Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21: Cổ Mộ


Chương 21: Cổ mộ

Tháng này có tỷ thí nội môn, các đệ tử ở Trúc Cơ kỳ đều có tư cách tham gia. Liễu Nhất Tiếu ngại phiền toái, không muốn đi xem náo nhiệt, cả tháng chỉ ở Thanh Lăng Phong luyện kiếm, luyện đan, củng cố tu vi.

Lần nữa ra khỏi phong, là lại ngày rằm của tháng.

Giáo trường chủ phong.

Đệ tử tới lần này với lần trước đông không kém, nói chuyện vô cùng khách khí, Liễu Nhất Tiếu thỏa mãn, đây mới là thái độ thành tâm cầu đạo.

Sau khi giảng xong, các đệ tử chính thức nói lời cảm tạ, giảng đạo xong cũng có lưu lại chút tình.

Cũng có thể nói bọn họ đã thừa nhận Liễu Nhất Tiếu rồi.

Sau đó, việc trọng đại của Tu Chân giới, giao lưu môn phái sắp bắt đầu.

Lần giao lưu này, bề ngoài là mượn danh nghĩa luận bàn lẫn nhau, trên thực tế người cầm quyền các đại môn phái đang âm thầm thương lượng vấn đề của Ma tộc.

Từ ngàn năm trước Ma tộc bị phong ấn tại nơi cực bắc, Tu Chân giới bắt đầu giai đoạn thái bình, nhưng cách đây không lâu, các nơi đều truyền báo cáo đến, nói là có dấu vết Ma tộc xuất hiện.

Gần đây nhất là một tháng trước, cực bắc truyền đến một lượng lớn ma khí, chứng thực suy đoán trước đó của bọn họ, Ma tộc đã bắt đầu hàng động.

Người đi do thám trước đó hồi báo, phong ấn sắp sắp đổ, bắt đầu có ma khí từ vết rạn tràn ra ngoài.

Tu Chân giới từ lâu đã quen những ngày an nhàn, Ma tộc trước nay chỉ nghe nói trong lời đồn, đột nhiên nghe thấy cái tin tức này, không ít người đứng ngồi không yên, lần lượt liên hệ những môn phái khác, muốn thương lượng một cái đối sách.

Phong ấn Ma tộc sắp vỡ là tin tức còn đang bị giấu diếm, trước mắt đại bộ phận người trong Tu Chân giới đều không biết nội tình như nào, vẫn an ổn tu luyện.

Ở trong sách, không lâu sau đại hội, Phong ấn Ma tộc bị vỡ hoàn toàn , ma khí bộc phát, Ma tộc lại xuất hiện, không lâu liền chiếm lĩnh Ký Châu, Duyện Châu hai nơi, cùng Tu Chân giới đối địch, cuộc chiến lâu dài bắt đầu.

Mà Liễu Nhất Tiếu trong sách, cũng không lâu sau đó, thân danh bại liệt.

Mặc kệ là vì cái gì, Liễu Nhất Tiếu tuyệt đối sẽ không để cốt truyện đi theo con đường cũ.

Liễu Nhất Tiếu báo tông môn xin nghỉ, mang theo Từ Tư Viễn nhắm thẳng hướng Bắc mà đi.

Ngọc Thanh Tông ở phương Nam, càng đi về phía Bắc thời tiết càng lạnh, hai người ngự kiếm phi hành một đường không ngừng nghỉ, không đến mấy ngày liền tới phía bắc của Thanh Châu, lại hướng đi tiếp, ra Ký Châu, chính là nơi cực Bắc.

Bọn họ tìm một trấn nhỏ dừng chân, Liễu Nhất Tiếu ngủ liền tù tì hai ngày mới  hồi lại sức lực, tuy nói người tu chân không còn cần ngủ, nhưng Liễu Nhất Tiếu vẫn không thay đổi được thói quen của mình, giấc ngủ vô cùng quan trọng, tu luyện vẫn là xếp sau.

Sau khi nhiều lần sử dụng linh lực, tu vi cũng tăng cao một chút.

Từ Tư Viễn so với Liễu Nhất Tiếu còn dậy sớm hơn, vòng quanh trấn nhỏ đi dạo một vòng, đoán được Liễu Nhất Tiếu là vì cái gì mà tới, đây là một cái trấn nhỏ tu chân, tới tới lui lui đều là người tu chân, đến cả dân bản địa ít nhiều cũng hiểu chút môn pháp tu luyện.

Liễu Nhất Tiếu xuống lầu ăn chút đồ ăn sáng, khách nhân trong sảnh chính đang thảo luận náo nhiệt.

"Cổ mộ sắp mở, các ngươi chuẩn bị thế nào rồi."

"May mắn Đại môn phái đi mở hội giao lưu, bằng không lần này cổ mộ mở ra cũng không tới phiên chúng ta đi vào."

"Đừng nói may mắn quá sớm, chỗ tốt như vậy ai mà chả muốn,các môn phái nhiều người như vậy, ít nhất cũng phải có vài người tới."

"Ta có nguồn gốc tin tức, Phong Hoa môn đã phái tiểu sư đệ tới đây."

Liễu Nhất Tiếu gọi bánh bao cùng cháo, một bên nghe tin tức trong đại sảnh, còn không quên gắp cho Từ Tư Viễn cái bánh bao.

"Cái này hương vị không tồi, da mỏng nhân nhiều, ngươi nếm thử đi."

Bánh bao mới vừa chưng xong , nóng hôi hổi, Liễu Nhất Tiếu một ngụm cắn xuống bị nước còn dư lại bên trong làm bỏng, phùng mồm trợn mắt ho.

Từ Tư Viễn nhìn chằm chằm cái bánh bao trong chốc lát, không thèm động tới nó, ngược lại hỏi: "Ngươi tới Thanh Châu là vì cổ mộ?"

Liễu Nhất Tiếu kinh ngạc quay đầu: "Ta chưa nói với ngươi sao?"

Càng nghĩ, càng kinh ngạc hơn: "Ngươi cũng không biết tới để làm gì còn đi theo ta, không sợ bị bán đi à?"

Từ Tư Viễn không có chút tâm phòng bị như vậy, Liễu Nhất Tiếu thật sự không có cách nào tưởng tượng ra cái vai ác máu nhiễm cả nửa bầu trời trong sách kia.

Từ Tư Viễn liếc xéo y một cái, đem bát đẩy ra: "Ta đi ra ngoài một chuyến."

Liễu Nhất Tiếu gật đầu, thời điểm bắt đầu ăn mới phát hiện cái bánh bao kia vẫn còn nguyên vẹn.

Cũng không thể nói hoàn hảo hoàn toàn, nó bị cắt chỉnh tề thành bốn phần, mỗi phần vừa vặn có thể một ngụm nuốt vào, vậy là không bị bỏng miệng nữa rồi, hiện tại ăn là vừa đẹp.

A Viễn càng ngày càng chu đáo rồi...

Liễu Nhất Tiếu không khỏi lộ ra ý cười, y ăn uống no đủ rồi gọi một bình trà, ngồi ở vị trí bên cửa sổ nghỉ ngơi.

Hắn ngẩng đầu, nhìn ra lá cờ đỏ phía con phố đối diện, trên lá cờ viết hai chữ cầu đan, ngạc nhiên là, trong tầm mắt, toàn bộ con phố này đều treo cờ đỏ.

Tiểu nhị lại đến dâng trà, nhìn thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào khu phố đối diện, hiểu ý liền cười nói: "Khách quan là lần đầu tiên đến đây đi, cờ này treo đã được một thời gian rồi."

"Cờ là ai treo? Lão bản của các cửa hàng đều đồng ý treo sao?."

"Đây cũng không phải là không có liên quan, cả con phố này đều là thuộc về Bàng gia, là sản nghiệp của Bàng gia, cờ kia là cờ của Bàng lão gia, mong có người đi ngang qua liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy."

"Cả một con phố, Bàng lão gia......" con phố này là hướng về tu chân giả, mặt tiền cửa hàng mở cũng là mua pháp khí đan dược các thứ của Tu Chân giới, giàu có như vậy, lại liên hệ đến cái thị trấn này, Liễu Nhất Tiếu lập tức nghĩ tới một người, "Là người đó, đại sư Bàng Tuyền!"

"Là lão nhân gia ." Tiểu nhị tự hào nói.

Bàng gia là nhất tộc rèn nổi danh Tu Chân giới, Bàng Tuyền là thiên tài trong tộc tái xuất thế, từ nhỏ liền thể hiện ra thiên phú tuyệt hảo, ở dưới kỳ vọng của mọi người, lập ra một thế hệ rèn đỉnh cao.

Nhưng mà, Bàng Tuyền yêu một nữ tử trần gian, bất chấp mọi ngăn cấm cưới nàng về.

Hắn hao phí của cải to lớn vì nâng cao tu vi cho thê tử, nhưng tư chất có hạn, tu vi của Bàng phu nhân ngừng lại ở Trúc Cơ kỳ thì dừng không thể tiến thêm, thọ mệnh sắp kết thúc.

Bàng Tuyền không biết từ nơi nào tin lời một người, nói là có thể ép tu vi tăng lên, nhưng mà sau khi làm theo, Bàng phu nhân tu vi không những không tăng lên, trong cơ thể tràn ngập linh khí lung tung rối loạn, các loại linh khí hỗn độn xen kẽ cùng nhau, tùy thời có khả năng nổ tung.

"Chải vuốt linh khí nên tìm kiếm tiền bối tu vi cao tới điều trị, đan dược có ích lợi gì?"

Gần đây tin tức cổ mộ sắp mở truyền tứ phương, rất nhiều người tới ngơ ngác như Liễu Nhất Tiểu, lúc này nghe tiểu nhị miêu tả, không ít người vây lại đây cùng nghe.

Nói chuyện chính, có một vị hồng y thiếu niên, người này dung mạo tuyệt mỹ, một đầu tóc tơ đen thắt lỏng ở sau người, tay cầm cốt phiến, ngồi ở cửa sổ, nhìn về bên này.

"Còn không phải sao!" Thấy có người nghe, tiểu nhị giảng càng hăng say, "Ngay từ đầu Bàng lão gia cũng cho rằng như thế, hắn đi tìm trưởng bối trong tộc, nhưng ai nghĩ đến người Bàng gia đã sớm không đem Bàng phu nhân vào mắt, muốn diệt trừ cho sảng khoái, lần này, không chỉ không đem linh khí chải vuốt tốt mà còn làm tình huống nặng thêm."

Mọi người một trận thổn thức.

Bàng Tuyền dưới sự giận dữ đã đoạt quyền, không hề tin người Bàng gia, mời cao nhân của Phong Hoa môn tới, ai ngờ cao nhân nói, linh khí đã cùng kinh mạch của Bàng phu nhân hỗn tạp, cho dù chải vuốt được cũng không dẫn được ra ngoài, chỉ có thể dựa vào phu nhân chính mình hấp thu.

"Linh khí này quá nhiều, tu vi của Trúc Cơ nào hấp thu nổi, linh khí không hấp thu xong, tính mạng đã không còn."

"Đúng vậy," tiểu nhị thở dài, "Bàng lão gia lại tìm thánh tăng của Đông Hải cũng là đồng dạng cách nói, linh khí dẫn không ra."

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Thánh tăng cùng cao nhân Phong Hoa môn sau khi thương nghị, nhất trí quyết định, muốn cứu Bàng phu nhân bắt buộc phải giúp cô ấy nâng lên Kim Đan kỳ."

"Vậy không phải lại quay về đường cũ sao?"

Liễu Nhất Tiếu: "Là Giả Đan đi."

Kim Đan kỳ chia thành Chân đan cùng Giả Đan, Chân đan là bằng bản lĩnh tu luyện đi lên, mà Giả Đan là dựa vào ngoại vật mô phỏng ra một quả Kim Đan, mạnh mẽ sử dụng tu vi tăng lên tới Kim Đan.

Giả Đan không có Kim Đan, thực tế thực lực chỉ có Trúc Cơ kỳ, tu vi cũng không thể lại tiến thêm.

Nhờ Liễu Nhất Tiếu vừa nhắc nhở, mọi người đều nhớ tới Giả Đan có cách nói này.

"Trách không được muốn cầu đan, Giả Đan này phương thức luyện đan đã sớm thất truyền, có luyện bằng trời."

"Giả Kim Đan ta từng xem qua trong một quyển sách cổ , đã nhiều năm chưa thấy qua rồi."

Mọi người cảm thán một phen, bắt đầu rời đi, Giả Đan này, ngày nay trên đời không ai luyện ra được.

Hồng y thiếu niên hướng Liễu Nhất Tiếu đi tới, ngồi xuống bên cạnh hắn: "Vị tiểu huynh đệ này, ngươi làm thế nào mà biết về Giả Đan vậy."

"Kẻ bất tài này là một luyện đan sư, có nghe sư môn nhắc qua."

Liễu Nhất Tiếu là ở trong sách Thanh Lăng trưởng lão lưu lại có nhìn thấy qua Giả Đan, Giả Đan phân loại cũng không rõ ràng, nó không phải đan dược, cũng không thể coi là luyện khí, nhưng luyện thành một quả Giả Đan vẫn là dựa luyện đan sư.

Hồng y thiếu niên mắt sáng rực lên một chút, nhưng khi hắn cảm nhận được tu vi của Liễu Nhất Tiếu, trong mắt liền tối lại.

Luyện thành Giả Đan tối thiểu cần tu vi Kim Đan kỳ, người trước mặt này chỉ vẻn vẹn là Trúc Cơ, dù tính là năng lực không tồi, cũng không thể luyện thành.

Liễu Nhất Tiếu thấy được điểm lạ của thiếu niên, chẳng qua hắn cũng không cảm thấy bị mạo phạm, ngược lại cảm thấy bộ dáng thiếu niên gục đầu xuống có chút giống con chó săn nhỏ không nhà để về.

"Ngươi quan tâm việc của Bàng phu nhân như vậy, quen nàng ta sao?"

Hồng y thiếu niên cảnh giác ngẩng đầu: "Ngươi hỏi cái này làm cái gì?"

"Nói chuyện phiếm mà thôi," Liễu Nhất Tiếu lắc đầu, "Vậy không hỏi cái này nữa, ngươi tên là gì, tới trấn nhỏ là để làm gì vậy?"

Hồng y thiếu niên lông đều muốn dựng thẳng lên rồi: "Không cần ngươi quản, ta cáo từ, ngươi uống trà tiếp đi."

Thiếu niên vội vàng rời đi, giống như là đằng sau có cái gì đuổi theo hắn vậy.

Liễu Nhất Tiếu tỉnh lại, chính mình chẳng lẽ là giống bọn buôn người thế sao?

"Ngươi thích hắn à?" Từ Tư Viễn thanh âm lãnh đạm ở phía sau vang lên.

Liễu Nhất Tiếu đang xuất thần, thình lình nghe được giọng nói quen thuộc liền có chút hoảng.

"Ngươi về lúc nào, mà không nói lời nào vậy," hắn uống một ngụm trà , rồi sau đó nhìn Từ Tư Viễn nói, "Ngươi không thấy ngươi kia có chút giống nhưng sao?"

Từ Tư Viễn khó hiểu nhìn thân ảnh thiếu niên nọ, hỏi: " Giống ở đâu?"

"Chính là cái loại cảm giác này, giống con sói con, giương nanh vuốt nhưng không có dài hết đôi răng nanh luôn phòng bị người khác, đúng rồi, ngươi đi ra ngoài làm gì?"

Từ Tư Viễn nhìn trái nhìn phải, hai người tạo kết giới cách âm quanh hai người.

"Người của Phong Hoa môn, Đao môn, Thái Huyền Tông đều tới rồi, tất cả là đang đợi cổ mộ mở, còn có một số tán tu nổi danh, phân bố ở các nơi của trấn nhỏ."

"Người so với trong tưởng tượng cũng không tồi, sau khi đi vào chắc chắn sẽ chém giết vài phen" nói đến đây, Từ Tư Viễn dừng một chút, "Ngươi  vào cổ mộ là vì cái gì?"

Liễu Nhất Tiếu đón lấy ánh mắt y, gằn từng chữ một: "Toái Ngọc Thư."

--------------------------------hết chương 21---------------------------------

edit: Phương Đông

beta: Sói+ Cục Bột Lăn Lông Lốc

-.- dạo này ad tìm được bài tủ, cái bài Vong Xuyên Bỉ Ngạn á:))), hay quá , lấy động lực đẩy nhanh tiến độ truyện, vote để ủng hộ ad nào :333

------------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro