Chương 1: Pháo Hôi
Tiết trời mùa đông giá rét, mỗi một hơi thở ra đều có thể đông lại thành băng, chưa kể trời đã bắt đầu mưa từ đêm hôm qua, lạnh hơn cả cái lạnh bình thường.
Cho dù trong đài truyền hình có hệ thống sưởi ấm, nước chảy ra từ vòi cũng đủ làm người ta lạnh đến phát run.
Nhan Chiêu bụm một vốc nước hắt lên mặt, trong nháy mắt cả người đều lạnh đến thấu xương.
Cậu mở mắt ra, người trong gương quá đẹp rồi, chỉ một đôi mắt đào hoa gợi tình kia cũng đủ khiến vô số người phải hét lên.
Đẹp thì đẹp thật, nhưng cậu vẫn muốn quay về diện mạo của mình hơn. Diện mạo vốn có của cậu so với gương mặt này cũng không tệ.
“Nhan ca, được rồi đấy, mặt anh đỏ bừng cả rồi……”. Trợ lý Chung Linh cầm một cái khăn sạch, giọng điệu thấp thỏm không yên, “Em biết anh không vui, nhưng anh cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe”.
Nhan Chiêu nhận lấy khăn lau khô nước trên mặt: “Anh chỉ là hơi chóng mặt, một chút nữa sẽ tỉnh táo lại.”
Chung Linh nhíu mày trông có vẻ lo lắng và hiển nhiên không tin lời cậu nói.
Nhan Chiêu mỉm cười: "Em không tin anh sao? Anh nói thật".
Chỉ mới một giây trước thôi, cậu vừa nhận giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất và đạt được thành tựu vàng ở trong và ngoài nước, vậy mà giây tiếp theo lại thấy bản thân mình xuất hiện ở một nơi xa lạ, trở thành một người khác, trong túi quần còn có một tờ giấy bị nhàu nát, mở ra xem thì đó là trang cuối cùng của bản thỏa thuận ly hôn, đúng là cậu cần phải tỉnh táo lại.
Sau khi nói chuyện với cô trợ lý nhỏ một lúc, cậu đã đoán được thân phận của mình—— nam phụ trong một cuốn tiểu thuyết tình yêu thuần khiết.
《Hào môn ngược luyến: Đại minh tinh chạy trốn tổng tài》 là một tác phẩm được phát hành tại thành phố văn học Lục Giang, tập hợp các thể loại cẩu huyết, thăng cấp, phản công, ngược luyến và vả mặt, được bình chọn là tác phẩm nhảm nhí hay nhất năm, đồng thời tô thêm một nét phong phú đầy màu sắc vào lịch sử tiểu thuyết tình yêu thuần khiết.
Mà Nhan Chiêu nhớ rất rõ cuốn sách này, không phải vì thích, cũng không phải vì nó ngược, mà bởi vì trong cuốn sách có một nhân vật phụ trùng tên với cậu, đó cũng là đối tượng mà cậu đã xuyên qua.
Đáng tiếc, Nhan Chiêu trong sách không phải là nhân vật chính, mà là một pháo hôi.
Nguyên thân và nhân vật chính là hai nhân vật hoàn toàn trái ngược nhau: nguyên thân có một khuôn mặt quyến rũ, nhân vật chính thì có vẻ ngoài thanh tú, làm cho người ta ấn tượng chỉ có một đôi mắt trong veo; nguyên thân xuất thân từ gia đình có học vấn, cha mẹ và anh trai đều rất cưng chiều nguyên thân, còn nhân vật chính xuất thân từ gia đình nghèo khó, mẹ ưa giàu chê nghèo, bố thì say rượu suốt ngày, hai người họ không đánh đập thì cũng mắng chửi hắn; nguyên thân kiêu căng ngạo mạn, nói chuyện không đầu óc, nhân vật chính thì khiêm tốn trầm tĩnh, phương châm sống là "suy nghĩ kỹ trước khi hành động".
Hai người hoàn toàn trái ngược nhau như thế lại là anh em họ, xuất hiện cùng một lúc là điều khó tránh khỏi.
Lúc đầu, thái độ của nguyên thân đối với nhân vật chính là khinh thường, sau khi danh tiếng của nhân vật chính càng ngày càng trở nên tốt hơn, nguyên thân trở nên ghen tị, bắt đầu chế giễu và chèn ép nhân vật chính, thủ đoạn bỉ ổi, giở mọi mánh khóe, điên cuồng giống như bị đầu độc.
Hắn thậm chí còn cướp đi bạch nguyệt quang của nhân vật chính, gả vào hào môn, nhưng hắn lại có duyên với nhân vật chính trong một thời gian.
Không ngờ bạch nguyệt quang lại không phải là định mệnh của nhân vật chính, chỉ là một người qua đường trong cuộc đời của hắn, vào cái ngày nguyên thân và bạch nguyệt quang kết hôn, nhân vật chính say rượu ở trong quán bar đã gặp được định mệnh thật sự của hắn. Tiếp đó chính là con đường yêu hận đan xen, ngược thân ngược tâm của nhân vật chính.
Nhan Chiêu trở lại phòng trang điểm, nhắm mắt lại, trong khi chuyên viên trang điểm đánh phấn, cậu cho tay vào túi quần, đầu ngón tay chạm vào tờ giấy nhàu nát
Biết được cốt truyện phía sau, bản thỏa thuận ly hôn không hoàn chỉnh trong túi của cậu như một ngọn lửa nhỏ, thật sự rất phỏng tay. Cũng may nơi ký tên vẫn còn trống, nói cách khác, bạn đời hợp pháp của cậu ta, bạch nguyệt quang Thẩm Nguyên Đình của nhân vật chính chưa nhận được thỏa thuận này, hoặc là, anh ta không đồng ý cùng nguyên thân ly hôn.
Chưa đến mức phải ly hôn, như thế thì tất cả mọi thứ vẫn còn có thể cứu vãn.
"OK xong rồi." Chuyên viên trang điểm phun thêm một lớp xịt tạo hình và nói, “Không cần tô son, màu trước cũ quá, chị thấy màu môi tự nhiên của em rất đẹp, rất phù hợp với cảnh này.”
“Chị Vương vất vả rồi.” Nhan Chiêu mở mắt ra, mỉm cười, “Trang điểm xong thật đẹp.”
“Không phải đâu, nói chị là bậc thầy trang điểm.” Chị Vương và cậu vuốt đuôi ngựa cho nhau, “Nhưng nếu em không có nền tảng tốt thì dù tay nghề của chị có giỏi đến đâu cũng không có chỗ để phát huy.”
……
Bên trong trường quay, đèn sáng trưng.
Có bốn vị trí dành cho khách mời, Nhan Chiêu ngồi ở ghế thứ hai, ba đồng đội ngồi bên cạnh, đó là nhân vật chính Ninh Vân Phàm, bạn của nhân vật chính Thu Thành Thiên và đại diện khách mời Phương Tinh Vũ.
Hừ, nguyên thân và nhân vật chính cùng ở trong một nhóm, thuận tiện cho cậu ta dùng thủ đoạn nham hiểm.
Mà lúc này, nguyên thân vô tình thấy được Ninh Vân Phàm bị bệnh, sau khi biết được cổ họng của hắn có vấn đề, ép hắn phải hát một bài trong chương trình. Mà Ninh Vân Phàm cư nhiên cung cấp thông tin cho các blogger, liên tục để lộ tin tức, vô số fan ở trường quay còn tưởng hắn bệnh nặng mà thương tâm một hồi, tuy rằng lần bị bệnh này cũng khiến công chính thương tiếc hắn, sau đó cho hắn đập nát một đống tài nguyên.
Chương trình được quay thành hai phần, bây giờ đang quay phần thứ hai, Ninh Vân Phàm hẳn là đã muốn lật xe rồi, Nhan Chiêu muốn cứu vãn cũng không có cách nào.
Thủy quân hắc Ninh Vân Phàm có một bộ phận lớn do nguyên thân mua, hắn bên này tự xử lý một phần, phần còn lại giao cho người đại diện giải quyết.
Nhan Chiêu ở bên cạnh lo lắng, nhưng người dẫn chương trình đã cầm micro nói: "Xem ra tất cả mọi người vẫn còn hồi tưởng lại giọng hát khi nãy của Vân Phàm nhỉ?"
Ninh Vân Phàm mỉm cười nói: “Mọi người thích là tốt rồi,《Here》còn có nhiều bài hát hay hơn nữa, hy vọng nó cũng sẽ làm cho bạn vui vẻ.”
Nhan Chiêu ngước mắt lên, liếc nhìn Ninh Vân Phàm bên cạnh.
Nam chính Ninh sắc mặt hồng hào, khóe miệng nở nụ cười, như thế nào cũng không nhìn ra bộ dạng muốn lật xe.
Ninh Vân Phàm nhìn lại, ánh mắt thản nhiên, chợt mỉm cười nói: "Mọi người khen tôi như vậy, tôi thực sự rất xấu hổ, bởi vì kỹ năng ca hát của tôi tệ nhất trong nhóm, Nhan ca, Thu Thiên, Tinh Vũ đều tốt hơn tôi, nhất là Nhan ca, thầy cũng thường xuyên khen anh ấy”.
Hắn không nhanh không chậm nói, giọng điệu ổn định, nhưng Nhan Chiêu có một linh cảm không rõ trong lòng.
Quả nhiên, câu tiếp theo của Ninh Vân Phàm là: "Không bằng để Nhan ca hát một bài đi?"
Khoan, trong cốt truyện …… không có đoạn này!!!
Chẳng lẽ cậu xuyên qua đã tạo hiệu ứng cánh bướm???
Nhan Chiêu nhướng mày, giọng điệu của Ninh Vân Phàm kiên định, rõ ràng là cậu hát không thể bằng hắn.
Chu Ngọc ở phía trước, hắn lại cố tình làm cậu xấu mặt, đang chờ cậu là một màn gì đây?
Nhưng đối mặt với đông đảo người hâm mộ đang chờ mong, cậu không thể trực tiếp từ chối.
“Tôi sẽ không hát.” Nhan Chiêu nói.
"Hả? Tại sao?" Ninh Vân Phàm ngạc nhiên hỏi, "Nhan ca đừng ngại, anh là chủ lực của đội chúng ta mà."
"Chà, tôi cũng cảm thấy như vậy". Nhan Chiêu mặt dày đáp lại, "Nhưng gần đây tôi cảm thấy bản thân khó gánh vác giá trị nhan sắc của nhóm, không thích hợp ở dưới ánh đèn sân khấu nữa".
"Nhan ca đã đủ đẹp trai rồi!" Có tiếng hét từ người hâm mộ.
Nhan Chiêu hướng về phía bên kia mỉm cười, tiếp tục nói: “Nhưng tôi cũng không muốn phụ sự mong đợi của mọi người, vậy nên tiếp theo, không hát, nhưng sẽ chơi một giai điệu cho mọi người nghe nhé?”
Người dẫn chương trình rất vui khi thấy họ ăn miếng trả miếng, cười nói: "Xem ra chương trình của chúng ta có thể hợp tác với "Talent Show" bên cạnh rồi, đạo diễn cảm thấy như thế nào?"
Đạo diễn vô tội bị cue: "Mọi người cao hứng là được".
Đội biểu diễn không có đàn guitar, phải phái người đi mượn một cây.
Nhan Chiêu vừa chỉnh guitar vừa lướt qua những ký ức mà nguyên thân lưu lại cho cậu.
Những kí ức đó rời rạc, phần lớn đều vô dụng, nhưng kinh nghiệm về nhạc lý và vũ đạo thì vẫn còn, cậu chạm vào dây đàn guitar, bản nhạc liền hiện lên trong đầu.
Nhan Chiêu đã biết khúc nhạc nào an toàn nhất để chơi.
Sau khi chờ Nhan Chiêu chỉnh âm điệu cho đàn guitar, người dẫn chương trình thông báo: "Được rồi, kế tiếp, Nhan Chiêu của nhóm Mu mang theo cây đàn guitar mượn được từ anh Ưng bên cạnh không muốn tiết lộ danh tính bắt đầu biểu diễn, mọi người cùng vỗ tay hoan nghênh nào!"
Các fan hâm mộ vỗ tay phối hợp, trong đó xen lẫn với những slogan như "Hồng Nhạn/ Chiêu Hồng is rio".
Sau khi tiếng vỗ tay nhỏ dần, Nhan Chiêu đánh đàn, giọng hát đầy đặn và trong trẻo vang lên.
Trong làng giải trí, ban đầu cậu là một ca sĩ nổi tiếng, ca hát viết lời sáng tác nhạc đều học bài bản, có thành tích tốt trong giới âm nhạc, cho dù sau này chuyển sang đóng phim, lúc rãnh rỗi cũng sẽ ngâm nga vài câu đánh vài khúc nhạc, chơi guitar đối với cậu mà nói lại vô cùng dễ dàng.
Giai điệu mà cậu chơi, cậu đã cố tình chọn một bài hát mà hầu hết các fan hâm mộ đều quen thuộc, có cảm tình nhất —— bài hát xuất đạo của Mu "This Moment".
Vừa mới chơi một đoạn ngắn, các fan lâu năm đã nở nụ cười kinh hỉ trước khung cảnh này, nhỏ giọng hát theo nhịp điệu của đàn guitar, sau đó càng ngày càng có nhiều fan phản ứng lại và hát theo nhạc đệm, tiếng hát như dòng sông chảy vào biển cả, vang vọng bên trong trường quay.
Khi nốt nhạc cuối cùng chạm đất, tay gảy đàn dừng lại, khán giả cũng lặng đi, giống như còn đắm chìm trong dư âm.
Vài giây sau, tiếng vỗ tay dâng trào như thủy triều.
Từ một chỗ cao kín đáo bên trong trường quay, người đàn ông cao lớn lười biếng dựa vào tường, nhắm mắt lại. Cái bóng che khuất nửa khuôn mặt của anh ta, thậm chí còn tô thêm đường nét anh tuấn của anh ta.
“Lão Thẩm này, tôi chưa từng học qua âm nhạc, ông có thể phân tích cho tôi về cách chơi guitar của cậu ấy được không?” Thịnh Hân dựa vào lan can, vỗ tay theo người hâm mộ, dường như nghĩ tới điều gì đó, lộ ra một nụ cười vui vẻ, “Nhưng chắc chắn không tốt hơn so với bạn học Tiểu Ưng nhà tôi.”
Thẩm Nguyên Đình mở mắt ra, màu của tròng mắt rất nhạt, mang theo một chút lạnh lùng xa cách.
Dưới sân khấu, nam thanh niên đặt tay phải lên ngực trái, cúi chào khán giả, động tác không hề cứng nhắc mà còn có chút phong lưu tiêu sái, tiếng vỗ tay cùng những tiếng hò reo bất ngờ vang dội cả trường quay.
Nhan Chiêu ngẩng đầu lên, khóe miệng mỉm cười, đuôi mắt cũng tự nhiên theo đó mà cong lên một đường cong mềm mại.
Thẩm Nguyên Đình vẫn không rõ tại sao người hâm mộ lại mê mệt tên Nhan Chiêu lòng dạ xấu xa này, bây giờ anh đã tìm ra được lý do. Cậu ấy ở dưới ánh đèn sân khấu, quả thật có một chút chói mắt.
Nhếch miệng mỉa mai, Thẩm Nguyên Đình dời tầm mắt, quay người bước ra ngoài: “Đi thôi.”
“Hở, ông gấp như vậy để làm gì?” Thịnh Hân kêu lên, “Cây đàn của bạn học Tiểu Ưng nhà tôi vẫn chưa mang về mà!”
“Vậy cậu đi lấy đi." Thẩm Nguyên Đình dừng lại, nhìn đồng hồ, "Đã cùng cậu lãng phí nửa ngày trời rồi, tôi vẫn còn có việc quan trọng phải làm."
"Này này này, tôi cảm thấy tình bạn của chúng ta kết thúc rồi, trái tim của tôi bị ông đập nát rồi!” Thịnh Hân giả vờ ôm tim, sau khi Thẩm Nguyên Đình khó chịu phun ra một câu “Còn không nhanh lên”, liền hai bước ba bước đi xuống lầu, thẳng tới hậu trường gặp nhân viên cầm đàn guitar. Anh ta đè giọng kêu lên: “Quay lại ngay đây, chờ tôi!"
Thẩm Nguyên Đình không kiên nhẫn mà thở ra một hơi, đứng chờ tại chỗ, kiểm tra tin nhắn trong điện thoại di động.
Trong nhóm làm việc là một mảnh yên tĩnh, thỉnh thoảng có cấp dưới thảo luận về công việc.
Bà nội gửi cho anh một tin nhắn, hỏi anh Tiểu Nhan dạo này thế nào rồi, có phải vẫn bận rộn giống như trước không, cuộc sống hôn nhân của hai người có mâu thuẫn gì không.
Thẩm Nguyên Đình nói với bà mọi thứ đều ổn, Nhan Chiêu đang ở trên đỉnh cao của sự nghiệp nên rất bận, một thời gian nữa mới có thể đến thăm bà.
Nhưng sự thật là Nhan Chiêu không giống như thừa thời gian đi gặp bà nội anh, Thẩm Nguyên Đình cũng không bằng lòng để cậu ta đến quấy rầy bà.
Lúc trước hắn cũng là bị Thẩm Trác và Thang Tĩnh Nghiên giục, mới tùy tiện tìm một hàng xóm lúc nhỏ có duyên gặp vài lần để kết hôn.
Hắn không nhớ rõ tính cách của Nhan Chiêu hồi tiểu học như thế nào, dù sao cũng không tệ hơn bây giờ, lẽ nào là giả vờ, nếu không thì bà nội sẽ không nhớ tới cậu ta nhiều năm như vậy.
Một tin nhắn mới bất ngờ xuất hiện.
Sau khi nhìn dòng chữ trên thanh thông báo, vẻ thản nhiên trên mặt Thẩm Nguyên Đình biến mất ngay tức khắc, thay vào đó là một vẻ mặt lạnh như băng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro