Chương 3: Ngủ Chung
Thẩm Nguyên Đình nói gần, thực sự rất gần, khi anh ta đến nơi thì tim Nhan Chiêu nảy lên.
Anh ta đến đây, sẽ không vì cậu đến muộn để con mèo này sắp chết mà xử cậu đúng không?
May mắn thay, câu nói tiếp theo của Thẩm Nguyên Đình đã xua tan sự lo lắng không đáng có của Nhan Chiêu.
Anh ta nói: “Tôi đã tìm ở đây, nhưng không tìm thấy nó.”
Tay người đàn ông choàng qua cơ thể cuộn tròn của con mèo, muốn chạm vào nhưng lại không dám đến gần.
Đây là tự trách bản thân sao?
"Mưa to, trời lại tối, không tìm được không phải lỗi của anh, hơn nữa hiện tại đã tìm được rồi này." Nhan Chiêu an ủi, hạ mắt nhìn cục bông nhỏ trong tay, "Chúng ta nhanh đến bệnh viện thú cưng đi, tôi đã tìm được bệnh viện gần nhất, cũng vừa gọi điện cho bác sĩ trực ban."
Tuy đã tìm thấy nhưng chưa chắc sẽ an toàn, tình trạng của Vượng Tử thực sự đang ở bên bờ sinh tử.
Thẩm Nguyên Đình liếc mắt nhìn, trong đêm đen, Nhan Chiêu không nhìn ra được vẻ mặt của anh ta.
Hẳn là đang cảm kích cậu đi……?
Dù sao cũng là làm chuyện tốt, bằng không cậu tìm mèo cho anh ta mà anh ta lại ghi hận, vậy thì người này cũng quá dã man rồi!
Thẩm Nguyên Đình mở cửa ghế phụ, hất cằm với Nhan Chiêu, ra hiệu: “Mau lên xe của tôi.”
Nhan Chiêu chỉ chỉ bên cạnh: “Tôi có xe.”
Trời mưa to như vậy, nếu chỉ đi bộ, có lẽ cậu chẳng đi được nửa bước.
“Tùy cậu.” Thẩm Nguyên Đình không tiếp tục khuyên cậu, anh và Nhan Chiêu vốn không phải bạn tốt, cũng không phải quan hệ phu phu tốt. Nếu không chất vấn dì Trần, biết Nhan Chiêu quả thực không biết chuyện này, Nhan Chiêu nhất định sẽ nằm đầu danh sách nghi ngờ của anh.
Nhưng mà Nhan Chiêu cần gì phải đi tìm mèo?
Bệnh viện thú cưng mà Nhan Chiêu tìm được ở rất gần, bọn họ rất nhanh đã đến đó.
Khi Thẩm Nguyên Đình đi làm thủ tục, Nhan Chiêu ngồi ở hàng ghế đợi.
Cậu chống khuỷu tay lên đùi, cúi người, đầu rũ xuống một cách tự nhiên, trên đuôi tóc vẫn còn dính bọt nước.
Trong quá trình tìm mèo, áo khoác, quần jean và giày đều ướt sũng, hiện tại có hệ thống sưởi ấm của bệnh viện nhưng cả người cậu vẫn có chút lạnh.
Nhưng tất cả đều không quan trọng, Nhan Chiêu rất ít khi thức đêm, đồng hồ sinh học đã phát báo động, hai mí mắt bắt đầu đánh nhau. Cậu lắc đầu để xua đi cơn buồn ngủ.
Đường đường là một lưu lượng, làm sao có thể ngủ gật ở nơi công cộng được? !
Vuốt tóc ướt dính trên trán ra sau đầu, một đôi giày da lọt vào tầm mắt, dừng ở trước mặt cậu.
Nhan Chiêu ngẩng đầu, một sợi tóc không nghe lời rủ xuống, chắn ngay mắt phải, che đi tầm nhìn của cậu.
Dưới ánh đèn sáng rực, không có thứ gì có thể giấu được.
Một giọt nước từ tóc mai chảy xuống, lướt qua khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, dọc theo cổ chảy vào phía trong áo sơ mi, để lại một vết nước khó thấy.
Thẩm Nguyên Đình vừa mới khôi phục cảm xúc mãnh liệt, ngực vẫn còn chút phập phồng rõ ràng. Đôi mắt ẩn chứa bao cảm xúc ấy như gợn sóng khi mưa rơi xuống mặt hồ tạo thành.
Nhan Chiêu muốn huýt sáo một cái, bạch nguyệt quang không hổ là bạch nguyệt quang, không chỉ đẹp trai, khí chất cũng rất phi phàm. Chỉ là bộ đồ này, xem ra cũng dầm mưa không ít.
Nhan Chiêu đột nhiên muốn cười, tuy Thẩm Nguyên Đình đã gặp qua “cậu ta” vô số lần, nhưng theo góc độ của cậu, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau. Cái gì mà bạch nguyệt quang, bá đạo tổng tài, bệnh thần kinh giai đoạn cuối, tất cả đều không nhìn ra, hiện tại Thẩm Nguyên Đình ở trong mắt cậu chính là một thân ướt sũng.
Tuy là cậu cũng giống như vậy……
Nhan Chiêu đứng lên, đầu gối có chút mềm nhũn, hai má cũng có chút nóng. Loại phản ứng này xuất hiện một phần là do cơ thể bị rối loạn chức năng sau khi thức khuya, một phần khác…… Nhan Chiêu đoán mình bị cảm hoặc là phát sốt rồi. Mùa đông mưa to gió lớn thế này, cậu cũng không phải là siêu nhân.
“Vượng Tử thế nào rồi?”, tự mình cầm kịch bản nữ chính, Nhan Chiêu mở miệng, cổ họng như bị nghẹn lại, hơi thở có chút không rõ ràng.
"Trước mắt không có việc gì, vẫn đang quan sát. Bác sĩ nói phải chờ tới sáng mai mới có thể đưa ra kết quả chính xác." Thân hình nhỏ bé co lại thành một cục của Vượng Tử hiện trước mặt, Thẩm Nguyên Đình siết chặt hai bàn tay, rất nhanh liền buông ra.
Nâng mắt lên, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng không bình thường của Nhan Chiêu, lông mày cau lại: “Đi thôi, tôi đưa cậu đi bệnh viện.” Anh không muốn nợ ân tình của Nhan Chiêu. Nói chính xác hơn, nghĩ đến được người này giúp đỡ thậm chí còn có chút kinh tởm.
Thẩm Nguyên Đình trong lòng nghĩ như thế nào cũng không lộ ra ngoài. Nhan Chiêu cũng không get được cảm giác kinh tởm của anh ta, chỉ cảm thấy lông mày của anh ta không hề giãn ra, chính là cái loại bình thản cũng cau lại thành chữ “Xuyên”. (“川”)
“Không cần.” Nhan Chiêu từ chối, cậu hiện tại chỉ muốn ôm đầu ngủ. Cậu cầm một góc áo khoác, quay đầu đi ra ngoài, vừa vặn tránh đi ánh mắt của Thẩm Nguyên Đình, cũng không để ý đến bàn tay đang vươn tới, “Cái bệnh nhỏ xíu này chỉ cần ngủ một lúc là khỏe rồi——a!”
Nhan Chiêu lảo đảo vài bước, cổ tay bị siết chặt, lực tác động lên người gần như có thể kéo cậu đi. Nhan Chiêu chỉ có thể bước nhanh theo, sóng vai đi cạnh Thẩm Nguyên Đình.
“Tôi biết rồi, tôi đi bệnh viện, anh buông tay ra!” Động tác của Thẩm Nguyên Đình cũng không nhẹ nhàng, giống như áp giải phạm nhân vậy, Nhan Chiêu bị nắm thực sự rất đau, tâm tình không tốt, trực tiếp đạp Thẩm Nguyên Đình một cước, lưu lại một vết bẩn ở trên quần anh ta.
Nhiệt độ nóng rực trên cổ tay rời đi, Nhan Chiêu thở ra một hơi, kéo khẩu trang dưới cằm lên che mặt. Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, phải biết rằng những tên paparazi lợi hại đều là sinh vật sống về đêm, nếu chụp được cảnh cậu tay trong tay với một người đàn ông thì sự nghiệp của cậu sẽ kết thúc.
Một ánh mắt phóng lên mặt cậu, Nhan Chiêu ngẩng đầu, Thẩm Nguyên Đình nhìn cậu với một ánh mắt kỳ quái.
Nhan Chiêu: “……”, thân là tổng tài, Thẩm Nguyên Đình chắc chưa từng bị người khác đá, không thấy mới mẻ? không thấy kinh ngạc?
Nhan Chiêu khụ một tiếng: “Anh siết đau tôi, tôi đạp anh một cước, huề nhau.”
Thẩm Nguyên Đình nhướng mày, hành động của Nhan Chiêu đêm nay so với trong trí nhớ của anh có hơi khác.
Hiện tại không phải lúc suy nghĩ việc này, Thẩm Nguyên Đình chỉ nghĩ đầu óc cậu ta có bệnh, trong bụng Nhan Chiêu rốt cuộc có ý nghĩ xấu gì…… Không sao, anh có rất nhiều thời gian, sau này có thể từ từ phân tích.
Dù sao cũng không thể lái xe khi bị ốm, Nhan Chiêu vào trong xe của Thẩm Nguyên Đình, ngả người ra sau, dồn hết trọng lượng phần thân trên lên ghế.
Cậu nhắm mắt lại, sờ soạng thắt dây an toàn rồi nói: "Đi bệnh viện tư đi. Tôi ngủ một lát, đến nơi thì gọi tôi."
Thẩm Nguyên Đình đáp lại "Được."
Trước khi đi vào giấc ngủ, trung tâm thị giác và thính giác của của đại não vẫn đang hoạt động. Nhan Chiêu dựa vào ánh sáng trong đêm tối thử đoán xe đã đi qua bao nhiêu cột đèn đường, Thẩm Nguyên Đình hình như đang gọi điện thoại cho thư ký, bảo anh về nghỉ ngơi, ngày mai nghỉ một buổi.
Sau đó, tất cả ánh sáng và âm thanh đều giống như đá rơi xuống biển, chìm sâu vào đáy biển yên tĩnh.
……
"Cậu là ai?"
Nhan Chiêu nhăn mũi, giọng nói trầm thấp và từ tính của người đàn ông truyền vào tai, nhưng đại não quá mệt mỏi, mất một lúc cậu mới phản ứng lại, hàm ý trong lời nói này dần dần trở nên rõ ràng.
“Cậu ấy phát sốt, hôm nay xin nghỉ.”
Đúng rồi, hẳn là cậu đang trên đường đến bệnh viện.
Nhan Chiêu mở mắt ra, một tia sáng yếu ớt chiếu vào mắt cậu.
Bức màn nặng nề được kéo ra, tuy trong phòng còn tối, nhưng có thể thấy trời đã sáng rồi.
Nhan Chiêu chuyển mắt, nơi này không giống như bệnh viện? Cậu về Thẩm gia rồi sao?
Không gian ở đây rộng rãi, ngoài ban công có nhiều chậu cây xanh, trên tường treo đàn guitar , cách bố trí ở đây toát lên được hơi thở của cuộc sống. Tất nhiên, mấu chốt là nó quá lộn xộn, nếu bệnh viện nào cũng lộn xộn như thế này thì nên đóng cửa đi.
Người đàn ông ngồi trên mép giường, vai rộng eo hẹp, di động đặt ở bên tai, hình như đang nói chuyện với ai đó.
"Tôi nhớ rồi, cậu còn chuyện gì sao?"
"Không cần. Bệnh viện sẽ thu xếp cho hắn."
"Tôi sẽ."
“Không nói chuyện nữa, cúp đây.”
Nhan Chiêu ngồi dậy, đặt tay lên chăn bông, hỏi: “Anh đang nói chuyện với ai vậy?”
Đối phương nói thêm năm phút nữa mới quay lại cho cậu một câu, cũng lạnh lùng quá đi.
“Tỉnh rồi?” Thẩm Nguyên Đình thả điện thoại lên tủ đầu giường, nghiêng người sang một bên. “Đồng đội cậu, Ninh Vân Phàm. Hắn nói hôm nay cậu đến muộn.”
Nghe thấy từ “muộn”, Nhan Chiêu thẳng lưng theo phản xạ, rất nhanh bình tĩnh lại, lười nhác chọn một cái gối kê sau eo.
Hôm nay không có lịch trình, không đóng phim, không quay quảng cáo, đến muộn chỉ có thể là muộn khóa huấn luyện.
“Tôi nghe được anh xin nghỉ giúp tôi, cám ơn.” Nhan Chiêu nói một câu, một con mèo hấp hối hiện lên trong đầu, cậu vội vàng hỏi: “Vượng Tử thế nào rồi?”
Một tiếng meo yếu ớt vang lên từ góc phòng, Nhan Chiêu nhìn nơi phát ra âm thanh, thấy một cục bông nhỏ nằm nhoài trên ghế.
Tuy thanh âm còn chưa rõ ràng nhưng có thể xuất viện là không sao rồi.
“Cậu thật có tâm, bản thân mình bị bệnh, còn lo cho nó?” Thẩm Nguyên Đình đâm cậu một câu, đứng lên, mở rèm cửa, ánh nắng nhất thời tràn ngập khắp phòng.
“Meo ô!” Vượng Tử uể oải kêu lên, tựa hồ có chút bất mãn.
Thẩm Nguyên Đình vỗ vào mũi nó, giáo huấn: “Đặt ổ thì không ngủ mà lại chạy đến đây đợi.”
Vượng Tử đến thăm cậu? Nhan Chiêu hơi ngạc nhiên, sau đó đáy lòng nổi lên một tia ấm áp, nó thật sự có chút đáng yêu.
Thẩm Nguyên Đình nói: “Trên tủ đầu giường có thuốc.”
“Ồ.” Nhan Chiêu đáp, bỏ thuốc vào miệng, lấy nước uống. Nước thật ấm, nhiệt độ vừa phải.
Trong ánh sáng, một lỗ kim lưu lại trên mu bàn tay, tương phản với làn da mịn màng, trông có chút thê thảm.
Nhan Chiêu ngạc nhiên nói: "…… Tôi truyền dịch?"
Lời nói của Thẩm Nguyên Đình trực tiếp chứng thực suy nghĩ của cậu: "Cậu sốt rất cao, gọi không tỉnh, phải truyền dịch mới hạ sốt."
Nhan Chiêu gật gật đầu, thoải mái thở ra một hơi.
Cám ơn trời đất, thật tốt vì bị ngất! Cậu không sợ đau, chỉ không chịu nổi cảm giác bị kim tiêm chích vào.
Nhìn thấy Nhan Chiêu như thoát được một kiếp, Thẩm Nguyên Đình im lặng không lên tiếng mà lại để ý đến một nét khác.
Nhan Chiêu ngước mắt lên, ngập ngừng một lát, hỏi: "…… Một mình anh đưa tôi lên?"
Thẩm Nguyên Đình thờ ơ: "Nếu không?"
Nhan Chiêu nhìn chằm chằm cổ tay áo của bộ đồ ngủ bằng lụa: "Không có gì, cảm ơn anh."
Dù quan hệ giữa nguyên thân và Thẩm Nguyên Đình không tốt thì cũng là bạn đời hợp pháp, hẳn là đã nhìn thấy từ lâu rồi.
Thế nhưng mà bị một người nghi ngờ mình thay quần áo, Nhan Chiêu vẫn thấy không quen lắm.
“Anh không đi làm à?” Nhan Chiêu chuyển chủ đề, vừa hỏi liền nhận ra mình đã hỏi một câu ngớ ngẩn.
Thẩm Nguyên Đình là tổng tài, okay? Cha anh ta hẳn vẫn là chủ tịch, không cần phải lo lắng về việc đi làm đúng giờ như nhân viên bình thường.
Thẩm Nguyên Đình dựa vào bàn, vẻ mặt bình tĩnh: “Xin nghỉ một buổi.”
Tuy cậu đoán Thẩm Nguyên Đình nghỉ phép không hoàn toàn vì cậu, nhưng dù cho nguyên nhân ấy chỉ chiếm 1% cũng là chuyện đáng mừng, dù sao Boss Thẩm là người đã nói với nam chính Ninh rằng: "Để tôi khổ sở muốn chết? Cậu có bệnh à, tránh ra, cậu mẹ nó đang cản đường tôi".
Thật lạnh lùng! Tàn nhẫn! Không có phong thái lịch sự! Không có gì ngạc nhiên khi anh ta không thể làm công chính được!
Nhan Chiêu đắc ý nở nụ cười, sau đó nhìn thấy dưới mắt anh ta có một màu xanh đậm, lòng chùng xuống, lo lắng nói: "Quầng thâm đậm như vậy, đừng nói là anh thức cả đêm nhé?"
Thẩm Nguyên Đình liếc mắt nhìn cậu, dửng dưng nói: “Đúng thì thế nào?”
Thế nào là sao! Mặc dù anh là boss sẽ không tùy tiện mang chó theo nhưng vẫn nên lo lắng cho mái tóc và tinh thần của anh chứ!
Nhan Chiêu đột nhiên cảm thấy rất áy náy, xích xích cái mông, chừa một chỗ trống bên giường: "Anh ngủ một lát đi."
Thẩm Nguyên Đình nhìn hắn có chút đăm chiêu, im lặng một hồi, châm biếm nói: “Đầu cậu sốt hỏng rồi?”
Nhan Chiêu: “……”
Người này nói chuyện kiểu gì đấy?
Cậu còn chưa kịp dạy Boss Thẩm nghệ thuật ăn nói, đã nghe thấy Thẩm Nguyên Đình thả một quả mìn: “Tôi ngủ với cậu khi nào vậy?”
Nhan Chiêu: “……”
Chưa, chưa từng ngủ chung sao? !
Là chưa từng "ngủ", hay là ngay cả ngủ đều chưa từng? !
Thông tin quan trọng như vậy, trong sách như thế nào lại không đề cập qua! Công chính bảy lần một đêm, liệu đời sống tình dục của vai phụ có chết không trời? !
Nhưng mà ở phần sau nguyên thân sẽ đi dụ dỗ công chính, hơn nữa còn thành công trở thành một pháo hôi, nên vấn đề chắc chắn không nằm trên người cậu!
Nhan Chiêu còn không kịp tự hỏi "có phải Thẩm Nguyên Đình lạnh nhạt không", đã nghe anh ta từ tốn hỏi: "Hôm qua tôi muốn hỏi cậu, không phải cậu sợ mèo sao? Thường ngày nhìn thấy Vượng Tử đều phải đi đường vòng mà?"
Nhan Chiêu: “……”
Cảnh này không thể diễn tiếp được đâu!!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro