Chương 2: Vượng Tử
Quay xong chương trình, ngồi xe quay về Thẩm gia.
Nhan Chiêu tựa lưng vào ghế, ôm con búp bê do fan tặng, lòng rối như tơ vò.
Cậu bận rộn với sự nghiệp, chưa từng yêu đương, bây giờ bỗng nhiên có một lão công, nói thế nào đây, cảm giác thật là vi diệu.
Thẩm Nguyên Đình, người này là bạch nguyệt quang trong nguyên tác. Anh ta là nam thần trong mộng của Ninh Vân Phàm, là nỗi lo trong vô số đêm khóc nức nở của hắn, nhưng đồng thời cũng là trở ngại cho cuộc gặp gỡ của Ninh Vân Phàm và định mệnh của hắn.
Nhan Chiêu cảm thấy ở trong lòng Ninh Vân Phàm, thay vì nói Thẩm Nguyên Đình là bạch nguyệt quang, không bằng nói là trong kí ức của hắn, tất cả những tưởng tượng tốt đẹp nhất của thời thanh xuân kia mới chính là bạch nguyệt quang.
Tác giả có thể cũng phát hiện ra điểm này, ở đoạn sau trực tiếp xé nát hình tượng bạch nguyệt quang—— Thẩm Nguyên Đình anh ta hắc hóa rồi.
Anh ta không phải là nam thần lạnh lùng mà là một người u ám và tàn nhẫn, bệnh thần kinh nặng phải biết. Thẩm Nguyên Đình bệnh không rõ ràng, anh ta mất hết tình người, thôn tính sản nghiệp gia tộc, hắc bạch lưỡng đạo một tay che trời.
Kẻ thù có mạnh đến đâu cũng không thể cản đường, vì vậy cuối cùng chỉ còn lại một mình anh ta, chán chường mà tự sát, chết cũng không có ai nhặt xác cho anh ta.
“Ca, về đến nhà rồi.” Giọng nói của Chung Linh cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu, nguyên thân cùng Thẩm Nguyên Đình bí mật kết hôn, trợ lý chỉ biết cậu sống trong khu biệt thự, không biết cậu sống trong căn nhà nào.
Nhan Chiêu xuống xe, dặn Chung Linh cẩn thận trên đường về rồi đi bộ về nhà.
Trong lòng cậu tưởng tượng hơn mười tình huống gặp mặt Thẩm Nguyên Đình, không ngờ lại va phải tình huống chưa từng nghĩ tới.
Mở cửa ra, mấy thùng các-tông lớn nhỏ chất thành đống ở lối vào, là hành lý của nguyên thân, cậu ta vốn định hôm nay mang đi, nhưng bây giờ đồ đạc ở trong những thùng này lại trở về chỗ cũ.
Trong căn nhà rộng lớn chỉ có phòng khách là sáng đèn, Nhan Chiêu nhìn xung quanh một lượt, không thấy Thẩm Nguyên Đình, thay vào đó là một dì đang cúi đầu ngồi trên sô pha, hai vai co rúm, nức nở không ngừng.
Đêm khuya về nhà nhìn thấy bên trong có người lạ đang khóc, thật muốn khóc theo.
Nhan Chiêu ngồi xuống bên cạnh, cầm một tờ khăn giấy đưa qua, hỏi: “Dì làm sao vậy?”
Người dì ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng húp, mũi cũng đỏ bừng. Nhìn thấy Nhan Chiêu, trong mắt lóe lên một tia hy vọng, vội vàng nắm lấy tay cậu nói: "Tiểu Nhan, con phải giúp dì Trần, giúp dì cầu xin chồng con, con trai dì còn đang nóng lòng muốn đi du học, dì không thể sống nếu không có công việc này!”
Nhan Chiêu nghe không hiểu, chậm rãi phản ứng lại, bà ấy hẳn là dì Trần, một người giúp việc lâu năm cho dù nhắm mắt cũng có thể dọn dẹp nhà cửa gọn gàng ngăn nắp.
Nhan Chiêu cảm thấy dì Trần giống như một npc thông báo nhiệm vụ cho lính mới.
Cậu ho khan một tiếng, đem ý nghĩ này vứt ra sau đầu, nói: “Dì đừng khóc nữa, dì chọc trúng chỗ nào của Thẩm Nguyên Đình?”
Dì Trần cầm khăn giấy vừa lau nước mắt vừa nói: “Dì…… Dì thả con mèo của Nguyên Đình ra.”
Ồ, con mèo……
Nhan Chiêu vô thức gật đầu.
Mèo? !
Nhan Chiêu ngẩn người.
Nhan Chiêu kích động: "Cái gì? !!!"
Không nên trách cậu sao lại ầm lên như vậy, bởi vì trong cốt truyện, đây chính là một đại thủ phạm đẩy Thẩm Nguyên Đình đến con đường hắc hóa!
# Shock, nam thần ngày xưa bị biến chất, nguyên nhân là một con mèo, sự thật đằng sau là……! #
Để làm rõ chuyện này, đầu tiên phải kể đến xuất thân của Thẩm Nguyên Đình.
Ba mẹ ruột của Thẩm Nguyên Đình ly hôn khi anh ta học tiểu học, trước khi học xong tiểu học, ba anh ta đã đưa một người phụ nữ khác về nhà, còn mang theo một người em trai không nhỏ hơn anh ta bao nhiêu.
Ba không yêu thương, mẹ lại bay ra nước ngoài, Thẩm Nguyên Đình vì không có khả năng tự bảo vệ bản thân nên ở nhà thường bị bắt nạt, cũng may có bà nội nhân hậu của anh ta chăm sóc, Thẩm Nguyên Đình cũng trải qua một khoảng thời gian vô ưu vô lo. Đáng tiếc, quãng thời gian êm ấm chẳng kéo dài được bao lâu, chưa đầy một năm, bà cụ bị chứng tắc mạch máu não phải nhập viện, Thẩm Nguyên Đình lại phải trở về căn nhà lạnh lẽo kia, nhìn ba Thẩm, mẹ kế và em trai vui vẻ hòa thuận, bản thân giống như một người ngoài.
Một ngày nọ, trời đột nhiên mưa xối xả, Thẩm Nguyên Đình không mang theo ô, bị mắc kẹt dưới một mái che trên đường về nhà. Anh gọi điện thoại cho ba Thẩm, người kia hứa sẽ đến đón anh ngay lập tức, nhưng đợi đến tối mịt vẫn không thấy xe của ba Thẩm đâu.
Mưa tầm tã, trên đường không có một chiếc xe nào, Thẩm Nguyên Đình mệt mỏi vì chờ đợi, cởi đồng phục che trên đầu, lao vào làn mưa.
Nhưng khi chạy được vài bước, anh chợt nghe thấy tiếng meo meo yếu ớt trong bụi cỏ, thiếu niên gạt cỏ ra hai bên, trước mặt xuất hiện một sinh vật gầy gò, run rẩy và yếu ớt.
Câu chuyện phía sau cũng không cần phải nói thêm.
Về phần tại sao Nhan Chiêu lại biết rõ ràng như vậy, bởi vì đây là khởi đầu của tình yêu sét đánh giữa Ninh Vân Phàm và Thẩm Nguyên Đình! ! !
Thiếu niên lạnh lùng nhặt được con mèo bị bỏ rơi! ! ! Quả thực cần phải có ngày này trong cốt truyện!
Có thể nói, con mèo này được Thẩm Nguyên Đình một thân nước tiểu(......) nuôi lớn, không còn là vật nuôi đơn thuần. Dì Trần làm việc ở Thẩm gia hơn mười năm, không thể không biết tầm quan trọng của con mèo đó đối với Thẩm Nguyên Đình!
Nhan Chiêu cau mày: "Dì làm chuyện này là vì bà ta?"
Bà ta chính là mẹ kế của Thẩm Nguyên Đình, Thang Tĩnh Nghiên. Bởi vì nhà họ Thẩm không chấp nhận người "con dâu" này, thậm chí bà ta còn không có tư cách để cậu gọi một tiếng “mẹ chồng”.
Dì Trần nghẹn ngào nói: “Dì cũng là bất đắc dĩ, phu nhân bảo dì phải làm như vậy, dì có thể từ chối sao?"
Vì để chiếm đoạt tài sản, Thang Tĩnh Nghiên đã dùng rất nhiều thủ đoạn bỉ ổi, là một người phụ nữ mưu mô. Bà ta thấy Thẩm Nguyên Đình rất thích con mèo đó, liền bảo dì Trần thả con mèo của Thẩm Nguyên Đình đi mất, đây là một đòn chí mạng, trực tiếp làm tiến độ hắc hóa của Thẩm Nguyên Đình tăng 50%.
Cho dù Thẩm Nguyên Đình nuôi mèo như một người bạn hay một người con trai, nói tóm lại, ở trong mắt người khác, nó nhiều nhất chỉ là một con vật nhỏ đáng yêu.
Dì Trần lau nước mắt, bắt đầu kể về quá trình làm mất con mèo, Nhan Chiêu càng nghe, lòng càng lạnh.
Một con mèo già mà Thẩm Nguyên Đình đã nuôi hơn mười năm, bị dì ấy nhét vào một chiếc hộp giấy và đưa cho ông lão gom rác. Thấy ông lão không muốn nuôi, liền bảo ông ấy tìm một nơi hẻo lánh ném con mèo đi. Thù lao cho tất cả đưa cho con trai của dì Trần là một lá thư giới thiệu xin làm nghiên cứu sinh ở nước ngoài.
Nói xong chân tướng, dì Trần cố gắng biện minh cho hành vi của mình: "Con mèo này nhìn rất mập mạp bóng bẩy, trẻ con vừa thấy liền thích, chắc chắn sẽ được nhận nuôi."
"Nhưng thời tiết lạnh như thế, mấy ngày nay trời lại mưa, người đi đường đều vội về nhà, làm sao có thể để ý đến một con mèo?" Sắc mặt của Nhan Chiêu không khỏi trầm xuống, ngữ khí có chút nhanh, "Dì có bao giờ nghĩ rằng, so với việc được nhận nuôi thì nó cũng có thể bị bỏ đói nhiều ngày rồi chết không?"
“Nếu vậy cũng không còn cách nào khác, nó cũng chỉ là súc vật, dù chăm sóc tốt thế nào cũng sống không quá vài năm nữa.” Dì Trần lẩm bẩm, “Nguyên Đình làm sao có thể nhẫn tâm như vậy, bởi vì một con mèo mà đuổi việc dì, dì đã ở nhà họ Thẩm từ khi cậu chủ còn học trung học! Hơn nữa cậu chủ còn lắp camera ở cửa nhà, đúng là thần kinh......"
Nhan Chiêu không thể hiểu nổi mạch não của người này, so về thời gian, con mèo này đã theo Thẩm Nguyên Đình hơn mười năm, so về tình cảm...... ít nhất mèo sẽ không phản bội người, dì phản bội Thẩm Nguyên Đình, còn than thở anh ta không tình cảm, da mặt quá dày rồi?!
Nhan Chiêu lạnh giọng hỏi: "Dì Trần, theo như lời dì nói, con mèo đó chỉ là súc vật, nhìn thấy cửa mở thì sẽ chạy đi, không tìm được nhà, chết là xứng đáng. Nhưng bất luận nó có ngốc như thế nào, nó cũng không phải là của dì, dì lấy tư cách gì xử lý nó?”
Dì Trần biện minh: "Nhưng mà, nếu dì không làm như vậy, phu nhân sẽ không vui—— ".
Vâng, dì luôn đứng về phía Thang Tĩnh Nghiên. Bà ta cũng thật lợi hại, một người như dì Trần cùng nguyên thân, tất cả đều được cài ở bên người Thẩm Nguyên Đình.
"Cho dù bà ta tức giận biến thành khinh khí cầu bay lên trời đi chăng nữa cũng không có tư cách động vào con mèo của Thẩm Nguyên Đình, dì cũng vậy." Nhan Chiêu cau mày nói, "Nếu dì lựa chọn làm tổn thương anh ta để làm vui lòng phu nhân, vậy đừng dùng vài năm tình nghĩa để làm khó Thẩm Nguyên Đình, anh ta không nợ dì, mèo cũng không nợ dì.”
Làm chuyện xấu còn muốn không đắc tội ai, nằm mơ đi!
Dì Trần càng khóc dữ dội hơn: "Tiểu Nhan, sao con lại cạn tình như vậy? Con biết con mèo đó là bảo bối của cậu chủ, con mèo đó mất rồi, mua một con khác là được!"
Nhan Chiêu chặn suy nghĩ của dì ta, nói: "Việc không còn, có thể đi tìm.” Chỉ là một công việc mới không có lương cao và đãi ngộ tốt như vậy.
Dì Trần mở to mắt nhìn cậu, gào khóc đi ra. Nhan Chiêu chỉ mới quen dì ấy chưa đến nửa tiếng, làm sao có thể đau lòng, sau khi gọi xe đưa dì ấy đi, cậu cầm ô đi ra cửa.
Trời đang mưa, những hạt mưa dọc theo mặt ô rơi xuống, tạo thành một màn châu.
Nhan Chiêu thở hắt ra một hơi, hơi thở trắng xóa tan đi.
“Vượng Tử, mày có ở đó không?” Cậu gọi lớn, nhưng đáp lại cậu chỉ có tiếng mưa từ bốn phía.
Nhan Chiêu nín thở dùng cành cây chọc vào thùng rác, chỉ có tiếng rác cọ vào nhau, không có tiếng meo meo.
Trong nguyên tác, con mèo đã chết. Không chết thì con mèo làm sao lại trở thành một trong những nguyên nhân khiến Thẩm Nguyên Đình hắc hóa?
Để làm cho Thẩm Nguyên Đình hắc hóa nhanh hơn, tác giả đã tàn nhẫn sắp đặt một tình tiết, chính là để Thẩm Nguyên Đình đi tìm con mèo, lại để con mèo đang hấp hối, rồi chết trong vòng tay của anh ta.
Nơi Thẩm Nguyên Đình tìm thấy con mèo là ở một thùng rác cộng đồng nào đó, còn về phần thùng rác đó ở đâu, ha ha, tác giả viết chi tiết như vậy sao, dù có viết ra thì Nhan Chiêu cũng đã quên từ lâu rồi.
Cũng may là mèo không thể bay, những người thu gom rác thải sẽ đưa đến bãi rác thành phố, phạm vi tìm kiếm liền nhỏ hơn nhiều.
Chỉ là trong một mùa đông lạnh lẽo, lại mưa nhiều như vậy, nó có thể sống được bao lâu là một vấn đề.
"Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau......"
Không biết do di động không gọi được hay là do số Nhan Chiêu đen, không gọi được cho Thẩm Nguyên Đình. Rơi vào đường cùng, cậu chỉ có thể gửi một tin nhắn cho Thẩm Nguyên Đình: "Bạn tôi nói rằng cậu ấy nhìn thấy một con mèo giống Vượng Tử ở gần một thùng rác công cộng, nhưng cậu ấy không nhớ tên tiểu khu đó."
Sau khi bấm gửi, Nhan Chiêu cúi đầu, quần jean bị nước mưa làm ướt, màu sắc tối đi mấy độ, dính chặt vào hai chân, vừa ướt vừa lạnh đến thấu tim.
Đánh dấu bản đồ trên điện thoại, Nhan Chiêu tiếp tục tìm kiếm dấu vết của Vượng Tử.
Mưa ngày càng nặng hạt, xe cộ và người đi đường ngày càng thưa thớt, ánh đèn đường nhạt nhòa, chẳng khác gì bối cảnh phim ma.
Sau khi tìm sai chỗ, cậu lau mặt, nước mưa thấm ướt hết cả tay, vừa lạnh vừa buốt.
Đã ba giờ sáng, cậu vừa lạnh vừa buồn ngủ, nhưng ngay cả bóng dáng con mèo cũng không thấy.
Bình thường, cậu có thể đã sớm từ bỏ việc tìm mèo rồi. Lòng người cũng có hạn, mèo không phải do cậu nuôi, cậu không có lỗi, cậu đã cố gắng hết sức, nhưng không có kết quả.
Nhưng hiện tại chính là thời điểm thích hợp để nâng cao độ hảo cảm của Thẩm Nguyên Đình, cơ hội không phải lúc nào cũng có, bây giờ mà bỏ thì biết chờ đến bao giờ.
Nghiến răng nghiến lợi, Nhan Chiêu lên xe, đèn xe trong nháy mắt chiếu sáng mặt đất tối đen.
Xe lăn bánh, vừa định rời khỏi nơi này thì một ánh sáng vàng vụt qua. Không phải bên trong thùng rác, mà là ở trong xe đẩy hàng gần thùng rác!
Chiếc xe rất cũ kỹ, phủ một lớp gỉ sét dày đặc, trên phần để hàng phủ một tấm vải bẩn, nước mưa dọc theo tấm vải chảy xuống đất.
“Vượng Tử?” Nhan Chiêu xuống xe, rọi đèn pin về phía xe đẩy, ánh sáng màu vàng có kích thước bằng một chiếc chuông đồng chợt lóe lên.
Là nó!
Nhan Chiêu vội vàng kéo tấm vải ra, bên trong là một con mèo màu đen, bộ lông ướt nhẹp, phần lông trắng ở bụng bị bẩn mà biến thành màu xám đen.
Mèo bò sữa đều bị nhuộm thành một màu!
Vứt chiếc ô sang một bên, Nhan Chiêu giẫm lên tấm sắt của xe, cúi xuống ôm con mèo.
Khi vừa chạm vào con mèo, tay Nhan Chiêu dừng lại.
Bốn chân mèo cứng đờ, lạnh như băng, giống như xác chết.
Đừng chết mà, nếu không thời gian và công sức cậu bỏ ra còn có ý nghĩa gì! ! !
Không tìm được khăn lau, Nhan Chiêu chỉ có thể chỉnh không khí trong xe ấm lên mức tối đa, dùng khăn giấy thấm nước mưa trên lông mèo, ôm nó vào giữa áo khoác và áo len, giống như một con kangaroo.
Đang tìm bệnh viện thú cưng 24h thì có một cuộc gọi đến.
Người gọi vào lúc này, ngoại trừ Thẩm Nguyên Đình ra thì còn ai vào đây nữa!
Cậu còn chưa kịp nói gì, đối phương đã hỏi: “Số điện thoại của bạn cậu là gì?”
Giọng Thẩm Nguyên Đình khàn khàn, giọng điệu mệt mỏi, hiển nhiên anh ta rất lo lắng cho con mèo.
Biết anh ta muốn hỏi gì, Nhan Chiêu nói thẳng: "Tìm được mèo rồi, ở chỗ tôi."
"Nhan Chiêu, đừng giỡn với tôi." Thẩm Nguyên Đình nói, "Hiện tại tôi không có tâm trạng."
Dù cách một cái điện thoại, Nhan Chiêu có thể hình dung ra dáng vẻ lo lắng và mệt mỏi của người đàn ông này.
“Tôi không có giỡn với anh.” Nhan Chiêu nói chậm lại, cố làm giọng chắc chắn hơn, “Tôi tìm được Vượng Tử rồi, hiện tại đang ở tiểu khu XX. Tin tôi đi, được không?”
Bên kia trầm mặc một lúc: “Cậu chờ tôi, tôi đang ở rất gần, lập tức tới ngay.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro