Chương 27: Huyết ma kiếm
Chương 27: Huyết ma kiếm
"Ứng Bạch, ngươi khi sư diệt tổ, tàn sát đồng môn, hôm nay ta phải thay trời hành đạo!"
"Làm sao cơ! Bọn họ giết cả mười ba mạng người nhà ta, không xứng làm người, không xứng sống trên đời này!"
"Chấp mê bất ngộ, vậy ngươi cũng nên suy nghĩ đi, chờ chừng nào ngươi ăn năn hối cải thì chừng đó ngươi mới được ra ngoài."
"Ngươi dám!"
Liễu Nhất Tiếu ở trong trạng thái nửa hôn mê, ý thức của hắn trướng đau thành từng cơn, giống như có cái gì đó ở bên trong không chứa nổi nữa muốn chui ra ngoài.
Mơ mơ hồ hồ trước mắt xuất hiện một chút ánh sáng, hắn đi theo cái ánh sáng ấy, đột nhiên ánh sáng chóe lên, làm cho đôi mắt của hắn đau nhức, hắn mở mắt.
Trước mắt một mảnh đen như mực, có thứ gì đó ấm áp , Liễu Nhất Tiếu cử động tay,vẫn chưa thể cựa quậy, tri giác toàn thân chậm rãi khôi phục dần, hắn nhận ra hắn đang được ôm chặt.
"Thế nào rồi?"
Là giọng nói của Từ Tư Viễn, so với bình thường càng lãnh đạm hơn.
"Đỡ hơn nhiều rồi, ngươi buông ta ra."
"Đợi chút nữa." Từ Tư Viễn ấn lại cái đầu đang nâng lên của Liễu Nhất Tiếu, ép lại về ngực y, gắt gao ôm.
"Cũng được." Liễu Nhất Tiếu thôi giãy giụa, hỏi, "Tên người không ra người quái không ra quái kia đâu?"
"Chạy rồi, cổ mộ cũng đã biến mất."
Nói đến cổ mộ, Liễu Nhất Tiếu liền cảm thấy đau đầu, dựa vào lời nói cuối cùng của bạch y quái nhân kia, cổ mộ sẽ không chạy vào trong đầu của hắn chứ, thảo nào đầu của hắn giống như muốn nổ tung vậy.
Cũng không biết Toái Ngọc Thư còn ở bên trong đây không.
"Được rồi."
Từ Tư Viễn buông tay ra, Liễu Nhất Tiếu được tự do, mới phát hiện bọn họ đã di chuyển đến chỗ khác, đã không còn ở cổ mộ nữa rồi.
Đây là một sơn động, cửa động rất sâu, phía trước uốn lượn khá phức tạp, ngay cả ánh sáng ban ngày chiếu vào cũng rất ít.
Chỗ bọn họ ngồi được sửa sang lại sạch sẽ, cái đệm trải ra cũng rất mềm, ẩn ẩn còn có tiếng nước tí tách truyền đến.
Cảm giác thật thoải mái.
Liễu Nhất Tiếu đi vòng quanh huyệt động hai vòng, thư giãn gân cốt.
"Đây là chỗ nào?"
Phụ cận Bình hoài trấn có nơi như này sao?
"Ký Châu."
Ký Châu? Đã đi xa vậy rồi.
Từ Tư Viễn chậm rãi nói: "Ta muốn lên phía Bắc một chuyến, nơi này an toàn, ngươi ở đây chờ ta, mấy ngày sẽ trở về."
Đi phía Bắc, vất vả tới phương bắc một chuyến, chẳng lẽ là đến nơi cực bắc, ý là trở về nhà?
Liễu Nhất Tiếu hỏi: "Có chỗ nào ta không thể đi sao?"
Từ Tư Viễn quay mặt đi: "Ta không thể bảo đảm an toàn của ngươi."
Địa bàn của ngươi còn có cái gì nguy hiểm chứ, lý do lý chấu.
Liễu Nhất Tiếu tròng mắt khẽ đảo, hắn lấy tay đỡ trán: "A, đầu ta đau quá."
"Làm sao vậy?" Từ Tư Viễn vội vàng tới đỡ hắn ngồi xuống.
"Có thể là di chứng đi, thức hải* đau thành đợt, ngươi xoa xoa giúp ta."
*biển ý thức, tóm lại là đau đầu-.-
Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm nhẹ lên huyệt Thái Dương, nhẹ nhàng xoa ấn, vốn dĩ đầu cũng chả đau, Liễu Nhất Tiếu cũng không khỏi phát ra một tiếng thoải mái.
"Ta yếu ớt như vậy, ngươi nỡ để ta một mình ở đây sao."
Từ Tư Viễn nhíu mày.
"Thôi được rồi, người đi đi, chuyện của ngươi quan trọng, để cho ta một mình ở đây đau cũng tốt."
Liễu Nhất Tiếu quay đầu, không để ý tới y.
Từ Tư Viễn thở dài: "Ngươi có thể cùng đi, nhưng phải nghe lời ta nói, không được tùy ý hành động."
"Được." Liễu Nhất Tiếu nháy mắt liền như sống lại.
Sau khi nghỉ ngơi, bọn họ liền lên đường.
Nơi này là Ký Châu ở phía Bắc, khoảng cách với cực bắc chỉ có nửa ngày đường, bọn họ dừng ở ngoài kết giới, Liễu Nhất Tiếu còn có chút cảm giác kỳ lạ.
Này là muốn đi tới đại bản doanh của Ma tộc à.
Toàn bộ cực Bắc bị một cái đại phong ấn bao phủ, trên phong ấn trong suốt lưu chuyển chú văn màu vàng, chỉ là dựa vào gần một chút liền có uy áp mãnh liệt.
Xung quanh phong ấn là đất hoang, nhìn qua chút linh khí cũng không thấy, trong không khí bao phủ một loại yên tĩnh chết chóc.
Một bên là trời xanh, một bên hắc khí lượn lờ.
Liễu Nhất Tiếu theo Từ Tư Viễn đi vòng quanh phong ấn, ở một nơi chú văn tương đối thưa thớt, bọn họ dừng lại.
Ma khí nhè nhẹ từng đợt từng đợt từ chỗ yếu nhất tràn ra, kỳ dị chính là, ở nơi giao nhau này, lại có vài cây cỏ dại mọc lên.
Dẫn người tới cực Bắc rồi, Từ Tư Viễn liên tiếp quay đầu lại nhìn Liễu Nhất Tiếu, Liễu Nhất Tiếu quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức Từ Tư Viễn nhịn không được mà mở miệng hỏi hắn: "Ngươi không có gì muốn hỏi sao?"
Liễu Nhất Tiếu sớm đã đoán được y sẽ đến đây, biết thân phận Ma tộc của y, cười cười nói: "Ta tin tưởng ngươi."
Từ Tư Viễn cảm động, gật đầu một cái dứt khoát.
Y xua xua linh khí trên phong ấn, lộ ra một cái động, hai người đi vào cửa động, linh khí nháy mắt liền quay lại lấp kín cửa động.
Áp lực, quá nặng nề.
Đây là cảm giác đầu tiên của Liễu Nhất Tiếu. Hắc ám không có giới hạn bốc lên hướng vào người, trong ma khí có loại áp lực, làm người thở không nổi.
Trong nháy mắt, cảm giác này liền biến mất, Từ Tư Viễn bày kết giới phòng ngự bao hai người lại, không cho ma khí xâm nhập.
Từ Tư Viễn mang theo Liễu Nhất Tiếu, yên lặng đi trên đường, tránh khả năng bị phát hiện, dọc theo đường bao phủ một tầng hắc khí, gió lạnh gầm thét thổi qua, giống như đang kêu gào thảm thiết.
Đi ngang qua một khu mỏ, Liễu Nhất Tiếu kêu dừng, đào lấy mấy khối khoáng thạch rồi mới tiếp tục đi tiếp.
Chóp mũi ngửi được một chút mùi máu tanh, Liễu Nhất Tiếu cẩn thận ngửi ngửi, không phải ảo giác, càng đi, mùi máu tanh càng dày đặc.
Phía trước con đường, xuất hiện một tia hồng quang, lúc ban đầu chỉ thoáng qua, theo tới gần, màu đỏ càng ngày càng nhiều, dần dần che kín tầm mắt.
Là một cái huyết trì (ao máu) vô cùng lớn.
Huyết trì sôi sùng sục, phía dưới cất giấu không biết bao nhiêu xương, lúc huyết sôi, để lộ ra hàng trăm mảnh xương trắng, mùi tanh hôi nồng nặc.
Liễu Nhất Tiếu sắc mặt trắng bệch, kể cả sớm có chuẩn bị, nhìn thấy huyết trì hẵn vẫn là khó có thể chịu đựng.
Từ Tư Viễn bày trận ngay tại trận, y lấy máu làm vật dẫn, vẽ xuống từng ký hiệu phức tạp, trận thành hoàn thành, huyết quang đại lượng.
Huyết trì sóng lớn cuồn cuộn, hoa máu bắn lên lao thẳng lên bờ, tiếng long ngâm từ dưới đáy truyền ra, mặt đất bắt đầu chấn động.
Long ngâm càng lúc càng gần, một thanh kiếm lớn từ đáy huyết trì trồi lên.
Thân kiếm toàn thân đen nhánh, trên chuôi kiếm uốn lượn vài con trường long, trường long phảng phất như còn sống, ở trên chuôi kiếm du tẩu, gào rống.
Liễu Nhất Tiếu đồng tử hơi chấn động, là Huyết Ma kiếm!
Thế trận lớn như vậy, Ma tộc có ngốc chắc cũng phát hiện rồi, từ nơi xa truyền đến xao động, Từ Tư Viễn thu kiếm, không kịp nhìn kỹ, kéo Liễu Nhất Tiếu theo đường cũ chạy.
Liễu Nhất Tiếu có điểm ngốc, ngươi không phải chủ nhân của Ma tộc tương lai sao, chạy làm cái gì! Đây không phải địa bàn của ngươi sao, sao lại giống làm trộm thế này!
Tuy vậy hắn theo phản xạ chạy trốn, linh lực như không cần kích động mà tự phát ra, Nguyệt Nha Kiếm chưa từng phi nhanh như vậy.
Liễu Nhất Tiếu vừa quay đầu lại là có thể nhìn thấy Ma tộc ở phía sau đang gào khóc chạy vội xông lên.
Tới biên giới phong ấn, Liễu Nhất Tiếu khắp người là mồ hôi, không ngừng thúc giục Từ Tư Viễn nhanh lên.
Lúc đến thì cảm thấy một góc phong ấn tan rất nhanh, vừa chạm liền tan, hệ số an toàn quá thấp, lúc này lại cảm thấy thứ này như thế nào tan chậm như vậy.
Một tên Ma tộc đến gần, hắn mặc quần áo tả tơi, trên người quấn xích sắt, nhìn thấy Liễu Nhất Tiếu, hai mắt tỏa ánh sáng, cởi xuống xích sắt hướng về phía hắn mà ném, Liễu Nhất Tiếu nâng kiếm cắt đứt xích sắt.
Liễu Nhất Tiếu sửng sốt một chút, Ma tộc giống như, không giống trong tưởng tượng khó đối phó như vậy.
Tên Ma tộc này cũng sửng sốt một chút, bị Ma tộc khác ở phía sau đuổi theo, lấy lại tinh thần, gia nhập đội ngũ, cùng nhau xông tới.
Kiến đông cắn cả chết voi, đối phó với một đám Ma tộc này, có lợi hại hơn nữa cũng sẽ kiệt sức.
Khi khoảng cách hai bên chỉ còn 5 trượng (1 trượng bằng 3,33m theo Wikipedia ), phong ấn kịp thời phá vỡ, hai người nhảy vọt qua cửa động , chạy ra được lúc mới dừng lại.
Cách đó không xa, Ma tộc đánh phá phong ấn, trên người bị bỏng rát toát ra khói trắng, bọn họ phát ra tiếng kêu thảm thiết rồi tản đi.
"Phù, nguy hiểm thật." Liễu Nhất Tiếu tìm một chỗ ngồi xuống, trán toát mồ hôi lạnh.
Sau khi an toàn, Liễu Nhất Tiếu mới có sức để nghĩ lại chuyện vừa rồi, phát hiện có điều không đúng.
Đám Ma tộc này cùng đám Ma tộc trước đó ở cổ mộ khác biệt quá lớn.
Về trang bị, bên này mặc quần áo rách nát, bên kia mặc chiến giáp, về trạng thái, bên này tinh thần uể oải, bên kia tinh thần mười phần.
Chiến lực cao thấp rõ ràng.
Chẳng lẽ tinh anh Ma tộc đều đã ra khỏi phong ấn, đây cũng không phải là một tin tức tốt.
Nhưng nếu Từ Tư Viễn đã mang Ma tộc ra ngoài, ở trong lãnh địa thành lập uy tín, thì vì cái gì lại muốn chạy trốn.
Bọn họ không dám ở lâu, nghỉ tạm một lát, liền về phía Nam mà đi.
Sắp tới Bình Hoài trấn, Liễu Nhất Tiếu nhớ tới Nguyệt Nha Kiếm của chính mình, nửa đường dừng lại, đi tìm Bàng Tuyền.
Có sẵn đại sư rèn ở đây, không lợi dụng thật sự là lãng phí.
Liễu Nhất Tiếu hỏi Từ Tư Viễn trước : "A Viễn, ta muốn đem Nguyệt Nha Kiếm đúc lại, có thể chứ?"
Từ Tư Viễn im lặng hồi lâu, lâu đến Liễu Nhất Tiếu cho rằng y sẽ không đáp ứng, lúc này giọng nói nhàn nhạt mới từ phía trước truyền đến.
"Đưa ngươi rồi, đó là của ngươi, tùy ngươi sử dụng,"
Vậy là tốt rồi.
Nguyệt Nha Kiếm lúc trước khi nắm trong tay liền cảm thấy có chút nhẹ, nhưng không có tài liệu thích hợp để rèn lại một lần nữa, chỉ là có chút nhẹ mà thôi, những tính năng khác đều rất tốt, liền đem chuyện này để qua một bên.
Đi đến cực Bắc ngẫu nhiên nhìn thấy nguyên liệu chủ yếu của Nguyệt Nha Kiếm, đào lấy mấy khối, vừa hay dùng để đúc lại.
Bàng Tuyền giải quyết loạn trong giặc ngoài, sinh hoạt mỹ mãn, tinh thần trạng thái rất tốt, nhìn so lần trước như trẻ ra hơn rất nhiều.
"Liễu đan sư nhiều ngày không gặp, tu vi lại tinh tiến."
"Quá khen."
"Không biết hai vị đã đi nơi nào, làm ta lo lắng không thôi, cổ mộ đột nhiên biến mất, thực sự nằm ngoài dự đoán."
Liễu Nhất Tiếu làm bộ dáng thực kinh ngạc: "Cổ mộ biến mất? Chúng ta đi dạo một vòng bên ngoài, không biết thực hư là có chuyện gì."
"Cụ thể không ai biết, có một ngày, cổ mộ toàn bộ hiện ra trên mặt đất, tất cả tu sĩ ở bên trong bị truyền tống ra ngoài, một chút liền cứ như vậy biến mất," Bàng Tuyền kinh ngạc cảm thán, "Cũng là khi đó mới biết được, cổ mộ này to lớn như vậy, nối thẳng huyện cách vách, nó lưu lại một hố to, hiện tại còn ở vùng ngoại ô ấy."
" Có chuyện như vậy sao, không biết tu sĩ lúc trước đi vào có bị thương không."
Bàng Tuyền lắc đầu: "Không bị thương, có thương tích cũng là đánh lẫn nhau mà bị thương, đáng tiếc chính là thiên tài địa bảo trong mộ, một kiện cũng không mang ra được, cả không gian để trữ vật cũng bị cổ mộ thu hồi đi."
"Thật sự là hiếm lạ."
Liễu Nhất Tiếu nội tâm vui vẻ, Toái Ngọc Thư còn ở cổ mộ, tin tức tốt như thế, chờ tu vi hắn cao chút, có thể khống chế được cổ mộ, liền có thể đem Toái Ngọc Thư lấy ra ngoài.
Liễu Nhất Tiếu: "Tiền bối,tại hạ lần này tới là có việc muốn nhờ."
"Đan sư khách khí, có việc ngài cứ việc phân phó, ta nhất định đem hết toàn lực hoàn thành."
"Trước nhìn thanh kiếm này xem." Liễu Nhất Tiếu đưa Nguyệt Nha Kiếm qua.
Bàng Tuyền tiếp nhận kiếm, đầu ngón tay ở trên mũi kiếm mơn trớn, hàn mang lập loè, đem ngón tay hắn cắt ra một vết nứt, Bàng Tuyền không để bụng, tán thưởng: "Tính chất nhẹ, chém sắt như chém bùn, kiếm tốt."
"Ta cảm thấy kiếm này hơi quá nhẹ , muốn năng hơn chút, không biết có biện pháp nào không."
Bàng Tuyền ngừng lại, lời này thật đúng là, người ngoài nghề thật sự.
Kiếm nặng nhẹ từ tài liệu của nó quyết định, Nguyệt Nha Kiếm các bộ phận hoàn chỉnh, đột nhiên muốn thêm tài liệu vào thay tất nhiên sẽ đánh vỡ cân bằng vốn có.
Liễu Nhất Tiếu: "Còn có, trên thân Nguyệt Nha Kiếm có vài đạo ám ngân, hy vọng có thể cùng nhau xử lý."
Bàng Tuyền thiếu chút nữa không đứng được, cắn răng đồng ý.
Được, không thành vấn đề, toàn dung lúc sau một lần nữa rèn, là có thể đạt tới yêu cầu này, việc của ân nhân chính là việc của hắn.
Liễu Nhất Tiếu cao hứng.
Mấy ngày bôn ba, khó có thời gian yên tĩnh, Liễu Nhất Tiếu điều tức đả tọa, hấp thu lĩnh ngộ trong khoảng thời gian này.
Trong cơ thể linh khí mênh mông, kinh mạch lưu loát, tùy ý cho linh khí chạy, chỗ đan điền, mỗi khi linh khí chảy qua liền sẽ ngưng kết ra linh dịch, độn ở đan điền.
Liễu Nhất Tiếu kinh ngạc, bất tri bất giác thế nhưng tới Trúc Cơ hậu kỳ rồi, thiếu chút nữa có thể đạt tới Kim Đan cảnh .
Chỉ bằng vào thiên phú của chính mình tuyệt đối không thể có tốc độ nhanh như vậy, Từ Tư Viễn đây là tiêm máu gà, nên mới có thể tu luyện nhanh như vậy.
Cục đá từng đè nặng trong lòng hắn, Ninh Vinh, bạch y tu sĩ kia mang theo hào quang của vai chính, lập tức tan thành mây khói.
Liễu Nhất Tiếu tính thời gian, đột nhiên phát hiện, đại hội giao lưu môn phái đã qua rồi.
Thời điểm Từ Tư Viễn đoạt linh căn trong sách cũng đã qua đi.
Tuy rằng không biết cơ hội để Từ Tư Viễn là cái gì.
Việc này đáng uống cạn một chén rượu lớn. (ý kiểu đáng ăn mừng)
------------------hết chương 27------------------------
edit: Phương Đông
beta: Sói + Bột
bản việt hóa bởi Hắc Bạch Vô Thường team
------------------------------------------------------------
Chương này tác giả viết cứ úp úp mở mở nhỉ, không biết chương sau sẽ có biến gì. Nhưng không sao, ad đã chuẩn bị sẵn mũ bảo hiểm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro