Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28: Say rượu


CHƯƠNG 28: SAY RƯỢU

Ngày tháng bỗng trở nên an nhàn, buổi sáng, Liễu Nhất Tiếu đến chợ tìm đồ, mua một số linh dược cần thiết, tiện nghe chút tin tức mới của Tu Chân giới, buổi chiều trở về phòng luyện đan, chuẩn bị một chút đan dược thường dùng, buổi tối thì đả tọa tu luyện, củng cố tu vi, một ngày cứ trôi qua như vậy.

Khi nào rảnh rỗi thì quay sang quan sát Từ Tư Viễn, nhưng y suốt ngày không ra khỏi cửa, ngoại trừ sinh hoạt hàng ngày thì tu luyện là chính, đến cả Huyết Ma kiếm mới lấy được cứ như không bao giờ lấy ra xem vậy.

Tính tình quá nhẫn nại rồi.

Mãi cũng đến ngày mà Liễu Nhất Tiếu trong sách bị đoạt linh căn, Từ Tư Viễn vẫn tu luyện như cũ, Liễu Nhất Tiếu nhịn không được nữa rồi.

"A Viễn, ngươi ngày ngày tu luyện, không cảm thấy chán sao?"

Từ Tư Viễn mở mắt ra nhìn Liễu Nhất Tiếu.

Liễu Nhất Tiếu tiếp tục hỏi: "Ngươi không có việc gì muốn làm sao?"

Từ Tư Viễn im lặng một lúc , nhìn Liễu Nhất Tiếu từ trên xuống dưới một lượt, trả lời: "Không."

Liễu Nhất Tiếu còn muốn hỏi lại, không trung đột nhiên truyền đến một tiếng vang kỳ quái, như tiếng chuông đồng, âm thanh chấn động khắp nơi. Hai người nhìn về hướng kia, vội vàng lao đi.

Âm thanh truyền ra từ phòng rèn

Bàng Tuyền hai tay cầm kiếm, nói với Liễu Nhất Tiêu: "May mắn không làm nhục mệnh."

Liễu Nhất Tiếu vô cùng vui vẻ.

Bề ngoài Tân Nguyệt Nha Kiếm không khác lúc đầu là bao, nhưng khi cầm vào tay mới cảm nhận được rõ sự khác biệt ấy. Thanh kiếm nặng hơn lúc đầu một chút, vung vừa tay hơn, linh khí vận chuyển nhẹ nhàng, dấu vết cũ trên thân kiếm đều biến mất, thuận tiện dùng cho mấy chiêu thức phức tạp. Ưu điểm của Nguyệt Nha Kiếm nguyên bản vẫn còn, có thể thay đổi chiêu thức một cách thông thuận tự nhiên.

"Tốt!" Liễu Nhất Tiếu nhịn không được mà tán thưởng, tay hắn cầm Nguyệt Nha Kiếm luyện một bộ kiếm pháp cơ sở của Ngọc Thanh Tông Tà Phong Tế Vũ.

Ánh trăng sơ liễu, tuyết mạt phù trản, nhân gian thanh hoan.

Trăng kia, người kia tựa như hòa vào làm một, Từ Tư Viễn xem đến mê mẩn.

Thử qua kiếm pháp, Liễu Nhất Tiếu hướng Bàng Tuyền nói lời cảm tạ: "Tiền bối không hổ là đại sư rèn, kiếm này sau khi đúc lại còn tốt hơn so với trong tưởng tượng của ta rất nhiều."

"Đan sư không cần khách khí như thế, nếu không phải ngươi,e là nhà chúng ta sẽ không có những ngày hạnh phúc như này," Bàng Tuyền cười cười, "Đến cả Liệt nhi cũng bị sự đối lập của các ngươi cảm thấy hổ thẹn, đã bắt đầu khắc khổ tu luyện rồi."

Liễu Nhất Tiếu kinh ngạc, Bàng Liệt không nói với cha cha mẹ hắn bí mật kia.

Nhất Tiếu không thích nợ ân người khác, suy nghĩ một chút, từ trong túi trữ vật lấy ra mấy bình đan dược, so với đan dược chuẩn bị trước còn nhiều hơn mấy bình.

Bình sứ còn chưa mở hương đan đã tràn ra, chỉ ngửi mùi hương, liền biết là vật bất phàm.

"Chút đan dược này mong ngươi nhận lấy."

Bàng Tuyền cự tuyệt: "Không được, cho dù là báo ân, đúc kiếm với ta mà nói cũng là chuyện nhỏ không tốn sức gì, không đáng với đan dược quý như vậy."

"Tiền bối sai rồi, đúc kiếm với ngươi mà nói dễ như trở bàn tay, luyện đan với ta chẳng lẽ là không đơn giản sao ? Tiêu tốn chút thời gian mà thôi," Liễu Nhất Tiếu đem bình sứ đưa qua, "Huống hồ, những đan dược này cũng không hiếm,chỉ hai bình đan dược đột phá cảnh giới, với Bàng Liệt mà nói thì vừa khéo."

Bàng Tuyền do dự một chút, rồi thu vào: "Ta đây liền thay Liệt nhi cảm tạ."

Liễu Nhất Tiếu cáo từ, khi bước ra cửa viện hắn ngập ngừng một chút, xoay người lại, cao giọng nói với Bàng Liệt: "Tiền bối, có bình Hồi Linh Đan là ta dùng thủ pháp đặc thù luyện chế, ở trong bình sứ màu đen, Kim Đan của tiền bối bị hao tổn, không thể hấp thu linh khí, ngày nào đó cần dùng gấp có lẽ có thể thử xem, nhưng nhớ lấy, không cần đến thì nhất định không được mở ra."

Loại Hồi Linh Đan này có tác dụng bóc lột cực hạn của thân thể , sau khi sử dụng, người thì dầu hết đèn tắt, không còn bao nhiêu thời gian sống nữa.

Bàng Tuyền cảm động, muốn lại cảm ơn, nhưng trước mắt đã không còn bóng dáng của hai người.

Kiếm tới tay, Liễu Nhất Tiếu không cần thiết lưu lại Bàng gia nữa, hắn mang theo Từ Tư Viễn tìm loại rượu tốt nhất trong trấn, lên nóc nhà của khách điếm, chuẩn bị uống một trận ra trò.

Trấn nhỏ không có rượu quá ngon, Liễu Nhất Tiếu nhấp một ngụm liền nhíu mày: "Còn không ngon bằng rượu của Ly Hải."

Hứng thú mất hơn phân nửa, Liễu Nhất Tiếu nhìn rượu còn dư, không đúng vị. Giờ nên kiên trì uống hết, hay là đi tìm rượu khác?

"Thử cái này xem." Từ Tư Viễn nhìn bộ dạng mặt ủ mày ê của hắn, từ trong túi trữ vật lấy ra mấy cái hũ rượu nhỏ, đặt lên trên bàn.

Liễu Nhất Tiếu mắt sáng rực lên: "A Viễn, ngươi quá tuyệt vời rồi!"

Rượu vào trong miệng, Liễu Nhất Tiếu nheo mắt lại, thuần khiết, thơm, dư vị vô tận.

"Ngon!"

Hắn lại mở một vò, nhét vào trong tay Từ Tư Viễn, cùng y đối ẩm.

Từ Tư Viễn nắm hũ rượu, y không uống nhiều, phần nhiều là nhìn nụ cười khi uống rượu của Liễu Nhất Tiếu, vào lúc hắn uống hết, y liền đưa rượu trong tay qua.

Rượu ngon, mỹ nhân, minh nguyệt, Liễu Nhất Tiếu nằm ở trên nóc nhà, đầu choáng váng, sợ là đã say rồi.

"A Viễn, ngươi biết hôm nay là ngày gì không?" giọng của hắn trầm trầm, giống như đang nằm mơ vậy.

"Ngày gì?"

"Là ngày ta thay đổi vận mệnh, là ngày ta chạy thoát từ tay ngươi." Liễu Nhất Tiếu càng nói càng tức giận, còn mang chút ủy khuất, hắn quay đầu, nắm cổ áo Từ Tư Viễn, "Ngươi đối xử với ta kém như vậy, từ nay về sau ta sẽ không còn chịu sự khống chế của ngươi nữa, sống những ngày tiêu dao tự tại."

Liễu Nhất Tiếu buồn từ trong tim, Từ Tư Viễn trước mắt và Từ Tư Viễn trong sách phảng phất trùng lên nhau, là người này, làm hắn khi vừa đến ăn không ngon ngủ không yên, đêm đêm bị ác mộng đuổi giết.

Từ Tư Viễn nâng nâng tay, cuối cùng cũng ôm lấy hắn, chậm rãi kéo sát.

"Ta sẽ không buông ngươi ra, ngươi vĩnh viễn cũng không thể chạy thoát."

"Cái gì!" Liễu Nhất Tiếu đẩy hắn ra, "Ngươi còn không từ bỏ ý tưởng đó!"

Đôi mắt của hắn quá sáng, sáng đến mức Từ Tư Viễn không có cách nào đối mặt, y giơ tay, che lại đôi mắt của Liễu Nhất Tiếu.

Không tiếp tục trừng mắt nhìn hắn nữa , Liễu Nhất Tiếu, nhìn thuận mắt hơn nhiều, Từ Tư Viễn bị mê hoặc, hơi hơi cúi đầu, hôn ở mặt sau tay.

"Như vậy không đủ."

Lông mi trong lòng bàn tay rung động, quét qua lòng bàn tay ngứa ngứa, Từ Tư Viễn trong lòng rung động, môi dời đi, dừng ở chóp mũi, gương mặt, dừng ở trên môi.

Liễu Nhất Tiếu uống rượu xong, trên môi phảng phất mùi rượu, Từ Tư Viễn nhẹ nhàng...., liền say, đầu lưỡi chống đỡ mở ra khe hở, môi tương giao, xúc cảm so với trong tưởng tượng còn mỹ diệu hơn.

(à ờ, thực ra cái từ ở chỗ ... không rõ nghĩa, thôi để ba chấm cho độc giả tự tưởng tượng)

"Ngươi!"

Liễu Nhất Tiếu hoàn toàn tỉnh rượu , hắn hung hăng đẩy Từ Tư Viễn ra, ngồi dậy, trừng mắt nhìn y.

"Ngươi làm cái quái gì vậy!"

"Hôn ngươi." Từ Tư Viễn lạnh nhạt nói.

Người vừa mới hôn y, môi biến thành màu hồng. Liễu Nhất Tiếu vừa thấy liền nghĩ ngay đến cái hôn vừa rồi, đầu càng loạn hơn..

"Ta là hỏi ngươi vì cái gì hôn ta!" Chúng ta không phải hảo huynh đệ sao!

"Ta thích ngươi."

Cái gì?!

Sấm sét ở Liễu Nhất Tiếu cứ đùng đoàng, hiện tại đầu óc của hắn toàn dấu chấm hỏi.

Từ Tư Viễn thích hắn? Đùa chắc, dù cho y không giết hắn, hai người cũng không nên phát triển thành loại quan hệ này chứ!

"Ngươi không nghe lầm đâu, ta thích ngươi." Từ Tư Viễn lặp lại.

Y tới gần một chút, Liễu Nhất Tiếu tự động lui về phía sau.

"Không được, tuyệt đối không được!"

"Ta sẽ không để ngươi chạy thoát."

"Ta có làm sai việc gì đâu mà phải trốn!"

Trong nháy mắt, Liễu Nhất Tiếu cưỡi Nguyệt Nha Kiếm, xoay người liền chuồn thẳng.

Hắn thực loạn, cần một nơi yên tĩnh suy nghĩ một chút.

Từ Tư Viễn đang muốn đuổi theo, Huyết Ma kiếm yên lặng nhiều ngày ở trong không gian chấn động, nhắc nhở chủ nhân sự tồn tại của nó. Từ Tư Viễn tạm thời từ bỏ đuổi theo, đi vào một nơi yên lặng, lấy Huyết Ma kiếm ra.

Mũi Huyết Ma kiếm hướng xuống, lơ lủng ở trong không trung, huyết tinh dày đặc tràn ngập bốn phía, tử khí nháy mắt bao phủ, tự động cách ly không gian.

Huyết Ma kiếm kiếm như tên, hung danh bên ngoài, uống huyết mà thành, kiếm đã thành ma, không còn là một vật chết, nó có linh hồn của chính mình.

Lần trước không nhìn kỹ, đây là lần đầu tiên Từ Tư Viễn tiếp xúc gần với Huyết Ma, thân kiếm trong đen hiện ra ánh hồng, y sợ chính mình khống chế không được thanh kiếm này, mấy ngày nay vẫn không dám động đến nó, dự định chờ tu vi lại tăng tiến thêm một chút nữa.

Không nghĩ tới Huyết Ma không khắc chế nổi, xuất hiện trước dự kiến.

Trên chuôi kiếm đầu long du tẩu gào rống, Từ Tư Viễn duỗi tay nắm lấy, du long than khóc một tiếng rồi an tĩnh trở lại.

Như chốt mở bị khởi động, Huyết Ma kiếm thân kiếm rung động, từng tầng từng tầng hồng quang không ngừng tứ tán, chấn động càng ngày càng cường liệt, đôi tay của Từ Tư Viễn nắm lấy chuôi kiếm dùng sức áp xuống, vù vù một tiếng, rung động mãnh liệt, đồng thời, một đoạn ký ức theo bàn tay tiến vào thân thể Từ Tư Viễn.

Ở trong cái trí nhớ này, Liễu Nhất Tiếu không hề ôn hòa, hắn cùng Ninh Vinh đều có hỗn độn linh căn, hắn ỷ mạnh hiếp yếu Từ Tư Viễn, mỗi khi Từ Tư Viễn chịu khổ liền muốn dẫm lên mấy bước. Cuối cùng có một ngày, Ninh Vinh chết, Từ Tư Viễn đoạt linh căn của Liễu Nhất Tiếu, nhìn hắn ở trong trần thế thê thảm mà chết.

"A!!!!!!!" Từ Tư Viễn che lại đầu, thống khổ quỳ rạp xuống đất.

---------------------hết chương 28--------------

edit: Phương Dông

beta: Sói + Bột

bản việt hóa bởi Hắc Bạch Vô Thường team

----nghe có mùi ngược rồi các bác ơi--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro