Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Giảng đạo ngày rằm


Chương 19: Giảng đạo ngày rằm

Giảng đạo ngày rằm.

Trước khi về chủ phong, Liễu Nhất Tiếu lấy ra con hạc giấy kia ra xem kỹ lại lần nữa, màu kim sắc,bên dưới ở góc phải có ấn ký của tông chủ.

Không sai vào đâu được.

Quái lạ, tông chủ nay uống nhầm thuốc hay sao, mà để hắn đi giảng đạo.

Nghĩ đến cảnh phía dưới nghìn nghịt người, không chỉ có Luyện Khí Trúc Cơ đệ tử, còn có Kim Đan đệ tử,mặt Liễu Nhất Tiếu liền tê dại.

Giờ mão (từ 5-7 giờ sáng), Liễu Nhất Tiếu, Từ Tư Viễn và Ly Hải ba người hẹn nhau cùng đi đến chủ phong, trên đường có gặp ba đệ tử của các phong khác, đều đang thảo luận về người giảng đạo hôm nay.

Những lần giảng đạo trước đây thì đều công bố người giảng đạo trước,để đệ tử có chuẩn bị trước nhưng lần này lại giữ bí mật,chỉ đến lúc bắt đầu mới biết được danh tính người giảng đạo. Trong lúc tò mò ,các đệ tử bắt đầu suy đoán có thể là tiền bối ẩn cư xuất thế không?

"Thật hy vọng là vị trưởng lão nào đó đến đây, ta có rất nhiều chỗ không hiểu, đang chờ để hỏi."

Đồng bạn lắc đầu: "Khó, với trình độ hiện tại ta, cho dù đến là tiền bối Hóa Thần Kỳ chăng nữa, không tới lượt ta nêu câu hỏi."

"Khó nói."

Dù ai cũng mang theo cái loại suy nghĩ này nhưng vẫn rất nhiều đệ tử đến, còn đông hơn lần trước. Tháng trước người giảng đạo chính là Ly Trì, là Kim Đan kỳ trẻ tuổi nhất trăm năm trở lại đây.

Đệ tử nội môn đã như vậy, đệ tử ngoại môn đương nhiên cũng... Nhưng Liễu Nhất Tiếu phát hiện, ánh mắt đệ tử ngoại môn nhìn hắn có điểm quái, mỗi khi đi ngang qua, hai mắt bọn họ liền sáng lấp lánh nhìn hắn chằm chằm, giống như y là linh thạch hiếm có gì đó.

Liễu Nhất Tiếu có dự cảm không tốt lắm.

Giáo trường chủ phong,tứ phía người đen nghìn nghịt, ngoại môn, nội môn ranh giới rõ ràng. Thời điểm Liễu Nhất Tiếu đến có vẻ không có chỗ đứng luôn rồi, sắp tới thời gian bắt đầu bài giảng, Ly Hải tìm được vị trí, đón mấy người lại đây, Liễu Nhất Tiếu xua xua tay, xoay người, hướng đài phía trên nhất đi tới.

Từ Tư Viễn nhắm mắt theo sau hắn.

Giảng đạo ngày rằm là ngày hội lớn của Ngọc Thanh Tông, là tập tục lưu truyền trăm ngàn năm qua, chủ phong đặc biệt sáng lập cái giáo trường này, chính là vì ngày giảng đạo mỗi tháng một lần này.

Giáo trường chiếm diện tích đất lớn, chiếm khoảng một nửa sườn núi, bốn phía trống trải, đằng trước đặt một cái ghế tràng kỷ hơi cao, vì để bày tỏ tôn kính đối với người giảng đạo.

Căn cứ theo những gì truyền lại, giảng đạo rất quan trọng, người ở giáo trường nhiều đến nỗi chen không nổi, chỉ có thể ngự khí bay ở không trung, sườn núi bị vây chật như nêm cối.

Lại qua một lát là giờ mão bốn khắc, thời gian giảng đạo bắt đầu.

Thế nhưng trên đài không có một bóng người.

Dưới đài, đệ tử phía nhìn xung quanh, nhìn nhau ngơ ngác, tuy rằng tuân theo quy củ, không có được phép ồn ào, ẩn ẩn đã có chút hỗn loạn.

Không công bố người được chọn, cũng không có tiền bối sư môn đến trước, giảng đạo hôm nay không lẽ là bị hoãn.

Sớm nhất chú ý tới Liễu Nhất Tiếu chính là một sư huynh mặc lam phục, hắn nhìn đến hai người này, trước hết là bị bề ngoài của bọn họ hấp dẫn, hai người đều là nhân vật tướng mạo anh tuấn dáng người phong lưu, một người ôn hòa, một người lạnh lẽo, hài hòa đến lạ thường.

Nhìn bọn họ lâu rồi, liền phát hiện không đúng. Hai người này một bước không ngừng hướng tới phía trước, thẳng đến bục giảng.

"Hai vị sư đệ, không nên lại đi lên phía trước."

Liễu Nhất Tiếu nghe thấy lời nhắc, chân vẫn bước, liếc nhìn người bên kia rồi bình thản đi tiếp.

Lúc này, hai người đi lên bục giảng, không ít người chú ý tới bọn họ, âm thanh ồn ào dần dần nổi lên bốn phía.

Liễu Nhất Tiếu bình tĩnh tự nhiên, tai như không nghe thấy, hắn dừng lại trước bục giảng, tay phải vung nhẹ, phủi đi bụi đen, thong thả ung dung ngồi xuống.

Từ Tư Viễn ở phía sau hắn nghiêm nghị mà đứng.

Huyên náo đạt đến đỉnh điểm, đệ tử nội môn hồng cả con mắt, sắp bùng nổ tới nơi rồi.

"Tiểu bối vô tri, vị trí này đến lượt ngươi ngồi sao!"

"Hơ hơ hiện tại rời đi còn có thể tha cho ngươi một đường!"

Có người nghĩ sâu hơn một chút, đoán được chút gì đó, luôn lẩm bẩm không có khả năng.

Đệ tử ngoại môn không phục: "Tất cả đều câm miệng, Liễu sư huynh là huynh đệ của bọn ta, không cho phép bất kính với y!"

"Các ngươi không thích nghe, lên!"

Lửa giận của đệ tử nội môn bị đốt cháy, để người tu vi thấp hơn so với bọn đến giảng, chẳng phải là thừa nhận chính mình không bằng đối phương sao!

"Chúng ta không cần một người đến cả Trúc Cơ cũng chưa đến tới dạy!"

—— "Liễu sư huynh năng lực so các ngươi cao hơn nhiều, Trúc Cơ đã là cái gì!"

"Biến đi!"

—— "Các ngươi mới nên biến !"

Mọi người chia làm hai phe, giống như mấy bà đánh ghen đanh đá chửi đổng, loạn thành cái chợ. Chỉ có vài người còn thanh tỉnh, bình tĩnh nhìn bọn họ nháo.

Cách đó không xa, Ngọc Chung chân nhân cùng tông chủ ẩn đang ẩn thân. (dịch thô: ẩn thân chi thuật !!:)))

Chân nhân tay nâng lên lại buông xuống, hắn vẫn giữ bình tĩnh nói: "Sư huynh, có nên ngăn bọn họ lại ?"

"Còn sớm mà." Tông chủ lắc đầu.

Hắn vẫn thong thả nhìn đám náo nhiệt , thậm chí còn cười thành tiếng.

"Sư đệ, ngươi nói ngươi không che chở y, cũng đừng quên đó."

Chân nhân thu hồi chân sắp bước ra đi, lạnh nhạt nói: "Sư huynh nghĩ nhiều rồi."

Trên giáo trường.

Âm thanh cãi nhau ồn ào huyên náo nháo đến Ngọc Thanh Tông vốn yên lặng. Ít nhiều tức giận, hai bên đều không phục lẫn nhau, mắt thấy muốn từ cãi nhau biến thành đánh nhau.

"Yên lặng."

Thanh âm vang dội xuyên thấu màng tai, thẳng vào đại não, chấn động làm người nhất thời choáng váng, đám đông tranh cãi ầm ĩ yên tĩnh chốc lát, tất cả e dè ngồi xuống.

Liễu Nhất Tiếu trên mặt không vui không buồn, một thân bạch y, giờ khắc này khiến hắn giống như cao nhân xuất trần.

"Thánh nhân có câu, ba người gặp trên đường đi tất có thầy ta, lấy dài bù ngắn mới là chính đạo. Hướng Phi Ưng học bay lượn, hướng Phù Du lĩnh hội sinh tử, hướng chim Bỉ Dực lĩnh hội tình ái, cùng một đường tu chân."

Đệ tử nội môn nén lại sự tức giận chậm rãi đem tay từ trên chuôi kiếm buông xuống.

"Ta tuy không phải thầy của các ngươi, nhưng vẫn muốn nói nhiều một câu, tiểu nhân vật trước mặt ngươi, biết đâu là người tài ngày sau, coi thường người khác chính là coi thường chính mình.Vì vậy,đừng bao giờ khinh thường người khác"

"Vĩnh viễn không cần đối với kẻ thù của ngươi thiếu cảnh giác."

Liễu Nhất Tiếu tầm mắt chậm rãi từ phía dưới đám người lướt qua, người tiếp xúc đến ánh mắt của hắn không khỏi quay đầu, tránh đi tầm mắt của y.

"Bình tĩnh lại chưa?"

"Như vậy liền bắt đầu."

"Các sư huynh đệ đề cử ta phát biểu, muốn nghe nhất đại khái là phá chiêu, ở trong tỷ thí trước đó, thắng lợi của vài vị sư huynh đúng là làm chúng ta bội phục."

Liễu Nhất Tiếu lắc đầu: "Phá chiêu ta dạy không nổi."

Khối ngoại môn kia ẩn ẩn có chút nhốn nháo.

"Ta chỉ có thể kể lại quá trình lĩnh hội của mình cho các vị."

Đệ tử ngoại môn hai mắt tỏa sáng.

Liễu Nhất Tiếu lấy ra Nguyệt Nha Kiếm, đặt ở đầu gối.

"Không biết các vị có từng cẩn thận quan sát qua người bạn của chính mình chưa, một khi nhận một thanh kiếm, thời gian cùng nó làm bạn so với thời gian ở cùng bạn lữ của ngươi còn lâu hơn nhiều."

Làm kiếm tu, ai không biết tầm quan trọng của kiếm, không ít người muốn cho rằng Liễu Nhất Tiếu không có cái gì hay để giảng, tính toán lung tung cho xong chuyện.

Liễu Nhất Tiếu rút ra Nguyệt Nha, ánh sáng nhàn nhạt chợt lóe rồi biến mất.

"Nguyệt Nha Kiếm thân hai thước bốn tấc, chuôi kiếm bốn tấc, lấy lưu li, huyết cốt, huyền thạch là vật liệu chính, phụ trợ huy nguyệt hấp thu tinh hoa của mặt trăng, mới có thuộc tính kỳ lạ. Nguyệt Nha trải qua trắc trở, từng tham dự qua một lần phong ma đại chiến, thân kiếm 170 đạo viết xước, 32 đạo không thể tu sửa."

Đệ tử ở gần mở to hai mắt, nhưng mà vẫn là không thể nhìn ra trên thanh kiếm này từ đâu ra 170 đạo viết xước.

Liễu Nhất Tiếu cười: "Bởi vì kiếm, sẽ đem vết sẹo của nàng giấu đi, không cho chủ nhân nhìn thấy."

Mọi người đều bị dọa đến sững sờ, không biết y đang nói thật hay là nói bừa.

"Sư đệ, không biết thanh kiếm này của ta, lại có đặc tính gì."

Trong đám người, một vị bạch y tu sĩ đứng lên, Liễu Nhất Tiếu nhìn chăm chú qua đó, là người ngày hôm qua ở Tàng Thư Các gặp được.

Liễu Nhất Tiếu tiếp nhận kiếm, bàn tay khẽ vuốt thân kiếm: "Kiếm này là mới đúc."

"Thanh kiếm này mới như vậy, ai cũng nhìn ra được!"

"Chẳng qua," Liễu Nhất Tiếu giọng nói vừa chuyển, "Trên thân kiếm có bảy đạo vết tích."

Bạch y tu sĩ khe khẽ thay đổi sắc mặt: "Kiếm này quả thật đã từng trải qua bảy lần luận bàn."

Người khác không tin tà, lại đưa qua một thanh kiếm: "Còn thỉnh nhìn xem kiếm này."

Liễu Nhất Tiếu ánh mắt đảo qua chuôi kiếm này, lại nhìn tu sĩ một cái, ý vị thâm trường nói: "Kiếm này, không phải của ngươi."

Tu sĩ hét lên một tiếng: "Ta phục rồi!"

Những người khác hoài nghi mấy người này là Liễu Nhất Tiếu mời đến, không tin, sôi nổi đưa kiếm của chính mình lên, chờ sau khi lại khẳng định mấy chuôi kiếm, mọi người đã không thể không tin.

Vấn đề Liễu Nhất Tiếu nói, thậm chí cả chính mình đều không có phát hiện.

Nhìn kiếm trong tay, mọi người nhất thời lâm vào trầm mặc.

Có đệ tử nêu ra: "Vậy kiếm mà ngươi nói, có quan hệ gì tới phá chiêu."

Liễu Nhất Tiếu chính là đang đợi vấn đề này.

"Kiếm là cơ sở, chỉ có hiểu biết người bạn của ngươi mới có thể tiến hành bước tiếp theo, quan sát kiếm chiêu."

"Cùng một chiêu thức, kiếm khác nhau khi xuất chiêu có điểm giống vài phần."

Dừng một chút, y tiếp tục nói: "Ta cần hai người trợ thủ."

"Ta!"

"Ta tới!"

Đệ tử chen lấn, trải qua chuyện vừa rồi, trong lòng mọi người không khỏi xem trọng Liễu Nhất Tiếu vài phần, đối với lời hắn nói tin tưởng không chút nghi ngờ.

Liễu Nhất Tiếu chọn hai người.

"Liền dùng Đăng Hỏa Minh Diệt phổ thông nhất đi."

Hai người đều là Trúc Cơ kỳ, tu vi so với Liễu Nhất Tiếu cao hơn, ước định là không dùng linh khí, chỉ đơn thuần dùng kiếm chiêu.

Đăng Hỏa Minh Diệt chiêu thứ nhất phân biệt từ hai người dùng ra, Liễu Nhất Tiếu chỉ dùng một chiêu liền phá chiêu thức, phương pháp phá chiêu rất bất đồng.

Lần thứ hai, hai người đổi kiếm, đồng dạng vẫn chỉ là chiêu thứ nhất, nhưng phương thức phá chiêu cùng một lần trước đó hoàn toàn khác.

Tất cả mọi người chớp chớp mắt, nhìn Liễu Nhất Tiếu chờ đợi y giải thích kỹ lưỡng.

"Trạng thái của người cầm kiếm sẽ ảnh hưởng đến chiêu thức, trạng thái của kiếm cũng có thể ảnh hưởng đến chiêu thức, khi ở kiếm có tì vết rõ ràng thì điểm này không cần nói nhiều, mà khi kiếm có tì vết rất nhỏ đến nhìn không ra, cũng có ảnh hưởng......"

Liễu Nhất Tiếu không phụ sự mong đợi của mọi người, đem hai chiêu này phá rồi lại hợp, hợp rồi lại phá, theo mọi người liền đem cơ sở nhai nát đi nhai lại tỉ mỉ, rồi nuốt xuống.

Mọi người thu hoạch được rất nhiều, một bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ.

"Vậy kiếm cùng cách sử dụng kiếm pháp có phải sẽ ảnh hưởng tới hiệu quả xuất chiêu?"

"Không sai." Liễu Nhất Tiếu tán dương gật đầu.

Tên đệ tử này vô tình nếu ra được vấn đề,lại được khẳng định, vui mừng cào cào cái ót, cười không ngừng.

Mọi người chờ hắn tiếp tục, Liễu Nhất Tiếu nhìn nhìn trời, lại nhìn nhìn từng đôi mắt ham học hỏi, cười cười: "Đã đến giờ, còn lại liền dựa các vị chính mình rồi."

Mặt trời đã lên gần đỉnh đầu, sắp tới trưa rồi.

Mọi người bừng tỉnh phát hiện, thời gian thế nhưng lại qua nhanh như vậy.

"Có điều, trên đường tu chân,ngã rẽ tùy mọi người chọn, ta chỉ cung cấp tham khảo, chớ cố chấp ở đây."

Liễu Nhất Tiếu đứng dậy, suy nghĩ một chút, gọi Từ Tư Viễn toan ngự kiếm bay đi.

Đều đã tạo hình tượng cao nhân còn muốn lại đi bộ đi trở về, có phần mất mặt quá đi.

"Liễu sư đệ!"

Liễu Nhất Tiếu quay đầu lại nhìn.

Có vị đệ tử nội môn bị xô đẩy, bị mọi người đẩy đến trước mặt hắn, hắn đỏ mặt, nhìn nhìn Liễu Nhất Tiếu, tiếp xúc đến ánh mắt của y ,vèo một cái cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân.

"Cái kia, tháng sau vẫn là đệ tới sao?"

Liễu Nhất Tiếu nhớ rõ, hắn là người phản đối gay gắt nhất kia.

"Tháng sau an bài như thế nào, tất cả đều nghe trưởng bối sư môn."

Đệ tử mặt uể oải, hơi hơi ngẩng đầu nhìn Liễu Nhất Tiếu liếc mắt một cái lập tức lại cúi đầu, mặt càng đỏ hơn.

"Còn có, thực xin lỗi, lúc trước đối với đệ vô lễ, là chúng ta sai, ta đại biểu các sư huynh đệ hướng đệ xin lỗi."

Liễu Nhất Tiếu: "Các huynh không quen biết ta, có điều hiểu lầm cũng là khó tránh khỏi."

Xem bộ dạng y không muốn nói thêm nhiều lời, đệ tử nọ thức thời lui nhường đường, cùng sư huynh đệ khác thảo luận.

Bọn họ thảo luận giảng giải vừa rồi, có người lấy ra kiếm của từng người đi nghiên cứu kỹ, có đệ tử nội môn hướng ngoại môn thỉnh giáo sự tình khi tỷ thí.

Có người nhanh trí, nhớ tới lần này là ngoại môn đệ tử chung tay đề cử người giảng đạo, đã chạy tới hỏi sư môn trưởng bối của chính mình.

Liễu Nhất Tiếu thúc giục Từ Tư Viễn đi mau.

Vừa nhớ tới chữ trên thân kiếm, thân kiếm có khắc một chữ "Ninh".

Bạch y nhanh nhẹn tiêu sái kia, tên bạch y tu sĩ kia là vai chính trong nguyên tác, Ninh Vinh.

-----------------------hết chương 19-------------------------------

edit: Phương Đông

beta: Sói + Cục bột

bản việt hóa bởi Hắc Bạch Vô Thường team

Nói gì thì nói chứ Ninh Vinh là cái anh đỏ mặt kia à_._? 

--------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro