Chương 31: Ngươi cứ việc hãm hại, hại đến nam chính coi như ta thua.
Kim Thạc Trân từ Cảnh dương cung về đến Tẩm cung, dù sao vẫn cảm giác tim hoang mang, lo lắng tên phản diện nào đó đại chiêu làm lạnh kết thúc, cho Điền Chính Quốc tung một chiêu, thế là để thực can chủ ý Trịnh thị vệ ngày ngày đến Cảnh dương cung trông coi, e sợ sẽ xảy ra sai sót nhỏ nhoi.
Kết quả chưa tới một tuần, quả nhiên có chuyện xảy ra.
Kim Thạc Trân lúc đó đang dùng bữa, nghe thấy bẩm báo của Trịnh Hiệu Tích, chén vừa đặt xuống là vội vã đi đến Cảnh dương cung.
Chuyện này, nói lớn không lớn, nhưng mà nói nhỏ, thì cũng không nhỏ.
Có một cấm luyến nói nhìn thấy Điền Chính Quốc ở trong sân luyện kiếm, sau đó kiện lên chức chưởng quản lý Cảnh dương cung Xuân Phương mà đi.
Quy tắc ràng buộc của Cảnh dương cung cực nhiều, mà luyện kiếm tập võ từ đó đến giờ đều là đại kỵ trong đại kỵ, trước tiên không nói hoàng thượng yêu thích mềm mại dẻo dai, nhưng nói cẩm luyền chỉ cần quan tâm tới làm thế nào để hiểu biết thị tẩm, duy trì thân phận này lén lút luyện kiếm, sợ là có ý nghĩ ám sát quân vương.
Giờ đây, Điền Chính Quốc và tên cấm luyến đi kiện cáo đó đang quỳ trong chức chưởng viện ở Cảnh dương cung, Xuân Phương nhìn hai người, ánh mắt phức tạp, sắc mặt lưỡng lự.
Vài tên nô tỳ xung quanh lén lút giao nhau ánh mắt, toàn bộ ánh mắt đều như đang coi kịch.
Dựa theo tính tình từ trước đó của Xuân Phương, nếu chuyện này là thật, vậy thì lúc đó Điền Chính Quốc có lẽ không phải là chịu khổ ngoài da thịt, mà là gãy tay gãy chân rồi.
Nhưng mà mấy ngày trước, Kim Thạc Trân nhiều lần căn dặn công tâm chi kế, Xuân Phương kỳ thật không quá muốn làm khó Điền Chính Quốc, dự định cho một trận roi thì thôi.
Nhưng chuyện này, xấu thì xấu ở chỗ tên cấm luyến kiện lén sau lưng đó lắm mồm, cực kỳ thích đi nói huyên thuyên!
Trước lúc Xuân Phương biết chuyện này, cả cái Cảnh dương cung đều lan truyền chuyện Điền Chính Quốc lén lút luyện kiếm, nếu như bây giờ chỉ phạt một trận roi, uy nghiêm của Xuân Phương sẽ phải chịu nghi ngờ, nếu như nhìn về phía nghiêm trọng, thậm chí là còn có ý bao che cho Điền Chính Quốc ám sát quân vương.
Tầm mắt của Xuân Phương đang quay đi quay lại giữa hai người đang quỳ dưới đất, cuối cùng dừng lại ở trên thân tên cấm luyến đó: "Nói Điền Chính Quốc lén lút luyện kiếm, ngươi có chứng cứ gì?"
Tên cấm luyến đó gấp rút mà ngẩng đầu lên, không phải nghĩ ngợi gì mà nói: "Hôm đó nô tài tối không ngủ được, sáng dậy sớm để ngắm tuyết, vừa khéo nhìn thấy hắn múa kiếm, nô tài biết một miệng của mình nói không rõ, thế là ngày thứ hai sau đó gọi Tần Ngọc cùng vài người cùng nhau lén lút đi tới, quả nhiên lại nhìn thấy hắn đang luyện kiếm!"
Đầu Xuân Phương đau không dứt, sai người gọi đến Tần Ngọc, Tần Ngọc vén tóc quỳ xuống, nhón chặt cổ họng mỉm cười: "Xuân Phương tỷ tỷ, ta nói với tỷ, thật sự là có chuyện như vậy, với lại còn ngày ngày luyện kiếm, ngoài muốn hại hoàng thượng ra, thì con có mục đích gì sao?"
Xuân Phương gật gật đầu, rồi lại gọi đến vài tên cấm luyến, quả nhiên người nào cũng nói như vậy.
Miệng nhiều người xói chảy vàng, tích lại có thể nung chảy xương, Điền Chính Quốc bây giờ có trăm miệng cũng không biện bạch được.
Xuân Phương nhìn Điền Chính Quốc, thấy hắn thần sắc lạnh lùng, không sợ không hãi, bèn hỏi: "Ngươi không nói câu nào sao?"
Điền Chính Quốc mắt nhìn hướng thẳng, trầm mặc hồi đáp.
Vài tên cấm luyến quỷ ở dưới đất giao nhau ánh mắt, khóe miệng lộ ra ý cười thành công.
"Vậy được." Xuân Phương gật gật đầu, "Người đâu, đem hắn... ..."
Một câu chưa nói hết, một tên nô tài hoang hoang mang mang chạy đến: "Hoàng thượng đến rồi!!!"
Kim Thạc Trân một chân bước vào chức chưởng viện, bên trong nơm nớp lo sợ mà quỳ thành một mảng, Kim Thạc Trân một mắt rơi lên thân Điền Chính Quốc, hít một hơi sâu.
Ngươi tại sao lại quỳ rồi! Ngươi quỳ một lần có thể thiệt ta mười năm tuổi thọ đó!!
"Đứng lên, đều đứng lên" Kim Thạc Trân ngửa tay vẩy lên.
Xuân Phương đứng dậy, đối với Kim Thạc Trân hành lễ: "Hoàng thượng, chuyện này... ..."
"Trịnh Hiệu Tích đã báo cáo hết cho ta rồi." Kim Thạc Trân rõ ràng gật gật đầu, xoay người đi đến trước mặt Điền Chính Quốc, cười hỏi: "Ngươi thật sự luyện kiếm ư?"
Điền Chính Quốc vẫn chưa trả lời, tên cấm luyến kiện lén bên cạnh tiên phát chế nhân: "Hoàng thượng! Xác thực có chuyện này a, không tin người có thể hỏi... ..."
Một câu chưa nói hết, tên cấm luyến đó đã bị ánh mắt hung hăng của Xuân Phương lườm một cái, vội vàng ngậm miệng.
Kim Thạc Trân kiên trì mà đợi câu trả lời của Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc chăm chú nhìn hắn, ánh mắt yên bình như hồ nước, chậm rãi gật gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro