Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 69: Ngươi chết ta sống

Lo âu không thể ngủ, bó chặt áo quanh quẩn một chỗ. Một ngọn đèn cô đơn, Kim Thạc Trân ngồi đờ ra trước bàn nhìn hai cây trâm trong tay, một cây đỏ thẫm khắc hoa, một cây bạch ngọc không điểm khuyết. Kim Thạc Trân giờ này khắc này cả đầu đều toàn là lời nói của Triệu công công: Trợ tá của Vũ Ninh vương gia, không lẽ ai ai cũng sẽ kín miệng sao?

Cuối cùng đưa ra quyết định, Kim Thạc Trân cất cẩn thận cây trâm, kéo chặt quần áo một mình đi đến Thái y điện.

Nội thất, Kim Thạc Trân đẩy cửa mà vào, phát hiện Điền Chính Quốc đang tựa vào bên giường đợi hắn, rất có thể là bởi vì nguyên do bị thương, trên mặt Điền Chính Quốc không có nhiều huyết sắc lắm, đôi môi trắng bệch hoàn toàn không có sinh khí.

Kim Thạc Trân nghĩ đến quyết định tiếp theo của chính mình, đành phải miễn cưỡng mà đem những lời quan tâm nuốt về.                     

"Điền Chính Quốc." Kim Thạc Trân gác tay đứng đó, âm thanh rất nhẹ, "Không nghĩ đến, có những chuyện, hai chúng ta cuối cùng cũng là trốn không qua, tránh không khỏi."                     

Điền Chính Quốc nhìn hắn, nhớ đến lần đó lần đầu gặp nhau ở phòng củi, Kim Thạc Trân ngồi trên đống củi, ý cười dạt dào mà vỗ vỗ bên cạnh đối với hắn nói ngồi.

Đó mới qua bao lâu, mới bao lâu chứ?                     

Điền Chính Quốc khàn khàn cổ họng, âm thanh khô khan: "Ngươi tin ta chứ?"

Kim Thạc Trân lấy ta cái cuốn trục dài không quá hai tấc, nhẹ nhàng đặt trên bàn: "Ngươi muốn ta tin ngươi cái gì?"

Câu này thật sự Kim Thạc Trân là nghiêm túc mà hỏi, nhưng Điền Chính Quốc nghe ra, lại cảm thấy tràn ngập châm biếm.

Cái cuốn trục đó giống như một lưỡi dao sắc, cắt đứt một tia hy vọng cuối cùng của Điền Chính Quốc.

Đúng a, hắn làm sao vẫn dám xa xỉ cầu xin sự tin tưởng của Kim Thạc Trân chứ?                     

Kim Thạc Trân đối với hắn mọi cách giúp đỡ, mọi cách thân thiện, còn hắn thì? Lòng dạ khó lường, câu kết người khác, thậm chí còn hại Kim Thạc Trân xém chút nữa bị Vũ Ninh vương gia giết hại.                     

Đã từng thực lòng thực dạ mà đối đãi lại đổi về sự phản bội, nếu đổi lại là hắn, cũng không có cách nào tha thứ cho chính mình.

Hắn dựa vào cái gì, lại có mặt mũi gì để khiến Kim Thạc Trân tin tưởng mình?

Kim Thạc Trân thờ ơ mà đưa tay mở ra cuốn trục trên bàn "Điền Chính Quốc, ta vừa mới biết, thì ra ngươi rất muốn rời khỏi, cũng đúng, cái Bắc quốc này đối với ngươi mà nói, cũng chỉ có sự áp bức, lăng nhục và căm hận vô tận đúng chứ?"

Điền Chính Quốc rủ xuống con ngươi, giống như nhắm mắt làm ngơ, đèn đuốc bên cạnh giường bị gió lạnh bên ngoài cửa sổ thổi đến lay động, ánh lửa dao động ở trên khuôn mặt hoàn toàn không có huyết sắc của Điền Chính Quốc, lại rọi không vào đáy mắt u tối của hắn.

Sự áp bức, lăng nhục và căm hận vô tận?

Đúng vậy không có sai.

Bắc quốc đối với hắn mà nói, chỉ có những thứ đó.

Từ phút giây kỵ binh Bắc quốc đạp vào Nam Yến quốc, hắn không có một ngày không nghĩ đến làm cách nào để báo thù, không có một ngày không nghĩ đến làm cách nào đem sự đau khổ đã từng của Nam Yến quốc gấp bội trả lại cho Bắc quốc, không có một ngày không muốn thoát khỏi những xiềng xích lồng giam này, thoát khỏi cái nơi đem tù binh khắc vào trong xương của hắn.

Thấy Điền Chính Quốc không nói chuyện, Kim Thạc Trân rủ mắt tiếp tục nói: "Ta vốn tưởng rằng ta có thể thay đổi gì đó, giờ đây xem ra lại là uổng công vô ích... ..."

Điền Chính Quốc cuối cùng cũng có phản ứng, ngón tay hắn khẽ động, từ từ ngẩng đầu nhìn qua Kim Thạc Trân, đáy mắt cuối cùng cũng đã có cảm xúc.

Kim Thạc Trân ở trong đáy mắt hắn đã nhìn thấy quốc sỉ cùng thù hận, Kim Thạc Trân nhìn thấy hắn chậm rãi mở miệng hỏi: "Ngươi muốn thay đổi cái gì?"

Kim Thạc Trân đột nhiên sững sờ.

Đúng vậy, hắn muốn thay đổi cái gì?

Muốn khiến Điền Chính Quốc bởi vì ý tốt thương hại của mình lưu lại ở Bắc quốc, cả cuộc đời làm thị vệ, cả cuộc đời làm nô lệ sao?

Không phải a, hắn chưa bao giờ nghĩ qua như vậy.

Hắn muốn nhìn thấy con người trước mắt này giống như trong nguyên tác vậy: Huy kiếm thiên hạ, quân lâm cửu tiêu*, trị quốc an bang.

(*quân lâm cửu tiêu: theo mình hiểu thì đó là làm vua chín tầng mây cao =)))) )

Nếu như đã như vậy, hắn rốt cuộc muốn thay đổi cái gì chứ?

Đúng rồi, hắn muốn tiếp tục sống.

Nhưng mà hắn hiện giờ là quân vương Bắc quốc, vác trên lưng là khí phách của tướng sĩ Bắc quốc, là chỗ tựa của bá tánh Bắc quốc, trong con sông lịch sử dài đằng đẵng, có lẽ sự đổi thay của triều đại không có cách nào tránh khỏi, nhưng mà sống ở trong đó, là sẽ đem hai chữ quốc gia khắc vào trong xương, hòa vào trong máu, in ở trên ngực.

Người đời sau thán nể, nhưng mà trong lúc đó, dù là thiên tử thủ quốc môn, quân vương thiết cốt tử xã tắc a!

Hắn làm sao sống cho qua ngày? Lại làm sao có thể hòng muốn sống cho qua ngày!

Hắn cứ luôn tự lừa mình dối người cái gì chứ?

Kim Thạc Trân giống như bị người đột nhiên hung hăng tát cho một bạt tay, ngẩn người ở tại chỗ, hắn nhìn Điền Chính Quốc, hô hấp dồn dập mà lẩm bẩm nói: "Cho nên ngươi luôn hiểu... ..."

Lời nói dần dần thấp nhỏ, Kim Thạc Trân từ từ yên lặng, rồi không nói ra thêm một chữ nào nữa.

Thì ra Điền Chính Quốc luôn luôn nhìn rõ rõ ràng ràng, chỉ có hắn ngu ngốc mà muốn đem chính mình xem như người ngoài cuộc.

Điền Chính Quốc đột nhiên bắt đầu cười lên, đáy mắt hắn tràn ngập tơ máu, cuồn cuộn lên sự đau khổ vô tận, khóe miệng lại từ từ cong lên, hắn nói: "Kim Thạc Trân, Bắc quốc và Nam Yến quốc, chỉ có kết cục ngươi chết ta sống, nhưng Kim Thạc Trân, ta đối với ngươi... ..."

"Đủ rồi." Kim Thạc Trân mở miệng cắt lời Điền Chính Quốc, hắn chậm rãi ngẩng mắt lên, trong đôi mắt vốn dịu dàng chỉ còn lại lạnh nhạt, "Nếu như Bắc quốc và Nam Yến quốc chỉ có kết cục ngươi chết ta sống, vậy ta và ngươi cũng chỉ có kết cục ngươi chết ta sống."
       

____

tr ơi wp của tui bị lỗi☺ lâu đến nỗi tui quên mất mình còn có ứng dụng tên Wattpad và bộ truyện đang dang dở

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro