Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Giả vờ ngủ là không thể nào

第9章: 假睡是不可能假睡的

Ngày thứ hai tỉnh dậy, Hồng Tụ tới rửa mặt thay đồ cho Tiêu Dư An, kết quả là phát hiện y đã ngồi ngẩn trên giường rồi, mắt trợn trừng, quầng thâm đen xì.

"Hoàng thượng?" Hồng Tụ bị dọa suýt làm đổ chậu nước bưng trong tay.

Tiêu Dư An quay qua Hồng Tụ: "A?"

"Hoàng thượng người làm sao vậy? Ngủ không ngon ạ?" Hồng Tụ lo lắng hỏi.

Tiêu Dư An nào có là không ngủ ngon, y căn bản là không ngủ cả đêm!

Biết làm sao được, không có tiếng người hít thở bên cạnh, Tiêu Dư An không có cách nào ngủ được.

Thức đêm hại thân a hại thân, Tiêu Dư An day day huyệt thái dương, đứng dậy để Hồng Tụ thay đồ cho.

Tiêu Dư An là người rất biết điều tiết tâm tình, thức đêm khiến trong lòng y đầy buồn bực, thế là y quyết định tìm chút việc làm phân tán nôn nóng.

Ví dụ như đi xem nam chính, rồi đi xem nữ chính, cảm nhận một chút tắm mình trong vòng hào quang vai chính là cảm giác như thế nào.

Nam chính Án Hà Thanh đang trị thương ở điện thái y, ăn xong bữa sáng, Tiêu Dư An hớn hở chạy sang điện thái y.

Trời vừa hửng sáng, thời gian còn sớm, sáng sớm đầu đông hơi lạnh bức người, điện thái y mùi thuốc mịt mù, ở giữa đại điện, phía dưới hàng hàng tủ thuốc, một vị lão thái y đang quấn một cái áo choàng dày cộm gật gà gật gù ngủ gật.

Nghe thấy tiếng động, lão thái y ngẩng đầu lên, thấy là Tiêu Dư An, liền vội vàng quỳ xuống hô to 'hoàng thượng'.

Lão thái y vừa quỳ, chân tay già cả bắt đầu kêu kẽo kẹt, dọa Tiêu Dư An liền vội vàng đỡ ông dậy: "Người hôm qua đưa tới từ lao ngục tới đâu?"

"Hồi hoàng thượng, ở nội thất, vừa uống xong ma phí tán (thuốc mê), chắc đang ngủ say." Lão thái y trả lời.

"Đưa ta đi xem."

Lão thái y nhìn đám thị vệ với tỳ nữ đi cùng Tiêu Dư An, mặt lộ ra vẻ khó xử: "Hoàng thượng, nội thất nhỏ, sợ rằng không chứa nổi nhiều người như vậy. "

Tiêu Dư An xách Hồng Tụ và Dương Liễu An ra: "Ta chỉ đem hai người này."

Lão thái y không dám chậm trễ nữa, liền vội đưa ba người vào nội thất.

Nội thất quả nhiên rất nhỏ, một cái giường gần như chiếm hết cả căn phòng, mà trên giường có một người nằm, Tiêu Dư An kiềm chế xúc động trong nội tâm, từ từ đi tới.

Là nam chính đấy, là Án Hà Thanh đấy, đêm đè mười cô, NAM! CHÍNH! Không phải đã cua được gái, thì là đang trong quá trình cua gái, hơn nữa còn là cua lừa hết gái trong thiên hạ ĐẤY!

Song khi nhìn thấy mặt người kia, Tiêu Dư An ngu luôn rồi.

Người trước mắt không còn vẻ nhếch nhắc khi ở trong lao ngục nữa, quần áo thay một bộ trung y sạch sẽ, vải bố quấn chân tay cầm máu, cả người nhìn sạch sẽ ngăn nắp, nhưng mà không biết tại sao, trên mặt hắn bôi một lớp than đen, căn bản không thể nhìn ra dung nhan vốn có.

Lão thái y thấy Tiêu Dư An nghi hoặc, vội giải thích: "Người này dù chết cũng phải bôi lên."

Tiêu Dư An suy nghĩ cốt truyện nguyên tác một chút, bừng tỉnh đại ngộ.

Trong nguyên tác, quân vương thiếu niên cũng làm giống Tiêu Dư An, thả Yến Hà Thanh từ trong lao ngục ra, Án Hà Thanh biết ý đồ của quân vương thiếu niên, kiên trì dùng than đen bôi để che giấu dung nhan, một hôm, quân vương thiếu niên nhớ đến Án Hà Thanh, hiếu kỳ mà đến, nhưng sau khi thấy khuôn mặt đen như quỷ kia của Án Hà Thanh, chán ghét không thôi, chưa từng hỏi qua chuyện của Án Hà Thanh nữa.

Án Hà Thanh cũng nhờ đó mà thành công thoát khỏi kiếp có khả năng trở thành cấm luyến.

Hồng Tụ lanh lợi nào có chờ đợi, thấy mặt Tiêu Dư An lộ vẻ đáng tiếc, lập tức hiểu rõ: "Hoàng thượng, ta đi lấy chậu nước rửa sạch mặt hắn nhé?"

"Không cần đâu, không có gì." Tiêu Dư An phất phất tay.

Dù sao cũng không gấp, rồi sẽ nhìn thấy được Án Hà Thanh trông như thế nào thôi.

Người trên giường, tuy rằng lông mày hơi chau lại, nhưng hô hấp kéo dài, yên ổn bình tĩnh.

Tiêu Dư An nghĩ đến có lẽ vài ba năm sau, người đang bình thản ngủ trước mắt, có thể sẽ xẻo sống mình đến chết, thì không kìm được mà cảm khái vạn phần, cảm khái xong đột nhiên trong lòng nổi lên bất mãn.

Tại sao ngủ ngon đến vậy! Còn mình hôm qua mất ngủ đấy!

Không lo ít chỉ lo không đều, Tiêu Dư An không lo không đều, nhưng y lo ít, Tiêu Dư An thở dài một hơi, lòng nghĩ nếu sau này bên cạnh đều không có tiếng hít thở......

Đợi đã, tiếng hít thở?

Tiêu Dư An liếc Án Hà Thanh đã ngủ say một cái, rồi ước chừng độ to nhỏ của giường, sau khi vừa lòng gật đầu, đẩy Án Hà Thanh vào phía trong giường, sau đó Tiêu Dư An nằm xuống.

Y nằm xuống rồi!!!

Ba người còn lại ngẩn ra một giây, lão thái y bị dọa quỳ bụp một cái trước Tiêu Dư An: "Hoàng thượng?"

"Không cần kinh ngạc vậy đâu, chưa nhìn thấy buồn ngủ quá ngồi đất cũng ngủ được à?" Tiêu Dư An có lòng tốt an ủi lão thái y.

Nội tâm lão thái y kêu gào: chưa từng thấy! Thật sự chưa từng thấy!

"Hoàng thượng, đây, đây, đây?" Dương Liễu An cũng không biết làm thế nào.

May mà vẫn còn một người hiểu chuyện là Hồng Tụ, nàng đỡ lão thái y dậy và nói với Dương Liễu An: "Dương thị vệ, hôm qua hoàng thượng không ngủ ngon, bây giờ buồn ngủ muốn nghỉ một chút, ngươi ra cửa nội thất canh đi."

Tiêu Dư An trong lòng cảm khái: Không hổ là thị nữ bên người do quân vương thiếu niên khâm điển! Hiểu lòng người quá đi!

Dương Liễu An nhìn về Tiêu Dư An, thấy người gật gật đầu, vội 'tuân chỉ' một tiếng, ra khỏi nội thất.

Tiếp theo Hồng Tụ lại tiễn lão thái y đi, một mặt cởi áo trải chăn gối cho Tiêu Dư An, một mặt khuyên nhủ: "Hoàng thượng, nơi này giường cứng chăn ẩm, ngài muốn người này, vì sao không Cho người đưa hắn về tẩm cung ạ?"

Tiêu Dư An: "......"

...... Cô nương!! Tôi sai rồi, tôi thu hồi lại câu nói hiểu lòng người vừa rồi, tôi thật sự chỉ muốn đơn thuần đi ngủ mà thôi, xin cô đừng nhắc đến chuyện cấm luyến nữa! Đây là nam chính đấy, tôi sợ xẻo thịt không đủ, còn bị gọt thành nhân côn đấy!

Tiêu Dư An có chút mệt tim, đã mệt tim y càng buồn ngủ, dứt khoát lười giải thích, nằm lên giường nhắm mắt mà ngủ.

Hồng Tụ đại khái không nghĩ đến Tiêu Dư An là thật sự muốn ngủ, sau khi hơi hơi há hốc mồm ngạc nhiên thì dém chăn cho người tử tế, nhẹ nhàng lui khỏi nội thất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #mỹ#đam