Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

45. Loại quan hệ nào

Quan Lan hít hà một hơi, nội tâm phát điên: "Dì hỏi chính là Tịch Chu có ôm mẫu thân ngươi hay không, không phải ôm ngươi."

Đứa nhỏ này nói chuyện như thế nào còn thở dốc, làm tim nàng muốn treo tới cổ họng.

Tiểu Tinh Hồi ngước mắt nghĩ nghĩ, dì xinh đẹp cùng mẫu thân ôm một cái sao?

Quan Lan dùng ánh mắt tha thiết mà nhìn Tinh Hồi, lại thật lâu không nghe được trả lời.

Nàng âm thầm cắn răng, trên mặt lại nở ra nụ cười, "Tinh Hồi nghĩ không ra sao, Tinh Hồi của chúng ta thông minh như vậy, nhất định biết đúng hay không?"

Tiểu Tinh Hồi duỗi tay xoa xoa lông mày của mình, ngữ khí hơi mất mát: "Chính là ta nghĩ không ra."

Quan Lan miễn cưỡng cười cười, không nghĩ nói chuyện.

Tiểu Tinh Hồi thấy nàng trầm mặc, muốn bước xuống bàn đu dây, "Ta muốn tìm mẫu thân."

Quan Lan buông tay thả nàng đứng trên mặt đất, thở dài nói: "Vậy ngươi tự mình đi đi, sư tỷ ở trong phòng."

Mới vừa rồi, nàng đẩy cửa dường như bị thứ gì đó vô hình chặn lại, đứa nhỏ này không gọi mở cửa là vào không được.

Nhưng mà, mấy giây sau, nàng nhìn thấy tiểu Tinh Hồi thông suốt mà đẩy cửa đi vào, còn không quên tiện tay đóng cửa lại.

Tóm lại chỉ có một mình nàng bị ngăn chặn ở ngoài.

Quan Lan cắn chặt răng, không ở trong viện này cũng tốt, nàng sợ trái tim mình chịu không nổi.

Bên ngoài gió thu lạnh lẽo, nhưng gian nhà dưới lớp tử kim tráo lại ấm áp như xuân.

Tiểu Tinh Hồi vừa vào cửa liền thấy được Tịch Chu, vội chạy chậm qua: "Dì xinh đẹp đã về rồi, ôm ~"

Tịch Chu khom lưng ôm bé con lên, nhịn không được dùng gương mặt cọ cọ mặt tiểu Tinh Hồi, lớn lên rất giống Đại sư tỷ, tính tình còn vừa vặn tương phản, lại ngọt lại ngoan, tính cách tốt như vậy nhất định là giống nàng.

Tiểu Tinh Hồi phối hợp mà cũng cọ cọ mặt nàng, quay đầu nhìn về phía Địch Vong Ưu ngồi ở trước bàn, ánh mắt lanh lợi vừa chuyển nhớ tới Quan Lan nói.

"Dì xinh đẹp cùng mẫu thân ôm một cái không?"

Tịch Chu nghe vậy, tức khắc đáy lòng hoảng hốt, nàng không có ở trước mặt nữ nhi làm bậy đúng không? Chẳng lẽ bị thấy được?

Ngón tay Địch Vong Ưu run lên, đi lấy ấm trà trên bàn, chậm rãi châm trà: "Sắc trời không còn sớm, Tinh Hồi nên ngủ."

Tịch Chu quay đầu, xuyên qua cửa sổ nhìn thoáng sắc trời bên ngoài, này ban ngày ban mặt......

Tiểu Tinh Hồi chớp chớp đôi mắt tò mò, "Dì xinh đẹp thích Tinh Hồi không?"

"Thích a." Tịch Chu không cần nghĩ ngợi mà đáp.

"Còn mẫu thân thì sao, dì cũng thích mẫu thân chứ?"

Tịch Chu thoáng giây trầm mặc, nhìn qua Địch Vong Ưu, tầm mắt hai người tương phùng, lại tránh né.

Nàng nhìn tiểu Tinh Hồi trong lòng ngực, cười nói: "Thích a."

Địch Vong Ưu hơi run lên, nước trong tách trà thiếu chút nữa đổ ra ngoài, nàng yên lặng thu hồi tay, hô hấp trở nên nhẹ nhàng chậm chạp.

Tiếng tim đập làm như nhảy đến bên tai.

Thịch - thịch - thịch, một chút lại một chút...

Thích a...

Nàng nói thích a...

Tiểu Tinh Hồi nhìn Tịch Chu, lại hỏi: "Thích phải ôm ôm, dì vì cái gì không ôm mẫu thân một cái."

Tịch Chu nhìn đứa nhỏ lém lỉnh này, ánh mắt ôn nhu, thật là con gái ruột của mình.

Nàng dùng tay trái ôm tiểu Tinh Hồi đi đến phía sau Địch Vong Ưu, vươn tay phải ôm bả vai Địch Vong Ưu, ngón tay hướng lên trên, dừng ở cổ thấp thoáng dưới làn tóc đen mượt.

"Tinh Hồi nói đúng, thích phải ôm một chút, dì thích ngươi, cũng thích mẫu thân ngươi, cho nên đều phải ôm."

Thân mình Địch Vong Ưu cứng đờ, không có né tránh.

Ngón tay hơi lạnh dán trên cần cổ trắng nõn như sương tuyết.

Ngón trỏ lén lút vẽ vòng trên làn da, nhẹ mềm, mang theo xúc cảm tê tê dại dại.

Đối phương như cũ lạnh một khuôn mặt, con ngươi như dòng suối trong lại rũ rũ, che giấu đi rung động chợt đến trong lòng.

Địch Vong Ưu giơ tay, nắm lấy bàn tay đang làm loạn bên gáy, ngữ khí bảo trì bình tĩnh: "Tinh Hồi nên ngủ, ngoan, buổi tối lại ôm."

"Dạ, buổi tối muốn cùng nhau ôm một cái."
Tiểu Tinh Hồi nghiêng đầu dựa vào đầu vai Tịch Chu, đôi mắt nhìn chằm chằm lỗ tai Địch Vong Ưu.

Vô thức mà nghĩ: Lỗ tai mẫu thân như thế nào đỏ?

Bên ngoài gió vẫn luôn thổi, trong phòng không khí cũng dần dần trở nên kỳ diệu.

Tịch Chu đang muốn thả tiểu Tinh Hồi lên giường dỗ ngủ, lại cảm giác được nhẫn trữ vật có dị động.

Là ngọc phù đưa tin.

Nàng nhìn thoáng qua Địch Vong Ưu, không e dè trực tiếp lấy ra tới.

Trước mắt giữa không trung hiện lên một câu: Tịch Chu, trễ chút có rảnh không? Ta có chuyện quan trọng muốn tìm ngươi thương lượng, chờ ta dựng xong tiểu viện, lại đây ngồi ngồi.

Là Chu Chu Tử.

Lông mi Địch Vong Ưu khẽ run, ánh mắt dừng ở trên mặt Tịch Chu.

Tịch Chu cũng bất giác nhìn qua, tầm mắt giao triền.

Nàng không biết vì sao tự nhiên thấy chột dạ, "Ta đi rất nhanh sẽ trở lại."

Địch Vong Ưu thẳng tắp mà nhìn nàng, khóe miệng nhẹ nhấp, nhàn nhạt nói: "Nam nữ có khác."

"Không có việc gì, đây là ở Bắc Sơn phong, vả lại hắn khác."

"Khác chỗ nào?" Địch Vong Ưu hô hấp hơi ngưng, khác sao?

Tịch Chu vội giải thích nói: "Chính là ta đem hắn đương tỷ muội, hắn đem ta đương huynh đệ."

Nàng cùng Chu Chu Tử chính là loại cảm giác này, cho nên ban ngày ban mặt thấy một mặt hẳn là không có gì, hơn nữa đây là ở Bắc Sơn phong, cách Đại sư tỷ gần như vậy, không có gì phải lo lắng.

Địch Vong Ưu ngẩn ra, chăm chú nhìn Tịch Chu, không nói tới người này lúc trước thanh tuyển hoặc nhân, hiện tại trước mắt bộ dáng vũ mị đa tình thế này, có nam tử nào sẽ đem nữ tử như vậy đương huynh đệ.

Hơn nữa còn là đơn độc ở chung...

Nàng dời đi tầm mắt: "Ta đi cùng ngươi."

Tịch Chu ngẩn người: "Không cần đi, ngươi trước dỗ Tinh Hồi ngủ, ta đi rất nhanh sẽ trở lại, bằng không làm hắn tới nơi này tìm ta cũng được."

Đại sư tỷ đây là đang lo lắng cái gì......

Địch Vong Ưu rũ mắt, đứng lên ôm tiểu Tinh Hồi hướng vào phòng ngủ.

"Là ta lo lắng nhiều, ngươi đi đi."

Nàng tựa hồ quá mức khẩn trương, tâm tình bỗng nhiên lo được lo mất, không chịu khống chế.

Lúc này hẳn là nên bình tĩnh một chút, ít nhất đừng suy nghĩ lung tung, đúng, bình tĩnh một chút......

Cửa phòng ngủ từ bên trong đóng lại.

Tịch Chu xoa xoa mày, sao có cảm giác Đại sư tỷ kỳ kỳ quái quái, lo lắng? Không giống.

Nàng ngồi ở trước bàn phân tích đủ loại phản ứng của Địch Vong Ưu, trước hết ra được một cái kết luận thái quá, ghen?

Chắc là phân tích sai rồi, nghĩ lại nào.

Mới vừa rồi Đại sư tỷ cho người ta cảm giác, như là có chút bất an, lại không hoàn toàn là...

A ---

Quá khó, hiểu biết tâm tư nữ nhân quả như mò kim đáy biển.

Tuy rằng nàng cũng là nữ nhân, nhưng nàng đoán không ra tâm tư Đại sư tỷ!

Địch Vong Ưu đi vào phòng ngủ lúc sau không có trở ra, Tịch Chu ngồi một hồi, cẩn thận đẩy cửa đi xem.

Trên giường, Đại sư tỷ và tiểu Tinh Hồi cùng nhau nằm nhắm mắt, hình như đều ngủ rồi.

Nàng nhẹ nhàng khép cửa.

Cửa phòng mở ra rồi lại đóng, Địch Vong Ưu mở to mắt, nhìn chằm chằm màn giường, xuất thần.

Tới gần chạng vạng, Tịch Chu đi vào trong viện, tiểu viện của Chu Chu Tử ở bên trái, Quan Lan ở bên phải.

Nàng đứng ở dưới bờ tường, trực tiếp nhảy phóng lên, rơi xuống trong sân Chu Chu Tử.

Chu Chu Tử đang ở trong sân.

"Không phải có cửa ư?"

"Như vậy không phải càng mau sao?" Tịch Chu nhún nhún vai, như vậy không chỉ có phương tiện, cũng tránh gặp phải Quan Lan.

Chu Chu Tử trợn mắt: "Thôi được rồi, đi, đi vào ngồi xuống nói."

Hắn tư tiền tưởng hậu, vẫn là quyết định thẳng thắn một ít, thứ nhất là bởi vì đường ca sinh thời liền đem Địch Vong Ưu liệt vào hàng người có thể tin, thứ hai hắn cũng tin tưởng ánh mắt nhìn người của bản thân.

Quan trọng nhất chính là lực lượng một người quá mỏng yếu, nếu là có thể nói động Vong Ưu tiên tử, ít nhất có một nửa phần thắng.

Hai người cùng nhau vào phòng, đóng lại cửa phòng.

Tịch Chu ngồi xuống, điều chỉnh tốt dáng ngồi, chờ tiểu đồng bọn lảm nhảm mở ra máy hát.

Chu Chu Tử thấy thế cũng không quanh co, sửa sang lại ý nghĩ tiếp theo chậm rãi nói.

"Ta cùng với đường ca Chu Bách Hồi chí thú hợp nhau, vốn dĩ đối tu đạo cũng không tâm tư, thẳng đến một ngày mấy năm trước kia......"

Ngay lúc đó hoàng đế vẫn là Hoàng bá phụ của Chu Chu Tử, cũng chính là cha của Chu Bách Hồi, có vài kẻ tu chân đột nhiên đến thăm hoàng thành.

Hắn nhìn đến đường đường là cửu ngũ chí tôn, vua của một nước Đại Chu, Hoàng bá phụ hắn lại ở trước mặt người tu chân có tiên nhân thuật pháp, hèn mọn như con kiến.

Cũng chính là ngày đấy, trưởng tỷ của bọn họ, công chúa Đại Chu bị người tu chân chọn trúng.

Trưởng tỷ cùng một chúng thiếu nữ mạo mỹ bị mấy người tu chân kia tuyển chọn, mỹ kỳ danh rằng cùng nhau tu tập thuật pháp.

Hắn cùng đường huynh tự đáy lòng vì trưởng tỷ cảm thấy vui vẻ, vốn tưởng rằng là trời giáng chuyện tốt, lại không ngờ đó là một hồi tai họa.

Chờ tới khi bọn họ tái kiến trưởng tỷ, tức ở ba ngày sau, chính là ba thước lụa trắng.

Công chúa Đại Chu đã mất đi hô hấp, sắc mặt xanh trắng làm cho người ta sợ hãi, trên người phũ đầy dấu vết bị lăng nhục.

Nàng là công chúa một đất nước, luôn luôn kiêu ngạo khoe khoang, sao lại có thể cam nguyện trở thành đồ chơi dưới thân đám người kia.

Cho nên trưởng tỷ bọn họ tự sát giải thoát bản thân.

Chu Chu Tử còn nhớ rõ ngày đó, hắn cùng đường ca cùng nhau quỳ gối bên ngoài Ngự Thư Phòng, cầu Hoàng bá phụ định tội đám người tu chân kia, ý đồ báo thù rửa hận cho trưởng tỷ cùng những nữ tử vô tội.

Liên tiếp hai ngày, Hoàng bá phụ đều chưa từng bước ra Ngự Thư Phòng nửa bước, đóng cửa không thấy.

Thẳng đến ngày thứ ba, mưa giăng bàng bạc, tiếng sấm liên hồi.

Ở bọn họ tưởng chừng không kiên trì được nữa, Hoàng bá phụ thân mặc long bào run run rẩy rẩy đi vào trong mưa.

Vị vua vốn dĩ khí phách hăng hái của một nước, như là một đêm biến lão, cũng từ lúc ấy, Hoàng bá phụ ưu tư thành tật, thân thể dần dần suy bại.

Chu Chu Tử nhìn Tịch Chu, hai mắt rưng rưng: "Ngươi biết Hoàng bá phụ nói cái gì không? Hắn nói từ khi Phàm Giới Sơn mở ra vết cắt kia, liền ngăn không được, ngăn không được người phàm dã tâm bừng bừng muốn tu đạo, cũng ngăn không được người tu chân mánh khoé muốn thăng thiên, hắn nói nếu là vì lấy lại công đạo cho trưởng tỷ chúng ta cùng những thiếu nữ vô tội kia mà đi đắc tội người tu chân, như vậy sẽ có nhiều người bị hại hơn nữa, bởi vì chúng ta ngàn người vạn người đều khó địch lại chỉ hơn mười người tu chân."

Hắn nói đến đây, thanh âm càng thêm nghẹn ngào.

Ánh mắt Tịch Chu xoay chuyển, giọng cũng nghẹn một ít: "Ngươi đừng quá bi quan, những tên súc sinh đó chỉ là số ít, người tu chân có rất nhiều đều là có giới hạn chừng mực, giống Đại sư tỷ, giống ta, đường ca của ngươi, còn có ngươi."

"Còn ai nữa? Còn có ai? Ngươi dám nói không? Ngươi còn có thể nói ra ai?" Thần sắc Chu Chu Tử gần như hỏng mất, như là dã thú không có nanh vuốt đang rống giận, bất lực lại bi phẫn.

Trong phòng lặng yên một hồi, mặt mày Tịch Chu nghiêm trang, không có đáp lời.

Chu Chu Tử cười khổ một tiếng: "Ngươi không thể bảo đảm, ta cũng không thể bảo đảm, nhưng ngươi có biết không, đó là đại đa số, là đại đa số a, bên trong bọn họ có Thiên Kiếm Tông, có Dược Tông, có Ngự Đao Tông, còn có Chấp Sự Đường, tu chân giới mỗi một thế lực đều có người như thế, là đại đa số, Tịch Chu, là đại đa số a."

Tịch Chu cầm quyền, muốn nói những người đó chỉ là số ít, số ít không đại biểu cho đa số, thế nhưng nàng lại nói không nên lời.

Chính như lời Chu Chu Tử nói, nàng vô pháp bảo đảm đại đa số người tu chân đều là chính trực thiện lương, đều là có thể ước thúc bản thân mình.

Hưởng qua tư vị có quyền lực áp đảo mọi thứ, hưởng thụ cao nhân nhất đẳng ưu đãi.

So sánh với người phàm thì người tu chân có được thân phận cùng năng lực có thể muốn làm gì thì làm, lại có bao nhiêu người có thể chống lại loại dụ hoặc này, lại có bao nhiêu người cuối cùng lựa chọn cấu kết với nhau làm chuyện xấu.

Một bên là đại đa số, một bên là số ít, ai có thể chống lại?

"Vậy ngươi muốn làm thế nào?" Ánh mắt Tịch Chu nặng nề, im lặng làm ra lựa chọn.

Chu Chu Tử nắm chặt nắm tay, căm hận nói: "Chúng ta chỉ muốn đóng lại cánh cửa kia, đóng không được thì phải làm điên đảo tu chân giới này, nhưng mà đường ca đã chết, ta không làm được gì cả, ta không có người có thể tin, ta chỉ có thể đánh cuộc một phen, đánh cuộc tỷ lệ ngươi là người tốt lớn hơn một chút, đánh cuộc di ngôn của đường ca là đúng, hắn nói có thể tin Vong Ưu tiên tử, có thể tin các ngươi, đúng không?"

Cuối mùa thu, gió đêm từng trận thổi, Tịch Chu lại giống như bị đông cứng, khóe miệng mấp máy lại không thể mở ra, nói không được bất luận lời hứa hẹn gì.

Có thể tin các nàng, vấn đề là các nàng có thể làm được tới mức nào?

Nàng có thể kéo Đại sư tỷ đến chiến tuyến này hay không, hoặc là nói nàng có nên kéo Đại sư tỷ đứng cùng chiến tuyến với mình không?

Ngay lúc này, nàng không đưa ra được đáp án.

"Cộc cộc." Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.

Chu Chu Tử vội xoa xoa mặt, giương giọng hỏi: "Người nào?"

Bên ngoài lặng im một chút, truyền đến một thanh âm hơi mang lãnh đạm lại có chút quen thuộc: "Tịch Chu có ở ngươi nơi này không, sắc trời đã tối, nên nghỉ tạm."

Vong Ưu tiên tử!

Tới tìm Tịch Chu!

Sắc trời đã tối? Nên nghỉ tạm?

Nói gì vậy, sao có vẻ giống như mình thường xuyên nghe được?

Đúng rồi, lời mẫu hậu thường hay nói với phụ hoàng nhất chính là — "Bệ hạ, sắc trời đã tối, nên nghỉ tạm."

Vong Ưu tiên tử thế nhưng còn sẽ tự mình tới tìm Tịch Chu, còn nói cái gì sắc trời đã tối, nên nghỉ tạm!

Chu Chu Tử khiếp sợ thiếu chút nữa đã quên bi thống trong lòng, hắn nhìn về phía Tịch Chu.

Tịch Chu đã đứng dậy: "Chuyện này, chúng ta nói sau, ta đi về trước."

"Vong Ưu tiên tử cố ý tới kêu ngươi trở về nghỉ tạm?" Chu Chu Tử khó nén khiếp sợ.

"Không được sao?" Tịch Chu trợn mắt với hắn, bầu không khí trầm trọng tức khắc tan đi không ít.

Chu Chu Tử nỗ lực áp xuống khiếp sợ, gật đầu: "Được."

Cửa mở, Tịch Chu đi ra liền nhìn thấy Địch Vong Ưu đứng ở một bên, một bộ y phục đỏ đón gió thu, góc áo khẽ nhếch.

Thấy Tịch Chu ra tới, nàng quay đầu sang.

Ánh trăng chiếu vào trên mặt nàng, sáng mịn như bạch ngọc.

Tịch Chu đi qua, nghĩ đến phía sau còn có Chu Chu Tử, nàng nhịn xuống ý niệm muốn dắt tay, vừa đi vừa hỏi: "Như thế nào không dùng ngọc phù đưa tin, ta thu được tin tức của ngươi liền sẽ trở về?"

Địch Vong Ưu nhìn phía trước, nhẹ nói: "Tùy tiện đánh gãy người khác gặp mặt, không hợp lễ."

Tịch Chu vô ngữ, vậy ngươi cứ thế trực tiếp đi tìm, tới đánh gãy chúng ta đối thoại liền hợp lễ?

"Như vậy gần, ngươi mở một chút linh thức liền biết ta có ở đây không, hà tất cố ý chạy này một chuyến, miễn cho làm người nghĩ nhiều."

Hai người nói chuyện đã đi ra tiểu viện của Chu Chu Tử.

"Phi lễ chớ nghe, ta bình thường cũng không thói quen dùng linh thức đi nhìn trộm người khác." Địch Vong Ưu nghỉ chân, nghiêng người nhìn về phía Tịch Chu, ánh mắt âm thầm lóe một chút, "Ngươi nói sẽ làm người nghĩ nhiều, ai sẽ nghĩ nhiều?"

Lại nghĩ nhiều cái gì?

Tịch Chu quay đầu thấy Chu Chu Tử đã đóng lại cửa sân, nàng nắm lấy tay Địch Vong Ưu, đi vào sân nhà các nàng, đóng cửa.

Đứng ở trong sân, lại cảm thấy vẫn là không yên tâm, liền dắt Địch Vong Ưu vào nhà, lúc này mới an tâm nói: "Đương nhiên là Chu Chu Tử a, lỡ như hắn đoán được chúng ta là cái loại này quan hệ làm sao bây giờ?"

Địch Vong Ưu tim đập cứng lại, rũ xuống mi mắt: "Chúng ta --- là loại quan hệ nào?"

Tịch Chu đơ người, loại quan hệ nào? Đây là một vấn đề hay.

Nàng không khỏi nhìn thẳng vào mắt Địch Vong Ưu.

Hai người không tiếng động mà đối diện nhau.

Khoé môi Địch Vong Ưu chậm rãi nhấp thẳng, cắn chặt, dường như không cảm thấy đau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro