Chương 11 : Chưa từng thấy qua có người lại ngu ngốc đến vậy
Kim Thạc Trân vạn lần không nghĩ tới, sẽ có một ngày hắn lại xuyên không xong, không phải buồn tẻ vì không có tivi, không phải đau khổ bởi vì không có Wifi, không phải lo lâu vì không có điều hòa.
Mà là lo lắng vì ngủ không được! NGỦ! KHÔNG! ĐƯỢC!
Sau khi Kim Thạc Trân nằm đơ trên giường nửa ngày vẫn không có ý ngủ, dứt khoát lật người bò dậy, đi làm phiền Trịnh Hiệu Tích đang canh đêm ở trước điện.
Trịnh Hiệu Tích bị dọa đến hết hồn, nhưng mà vẫn thành thành thật thật mà bồi Kim Thạc Trân tán gẫu chuyện nhân sinh.
Kim Thạc Trân: "Biển lớn toàn là nước, tuấn mã có bốn chân, ông trời ơi ta muốn ngủ"
Trịnh Hiệu Tích khóe miệng run rẩy, nội tâm đang sụp đổ, nhưng mà thân là thị vệ bên cạnh của hoàng thượng, hắn rất là tận tụy với công việc, nghiêm túc mà nghe Kim Thạc Trân nói nhảm, có thể xưng là thị vệ bốn tốt* cảm động trời đất.
(*về bốn tốt thì là: 1 phấn đấu yêu tổ quốc, là một thiếu niên tốt có lý tưởng lớn lao; 2 phấn đấu siêng năng học tập, làm một thiếu niên tốt theo đuổi tiến bộ; 3 phấn đấu phẩm đức tốt đẹp, làm một thiếu niên tốt đoàn kết yêu thương bạn bè; 4 phấn đấu cơ thể khỏe mạnh, làm một thiếu niên tốt hoạt bát năng động.)
"Đúng rồi, Trịnh Hiệu Tích người có người nhà không?" Kim Thạc Trân lảm nhảm một hồi, đột nhiên hỏi.
"Hồi hoàng thượng, không có."
"Phụ mẫu ngươi đâu?"
Trịnh Hiệu Tích do dự một hồi, vẫn thành thành thật thật mà đáp: "Vĩ thần là do cung nữ sinh ra, không biết sinh phụ là người nào, vị thần từ nhỏ lớn lên trong cung, được tiên để coi trọng ân tình, có được một chức thị vệ, giờ đây sẽ vì hoàng thượng mà dốc sức, chỉ nguyện cúc cung tận tụy, tử nhi hậu dĩ (Làm cho đến chết mới thôi)."
Tự nhiên nghĩ tới cảnh tượng Trịnh Hiệu Tích đầu lìa khỏi xác, Kim Thạc Trân không thoải mái mà nhíu nhíu mày, đổi chủ đề.
Trò chuyện được một lúc, Kim Thạc Trân nhớ ra quân vương thiếu niên có thuộc tính đoạn tụ, sợ nếu như cứ tiếp tục nói, sự trong sạch của Trịnh Hiệu Tích sẽ không được đảm bảo, thế là lại tiếp tục về giường nằm đơ ra đó.
Nằm đơ một lúc, cửa ngoài điện đèn đuốc sáng lên, là Xuân Phương: "Hoàng thượng, người ngủ rồi chứ?"
"Hửm? Chưa ngủ, làm sao vậy?" Kim Thạc Trân nghi vấn.
Xuân Phương một tay cầm lòng đèn, một tay bưng bát sứ: "Nô tỳ nghe Trịnh thị vệ nói, hoàng thượng tối không thể ngủ, bèn sắc một bát canh an thần đến."
Kim Thạc Trân trong lòng ầm lên: Trong cuốn tiểu thuyết này tất cả các em gái thiện giải ý người đều bị nam chính thu vào túi hết rồi, em gái Xuân Phương ngươi tuyệt đối là một dòng nước tinh khiết!
Hơn nữa Xuân Phương cũng đã biết quân vương thiếu niên chỉ thích nam sắc, loại hành động này chắc chắn không có nghĩa là thể hiện mưu đồ tình yêu nào đó, đợi đã! Xuân Phương biết tính tình của mình, nếu như vậy….. ...
Kim Thạc Trân đột nhiên nảy ra một ý tưởng, hỏi Xuân Phương: "Không sao, canh không cần uống, có điều Xuân Phương ngươi có ở bên cạnh giường bồi bồi ta, đợi đến khi ta ngủ là được."
Xuân Phương giật mình: "Hoàng thượng là cảm thấy đêm dài buồn chán ư? Hay là để nô tỳ đi gọi vài tên cấm luyến đến bồi bồi người?"
Đừng có đi gọi cái đám tiểu yêu tinh thích cọ xát người đó đến đây nữa, ta thật sự không đi được trên con đường tổng tài bá đạo a! Hơn nữa bọn họ vừa đến là như cầu bì cao dược vậy dán chặt lên người! Muốn xé xuống cũng xé không được!
Kim Thạc Trân đành chịu: "Không cần đâu, ta gần đây tôn sùng tồn thiên lí, diệt nhân dục*"
(*tồn thiên lý nghĩa là: thuận theo tự nhiên, diệt nhân dục nghĩa là: ta ăn chay :)))) )
"Diệt, diệt nhân dục?" Xuân Phương bị dọa đến nổi xém chút nữa cắn phải lưỡi của mình, "Hoàng thượng, người làm sao đột nhiên suy nhược rồi!"
... ...
Một câu vừa nói xong, Xuân Phương cảm thấy không ổn, sợ đến nỗi quỳ oặch xuống đất: "Nô tỳ, nô tỳ nói sằng bậy, mong hoàng thượng trách phạt."
Hắn cảm thấy nếu mình mà không thể nào ngủ nữa thì đúng là thật sự sẽ suy nhược Kim Thạc Trân khóc không ra nước mắt: "Không sao, ngươi đứng lên đi, đừng có động tý là quỳ xuống."
Xuân Phương vừa đứng lên vừa thở phào nhẹ nhõm.
Ngôn ngữ giao tiếp thất bại, đến lúc Kim Thạc Trân chuẩn bị bỏ cuộc, Xuân Phương vậy mà lại không còn nữa câu nói nhảm, chủ động thổi tắt đèn đuốc, đứng bên cạnh long thạp.
Kim Thạc Trân cảm động đến nỗi nước mắt ròng rã, lật người rồi an tâm cùng với Chu công đi hẹn hò.
Đại sự hàng đầu làm sao để ngủ thật không dễ dàng gì mà đã giải quyết được, trong lúc Kim Thạc Trân nghĩ mình có thể nhàn nhã hai ngày thì, câu chuyện chính trong nguyên tác lại rất hùng hổ, đổ thắng xuống ập vào mặt hắn.
Trấn quốc Bắc Bình tướng quân đến dâng lời khuyên can!!!
Kim Thạc Trân đang nhai bánh quế hoa, một mặt ngỡ ngàng hỏi Trịnh Hiệu Tích tới trình báo: "Ai?"
"Hoàng thượng! là Tôn tướng quân ạ!" Trịnh Hiệu Tích có chút tan vỡ.
Kim Thạc Trân miệng đầy bánh quế hoa nghẹn ở cổ họng, họ đến nổi trời đất mù mịt, Trịnh Hiệu Tích vội vàng mang nước lên: "Hoàng thượng, người không sao chứ? Đừng gấp, ăn chậm chút.
Lại còn ăn cái búa ấy!
Kim Thạc Trân vội vàng uống nước xong, đem chén sứ là đĩa nhỏ đựng bánh quế hoa đẩy vào trong ngực Trịnh Hiệu Tích: "Đây toàn bộ cho ngươi, Tôn tướng quân đầu?"
Trịnh Hiệu Tích tự nhiên bị nhét đủ thứ lên ngực: "Tôn tướng quân đang ở chính điện chờ bệ hạ."
Kim Thạc Trân không dám chậm trễ, một mặt đứng lên vô cùng lo lắng vội vã hướng đến đại điện, một mặt oán thầm.
Chính là cái đoạn tình tiết trong nguyên tác này!
Cái vị Tôn lão tướng quân này là một nhân vật lớn a, ông ấy đã ngoài sáu mươi, ông đã đi theo ba đời quân vương Bắc quốc chinh chiến thiên hạ, chiến công hiển hách, vạn người kính nể, sau khi đi theo tiên để thảo phạt Nam Yến quốc, được phong làm trấn quốc Bắc Bình đại tướng quân, nằm trong tay một nửa binh quyền của Bắc quốc.
Mọi người nghe đi, TRẤN! QUỐC! BẮC! BÌNH: ĐẠI! TƯỚNG! QUÂN! nghe có ngầu không! nghe có lợi hại không!
Hơn nửa quân thần chung quy là thông gia, vị lão tướng quân này cũng là ông ngoại của nữ chính công chúa Nguyệt Cát!
Hơn nữa một vị lão tướng quân như vậy, ông ấy ở trong nguyên tác, xém chút nữa bị quân vương thiếu niên lỗi ra trảm!
Xém chút nữa bị tên ngu ngốc đó trảm!
TRẢM!!!
Từ xưa đến này, cái chết trung thành của thần tử, đại khái đều là văn tử gián, võ tử chiến*. Vị lão tướng quân trên chiến trường đã chính chiến hơn bốn mươi năm, vẫn chưa lấy thân hy sinh cho tổ quốc, lại xém chút nữa chết trên những lời khuyên can.
(Văn tử gián, võ tử chiến nghĩa là: quan văn chết do khuyên can, quan võ chết do chiến đấu)
Trong tình tiết nguyên tác đại khái là lão tướng quân đến mắng quân vương thiếu niên ngươi tại sao lại có thể hồ đồ như vậy, ngân khố quốc gia cũng bị người tiêu xài đến trống không, ngươi vẫn ngày ngày ca mua cả đời ăn nhậu chơi bời, ngươi như vậy là muốn diệt quốc! Cái con bé nhà người ta sao lại ngu ngốc như vậy? Ta phải thay tiên để quản lý tốt đứa con não tàn như người.
Lão tướng quân mắng vài câu, quân vương thiếu niên cũng vì e ngại thân phận của ông ấy, nên cũng nhẫn nhịn.
Nhưng mà cái vị lão tướng quân này tính khí rất dữ dội a, một khi đã chửi thì chửi đến nửa canh giờ (1 tiếng), măng đến quân vương thiếu niên nóng lên, cho người ném vào đại lao.
Đem vị lão tướng quân đức cao vọng trọng này nhốt làm tử tù !!
Như thế này xong rồi, trên dưới triều đình giống như bị cho vào nồi chiên vậy, được một trận bập bềnh bất an, hên là quân vương thiếu niên không phải là một tên não tàn, sau khi bình tĩnh lại tự mình cảm thấy không đúng, đem lão tướng quân thả ra trở lại, sau đó đem chuyện này quăng ra sau não, vững như bình thường ngày ngày mở tiệc, sống một cuộc sống dâm loạn hoang đường.
Lão tướng quân nhìn mà tức a, Mịa nó, thích làm gì thì làm gì, lão tử không quản ngươi nữa! đi rồi đi rồi, sau đó cũng khất hài cốt, cũng chính là cáo lão hoàn hương, về quê làm ruộng nuôi cá.
Bắc quốc cũng từ đó mất đi một vị lão tướng quân có thể ổn định quân tâm, cùng trình độ binh pháp cực cao.
Lúc trước khi Kim Thạc Trân đọc đến đoạn này, trong lòng nhịn không được mà cảm khái: Như vậy mà cũng không bị diệt quốc thì thật là không có thiên lý rồi a !!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro