Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6 - Hiểu Lầm

Kì Minh cố tỏ ra là mình ổn nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng, hên cái Kì Minh là ảnh đế nên cố cũng không có gì khó khăn.

Nhìn vậy thôi chứ tới sức nhấc chân đi đường cậu cũng không có, may mà tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên cứu vớt Kì Minh.

Kì Minh không rảnh nhìn xem là ai gọi tới, trực tiếp bắt máy.

Âm thanh Tống Côn Ngạn từ trong di động truyền ra: "Ra đây." Hai chữ tràn ngập mệnh lệnh.

"Anh ở đâu?" Kì Minh liếc Tống Côn Lãng một cái, quyết định đi gặp Tống Côn Ngạn, cậu không dám ở nhà một mình mặt đối mặt với quỷ đâu nha.

Tống Côn Ngạn: "Cửa."

Kì Minh: "Tôi ra ngay."

Kì Minh cúp điện thoại quay đầu đi ra cửa, cậu che giấu rất tốt khiến người ta không nhận ra cậu đang vội vã rời đi.

.

Trước biệt thự có một chiếc Maybach đỗ lại, Tống Côn Ngạn đang ngồi trên ghế lái, trên mặt gã tràn đầy sương lạnh, từ xa nhìn thấy Kì Minh đi ra từ biệt thự, cũng không biết cậu đang lo lắng cái gì, thường thường ngoái đầu nhìn lại phía sau.

Tống Côn Ngạn híp mắt bóp còi, Kì Minh lập tức nhìn sang, xông lên mấy bước, mở cửa xe ngồi vào. Vậy sao giờ Tống Côn Ngạn lại đổi ý?

Kì Minh cố ý giữ khoảng cách với Tống Côn Ngạn, không ngồi vào ghế phụ mà ngồi ở ghế sau, thắt dây an toàn, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm ngẩng đầu lên đã đụng phải ánh mắt rét lạnh của Tống Côn Lãng trong gương chiếu hậu ô tô. Cậu không nhận ra động tác co rụt cơ thể của mình trong mắt Tống Côn Ngạn như thể đang cọ vào người gã, câu dẫn mười phần. Tống Côn Ngạn cười lạnh một tiếng, gã còn tưởng Kì Minh đổi tính, hóa ra giả vẫn hoàn giả. Cũng đúng, chó không bỏ được thói ăn phân mà.

Đệt! Tống Côn Lãng lên xe lúc nào vậy! Nhưng cảnh tượng như vậy cũng chỉ diễn ra trong nháy mắt, lúc Kì Minh nhìn lại lần nữa thang máy đã trống rỗng, chỉ còn lại ánh đèn trắng bệch và âm thanh máy móc chuyển động. Chiếc xe tiến vào tầng hầm đỗ xe của khách sạn rồi dừng lại, Tống Côn Ngạn vừa xuống xe đã kéo tay Kì Minh lôi cậu đi thẳng đến thang máy cách đó không xa.

Kì Minh cũng không dám đối diện với hắn, lập tức cúi đầu làm bộ tôi không nghe tôi không thấy tôi không biết gì hết. Thang máy 'ting' một tiếng mở ra, bọn họ vừa đi ra Tống Côn Lãng cũng đi theo. Lúc Kì Minh phản ứng lại mặt của Tống Côn Ngạn đã phóng đại trước mắt, Kì Minh không kịp đề phòng nhưng cũng may cậu quay đầu kịp lúc, môi của Tống Côn Ngạn chỉ chạm vào má cậu.

Tống Côn Ngạn vừa lái xe vừa chú ý Kì Minh, thấy Kì Minh phản ứng như vậy bèn cho rằng cậu đang chột dạ, cười nhạo một tiếng không nói gì.

.

Kì Minh cũng không ngốc, suy nghĩ một hồi liền có đáp án, Tống Côn Ngạn có lẽ cho rằng Kì Minh trước mặt vẫn còn mê mệt gã cho nên mới cố ý dụ dỗ Kì Minh, hy sinh nhan sắc.Chiếc xe tiến vào tầng hầm đỗ xe của khách sạn rồi dừng lại, Tống Côn Ngạn vừa xuống xe đã kéo tay Kì Minh lôi cậu đi thẳng đến thang máy cách đó không xa.

Kì Minh giãy giụa một chút nhưng không tránh được, cậu nhíu mày: "Anh muốn dẫn tôi đi đâu?"

Tống Côn Ngạn cười mờ ám: "Đi làm chuyện cậu vẫn muốn làm." Kì Minh cũng không dám đối diện với hắn, lập tức cúi đầu làm bộ tôi không nghe tôi không thấy tôi không biết gì hết. Tống Côn Ngạn thấy Kì Minh không nói lời nào bèn cho rằng Kì Minh bị gã nói trúng tim đen, lập tức hất hàm vẻ mặt ngạo mạn: "Cậu cũng đừng nghĩ chơi được lạt mềm buộc chặt, tôi thích cậu nên mới để cậu tùy ý, nhưng nếu cậu chọc giận tôi cậu nghĩ cậu còn cơ hội sao?"

Gã nói xong bấm nút thang máy, không lâu sau cửa thang máy mở ra, Tống Côn Ngạn đi vào trước, nhưng dưới chân Kì Minh như là mọc rễ, Tống Côn Ngạn kéo thế nào cậu cũng không nhúc nhích nổi. Kì Minh giãy giụa một chút nhưng không tránh được, cậu nhíu mày: "Anh muốn dẫn tôi đi đâu?"

"Đi vào." Vẫn là giọng điệu ra lệnh như cũ, còn mang theo mấy phần không kiên nhẫn.

Kì Minh không phải không muốn đi vào, chỉ là cậu động chân không nổi nữa, ánh đèn hơi mờ của bãi đậu xe chiếu vào mặt cậu tái mét trắng bệch, Kì Minh rùng mình run rẩy nói: "Anh không thấy trong thang máy toàn là 'người' sao?" Hoá ra gã nói 'Làm chuyện cậu muốn làm' là bò lên giường gã. Tống Côn Ngạn không biết Kì Minh đang giả vờ hay là thật sự nhìn thấy'người' trong thang máy, bộ dáng sợ hãi của Kì Minh thật sự quá chân thật.

Tống Côn Ngạn không biết Kì Minh đang giả vờ hay là thật sự nhìn thấy "người" trong thang máy, bộ dáng sợ hãi của Kì Minh thật sự quá chân thật. Giây tiếp theo đầu gối Kì Minh thúc lên thân dưới của gã, thừa dịp gã đau đớn thả lỏng bàn tay đang kiềm cậu Kì Minh đấm thêm một cú vào mặt Tống Côn Ngạn, đấm gã ngã nhào xuống đất.

Một làn gió lạnh từ đỉnh đầu thổi xuống, Tống Côn Ngạn giật mình một cái theo bản năng chạy ra khỏi thang máy. Tống Côn Lãng nhìn chằm chằm bóng dáng Kì Minh, trầm ngâm suy tư.

Tống Côn Ngạn thế mà bị Kì Minh hù sợ, gã cảm thấy việc này cực kỳ mất mặt, thẹn quá hóa giận mà mắng cậu: "Kì Minh, cậu tốt nhất là đừng có giở trò với tôi!" Kì Minh mở cửa muốn chạy lại phát hiện Tống Côn Ngạn đã khóa trái cửa.

Kỳ thật Kì Minh không phải dọa Tống Côn Ngạn, lúc cửa thang máy vừa mới mở cậu xác thật đã thấy thang máy toàn là "người", những người này chen chật ních bên trong, vẻ mặt chết lặng. "Đi vào." Vẫn là giọng điệu ra lệnh như cũ, còn mang theo mấy phần không kiên nhẫn. Kì Minh rụt người, cảm thấy hơi lạnh.

Nhưng cảnh tượng như vậy cũng chỉ diễn ra trong nháy mắt, lúc Kì Minh nhìn lại lần nữa thang máy đã trống rỗng, chỉ còn lại ánh đèn trắng bệch và âm thanh máy móc chuyển động.

Kì Minh cũng không biết trong phút chốc đó cậu bị hoa mắt hay là làm sao, đừng nói là cậu không chỉ thấy được Tống Côn Lãng mà còn thấy được hết ma quỷ trên đời nha?

"Không, vừa nãy tôi giỡn anh thôi." Kì Minh pha trò nhưng vẫn không dám khẳng định cậu có nhìn lầm hay không, thận trọng theo Tống Côn Ngạn đi vào thang máy. Kì Minh không cho Tống Côn Ngạn cơ hội nói chuyện, cậu tuôn một lèo: "Kỳ thật ngay từ đầu người tôi thích là Tống Côn Lãng, nhưng anh ấy là vầng trăng trắng sáng trên bầu trời, chỉ dựa vào sức mình thì tôi không có cách nào lại gần anh ấy."
Kì Minh sửng sốt, nhưng cậu có thể hiểu vì sao Tống Côn Ngạn sẽ có ảo giác như vậy, bởi vì đây đúng là chuyện mà 'Kì Minh' luôn muốn làm, chỉ là trước kia Tống Côn Ngạn vẫn luôn ỡm ờ với 'Kì Minh', không cho 'Kì Minh' thực hiện được thôi.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, Tống Côn Lãng từ khe cửa bay vào đứng bên cạnh Kì Minh. Làm gì có ai dỗ người mà dỗ kiểu đó? Kì Minh trong lòng phỉ nhổ Tống Côn Ngạn bị khùng, trên mặt lại bày ra vẻ cực kỳ áy náy, chân thành khom lưng với Tống Côn Ngạn: "Xin lỗi vì đã để anh hiểu lầm."

Kì Minh rụt người, cảm thấy hơi lạnh.

Cậu không nhận ra động tác co rụt cơ thể của mình trong mắt Tống Côn Ngạn như thể đang cọ vào người gã, câu dẫn mười phần. Tống Côn Ngạn cười lạnh một tiếng, gã còn tưởng Kì Minh đổi tính, hóa ra giả vẫn hoàn giả. Cũng đúng, chó không bỏ được thói ăn phân mà. Gã nói xong bấm nút thang máy, không lâu sau cửa thang máy mở ra, Tống Côn Ngạn đi vào trước, nhưng dưới chân Kì Minh như là mọc rễ, Tống Côn Ngạn kéo thế nào cậu cũng không nhúc nhích nổi.

Thang máy đi thẳng lên tầng 18, Kì Minh không còn nhìn thấy thứ gì không sạch sẽ nữa mới chắc chắn là mình hoa mắt. Nhưng cậu không biết mấy thứ cậu vừa thấy lúc nãy đang xếp chồng lên nhau như diễn xiếc trong một góc thang máy run bần bật, cũng không biết cái góc nhỏ xíu đó làm sao có thể chồng được hơn cả chục "người". Tống Côn Ngạn cười mờ ám: "Đi làm chuyện cậu vẫn muốn làm."

Thang máy "ting" một tiếng mở ra, bọn họ vừa đi ra Tống Côn Lãng cũng đi theo. Kì Minh không phải không muốn đi vào, chỉ là cậu động chân không nổi nữa, ánh đèn hơi mờ của bãi đậu xe chiếu vào mặt cậu tái mét trắng bệch, Kì Minh rùng mình run rẩy nói: "Anh không thấy trong thang máy toàn là 'người' sao?"

Mấy người nhỏ bé tội nghiệp trong góc rốt cuộc cũng bò về lại, đứng chen chúc đầy trong thang máy, vẻ mặt cả đám không còn chết lặng mà là đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, thậm chí như còn hưng phấn vì đã tiễn được sát tinh.

Tống Côn Lãng nhìn chằm chằm bóng dáng Kì Minh, trầm ngâm suy tư. "Không, vừa nãy tôi giỡn anh thôi." Kì Minh pha trò nhưng vẫn không dám khẳng định cậu có nhìn lầm hay không, thận trọng theo Tống Côn Ngạn đi vào thang máy

.

Tống Côn Ngạn híp mắt bóp còi, Kì Minh lập tức nhìn sang, xông lên mấy bước, mở cửa xe ngồi vào.Tống Côn Ngạn đặt một phòng tổng thống trong khách sạn, quẹt thẻ đi vào. Kì Minh còn chưa kịp phản ứng gã đã một tay đè cậu lên cánh cửa, cúi đầu hôn xuống.
Tống Côn Ngạn thế mà bị Kì Minh hù sợ, gã cảm thấy việc này cực kỳ mất mặt, thẹn quá hóa giận mà mắng cậu: "Kì Minh, cậu tốt nhất là đừng có giở trò với tôi!"
Lúc trước về nhà nhìn thấy linh hồn của Tống Côn Lãng, đi đến đây lại còn gặp chuyện rùng rợn, nhìn mặt Kì Minh bình thường thế thôi chứ thật ra cậu bị hù cho ngu luôn rồi, mơ màng để cho Tống Côn Ngạn kéo mình vào phòng tổng thống. Một làn gió lạnh từ đỉnh đầu thổi xuống, Tống Côn Ngạn giật mình một cái theo bản năng chạy ra khỏi thang máy.

Lúc Kì Minh phản ứng lại mặt của Tống Côn Ngạn đã phóng đại trước mắt, Kì Minh không kịp đề phòng nhưng cũng may cậu quay đầu kịp lúc, môi của Tống Côn Ngạn chỉ chạm vào má cậu. Kỳ thật Kì Minh không phải dọa Tống Côn Ngạn, lúc cửa thang máy vừa mới mở cậu xác thật đã thấy thang máy toàn là 'người', những người này chen chật ních bên trong, vẻ mặt chết lặng.

Giây tiếp theo đầu gối Kì Minh thúc lên thân dưới của gã, thừa dịp gã đau đớn thả lỏng bàn tay đang kiềm cậu Kì Minh đấm thêm một cú vào mặt Tống Côn Ngạn, đấm gã ngã nhào xuống đất. Gã cảm giác lúc trong thang máy gã chưa gặp quỷ, lúc này đây mới thật sự là gặp quỷ, nếu không sao gã có thể nghe thấy Kì Minh hết câu này tới câu khác nói toàn mấy lời quỷ quái được?

Kì Minh mở cửa muốn chạy lại phát hiện Tống Côn Ngạn đã khóa trái cửa.

Tống Côn Ngạn nén đau bò dậy, sờ lên khóe miệng, vươn tay muốn kéo Kì Minh. Kì Minh vẫn luôn chú ý đến gã, thấy gã vừa hành động đã lập tức tránh đi: "Tống Côn Ngạn, anh điên cái gì?"

Tống Côn Ngạn cười lạnh, trong mắt toàn là vẻ khinh thường: "Sao? Đã tới đặt phòng với tôi còn giả bộ? không phải cậu muốn bò lên giường tôi lâu rồi sao?" Tống Côn Ngạn đặt một phòng tổng thống trong khách sạn, quẹt thẻ đi vào. Kì Minh còn chưa kịp phản ứng gã đã một tay đè cậu lên cánh cửa, cúi đầu hôn xuống.

Hoá ra gã nói "Làm chuyện cậu muốn làm" là bò lên giường gã.

Kì Minh sửng sốt, nhưng cậu có thể hiểu vì sao Tống Côn Ngạn sẽ có ảo giác như vậy, bởi vì đây đúng là chuyện mà "Kì Minh" luôn muốn làm, chỉ là trước kia Tống Côn Ngạn vẫn luôn ỡm ờ với "Kì Minh", không cho "Kì Minh" thực hiện được thôi.

Vậy sao giờ Tống Côn Ngạn lại đổi ý? Đệt! Tống Côn Lãng lên xe lúc nào vậy! Tầm mắt Kì Minh xuyên qua Tống Côn Ngạn dừng lại trên phiến cửa sổ sau lưng gã, cậu nhìn chăm chú vào cảnh đêm bên ngoài, ánh mắt xa xôi trìu mến: "Tôi thật sự rất muốn cảm ơn anh đã tạo cơ hội cho tôi, để cuộc đời tôi không còn gì tiếc nuối."

Kì Minh cũng không ngốc, suy nghĩ một hồi liền có đáp án, Tống Côn Ngạn có lẽ cho rằng Kì Minh trước mặt vẫn còn mê mệt gã cho nên mới cố ý dụ dỗ Kì Minh, hy sinh nhan sắc để Kì Minh càng thêm khăng khăng một dạ với gã, từ đó lấy được cổ phần Tống thị trong tay cậu.

Nhưng Tống Côn Ngạn căn bản không thể tưởng tượng được Kì Minh trước mắt quả thật là một Kì Minh đã thay lòng đổi dạ, không hề có một chút cảm tình nào với gã mà chỉ muốn tránh xa gã.

.

Tống Côn Ngạn thấy Kì Minh không nói lời nào bèn cho rằng Kì Minh bị gã nói trúng tim đen, lập tức hất hàm vẻ mặt ngạo mạn: "Cậu cũng đừng nghĩ chơi được lạt mềm buộc chặt, tôi thích cậu nên mới để cậu tùy ý, nhưng nếu cậu chọc giận tôi cậu nghĩ cậu còn cơ hội sao?" Tống Côn Ngạn nén đau bò dậy, sờ lên khóe miệng, vươn tay muốn kéo Kì Minh. Kì Minh vẫn luôn chú ý đến gã, thấy gã vừa hành động đã lập tức tránh đi: "Tống Côn Ngạn, anh điên cái gì?"

Làm gì có ai dỗ người mà dỗ kiểu đó? Kì Minh trong lòng phỉ nhổ Tống Côn Ngạn bị khùng, trên mặt lại bày ra vẻ cực kỳ áy náy, chân thành khom lưng với Tống Côn Ngạn: "Xin lỗi vì đã để anh hiểu lầm. Tôi cần phải thừa nhận lỗi lầm của mình, xin lỗi vì trong khoảng thời gian này tôi vẫn luôn lợi dụng anh."

Tống Côn Ngạn: "......" Kì Minh cố ý giữ khoảng cách với Tống Côn Ngạn, không ngồi vào ghế phụ mà ngồi ở ghế sau, thắt dây an toàn, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm ngẩng đầu lên đã đụng phải ánh mắt rét lạnh của Tống Côn Lãng trong gương chiếu hậu ô tô.

Kì Minh không cho Tống Côn Ngạn cơ hội nói chuyện, cậu tuôn một lèo: "Kỳ thật ngay từ đầu người tôi thích là Tống Côn Lãng, nhưng anh ấy là vầng trăng trắng sáng trên bầu trời, chỉ dựa vào sức mình thì tôi không có cách nào lại gần anh ấy. Lúc tôi biết được anh là em trai anh ấy đã nảy sinh ra ý muốn lợi dụng anh. Tôi thật sự rất yêu Tống Côn Lãng, cho dù chỉ được phép đứng nhìn từ xa tôi cũng đã rất thỏa mãn. Không ngờ anh lại khiến tôi gả cho anh ấy, tuy cuộc hôn nhân này chỉ chóng vánh ba ngày anh ấy đã rời bỏ tôi, nhưng ba ngày đó vẫn là ba ngày đẹp nhất đời tôi."

Tầm mắt Kì Minh xuyên qua Tống Côn Ngạn dừng lại trên phiến cửa sổ sau lưng gã, cậu nhìn chăm chú vào cảnh đêm bên ngoài, ánh mắt xa xôi trìu mến: "Tôi thật sự rất muốn cảm ơn anh đã tạo cơ hội cho tôi, để cuộc đời tôi không còn gì tiếc nuối."

Tống Côn Ngạn: "......"

Gã cảm giác lúc trong thang máy gã chưa gặp quỷ, lúc này đây mới thật sự là gặp quỷ, nếu không sao gã có thể nghe thấy Kì Minh hết câu này tới câu khác nói toàn mấy lời quỷ quái được?
————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: