũng không tốt.
Dư Hạnh có chút ghét bỏ, đồng thời cũng cảm thấy bạn tốt của chính mình đầu óc có lỗ hổng.
Các ngươi bỏ qua Ninh Vinh thiên phú tuyệt hảo, sớm đã tới Trúc Cơ trung kỳ không phủng, cố tình đi thích một tên đệ tử thiên phú không tốt, cảnh giới thấp làm gì.
Cảnh tượng tương tự phát sinh ở giữa các môn phái, rất nhiều đệ tử đều từ bạn tốt ở Ngọc Thanh Tông nghe đến tên Liễu Nhất Tiếu người này, nhưng đều cảm thấy, Ngọc Thanh Tông quả nhiên không hổ là kiếm tông, vũ lực cường đại, đầu óc đơn giản.
Này rõ ràng là bị người nọ chơi rồi.
Ninh Vinh nghe bọn họ trắng trợn thảo luận, trên mặt duy trì nụ cười nhạt, trong lòng lại không khỏi thầm hận.
Lại là hắn.
Rõ ràng đã cách xa đến như vậy, vẫn là không thoát khỏi.
Ỷ vào chính mình biết một chút bàng môn tà đạo, đạt được niềm vui của sư môn, tự thân không nỗ lực tu luyện, sớm muộn cũng có ngày bị y đạp dưới lòng bàn chân.
Mặc kệ Tô Dương nói như thế nào, Dư Hạnh kiên trì cho rằng Liễu Nhất Tiếu không có nơi nào đáng để đặc biệt khen cả.
Với người thường so sánh là rất ưu tú, ở giữa những người ưu tú liền thuộc về bình thường, còn tin tưởng vững chắc như Tô Dương loại này giống bộ dáng bị hạ cổ, khẳng định là bị tẩy não rồi.
Tô Dương rất tức giận, Dư Hạnh càng không tin, y càng muốn chứng minh chính mình không nói dối.
"Ngươi nếu không tin, liền cùng ta trở về tông môn mà nhìn!"
Dư Hạnh tròng mắt chuyển động, động tâm. Hắn động tâm không phải bởi vì người trong miện Tô Dương, mà là vì có thể đến Ngọc Thanh Tông rong chơi một chuyến.
Là đệ nhất kiếm tông, Ngọc Thanh Tông luôn luôn là đối tượng mà đông đảo môn phái noi theo, đúng là Ngọc Thanh Tông môn quy nghiêm ngặt, không được tùy ý ra vào, các đệ tử lại chỉ biết im lặng luyện kiếm, không giỏi kết bạn, rất ít người ngoài có thể tiến vào tông môn tham quan.
"Vậy nói rồi đấy, ngươi dẫn ta đến tông môn của ngươi, không thể hối hận." Dư Hạnh cũng có chút tò mò, là dạng người gì có thể đem nhóm đệ tử thiên tài này của Ngọc Thanh Tông quay đến ngốc luôn rồi.
Hai người mỗi người hướng trưởng lão dẫn đội xin chỉ thị, tại ngày rời đi đó, Dư Hạnh liền ngồi trên thuyền ngọc hướng về Ngọc Thanh Tông.
Ngọc Chung trưởng lão ở Tu Chân giới rất có thanh danh, tiêu chí xuất hành là đỉnh ngọc thuyền này, có thể để vào trong tay áo, phóng ra liền có thể chịu tải hơn một ngàn người, giờ phút này chở mười mấy đệ tử còn lại lắc lư hướng về Ngọc Thanh Tông.
Thuyền bạch ngọc nhỏ ở không trung theo gió vượt sóng, Dư Hạnh dựa vào mép thuyền xem mà không nỡ chớp mắt.
Ngoài thuyền mây trắng mịt mờ, thoáng như phi thăng, trong thuyền tu sĩ đoan chính đả tọa, không một ai lười biếng, Dư Hạnh có điểm hâm mộ lại có điểm chua xót.
Hắn ở Thiên Hạc môn cũng không xuất chúng, không được sư môn coi trọng, tài nguyên cũng không nhiều lắm.
Tới Sùng Sơn giao lưu hội là chính mình một mình bôn ba cưỡi tiên hạc một bên nghỉ ngơi một bên gấp rút lên đường, sau khi tin tức Ma tộc truyền đến, môn chủ từ bỏ lần xếp hạng này, dù sao cũng không thắng được, liền đem đệ tử vừa lòng mang đi, chỉ còn dư lại có bọn họ mấy đệ tử có lệ này.
Nhưng cho dù là đệ tử quan môn của môn chủ, cũng nào có tu luyện khắc khổ như các đạo hữu của Ngọc Thanh Tông, từng giờ từng phút đều không bỏ qua.
Dư Hạnh dựa gần bạn tốt ngồi xuống, cũng bắt đầu đả tọa tu luyện, thiên phú quyết định trước điểm bắt đầu, nỗ lực mới có thể quyết định tương lai đi được bao xa.
Trước khi nhắm mắt lại, hắn cuối cùng nhìn thoáng qua Ngọc Chung chân nhân ở đầu thuyền, vị chân nhân này thật lạnh lùng a, từ khi xuất phát đến bây giờ, Dư Hạnh còn không có nghe hắn mở miệng nói qua một câu, sắc mặt cũng vẫn luôn lạnh như băng, chưa từng hạ xuống ấm áp.
Nhưng Dư Hạnh chú ý tới, ở sau khi các đệ tử bắt đầu tu luyện, Ngọc Chung chân nhân lập tức liền tại bốn phía vẽ Tụ Linh Trận, để các đệ tử chuyên tâm tu luyện, một mình bảo hộ.
Chân nhân so với môn chủ nhà mình tốt hơn rất nhiều.
Thuyền nhỏ Bạch ngọc chở mấy người đi trước, Dư Hạnh đang an tâm tu luyện, đột nhiên, thuyền nhỏ kịch liệt lắc lư.
"Cảnh giới!"
Thanh âm của Ngọc Chung chân nhân lãnh đạm truyền đến, Dư Hạnh còn sững sờ ở kia, Tô Dương bọn họ đã từng người đứng vào vị trí, phòng bị chung quanh.
Tô Dương kéo Dư Hạnh đến phía sau chính mình: "Chú ý bảo vệ tốt chính mình."
Dư Hạnh gật gật đầu, lúc này mới chú ý tới phía trước thuyền nhỏ một mảnh khói đen, khói đen kịch liệt quay cuồng, giống như có đồ vật đáng sợ muốn đi ra. Một sợi xích từ trong mây đen trực tiếp xuyên qua, đem thuyền nhỏ đào ra một cái động, chặt chẽ đính tại chỗ.
Ngọc Chung chân nhân cầm kiếm, hướng về phía khói đen, y chém ra một kiếm, một đạo kiếm khí hình tròn bay đi, cùng mây đen va chạm, phát ra âm thanh khi sắt thép va chạm vào nhau
"Là ma khí."
"Các ngươi đi trước." Ngọc Chung chân nhân nhíu mày.
Hắn thả ra một cái Linh Khí phi hành khác ngừng ở bên cạnh thuyền nhỏ, thúc giục các đệ tử rời đi.
Tô Dương cắn răng, lôi kéo Dư Hạnh nhảy lên: "Xin lỗi, đợi lần sau lại mang ngươi tham quan."
Nói rồi hắn trở lại thuyền bạch ngọc cùng các sư huynh đệ kết trận: "Tông môn không có loại nhút nhát đào tẩu, chúng ta tất phải cùng sư thúc cùng tồn cùngvong!"
"Vâng."
Mấy người thần sắc kiên nghị, Ngọc Chung chân nhân không hề khuyên, Linh Khí mang theo Dư Hạnh hướng nơi xa xa bay vút đi đi.
Đám khói đen quay cuồng, một khối nham thạch từ trong khói đen chui ra, càng biến càng lớn, đến khi nhìn thấy toàn thân, mọi người có chút kinh ngạc, này đâu phải nham thạch, rõ ràng là người đá được tạo thành từ nham thạch.
Từng đạo từng đạo kiếm khí hướng thẳng vào người đá, nhưng lại chỉ có thể ở trên đó lưu lại trên đó vài vết xước, Ngọc Chung chân nhân phi thân tiến lên, cùng người đá chiến đấu, các đệ tử sợ cản trở y, chỉ có thể thỉnh thoảng phóng chút kiếm khí.
Người đá này phòng ngự rất cao, kiếm chiêu của Ngọc Chung chân nhân cũng chỉ có thể lưu lại vết khắc, không thể lại thâm nhập được, ngược lại đối phương công kích không hề cố kỵ, từng quyền từng quyền, tuy rằng có thể tránh thoát, nhưng đây không phải biện pháp lâu dài.
"Quái vật gì thế này, vì cái gì cả tu vi Hóa Thần kỳ cũng không gây thương tổn được!"
"Tài vân kiếm của sư thúc ở trên bảng danh khí cũng có thứ hạng, liền y cũng thành ra như vậy, những người khác chẳng phải là......"
Ngọc Chung chân nhân quát lớn: "Lục huyền trận pháp!"
"Rõ!"
Ngọc Chung chân nhân lui về phía sau, các đệ tử kết thành trận pháp tạm thời thay y ngăn cản.
Chỉ có tự mình đón công kích, mới có thể cảm nhận được làm người đá bị thương khó khăn tới mức nào.
Người đá sức lực rất lớn, bị đánh trúng trực tiếp sẽ mất nửa cái mạng, cho dù chỉ bị quyền phong quét đến, cũng phải chịu nội thương. Tương phản với bề ngoài nặng nề, vụng về , tốc độ của người đá rất nhanh, không nhầm lẫn giữa né tránh và công kích, vẫn luôn ở thế thượng phong.
Ngọc Chung đứng trên thanh kiếm, dùng nội kình phun ra một ngụm tâm huyết, máu tươi rơi xuống trên thân kiếm, Tài Vân kiếm hấp thu xong một giọt cũng không thừa, hồng quang chợt lóe rồi biến mất, trên thân kiếm bốc cháy lên một đám lửa, ngọn lửa lan tràn, bao phủ thân kiếm,linh khí từ trên thân kiếm phát ra.
"Lui về sau!"
Tài Vân kiếm mang theo khí thế hủy thiên diệt địa hướng về phía người đá giữa không trung đánh một kích, ở bả vai người đá gặp trở ngại một chút, linh lực tăng lớn, kiếm ép xuống dưới, tiếp tục thâm nhập, cơ hồ đem người đá chém thành hai nửa.
"Guuuuuuuuuừ!" Người đá rống giận, nện thật mạnh lên người Ngọc Chung chân nhân, chân nhân cứng rắn chống đỡ được lần này, kiếm thế quay cuồng, từ một hướng khác lần nữa chém tới.
Người đá theo tiếng ngã xuống, Ngọc Chung chân nhân mới vừa thở phào nhẹ nhõm, liền thấy người đá ngã xuống hóa thành một đoàn hắc khí, cùng khói đen hợp lại với nhau, ầm ầm nổ tung.
Ngọc Chung chân nhân chỉ kịp phóng một cái phòng ngự không có tác dụng gì, liền bị ma khí hung hăng đánh trúng, bay ngược ra ngoài.
"Sư thúc!"
Tô Dương tiếp được Ngọc Chung chân nhân, cho y ăn mấy viên đan dược, các sư huynh đệ vây quanh bọn họ nhất thời không biết nên làm sao bây giờ.
Ngọc Chung chân nhân mặt đỏ bừng, y há miệng thở dốc, không thể nói ra một câu hoàn chỉnh.
"Sư thúc đừng nóng vội, chúng ta đã liên hệ tông chủ, người rất nhanh sẽ đến thôi." Tô Dương vội vàng nói.
Ngọc Chung chân nhân nhắm mắt, yên tâm.
Ninh Vinh không có chen vào, hắn ở cách đó không xa nhìn Ngọc Chung chân nhân, nhìn y đến cả sức nói chuyện sức cũng không có, giống như con kiến có thể dễ dàng nghiền chết, ánh mắt lập loè.
"Tô Dương, bên này!"
Người ở trên cao, ai đang kêu hắn? Tô Dương nghe tiếng nhìn qua, thấy Dư Hạnh, không khỏi giật mình.
"Dư Hạnh, sao ngươi lại trở lại?"
Dư Hạnh đã trở lại, sau khi phản ứng lại, hắn liền nhảy xuống Linh Khí của Ngọc Chung chân nhân, cưỡi tiên hạc của chính mình quay trở lại, tuy rằng hạc của hắn không tốt bằng linh khí phi hành, nhưng mỗi người ở Thiên Hạc môn đều có một con tiên hạc làm tọa kỵ.
"Ta là loại người lâm trận bỏ chạy hay sao, chỉ là lúc ấy chưa phục hồi lại tinh thần," Dư Hạnh có chút tức giận, Tô Dương không coi hắn là bằng hữu à "Các ngươi bị thương sao, chân nhân thế nào rồi?"
"Chúng ta không có việc gì, sư thúc bị thương rất nghiêm trọng, phải đợi tông chủ đến đây."
Dư Hạnh liếc mắt một cái liền thấy được Ngọc Chung chân nhân hơi thở yếu ớt đang nằm ở nơi đó, có chút sốt ruột: "Chỉ dựa vào chờ đợi làm sao được, cần phải nhanh chóng đưa đi mới đúng."
"Ta sợ lộn xộn sẽ làm nặng thêm vết thương của sư thúc."
"Như vậy à."
Dư Hạnh quan sát thuyền bạch ngọc, phát hiện xiềng xích trên đó vẫn còn, hắn vỗ nhẹ đỉnh đầu tiên hạc, ôn nhu nói: "Ông bạn già, giúp đỡ chút nhé, chúng ta mang chân nhân trở về nhà."
Tiên hạc quay đầu lại, mỏ dài cọ cọ Dư Hạnh, xem như đáp ứng.
"Cảm ơn ngươi." Dư Hạnh cao hứng ôm cổ nó hôn một cái, đưa bọn Tô Dương rời khỏi thuyền nhỏ.
Trong không trung các đệ tử dùng ánh mắt đầy mong đợi nhìn tiên hạc đang bay múa về phía hoàng hôn, tiên hạc vỗ vỗ cánh rơi xuống mấy chiếc lông chim, nó ở không trung xoay một vòng, mượn lực lao xuống ngậm chắc sợi xích, kéo thuyền nhỏ hướng về phía trước bay đi.
----------------------------hết chương 29-----------------------------
edit: Phương Đông
beta: Sói + Bột
bản việt hóa bởi Hắc Bạch Vô Thường team
:))) tuần sau ad rảnh nên sẽ cập nhật chương nhiều hơn, team chỉ còn hai chương nữa là hoàn rồi, mà beta khá lâu, mọi người thông cảm nhé hihi.
*Bật mí:Chương sau là một sự bẻ lái 180 độ từ phía Ninh Vinh
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro