Đã có người thích
"Trần tiên sinh, chúng tôi đã người đã tìm được rồi, kết quả điều tra đã được gửi đến hòm thư của ngài, đợi ngài kiểm tra và kí nhận".
Trần Văn Uyên: "Được rồi, vất vả".
Người phụ trách thám tử tư chủ động nói: "Ngài yên tâm, Cố tiên sinh cùng ông chủ của chúng tôi có giao tình, chuyện của Cố thiếu chúng tôi sẽ giữ kín như bưng."
Trần Văn Uyên: "Cảm ơn, số tài khoản một lúc nữa sẽ được chuyển qua cho ngài, hợp tác vui sướиɠ".
Người phụ trách: "Hợp tác vui sướиɠ".
Ngắt điện thoại, lúc mà Trần Văn Uyên mở ra hòm thư nhấp đi vào, khi nhìn thấy gương mặt bên trong tư liệu liền lộ ra biểu tình ngạc nhiên.
Là cậu ấy?
Bên trong phòng Vip bệnh viện.
Trần Văn Uyên: "Tiên sinh, người Kiều gia đã tìm được rồi".
Hắn đem phần báo cáo để lên trên bàn.
Cố Trầm Ngôn nhận lấy mở ra.
Đến khi nhìn thấy thông tin và ảnh chụp trong tư liệu, anh chợt ngưng một chút, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Trần Văn Uyên.
Trần Văn Uyên nháy mắt đã hiểu: "Tôi đã tự mình đi đến nhà bên kia xác nhận, Kiều Thư xác thật là người của Kiều gia, hiện giờ Kiều gia chỉ còn lại một người là cậu ấy, bản thân cậu ấy cũng không có vấn đề gì".
Lại nói tiếp: "Người của Cố Yến bên kia trước mắt còn chưa có tìm được thông tin của cậu ấy".
Cố Trầm Ngôn gật gật đầu.
Anh lật một tờ lại một tờ báo cáo điều tra, sau khi xem xong, đem báo cáo đặt ở một bên rũ mắt trầm tư.
Ngón tay thon dài gõ nhẹ lên tay vịn xe lăn.
Sau một lúc lâu, Cố Trầm Ngôn nói: "Kêu bí thư Ngô gọi điện cho cậu ấy".
Trần Văn Uyên: "Vâng, tiên sinh".
Cố Trầm Ngôn: "Làm cho Cố Yến bên kia thêm một chút loạn".
Trần Văn Uyên: "Vâng, tiên sinh ngài yên tâm, chúng ta sẽ không để cho người của Cố Yến bên kia tìm được Kiều thiếu gia".
Sắp đến ngày đóng máy, mà sau khi đóng máy Kiều Thư cũng còn vài quảng cáo cần phải quay, nên cậu hẹn với bí thư Ngô sẽ gặp nhau vào năm ngày sau.
Cảnh quay cuối cùng của cậu, tiểu cảnh sát đi theo đội trưởng truy kích boss phản diện, lại không nghĩ tới sẽ bị mai phục, cuối cùng thời điểm tiểu cảnh sát thay thế đội trưởng chắn một dao trí mạng.
Chu đạo: "action!"
Kiều Thư mở to hai mắt, viên đạn bay tới với tốc độ rất nhanh, đội trưởng bị người bám lấy căn bản không thể tránh được.
Đội trưởng không thể chết được!
Không kịp tự hỏi, Kiều Thư theo bản năng tiến lên, đem đội trưởng đẩy ngã xuống, nhưng vẫn là quá chậm.
Viên đạn đã xuyên qua trái tim hắn.
Máu từ miệng vết thương chảy ra, Kiều Thư không dám tin tưởng nhìn về phía l*иg ngực của mình, cuối cùng lộ ra một nụ cười thoải mái: "Đáng giá".
Chu đạo: "Ca!"
"Hoàn mỹ!"
Kiều Thư cấp tốc từ trên người Sở Trì Thanh bò dậy, nhảy dựng ba bước xa xa ly đối phương, rồi sau đó đối mọi người khom lưng nói: "Mọi người vất vả rồi".
Bị tránh như rắn rết Sở Trì Thanh: "......"
Giang Gia Du hưng phấn xông lên ôm lấy Kiều Thư: "A! Kiều Kiều! Cậu đóng máy!"
Những người khác cũng sôi nổi vỗ tay chúc mừng Kiều Thư đóng máy.
Chu đạo tiến lên, nói: "Người trẻ tuổi a không tồi, ảnh mắt cuối cùng trong cảnh diễn của cậu cực kì tốt" Hắn vỗ vỗ bả vai Kiều Thư: "Chắc chắn cậu sẽ có được một tương lai xán lạn".
Kiều Thư vội vàng khom lưng: "Cảm ơn Chu đạo."
Chu đạo: "Đây nhận lấy bao lì xì an ủi".
Kiều Thư tiếp nhận bao lì xì.
Đây là quy củ của mỗi đoàn phim, chỉ cần diễn người chết đều sẽ thu được một cái lì xì an ủi, tiền không nhiều, là một vật để đuổi vận rủi.
Kiều Thư quay xong cảnh đó, liền trở về tháo trang sức thay quần áo, Lộ Nguyệt đã thu thập xong mọi thứ đứng ở bên ngoài chờ cậu.
Giang Gia Du vốn là muốn đến để tiễn Kiều Thư, nhưng tiếp theo có cảnh diễn của hắn phải quay nên hắn có muốn cũng không đi được.
Xe bảo mẫu của công ty đã chờ ở bên ngoài.
Đoàn phim cũng không có bởi vì cậu một người đóng máy mà dừng lại quá trình quay phim bận rộn.
Kiều Thư đi ra ngoài, thanh âm ồn ào của đoàn phim dần dần nhỏ đi rồi biến mất.
Trở lại chung cư mà công ty an bài cho nghệ sĩ, ngủ lại một đêm, ngày hôm sau Kiều Thư liền cùng Lộ Nguyệt đi đến sân bay để đến Xuân thành quay chụp một MV ca nhạc.
Lúc sau lại lục tục chạy mấy cái thông cáo, rốt cuộc đến trước một ngày hẹn cùng bí thư Ngô cậu mới trở về Hải Thành.
Trong một quán ăn tư nhân có tính bảo mật rất cao.
Bí thư Ngô đem một ly trà đẩy đến trước mặt Kiều Thư: "Kiều tiên sinh mời dùng trà".
Kiều Thư: "Cảm ơn".
"Đây có phải là ảnh chụp của gia gia ngài Kiều Mãn Phúc Kiều lão gia tử phải không?" Bí thư Ngô đẩy qua một tấm ảnh chụp.
Ảnh chụp đã rất cũ, là ảnh trắng đen, mặt trên là hai người trẻ tuổi kề vai sát cánh đối diện với ống kính máy ảnh nhếch miệng cười ngây ngô.
Do có được một chút kí ức mấu chốt của nguyên chủ nên Kiều Thư nhận ra trong tấm ảnh đó có một người tuổi trẻ là gia gia nguyên chủ, cậu gật gật đầu, chỉ vào một trong hay người trẻ tuổi đó nói: "Đây là gia gia của tôi, ở dưới quê của tôi cũng có một bức ảnh cùng tấm ảnh này giống nhau như đúc".
Bí thư Ngô cười nói: "Kiều lão gia tử cùng Cố lão gia tử khi còn trẻ có tình huynh đệ vào sinh ra tử, hai người từng miệng định ra hôn ước đời sau, Cố lão gia tử trước khi qua đời cũng đã dặn Cố tổng tìm được ngài cùng ngài hoàn thành hôn ước".
"Đương nhiên, Kiều tiên sinh ngài vẫn có quyền cự tuyệt".
Kiều Thư lập tức nói: "Tôi từ chối!"
Bí thư Ngô: "......"
"Khụ".
Ý thức được chính mình từ chối quá nhanh, Kiều Thư ngượng ngùng đối với bí thư Ngô lộ ra một nụ cười tươi: "Xin lỗi, chẳng qua là tôi vẫn luôn muốn đối tượng của tôi là một người cùng tôi lưỡng tình tương duyệt, Cố tiên sinh thực ưu tú, nhưng là nếu muốn tôi phải kết hôn cùng với một người xa lạ thì tôi......"
Cậu nở nụ cười xin lỗi : "Xin lỗi".
Bí thư Ngô trừ bỏ vừa mới thời điểm bị cự tuyệt có chút thất thố, lúc sau liền thực nhanh khôi phục được bình tĩnh.
"Tôi cũng lý giải được tâm tình của ngài, Cố lão gia tử trước khi qua đời có dặn dò qua là không thể miễn cưỡng ngài, nhưng hắn hy vọng ngài ít nhất có thể cùng Cố gặp mặt nhau một lần, tìm hiểu nhau một chút rồi mới đưa ra quyết định".
Sớm đã có quyết định, Kiều Thư nói: "Thực xin lỗi".
Cùng Cố Trầm Ngôn gặp mặt?
Tuyệt đối không được!
Không cần gặp Kiều Thư đều biết chính mình sẽ không thích người có tuổi tác quá lớn, hơn nữa trong truyện Cố Trầm Ngôn bị ngoại giới đồn đãi là tính cách hung tàn, bắt mình phải gặp mặt một người hung tàn như vậy để nói lời cự tuyệt rồi đắc tội người ta, là cậu có thể vào quan tài nằm luôn được rồi ă.
Vẫn là trực tiếp một hơi cự tuyệt, sau đó chờ ngày ký hợp đồng lấy năm ngàn vạn về nhà là an toàn.
Năm ngàn vạn!
Kiều Thư tâm tình kích động, không xa!
Liên tiếp bị cự tuyệt, bí thư Ngô có chút phát ngốc, Cố tổng sao lại bị người ta ghét bỏ như vậy?
Nhưng rất nhanh hắn liền nhớ đến lời đồm đại bên ngoài lúc bấy giờ.
"Kiều tiên sinh có khả năng là ngài đã nghe được một ít đồn đãi, Cố tổng hắn......"
"Xin lỗi" Kiều Thư nói, cậu lộ ra một nụ cười có chút ngượng ngùng: "Thật không dám giấu giếm, tôi đã có người mình thích".
Bí thư Ngô sửng sốt, sau đó liền cười nói: "Xin lỗi".
Hắn đứng lên: "Tôi sẽ báo cáo lại với Cố tổng, lúc sau khả năng còn sẽ quấy rầy ngài một lần, mong ngài thứ lỗi".
Kiều Thư: "Không có gì đâu!"
Đưa năm ngàn vạn chuyện đó có thể gọi là quấy rầy sao? Các ngươi cứ việc tới!
Kết thúc gặp mặt Kiều Thư hưng phấn đắm chìm trong vui sướиɠ, sắp tới cậu sẽ trở thành phú ông nửa cái trăm triệu rồi.
Trong phòng bệnh Vip.
Cố Trầm Ngôn: "Cậu ấy thật sự nói như vậy?"
Bí thư Ngô cung kính nói: "Đúng vậy, Cố tổng".
Cố Trầm Ngôn rũ mí mắt xuống.
Vài giây sau, anh một lần nữa ngẩng đầu: "Làm Khang luật sư viết một phần hợp đồng đưa qua đi, chiếu theo di chúc của lão gia tử......" Anh dừng một chút rồi nói: "Cho cậu ấy mười ngàn vạn".
Bí thư Ngô thực nhanh liền rời đi.
Cố Trầm Ngôn nhìn một hồi ánh mặt trời bên ngoài, xoay người ở trên xe lăn ngồi xuống: "Đi xuống dưới lầu đi dạo".
Trần Văn Uyên đỡ lấy xe lăn: "Vâng".
Ánh mặt trời chói sáng chiếu ở trên người, đem thân thể chiếu ấm áp.
Cố Trầm Ngôn đột nhiên nói: "Cậu ấy sẽ thích kiểu người như thế nào?"
Trần Văn Uyên sửng sốt, theo bản năng nói: "Kiều thiếu gia?"
Cố Trầm Ngôn: "Ừ"
Trần Văn Uyên ánh mắt có chút cổ quái chớp mắt một cái, cuối cùng nói: "Xin lỗi tiên sinh, tôi không biết".
Xe lăn lướt qua từng phiến đã xanh.
Lúc Trần Văn Uyên cho rằng cái đề tài này đã kết thúc, Cố Trầm Ngôn lại hỏi: "Biết người cậu ấy thích là ai không?"
Trần Văn Uyên: "......"
Hôm nay tiên sinh lại không thích hợp.
Hắn nói: "Tiên sinh, ngài cần tôi đi điều tra sao?"
Vài giây sau, Cố Trầm Ngôn nói: "Không cần".
Đề tài ngưng hẳn.
Cố Trầm Ngôn rũ xuống con ngươi nhìn ánh mặt trời đang chiếu vào lòng bàn tay.
Trần Văn Uyên đột nhiên nói: "Tiên sinh".
Cố Trầm Ngôn: "Hửm?"
Trần Văn Uyên: "Là Kiều thiếu gia".
Hắn chỉ một phương hướng: "Kiều thiếu gia ở bên kia".
Cố Trầm Ngôn ngẩng đầu, nhìn theo hướng Trần Văn Uyên chỉ, sau đó ánh mắt rơi vào một cái tươi cười cực kì lóa mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro