Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Đệ nhất


Chương 13: Đệ nhất

"Tiểu tử ngươi có thôi đi hay không!" Bình Tung xem lời nói của Ngô Chung, hắn là đang cố hãm hại một vị sư đệ khác, Bình Tung khéo léođá văng Ngô Chung ra.

Ngô Chung lăn trên mặt đất một vòng, bò dậy, trên người vừa là máu vừa là bụi đất, rất bẩn, nhưng hắn không để ý, kiên trì nói: "Ta không có nói dối! Y sớm đã bắt đầu dùng đan dược rồi, ta có chứng cứ!"

Bình Tung động tác tạm dừng một chút, thu hồi biểu tình không kiên nhẫn: "Ngươi nói xem."

Nhìn thấy có hy vọng ,nội tâm Ngô Chung vui vẻ, nhanh chóng ổn định tâm tình rồi nói: "Chắc hẳn mọi người đều biết trước khi tham dự tỷ thí, ta vừa mới đạt tầng chín, nhưng hiện tại ta đã tới tầng chín trung kỳ."

Hắn xoay người nhìn Liễu Nhất Tiếu: "Liễu sư đệ, theo ta được biết, ngươi cũng là loại tình huống này, thậm chí so với ta càng thêm lợi hại, ngắn ngủi một tháng, ngươi trực tiếp từ tầng sáu nhảy lên tới tầng tám, giải thích như thế nào!"

"Còn có hai gã sư đệ khác, tu vi bọn họ đều tiến giai."

Nghe đến đây, Bình Tung có chút tức giận, cảm thấy Ngô Chung hồ ngôn loạn ngữ: "Tu luyện đến cái cảnh giới này, nên tiến giai là việc thuận theo tự nhiên, này tính là cái gì chứng cứ! Thực chiến có khả năng nhất thúc đẩy trưởng thành, Liễu sư đệ chịu áp lực lớn nhất, cái tiến độ này cũng không tính là khoa trương."

Ngô Chung hướng phía trước vài bước, vội vàng nói: "Sư huynh là đệ tử nội môn, tự nhiên không biết tình huống ngoại môn, trước đó, Liễu Nhất Tiếu dùng thời gian 5 năm mới đến cái cảnh giới này, nhưng lại có thể trong 1 tháng ngắn ngủi trực tiếp tiến giai hai tầng!"

Bình Tung vẫy vẫy ống tay áo ghét bỏ lui về phía sau: "Vậy thì như thế nào! Ngô Chung, ngươi nếu là không lấy ra được chứng cứ xác thật, đừng trách ta không khách khí!" Nói xong một câu cuối cùng, hắn dùng tới uy áp, bức Ngô Chung không dám tiến lên.

"Đinh quản sự, Đinh quản sự có thể làm chứng!" Ngô Chung quát.

"Đó là ai?"

"Là quản sự của Cống Hiến đường ngoại môn, chuyên quản các hạng mục giao dịch của đệ tử ngoại môn."

"Đinh quản sự ở đây không?"

Đám người xì xào một chút, Đinh quản sự kéo thân thể hơi mập, đẩy đám người ra chạy chậm lại đây.

"Có đệ tử,bái kiến các vị sư huynh..." Đinh quản sự nâng mắt lên thấy vài vị trước mặt này, trán đổ mồ hôi, hắn nghe đại khái xong, thật sự không biết cái này thì liên quan quái gì đến chính mình.

Ngô Chung: "Ta hỏi ngươi, Liễu Nhất Tiếu có phải gửi bán đan dược ở chỗ ngươi hay không?"

"Phải, chẳng quay là y thay Thanh Lăng trưởng lão chạy việc, đan dược đều là trưởng lão luyện." Đinh quản sự theo sự thật trả lời.

"Nhưng là có một lần ta đến chỗ ngươi kia, ngươi nói đan dược lần trước để sai bình rồi, kỳ thật không phải Hồi Linh Đan, có phải thế không?"

"Đúng là có việc này." Đinh quản sự thân mình run nhè nhẹ, hắn đoán được Ngô Chung muốn làm gì.

Ngô Chung lộ ra nụ cười đúng như ý muốn: "Vậy thì đúng rồi, thử hỏi, tu vi cường đại đến trưởng lão loại tình trạng này, sẽ phạm phải loại sai lầm này sao, khẳng định là Liễu Nhất Tiếu ở bên trong giở trò quỷ!"

Bình Tung mày dật dật một cái, cảm thấy hứng thú nói: "Nói cụ thể."

Ngô Chung sờ đến ý đồ của hắn, theo lời hắn nói: "Sư huynh, mấy người chúng ta tu vi tăng lên không thành vấn đề, nhưng nếu chúng ta đều là tu vi đình trệ đã lâu, hơn nữa đều mua cùng lô đan dược, sau khi dùng đan dược tu vi tăng lên, nhất là Liễu Nhất Tiếu sử dùng đan dược lâu nhất cảnh giới tăng lên lớn nhất, chứng minh đan dược kia có vấn đề!"

"Là y không biết từ nơi nào mua đan dược tông môn cấm sử dụng, khi gửi để nhầm vào bình dược của trưởng lão, còn đưa đi Cống Hiến đường, làm những đệ tử khác không cẩn thận mua phải," Ngô Chung thống hận, giả mù sa mưa lau nước mắt, "Cũng không biết sử dùng loại đan được như vậy, mạnh mẽ tăng lên tu vi có hậu quả gì không."

Bình Tung gật đầu: "Có vài phần đạo lý."

"Sư huynh nếu cần, ta có thể kêu hai gã đệ tử kia đến để đối chất."

"Tạm thời không cần," Bình Tung quay đầu nhìn về phía Liễu Nhất Tiếu, "Ngươi có cái gì muốn giải thích không."

Liễu Nhất Tiếu đôi tay nhẹ nhàng vỗ vào nhau, thở dài: "Suy đoán của sư huynh thật sự là không có sơ hở nào."

Bình Tung không khỏi tiến lên một bước, ánh mắt nóng bỏng: "Ngươi thừa nhận hắn nói chính là sự thật?! Ngươi thật sự có loại đan dược đó?"

Liễu Nhất Tiếu không trả lời, y từ trong tay áo lấy ra một cái bình sứ xanh trắng, hướng xuống phía dưới nghiêng một chút, một viên thuốc từ trong bình sứ lăn ra, dừng ở lòng bàn tay.

Y nâng bàn tay lên, hướng về phương hướng của bọn họ tiến dần lên một chút: "Ngô sư huynh nói chính là cái này?"

Ngô Chung chóp mũi giật giật, ngửi được mùi hương quen thuộc, vội nói: "Chính là cái này."

Ánh mắt Bình Tung theo bàn tay Liễu Nhất Tiếu Chuyển Động không rời, hắn kiềm chế nội tâm lửa nóng, cố gắng giả vờ bình tĩnh nói: "Một khi đã như vậy, Liễu sư đệ liền đem đan dược giao ra đây, để cho ta mang về đo lường kiểm tra, xem xem có phải đúng như Ngô Chung nói hay không, nếu sai cũng dễ cho Liễu sư đệ một cái công đạo."

"Còn bản thân sư đệ, chỉ sợ cũng phải theo ta về một chuyến, sư đệ đừng sợ, đây cũng là vì tốt cho ngươi, ta sợ đan dược này ăn vào đối với thân thể có hại."

"Ha ha ha ha ha ha!" Nghe xong lời nói như vậy, Liễu Nhất Tiếu rốt cuộc nhịn không được, đỡ bả vai Từ Tư Viễn, cười lớn." Chỉ thế thôi sao? Nếu thật là như vậy, Ngọc Thanh Tông cũng làm ta quá thất vọng rồi."

Liễu Nhất Tiếu lau sạch nước mắt nước mũi do cười mà ra, vỏ kiếm chỉ vào bọn họ: "Một người, vì hãm hại người khác mà tùy tiện nói dối, một người, đỏ mắt cái gọi là đan dược tăng tu vi, liền đem tội danh chưa chắc có cho tròng lên."

"Làm càn!" Bình Tung giận mắng.

Liễu Nhất Tiếu thu liễm tươi cười, bình tĩnh nhìn hắn: "Làm càn chính là ngươi. Tông môn cho ngươi làm trọng tài, nhìn trúng chính là công bằng công chính của ngươi, mà ngươi thì sao? Vì tư tâm mà đã đưa cái gọi là công bằng ném đến chân trời nào rồi, còn bôi đen hình tượng Ngọc Thanh Tông, may mắn cho ngươi làm trọng tài ở ngoại môn, nếu là đem ngươi để ra ngoài, chỉ sợ người khác đối với hình tượng tông môn liền phải từ đệ nhất kiếm tông biến thành biến thành một cái cuồng bạo lực ích kỷ tư lợi!"

"Đan dược ngày đó hẳn là có mười mấy bình, như thế nào không thấy những người khác tu vi tăng lên, chỉ ba người các ngươi tu vi tăng lên? Được chỗ tốt, không thèm nghĩ đến cảm ơn chỉ biết đem nguyên chủ kéo xuống nước, muốn chiếm lợi ích riêng, Ngô Chung, đây là ý định ban đầu của ngươi đi, là nguyên nhân ngươi vẫn luôn nhằm vào ta —— đem ta từ Thanh Lăng Phong kéo xuống, chính mình đi Thanh Lăng Phong, tiếp thu chỉ đạo âm thầm từ Thanh Lăng và đan dược hắn ban cho."

"Tất cả đan dược đều là từ Thanh Lăng Phong lấy ra, ngươi làm sao biết được đấy là đan dược cấm hay không."

Nhìn đôi mắt Liễu Nhất Tiếu đen như mực, Ngô Chung lần đầu cảm thấy sợ hãi, hắn co rúm lại một chút, nhưng nghĩ đến mục đích của mình, vẫn là lấy hết can đảm phản bác: "Nói hươu nói vượn! Đều là ngươi bịa đặt."

"Được, nếu là nói hươu nói vượn, các ngươi nghe cho kỹ, loại đan dược tăng tu vi lên này, đây là một lọ đan dược cuối cùng, Thanh Lăng trưởng lão nói qua sau này sẽ không luyện chế nữa," Liễu Nhất Tiếu hướng tới hai người bày ra một chút bình sứ trắng dược trong tay, tay phải khẽ nâng, chín viên đan dược trong bình lăn ra, ở trên lòng bàn tay y an an tĩnh tĩnh mà nằm.

Ngô Chung ý thức được cái gì đó, mở to hai mắt nhìn.

Liễu Nhất Tiếu nhẹ nâng tay trái, ở dưới ánh mắt hoảng sợ của Ngô Chung, linh lực khẽ động, mở tay ra, đan dược trong tay đã biến thành một đống bột phấn, gió nhẹ thổi qua, bột phấn theo gió bay đi, lại khó mà tìm về.

"Không!!!"

Liễu Nhất Tiếu mang theo tươi cười nhẹ nhàng, buông tay: "Đan dược không có, về sau cũng sẽ không có, sư huynh, ngươi nói hiện tại nên làm cái gì bây giờ."

Gân xanh Bình Tung toát ra, trừng mắt nhìn Liễu Nhất Tiếu, tức giận đến nỗi nói không nên lời.

Đệ tử xung quanh lặng lẽ nghị luận: "Không nghĩ tới nội môn cũng có sư huynh như vậy, thật là thất vọng."

"Là sư huynh thế nhưng lại ích kỷ như vậy."

"Nếu thực sự có đan dược tăng tu vi lên, Liễu sư huynh cũng sờ không đến, nếu có bản lĩnh này, còn ở chỗ này chịu khổ sao."

Cứ việc bọn họ đang thì thà thì thâm, nhưng Bình Tung tai thính mắt tinh, nghe được hết tất cả lời nói, hắn mặt trướng đến đỏ bừng, đang muốn lại nói một chút cái gì, bên tai đột nhiên truyền đến một thanh âm lạnh lẽo, chấn đến đầu óc phát ngốc của hắn bình tĩnh lại.

"Đủ rồi."

Đoàn người lúc trước dừng lại bên ngoài xem tranh tài lúc này bước đến , cầm đầu là người áo dài màu xanh lưng đeo trường kiếm, một đầu tóc dài đoan chính có cài trâm ngọc. Đằng sau hắn đi theo vài đệ tử, gần nhất kia một vị đệ tử áo lam mặt đỏ bừng, hận không thể đem mặt chôn đi.

Bình Tung nhìn thấy người cầm đầu vội vàng hành lễ: "Tái kiến chân nhân."

Những người khác nghe được hắn xưng hô, hiểu rõ thân phận người này không hề tầm thường, sôi nổi hành lễ theo.

"Không cần đa lễ."

Ngọc Chung chân nhân thần sắc bất động, nhàn nhạt hỏi đệ tử bên người: "Đây là người ngươi nói sao, sau khi trở về tự đi lãnh phạt."

"Vâng, tạ chân nhân." Đệ tử áo lam thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ngọc Chung chân nhân chuyển hướng Liễu Nhất Tiếu, giơ tay ở không trung vung lên, thuốc bột phiêu tán ở trong tay hắn ngưng tụ thành một cục, tay run lên, thuốc bột lại lần nữa tan đi.

"Đan dược này có Khởi Bạch cùng Hồ Quy, có tác dụng tĩnh tâm, sau khi dùng có tác dụng phụ trợ tu luyện, không hề có quan hệ với  những loại đan dược tăng tu vi ."

"Đa tạ chân nhân chứng minh đệ tử trong sạch."

Ánh mắt Ngọc Chung chân nhân hơi hơi dao động đến trên Nguyệt Nha Kiếm của y, lại quay trở về đối với y gật gật đầu: "Ngươi cũng không tồi."

Xoay người đối mặt với Bình Tung, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp trở nên trầm thấp.

"Bình Tung, tỷ thí ngoại môn khiến cho ngươi biến thành như vậy rồi sao."

Bình Tung toát mồ hôi lạnh, đầu gối mềm nhũn, không khỏi quỳ xuống: "Cầu chân nhân tha thứ, đệ tử, đệ tử nhất thời bị ma xui quỷ khiến."

"Ngươi không phải người của núi ta, ta cũng không có quyền quản ngươi, chính ngươi đi, đem sự tình nói cho tông chủ."

"Vâng."

"Người này..." Ngọc Chung chân nhân nhìn Ngô Chung, mày nhíu lại, "Ngươi cũng đến chỗ tông chủ đi."

"Vâng, chân nhân."

Ngô Chung mở miệng ra muốn nói cái gì đó, bị Bình Tung phát hiện trước tiên che lại, hắn giãy giụa muốn thoát khỏi, Bình Tung ở bên tai hắn hạ giọng, oán hận nói: "Ngươi còn ngại chết chưa đủ nhanh sao!"

Đi tìm tông chủ, đời này của hắn xong rồi.

Bình Tung trong đáy mắt lạnh lẽo, Ngô Chung từ bỏ giãy giụa,hoàn toàn dựa vào Bình Tung đỡ mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng.

Tính kế mọi cách, cuối cùng không thu hoạch được gì.

Xử lý xong việc bên này, Ngọc Chung chân nhân nhìn quét một vòng chung quanh, phóng đại thanh âm: "Tỷ thí ngoại môn dừng ở đây, có gì dị nghị không."

"Tất cả dựa vào chân nhân làm chủ." Các đệ tử trăm miệng một lời.

"Vậy được, ta tuyên bố ba người có tư cách tiến vào nội môn, thứ ba, Lý Mộc Ấn."

Lý Mộc ấn biểu tình kinh hỉ chợt lóe rồi biến mất, lập tức tiến lên, cung kính nói: "Chân nhân, đệ tử có một chuyện muốn cầu."

"Nói."

"Ta muốn lưu lại ngoại môn cùng Kỳ Liêm Tu luyện." Nói xong, Lý Mộc Ấn thần sắc căng chặt, hắn không nghe nói qua phong cách của vị chân nhân này, Ngọc Chung chân nhân cũng là vẻ mặt nghiêm túc, hẳn là không dễ nói chuyện lắm, nếu y không đáp ứng...

"Được"

(Liêm đại ca =)), chắc chắc có gian tình, chắc chắn là gian tình)

"Đa tạ chân nhân." Lý Mộc ấn vui mừng khôn xiết, trên mặt lộ ra tươi cười chân thành.

"Một khi đã như vậy, vị trí thứ ba này," chân nhân quay đầu, nhìn về phía Ly Hải, "Đó là ngươi."

"Đệ tử?" Ly Hải ngơ ngác chỉ vào chính mình, "Là đệ tử, đệ tử không nghe lầm đi?"

Chân nhân phảng phất không nghe thấy, nhìn về phía người tiếp theo: "Thứ hai, Phong Ngữ."

"Đệ nhất danh." Ngọc Chung chân nhân ngừng một chút, mọi người theo tầm mắt hắn chuyển động, ngừng thở.

—— "Liễu Nhất Tiếu."

Các đệ tử nhịn không được thét chói tai: "A a a, thắng!"

"Cuối cùng! Ahuhu!"

Liễu Nhất Tiếu cũng vì chính mình vui vẻ, kích động ôm Từ Tư Viễn, sau đó y nhìn đến Lôi Đình, đột nhiên ý thức được không đúng.

Thứ tự của Lôi Đình đâu.

Mấy người gần đó bình tĩnh lại nhìn Ngọc Chung chân nhân, chân nhân cảm nhận được tầm mắt bọn họ, nói nhiều hơn một câu: "Nửa bước Trúc Cơ, hà tất theo chân bọn họ tranh dành danh ngạch, ngày mai tự đi báo danh."

Ý tứ này là hắn không cần tham gia tỷ thí ngoại môn, có thể trực tiếp tiến vào nội môn, Lôi Đình vui mừng quá đỗi: "Vâng, tạ chân nhân!"

"Chúc mừng sư huynh!" Liễu Nhất Tiếu buông lỏng tâm, hướng Lôi Đình chúc mừng.

"Tương lai có cơ hội lại tỷ thí nhé!"

"Cùng đi uống rượu nào, tiền rượu do Ly Hải trả!"

"Ta ta ta, được a, tới uống, không say không về, ta mời rượu tốt nhất!" Ly Hải còn đang vì trên trời rơi bánh có nhân mà chưa tỉnh mộng, vừa nghe đc tên mình liên sung sướng hoà vào đám người trước mặt.

Lôi Đình, Phong Ngữ, Lý Mộc Ấn, Ly Hải, Liễu Nhất Tiếu tất cả đều đạt được kết quả mong muốn.

Liễu Nhất Tiếu vui mừng nói không nên lời, y cầm cánh tay Từ Tư Viễn, đôi mắt bởi vì cao hứng mà nhiễm tầng tầng hồng nhạt, nhìn phá lệ động lòng người.

"A Viễn, đi, ca mang ngươi đi nhậu."

"Ừm." Từ Tư Viễn nhẹ nhàng gật đầu.

----------------------------------------hết chương 13---------------------------------------------------

edit: Phương Đông

beta: Sói; Bột lão sư

bản việt hóa bởi Hắc Bạch Vô Thường team

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro