Chương 14: Trở về
Chương 14:
Mấy người đi tiểu viện của Ly Hải uống linh tửu, cả Phong Ngữ cũng bị kéo tới chung vui, Ly Hải không phụ sự mong đợi của mọi người, mang loại rượu tốt nhất lên , chuẩn bị đồ ăn cho mọi người.
"Ta nghĩ rằng cuộc sống của mọi người đều là khổ tu, không nghĩ đến cuộc sống của sư đệ ngươi lại dễ chịu đến như vậy."
"Nhờ sinh ra tốt thôi, đâu giống vài vị sư huynh đệ tu vi thành công, ta so không được."
Bọn họ ở kia nói nói cười cười, Liễu Nhất Tiếu trước mặt có mấy cái bình rượu, đối với tên bên trên lựa chọn , khi xem đến một vò rượu cuối cùng, hai mắt sáng ngời, trái phải nhìn quanh một vòng thấy không ai chú ý tới y, bế lên vò rượu này, lôi kéo Từ Tư Viễn nhảy lên nóc nhà chuồn thẳng.
Y chọn vị trí cao nhất ngồi xuống, vỗ vỗ chỗ ngồi bên người, ra hiệu cho Từ Tư Viễn lại gần: "Bọn họ ngốc thật, không biết rượu Ly Hải tồn kho nhiều đến làm người nhớ thương, chúng ta uống xong trước, đợi lát nữa hãy quay lại."
Từ Tư Viễn khuyên nhủ: "Cảnh giới của ngươi vừa mới tăng lên lại trải qua hai trận đại chiến, vẫn là sớm chút nghỉ ngơi, uống rượu hại thân."
"Vậy thì ngươi không hiểu rồi," Liễu Nhất Tiếu mở vò rượu, một cỗ hỗn hợp mùi hương kỳ dị phiêu tán ra tới, y hít một hơi, tán thưởng một tiếng, thơm quá.
Bưng lên cái bình lên, rót mấy ngụm: "Rượu ngon."
"Tiếc là cái bình này hơi nhỏ, mới mấy ngụm liền hết rồi."
Đối với tu sĩ mà nói, cái bình rượu cũng chỉ nhỏ nhỏ bằng bàn tay, tinh xảo đáng yêu, không giống nhân gian, một cái bình rượu lớn đến mức có thể tắm rửa luôn.
Y ngửa đầu đưa bình rượu qua: "Ngươi nếm thử đi, bảo đảm thu hồi lời mới nói luôn."
Liễu Nhất Tiếu uống rượu không câu nệ tiểu tiết, thời điểm uống có vài giọt theo cằm chảy xuống dưới, qua hầu kết thẳng đến khi hoàn toàn đi vào cổ áo. Từ Tư Viễn tầm mắt theo giọt rượu này đi xuống, cổ họng giật giật.
Hắn tiếp lấy bình rượu, học bộ dáng Liễu Nhất Tiếu rót thẳng vào miệng, so với hương rượu càng nồng đậm chính là dược hương, mới vừa vào thân thể, dược tính của rượu kèm theo linh khí theo kinh mạch chạy khắp toàn thân, cả người như bị linh khí cọ rửa một phen, toàn thân thoải mái.
Nhưng mà dù sao cũng là rượu, Từ Tư Viễn luôn xem nhiều người khác uống rượu, chính mình từ trước tới nay chưa từng uống rượu, hôm nay lần đầu phá lệ, trong cổ họng bị sặc, khụ khụ không ngừng.
Liễu Nhất Tiếu nhìn Từ Tư Viễn uống rượu, chẳng hiểu sao bị phản ứng của Từ Tư Viễn hấp dẫn.
"Ha ha ha ha ngươi mới uống mà nhanh như vậy,không bị sặc mới lạ!" Liễu Nhất Tiếu cười ha ha, đi xuống cầm chén trà xanh đi lên, đưa cho Từ Tư Viễn, "Uống trước miếng nước , uống ngụm nhỏ thôi, đâu ai giống ngươi, trâu gặm mẫu đơn lãng phí đồ ăn."
"Xác thật không tồi, ngươi uống nhiều chút."
Từ Tư Viễn bắt đầu tự hỏi, có nên dọa Ly Hải rồi lấy chút rượu ngon.
"Kia còn cần ngươi nói."
Liễu Nhất Tiếu một tay chống đầu , nằm nghiêng ở trên mái hiên, từ tầm mắt y xem qua, trăng tròn buông xuống, Từ Tư Viễn ngồi ở chỗ đó, cả người vừa vặn, ánh trăng từ phía sau hắn tạo lên hiệu ứng ngược sáng, cho hắn cái thánh quang kỳ ảo.
Từ Tư Viễn hôm nay rất đẹp. Liễu Nhất Tiếu nghĩ như vậy, trong nội tâm lại lắc lắc đầu, phủ định ý nghĩ của chính mình, khẳng định do độ cồn cao nên uống say rồi, y mới là người soái nhất kia.
Hai người một vò rượu một bên uống một bên nói chuyện, ngươi một ngụm ta một ngụm, không bao lâu liền thấy đáy, Từ Tư Viễn lúc sau chỉ uống mấy ngụm, đại đa số là trong miệng Liễu Nhất Tiếu.
"Này, hai ngươi tâm sự xong chưa!" Ly Hải vẫy tay hướng về phía hai người kêu, "Phong Ngữ sư huynh muốn biểu diễn múa kiếm, chậm là có thể không xem được nữa đâu."
"Tới liền!"
Liễu Nhất Tiếu lên tiếng, kéo Từ Tư Viễn từ nóc nhà nhảy xuống hai ba bước liền chạy đến.
Phong Ngữ bắt đầu mùa kiếm.
Hắn thay đổi thường phục của chính mình, mang chút men say dưới ánh trăng, dáng người mờ mịt phảng phất giống như thuận gió trở lại, dẫn tới mấy người vỗ bàn tán dương.
Ly Hải liên tục thở dài: "May mắn là ta không thích nam sắc, bằng không chắc đã bị Phong Ngữ sư huynh câu hồn đi mất."
Liễu Nhất Tiếu cười nhạo: "Ngươi rốt cuộc thấy may mắn hay là đang tiếc hận,nhìn bộ dạng chảy cả nước miếng kia của ngươi, giống như giây tiếp theo sẽ nhào lên đi."
Ly Hải theo bản năng lau miệng, phát hiện bị lừa, tức muốn đi đoạt rượu: "Đừng hồ ngôn loạn ngữ với ta, ta tuyệt đối không dám đối Phong Ngữ sư huynh có suy nghĩ gì."
Liễu Nhất Tiếu xoay người trốn đến sau lưng Từ Tư Viễn, Ly Hải vừa thấy hắn liền sợ, đành buông tha y.
Lý Mộc Ấn nhìn hắn nhớ ra gì đó: "Ly sư đệ, ngươi họ Ly, vậy ngươi......"
"Sư huynh nghĩ chính là Ly Trì đi, không sai, người trăm năm trở lại đây tiến đến Kim Đan kỳ nhanh nhất- Ly Trì là tộc huynh của ta, hắn là gia chủ, ta là dòng bên, thiên phú so ra kém hơn, ở ngoại môn ngày ngày lăn lộn cũng không ai nhắc tới ta."
Mọi người không khỏi cảm thán một phen.
Lý Mộc Ấn cảm khái: "Ly gia quả thực gia đại nghiệp đại, tỷ như cái bình trung phẩm linh tửu trước mặt này, ta một tháng mới có thể có một vò."
Ly Hải: "Ta cũng không nói dối, trong nhà xác thật có thể cung cấp không ít tiện lợi, tiền tài, bạn bè, pháp địa, trên con đường tu chân đạo hữu chí khí tương đồng cũng rất quan trọng, ta đã chiếm cái chữ tài này, về sau vài vị sư huynh có yêu cầu gì cứ nói với ta."
Trên con đường tu luyện nhiều một phần trợ lực liền nhiều một phần hy vọng, không ai sẽ cự tuyệt bằng hữu , mấy người hướng Ly Hải nói lời cảm tạ, Ly Hải rốt cuộc cũng nói ra chuyện chấn động nhất hôm nay của hắn.
"Trong nội môn ta còn có vài vị trong tộc, tin tức của ta so với người khác chính xác và rộng hơn, tỷ như vị Ngọc Chung chân nhân hôm qua."
Trong giới tu chân, những tiền bối hô mưa gọi gió trước nay chỉ nghe được qua miệng người khác, hôm nay là lần đầu nhìn thấy nhân vật như vậy sống sờ sờ, Ngọc Chung chân nhân, Ngọc Chung phong chủ, tu vi của hắn......
"Là Nguyên Anh cảnh sao?" Lý Mộc Ấn thấp giọng.
Ly Hải lắc đầu: "Mấy chục năm trước, lần cuối cùng chân nhân lưu lại cảnh giới là Hóa Thân, mấy chục năm qua đi, như thế nào cũng phải tăng hơn một chút, nghe nói Ngọc Chung chân nhân nhất tính cách của hắn cùng núi tuyết vạn năm kia giống nhau."
"Chân nhân tính cách lãnh đạm, đối với người không giả, ngọn núi của hắn tuyết đọng nhiều năm, trên đỉnh núi đóng băng, các vị sư huynh sư tỷ tính cách càng ngày càng giống hắn ,trở nên lãnh đạm."
Nghe đến đó, Liễu Nhất Tiếu nhìn mắt người bên cạnh, nếu Ngọc Chung chân nhân là tuyết sơn, vậy Từ Tư Viễn đại khái là băng sơn.
Lý Mộc Ấn nghi hoặc: "Nhưng hôm nay tiếp xúc, Ngọc Chung chân nhân không có lãnh đạm vô tình như lời ngươi nói, hắn thậm chí đồng ý để ta ở lại ngoại môn."
Ly Hải xua xua tay: "Chuyện của ngươi không được gọi là việc. Chân nhân lãnh thì lãnh, nhưng thương tiếc người một nhà, hắn khiến đệ tử bên người tự đi lãnh phạt, lại bảo Bình Tung sư huynh mang theo Ngô Chung đi tìm tông chủ, mọi người đều biết, tông chủ nghiêm khắc nhất, không thể gặp môn hạ phát sinh loại sự tình này."
"Một cái trên trời, một cái dưới đất, hai loại đãi ngộ."
"Nghe ngươi miêu tả Ngọc Chung chân nhân ngoài lạnh trong nóng, sẽ bảo hộ đệ tử chính mình, Ngọc Chung phong chắc hẳn là một nơi không tồi đi."
"Này đó không phải trọng điểm, ta chủ yếu là muốn nói," Ly Hải quay đầu, nhìn Liễu Nhất Tiếu, lộ ra biểu tình khó có thể tin, "Ngọc Chung chân nhân cư nhiên đối với Liễu sư đệ nói một tiếng —— ngươi không tồi."
Mấy người sửng sốt một chút: "Rất khó được sao?"
Ly Hải thở sâu bình phục hô hấp, thiếu chút nữa rít gào ra tiếng: "Há chỉ là khó có được, phải biết rằng đại đệ tử ưu tú nhất của hắn cũng không có thể được đến một tiếng khen ngợi của hắn, ta lúc ấy thiếu chút nữa liền hoài nghi chân nhân có phải hay không bị người khác giả trang!"
"Cho nên," Ly Hải cúi sát lại , thiếu chút nữa đem tròng mắt dán trên người Liễu Nhất Tiếu, "Liễu sư đệ ngươi rốt cuộc đối chân nhân bỏ bùa mê gì?"
Ly Hải phân tích như vậy, mấy người cũng nghĩ tới, lúc trên sân chân nhân chỉ khen Liễu Nhất Tiếu, ánh mắt dư thừa cũng chưa cho những người khác, tầm mắt bọn họ nhanh chóng chuyển hướng về Liễu Nhất Tiếu.
Đối với mấy cặp ánh mắt tóe lửa kia kia, Liễu Nhất Tiếu cũng là không hiểu ra sao, hắn gãi gãi cái ót, vô tội nói: "Khả năng ta thật sự quá ưu tú."
"Không biết xấu hổ!"
Mấy người uống uống cười cười, nháo đến hừng đông mới tan, Ly Hải tiễn Liễu Nhất Tiếu, đón ánh sáng mặt trời sớm, trịnh trọng nói: "Từ hôm nay trở đi, ta Ly Hải đi theo ngươi Liễu Nhất Tiếu lăn lộn, không liên quan đến gia tộc phía sau, chỉ cần ngươi có mệnh lệnh, lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ."
Trước đó Ly Hải còn băn khoăn đến gia tộc, không dám tùy tâm sở dục đi theo Liễu Nhất Tiếu, tỷ thí qua đi, hắn xác định Liễu Nhất Tiếu chính là phúc tinh của hắn, cho dù phải trả giá lớn cũng muốn đi theo.
Liễu Nhất Tiếu có chút say, nghe thấy Ly Hải nói, ở trong đầu dạo qua một vòng, không phản ứng lại, đây là có ý tứ gì, chỉ xem biểu tình Ly Hải bộ dáng thực nghiêm túc, y cũng nghiêm túc vỗ vỗ bả vai Ly Hải, vẻ mặt nghiêm túc túm Từ Tư Viễn, xoay người rời đi.
May mắn Từ Tư Viễn đem y túm trở về, đối mặt Ly Hải thay y đặt câu hỏi: "Nhưng lời thề."
Ly Hải sửng sốt một chút, hứa hẹn cùng lời thề là hai chuyện khác nhau.
"Chờ thời điểm ngươi nguyện ý tuyên thệ nguyện trung thành hãy đến tìm y."
Nói xong, Từ Tư Viễn theo lực đạo Liễu Nhất Tiếu bị y túm.
Trở về Thanh Lăng Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro