Chương 26: Bóng trắng
Chương 26: Bóng trắng
Bàng gia là tộc rèn, việc dựng nên cổ mộ nói không chừng có sự tham dự của bọn họ.
Quả thực đây là niềm vui ngoài ý muốn!
"Chuẩn bị đi, chúng ta xuất phát."
Cổ mộ nằm ở vùng ngoại ô, một vị nào đó không biết tên lưu lại nấm mồ, quần áo và vài di vật lại, ở ngoài phần mộ bố trí trận pháp phòng ngự, mỗi lần qua trăm năm, linh lực của trận pháp yếu nhất, lúc này tu sĩ bên ngoài có thể thâm nhập trận pháp, tiến vào cổ mộ.
Cơ hội chỉ có một ngày, một ngày qua đi, trận pháp tự động bổ sung linh lực, phòng ngự dần dần trở nên cường đại.
Cổ mộ trừ trận pháp ở bên ngoài, bên trong còn bố trí cơ quan, mỗi lần tu sĩ đi vào, 10 người vào thì hai người ra.
Nhưng người sống sót không ai là không đầy túi trở về.
Tin tức Bàng gia có chìa khóa không truyền ra cũng là vì muốn tốt cho gia tộc, một khi người khác biết, Bàng gia chỉ sợ là đã sớm thành lịch sử.
Hai người chuẩn bị qua rồi tới vùng ngoại ô, sau khi Ma tộc đi, ma khí trong không khí còn chưa hoàn toàn tan hết, tu sĩ canh giữ ở cổ mộ chịu không nổi ma khí, tạm thời đã rời đi.
Trong rừng u ám, chỉ lưu lại tiếng quạ kêu không ngừng, không thấy một bóng người.
Khơi mở bụi cây, một tấm bia đá cao bằng một người trưởng thành ở trước mắt, trên bia đá khắc đầy vết đao vết kiếm, trong một vết khắc sâu có mọc một cây non xanh mơn mởn.
"Là nơi này." Liễu Nhất Tiếu chỉ vào phần đất trống trước tấm bia đá, "Trận pháp ở phía trước."
Hắn lấy ra chìa khóa đang cầm trên tay , chuẩn bị cho lúc cần đến.
Bước qua tấm bia đá, cảnh sắc biến đổi, bụi cây biến mất, trước mắt xuất hiện một cửa động, bên trong là bậc thang nối tiếp dẫn thẳng xuống lòng đất, ánh sáng lờ mờ, không thấy rõ giới hạn của bậc thang.
Liễu Nhất Tiếu và Từ Tư Viễn nhìn nhau, làm tốt chuẩn bị phòng ngự.
Bậc thang cũng đủ rộng, đủ để hai người đi song song với nhau, thân thể bọn họ hơi nghiêng, Liễu Nhất Tiếu phụ trách chú ý phía trước, Từ Tư Viễn chú ý phía sau.
Đi được lát, đến bậc thang cuối, không có nguy hiểm.
Hai người mới vừa thở phào nhẹ nhõm, mặt đất dưới chân đột nhiên phát ra tia sáng chói lọi, bọn họ chỉ kịp nắm vội tay nhau, trước mắt cảnh vật lại thay đổi thành một địa phương khác.
Hình như là chủ mộ.
Một khối quan tài màu đen lớn nằm trước mặt hai người, trước quan tài là điện thờ, đốt hai ngọn nến trắng cùng bao nhiêu cống phẩm, ở phía sau cái quan tài này, có hai con đường thông ra hai phương hướng khác nhau.
Bốn phía xung quanh đặt mấy cái rương bằng gỗ đặc.
Liễu Nhất Tiếu nhìn thấy nến trắng liền sững sờ, tu sĩ tiến vào cổ mộ , ai cũng tùy thân mang theo nến trắng, lửa nến vẫn còncháy ở đây, rốt cuộc là chuyện gì vậy?.
Bốn bề vắng lặng, Liễu Nhất Tiếu cùng Từ Tư Viễn dò xét xung quanh, không có cơ quan, hai người nhích lại gần nhau thương lượng xem bước tiếp theo đi như thế nào.
"Toái Ngọc Thư ta cũng không biết cụ thể ở đâu, nhưng mà đi theo một vị tu sĩ họ Tào khả năng tìm được."
Tu sĩ họ Tào đúng là tên đem Toái Ngọc Thư đưa cho tu sĩ của Ninh Vinh.
Nói xong, Liễu Nhất Tiếu nhìn Từ Tư Viễn, sợ y hỏi chính mình làm sao biết cái tu sĩ họ Tào kia.
Cũng may y cũng không hỏi.
Từ Tư Viễn phân tích: "Cổ mộ chỉ có một giao lộ, xuống bậc thang liền sẽ bị dẫn ra đây,những người khác hẳn là đã từ nơi này đi ra ngoài."
"Vẫn là không biết chọn đường nào."
"Còn có một điểm, trên vách tường bậc thang xuống dưới này có dấu vết đánh nhau, có vài vết mới, nhưng ở trong cái huyệt mộ này," Từ Tư Viễn nhìn quanh bốn phía, "Chỉnh tề, sạch sẽ, không có vết máu, rương ở bốn phía chưa từng bị mở ra."
"Ngươi hoài nghi nơi này chưa ai từng tới?"
Từ Tư Viễn gật đầu.
Nói cách khác những người khác không bị truyền tống đến nơi đây.
Vậy thì thật kỳ quái.
Hai người đồng thời nghĩ đến chìa khóa Bàng Tuyền đưa cho, xem ra chìa khóa này cũng không đơn giản.
"Hiện tại làm sao bây giờ?"
"Chọn một con đường đi ra ngoài, cái huyệt mộ này chưa từng có người tiến vào, có lẽ trở về lần này cũng sẽ không có người tiến vào, phải từ nơi này đi ra ngoài mới có thể gặp được những người khác."
"Đợi một chút."
Tuy nói đến Tu Chân giới, có quỷ quái hay không liếc mắt một cái liền có thể thấy rõ, nhưng dưới đáy lòng Liễu Nhất Tiếu vẫn là tồn một phần kính sợ đối với quỷ thần, xông vào huyệt mộ của người ta, ít nhiều vẫn có chút chột dạ.
Bên cạnh điện thờ liền có hương dây, Liễu Nhất Tiếu lấy 3 cây đốt lên, mặc niệm chớ trách, cắm lên trên điện thờ.
Phía sau, nắp quan tài không một tiếng động mở ra.
Cắm hương xong, tâm Liễu Nhất Tiếu nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hắn vỗ vỗ bả vai Từ Tư Viễn, gọi hắn rời đi, vừa quay người lại, liền đụng phải một gương mặt trắng bệch.
"A a a a!!"
"A a a a!!"
Hai tiếng thét chói tai ở trong huyệt mộ vang lên.
Liễu Nhất Tiếu nhảy dựng về phía sau, đụng phải điện thờ.
Từ Tư Viễn rút kiếm ra khỏi vỏ, nhắm ngay vào thân ảnh màu trắng , bóng trắng liên tục lui về phía sau, đụng phải vách quan tài.
Khoảng cách xa rồi, Liễu Nhất Tiếu mới thấy rõ, người đột nhiên xuất hiện kia đầu bù tóc rối, không phân biệt tuổi tác, gầy trơ cả xương, một thân bạch y.
Liễu Nhất Tiếu thanh âm run rẩy hỏi: "Ngươi là người hay quỷ?"
Bóng trắng mở miệng: "Ngươi là người hay quỷ?"
"Ta hỏi trước!"
"Ta hỏi trước!"
Hả ?
"Ngươi tên là gì?"
Bóng trắng nghiêng đầu: "Ngươi tên là gì?"
"Ta là Liễu Nhất Tiếu."
"Ta là, hì hì, không nói cho ngươi, lêu lêu lêu." Bóng trắng cười híp mắt, làm một cái mặt quỷ.
Từ Tư Viễn không hề khách khí, linh lực rót vào, kiếm trong tay hướng về phía trước chém tới, bóng trắng điều khiển cái nắp quan tài, ngăn cản một chiêu này, hai người chạm vào nhau, linh khí va đập, kiếm Từ Tư Viễn nứt thành từng mảnh nhỏ.
Liễu Nhất Tiếu hô to: "Linh Khí ta vừa mới mua!"
Khi tới trấn lúc trước, Liễu Nhất Tiếu mua cho Từ Tư Viễn một thanh kiếm để tạm thời dùng, tuy rằng là đồ thay thế, cũng không bạc đãi y, mua chính là linh khí thượng phẩm, nào biết lần đầu tiên sử dụng, liền bị đánh hỏng.
Bóng trắng co lại một chút: "Là hắn động thủ trước, không liên quan ta."
Mở đầu không mấy tốt đẹp, Liễu Nhất Tiếu đối với gia hỏa vô danh xuất hiện không biết là người hay là quỷ này khôn còn sợ, ngược lại muốn đòi lại công đạo.
Nguyệt hoa lưu chuyển, Nguyệt Nha Kiếm bỗng nhiên ra khỏi vỏ, kiếm phong lãnh quang chợt lóe, đánh thẳng vào bóng trắng, ống tay áo bóng trắng vung lên, thế nhưng trực tiếp lấy tay áo tiếp chiêu.
Hai người chiến một trận, càng đánh, biểu tình trên mặt bóng trắng càng xuất sắc.
"Thú vị." Hắn nhẹ nhàng nói một câu, phẩy đi Nguyệt Nha, một chưởng đánh trúng ngực Liễu Nhất Tiếu.
Liễu Nhất Tiếu lui về tiếp đất, Từ Tư Viễn đón được hắn, vội hỏi : "ngươi có sao không ?"
Liễu Nhất Tiếu cảm thụ một chút, đột ngột nói: "Không sao."
Hai người ở trước mặt bóng trắng không hề có lực đánh trả, đánh không lại, chỉ có thể bày tỏ ý tốt.
"Đa tạ tiền bối hạ thủ lưu tình."
"Tiểu oa nhi nhà ngươi thật ra không tồi, ta đã tu luyện trăm ngàn năm , vậy mà có thể cùng ta đánh một trận." Bóng trắng sửa sửa quần áo, thân mình nhảy lên, ngồi ở trên quan tài.
"Tiền bối ở trong mộ đã bao lâu rồi?"
"Bao lâu, ta cũng không biết, mộ này vừa dựng thành, ta liền ở rồi."
Cổ mộ này tồn tại không biết đã bao nhiêu năm, người trong mộ cũng không biết tuổi tác ít nhiều, tu vi so với bọn hắn phỏng đoán cao gấp trăm lần cũng nên.
Bóng trắng rung đùi đắc ý: "Các ngươi nếu đã tới, liền lưu lại chơi với ta đi."
Vậy thì không được.
Liễu Nhất Tiếu đang muốn nói chuyện, bóng trắng cắt ngang hắn: "Các ngươi không cần phải nói, dù sao các ngươi đánh không lại ta, chỉ có thể nghe ta."
"Tiền bối trước hết nghe ta nói, bồi ngài có thể, nhưng có thể đổi địa phương khác, ra khỏi cổ mộ này, trời đất bao la, đến lúc đó tiền bối chỉ sợ còn chướng mắt hai ta ý."
"Ngươi cho rằng ta không muốn đi ra ngoài," bóng trắng hừ nhẹ, "Ta ra không được, mới phải ở đây."
Ra không được, không phải không muốn đi ra ngoài sao.
"Đừng nghĩ bậy, ta tuy rằng ra không được, nhưng chế phục hai tiểu oa nhi như các ngươi dư sức." Bóng trắng cười khúc khích.
Gia hỏa này dầu muối không ăn, Liễu Nhất Tiếu từ bỏ đàm phán, lôi Từ Tư Viễn đến một bên ngồi xuống.
Bên cạnh có một cái rương gỗ, hắn thuận tay mở ra, bên trong kim quang lập loè, đủ loại kiểu dáng Linh Khí nhiều đến lóa cả mắt.
Bóng trắng cho rằng hắn thấy hứng thú, hướng hắn kêu: "Ngươi muốn cái gì tùy tiện lấy, linh thạch, bí tịch, thiên tài địa bảo, nơi này đều có."
Theo lời hắn nói, rương gỗ bốn phía từng cái từng cái cái nắp đều mở ra.
Liễu Nhất Tiếu liền cũng không thèm liếc mắt nhìn tới một cái, không có Toái Ngọc Thư, những cái khác hắn cũng không dùng đến.
Liễu Nhất Tiếu kéo kéo ngón tay Từ Tư Viễn, đôi mắt nhìn về phía trước, truyền âm nói: "Ngươi nói, chìa khóa có thể mang chúng ta trực tiếp truyền tiến vào nơi này, vậy có thể hay không mang chúng ta truyền chứ nhỉ."
Từ Tư Viễn trên tay dùng sức, đẩy cái tay của Nhất Tiếu ra, nói: "Không hẳn, chìa khóa chỉ có tác dụng khởi động, trong huyệt mộ này không biết có Truyền Tống Trận hay không."
"Vậy chúng ta phân công nhau tìm xem."
"Chìa khóa, chìa khóa gì?"
Khuôn mặt trắng trắng bệch đột nhiên xuất hiện ở giữa hai người, Liễu Nhất Tiếu sợ tới mức ngã về sau, tay của hai người cũng tách ra.
"Ngươi như thế nào nghe được?!"
"Chút tài mọn," bóng trắng khinh thường cười nhạo, "Mau nói, chìa khóa gì."
"Không nói." Liễu Nhất Tiếu tức giận.
"Không nói ta đây trực tiếp đoạt."
Tu vi cảnh giới của đối phương không biết cao hơn bao nhiêu, muốn lấy đồ vật thực sự vô cùng dễ dàng, hơn nữa người này ở mộ lâu như vậy, luân lý đạo đức một chút đều không có, hắn nói đoạt, kia nhất định là đoạt thật.
Đây là áp chế của thực lực tuyệt đối.
Liễu Nhất Tiếu khẽ cắn môi, mở ra lòng bàn tay, lập tức thu hồi tay: "Chính là cái chìa khóa này."
Bóng trắng sắc mặt thay đổi, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm tay Liễu Nhất Tiếu, giọng đều thay đổi: "Từ đâu ra?"
Hắn làm bộ nhào lên, tới một nửa rồi lại dừng lại, lại lần nữa hỏi: "Từ đâu ra!"
"Từ đâu ra ngươi không cần phải xen vào, nó hiện tại là của ta."
Bóng trắng lui ra phía sau vài bước, ngữ điệu hòa hoãn: "Ngươi muốn cái gì? Ngươi tới cổ mộ lại đối với này đó thiên tài địa bảo không có hứng thú, kia nhất định là tới tìm đồ vật."
"Ngươi đang tìm cái gì?"
Thái độ của hắn chuyển biến quá nhanh, không cần đoán cũng biết là cùng chìa khóa có liên hệ, Liễu Nhất Tiếu ngược lại càng cảnh giác.
"Ta chỉ là tiến vào rèn luyện, không muốn tìm gì."
Bóng trắng bực bội gãi gãi tóc: "Ngươi muốn cái gì, hoặc là ta đem cổ mộ cho ngươi cũng có thể!"
Hắn dán sát vào, trong ánh mắt trừng lớn tia máu tràn lan: "Chỉ cần......"
Liễu Nhất Tiếu lặp lại: "Chỉ cần......?"
Bóng trắng nhẹ giọng nói: "Chỉ cần ngươi nói, ta có thể đi ra ngoài."
"Rất đơn giản, đúng không, ta đi ra ngoài các ngươi cũng không cần bị nhốt tại đây!"
Liễu Nhất Tiếu nháy mắt nghĩ thông suốt, người này là bị nhốt tại đây, chủ nhân chìa khóa có thể khống chế tự do của hắn? Đây là nguyên nhân hắn chuyển biến thái độ.
Việc này nghe thật sự khó bề tưởng tượng, cũng không phải không thể nói lý.
Nhưng người này thực lực cao thâm, không phân rõ thị phi, thả hắn ra khỏi cổ mộ, không biết có thể hay không mang đến kiếp nạn cho Tu Chân giới.
Liễu Nhất Tiếu còn đang do dự, Từ Tư Viễn nắm lấy tay hắn, nắm cả chiếc chìa khóa trong tay.
Y đối với bóng trắng gằn từng chữ một nói: "Ngươi có thể đi ra ngoài, nhưng ngươi phải bảo đảm sẽ không cố ý thương tổn sinh linh."
Phảng phất lời thề nào đó, chìa khóa rỉ sét loang lổ giống như trái tim nhảy lên một chút.
"Được! Ta bảo đảm!" Lời còn chưa dứt, bóng trắng đã không còn bóng dáng, trong huyệt mộ chỉ dư tiếng cười của hắn truyền tới.
"Ha ha ha ha ha, ta có thể đi ra ngoài rồi!"
Liễu Nhất Tiếu nhíu mày: "Qua loa như vậy được không."
Từ Tư Viễn bình tĩnh nói: "Hai chọn một, cùng nhau lưu lại, hoặc là cùng nhau rời đi, không có lựa chọn."
"Đúng rồi, còn có một chuyện," khuôn mặt xanh trắng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hai người.
Lại một lần nữa bị dọa, Liễu Nhất Tiếu đã bình tĩnh: "Ngươi còn có chuyện gì?"
"Quên mất đưa cổ mộ cho ngươi."
"Cái gì?" Liễu Nhất Tiếu cho rằng y nghe lầm.
Trong nháy mắt, một cáy tay da bọc xương ở trước mắt hắn phóng đại lên, giữa trán lạnh lẽo, lúc sau hắn liền mất đi ý thức.
Ở thời điểm bóng trắng giơ tay ra, Từ Tư Viễn liền theo bản năng lôi kéo Liễu Nhất Tiếu lui về phía sau, Linh Khí trộn linh lực đối với bóng trắng liều mạng phát ra, nhưng vẫn là không nhanh bằng tay hắn.
Liễu Nhất Tiếu giống như đang ngủ mềm mại nằm liệt trong lòng ngực hắn, nếu không phải còn có hô hấp, Từ Tư Viễn không biết chính mình sẽ làm cái gì nữa.
Từ Tư Viễn tròng mắt phiếm hồng, trên cổ lộ ra có một chút vảy tinh xảo lan dần ra khắp cơ thể.
"Ngươi đáng chết." Giọng nói lạnh như băng giống như gió đến từ vực sâu.
Bóng trắng cười hì hì: "Không cần khẩn trương, cổ mộ với hắn mà nói vẫn là có chút lớn, muốn khống chế toàn bộ cần tốn chút thời gian, ngủ một giấc liền sẽ tốt thôi."
"Nhưng thật ra ngươi, người ma hỗn huyết tạp chủng, không biết người trong lòng ngươi sau khi biết có thể hay không bị hù chết, hì hì hì."
Từ Tư Viễn chém ra một vuốt, bóng trắng biến mất không tung tích.
Y thở sâu, bình phục hô hấp, ôm Liễu Nhất Tiếu tại chỗ ngồi xuống, linh lực một lần lại một lần đưa vào trong cơ thể Liễu Nhất Tiếu, giúp hắn hấp thu.
------------------------------------hết chương 26-------------------------------------
edit: Phương Đông
beta: Sói + Bột
bản việt hóa bởi Hắc Bạch Vô Thường team
--------------------------------------------------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro