Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14.2: Nhìn trộm

Ô Thuyên ban ngày cùng Ô Bồng tử đấu, bị bản mạng pháp khí của hắn chấn thương, thương thế thật nghiêm trọng. Ma nhân hầu hạ đi đi lại lại trong cung điện, Vạn Nghiễn Lộc Nguyên cũng ở đây, vẫn lẳng lặng canh giữ bên người Ô Thuyên.

Thi Mân định tới gần một chút, hảo hảo nhìn thương thế của Ô Thuyên, cũng cảm nhận được một đạo ánh mắt tàn nhẫn đánh tới.

"Ai?!"

Thi Mân trong lòng lộp bộp.

Cánh môi Ô Thuyên không chút huyết sắc giật giật, lông mi nàng khẽ run rẩy, "Làm sao vậy?

Vạn Nghiễn Lộc Nguyên nhíu mày, "Có thần thức tiến vào, không biết là địch hay là bạn.

Thi Mân cả kinh, vội vàng rời khỏi phòng.

Nàng thiếu chút nữa đã bị Vạn Nghiễn Lộc Nguyên phát hiện.

Thi Mân vỗ vỗ ngực, thần thức rời khỏi cung điện, tiếp tục dò xét. Nàng phiêu phiêu thật lâu, cuối cùng đi tới một gian phòng bên ngoài hành cung.

Phòng này trước đây nàng chưa bao giờ đến. Thần thức Thi Mân xuyên qua cửa vào phòng.

Ngôi nhà thắp nến ánh sáng mờ nhạt. Ở chính giữa phòng đặt một tấm bình phong, phía trên treo một ít quần áo, phía sau bình phong loáng thoáng truyền đến tiếng nước. Thi Mân phản ứng chậm chạp không biết tiếng nước này là ý gì, thần thức liền lướt qua bình phong.

Là Cơ Vô Ưu. Bây giờ hắn đang tắm.

Lúc trước ở Ma cung, nàng may mắn nhìn qua hắn tắm rửa vài lần, bất quá khi đó, mỗi lần hắn đều mặc áo lót, chân trần bước vào trong ôn tuyền, lại biến ảo ra bản thể.

Có thể không gian thùng tắm quá nhỏ, không đủ để cho hắn biến ra bản thể, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn tắm rửa.

Lúc này hắn cởi bỏ áo lót, tóc cũng tùy ý xõa tung. Mặt nước chỉ đến vị trí thắt lưng và bụng của hắn, lộ ra nửa phần cơ bụng. Cơ Vô Ưu nhìn mặc dù là bộ dáng thiếu niên lang, nhưng vai rộng eo hẹp chân dài, quan trọng nhất còn có cơ bụng.

Thi Mân nuốt một ngụm nước miếng. Đúng lúc này, Cơ Vô Ưu chợt mở mắt ra.Thi Mân chống lại đôi mắt đen nhánh của hắn, trong lòng hoảng hốt.

Hình như hắn biết mình nhìn trộm hắn tắm rửa rồi huhu.

Cơ Vô Ưu nhếch môi, đôi môi diễm lệ, mê hoặc người khác, "Tiểu đồ lá gan không nhỏ nha, dám nhìn trộm bổn tọa, hả?

Không khí trước mặt hắn lay động ——

Làm Thi Mân sợ hãi run rẩy.

"Muốn cùng bổn tọa tắm sao?"

Cơ Vô Ưu cười khẽ hỏi.

Không khí lại dao động.

Thi Mân: "..."

Không, nàng không muốn.

Nàng cùng Cơ Vô Ưu cùng nhau tắm rửa, sợ là sẽ bị hắn nắm cổ làm chết đuối trong thùng tắm.

Thi Mân nhất thời da đầu tê dại, đã cảm giác được khi bị chết đuối hít thở không thông.

Nàng vội vàng bôi dầu ở lòng bàn chân chạy ra ngoài.

Cơ Vô Ưu thấy Thi Mân chuồn đi, khóe môi cong lên, tâm tình rất tốt, ngay cả ngữ khí cũng lộ ra chút sung sướng.

"Lá gan lúc này lại nhỏ đi rồi."

-

Giờ phút này trong Tiên Vân tông, Bộc Đài Ngọc ngồi trên đại điện, hai bên trái phải là các phong phong chủ.

Ở Đại điện là Dung Nguyệt Chi đang quỳ khóc không thành tiếng.

Ngày đó Cơ Vô Ưu đem hai viên Lưu Ảnh Thạch kia lưu lại cho Lăng Vân Phong phong chủ, ngày hôm sau liền nhấc lên sóng to gió lớn.

Bộc Đài Ngọc nghe xong nội dung trong lưu ảnh thạch, vừa tức vừa bất đắc dĩ.

- Nguyệt Chi, vi sư đã cùng các phong trưởng lão thương lượng xong, con ——...

Sư phụ! Dung Nguyệt Chi sợ hắn nói ra câu 'Đuổi nàng ra khỏi sư môn', cắt đứt Bộc Đài Ngọc, nàng ngàn vạn lần khẩn cầu, "Sư phụ, là đệ tử có suy nghĩ khác thường, trong lòng mang chuyện không có khả năng, cầu sư phụ đừng đuổi đệ tử ra khỏi Tiên Vân tông.

Tiên Vân Tông chính là nhà của nàng, nàng bị đuổi ra ngoài, liền cái gì cũng không có.

Bộc Đài Ngọc sắc mặt xám xịt.

Có những chuyện không thể tha thứ được.

Thấy Bộc Đài Ngọc không nói gì, một nữ đệ tử đứng ra, "Chưởng môn, Dung Nguyệt Chi vi phạm môn quy, làm cho toàn bộ Tiên Vân tông xấu hổ, nên đuổi ra khỏi tiên môn!

Dung Nguyệt Chi vừa nghe liền nóng nảy, nàng nhìn về phía vị nữ đệ tử kia, nói chuyện cũng không suy nghĩ, "Tần Tố Y, chính là ngươi hãm hại ta! Ngươi đã sớm bất mãn chuyện chưởng môn thu ta làm đồ đệ, liền ở khắp nơi đối nghịch với ta, lần này chuyện Lưu Ảnh Thạch là ngươi làm, đúng không?

Nàng gần như hét lên. Vị nữ tiên tên Tần Tố Y kia lúc này lại lạnh mặt, "Dung Nguyệt Chi, ta quả thật chán ghét ngươi, hận không thể để ngươi lập tức rời khỏi tiên Vân tông, nhưng ta làm thì sẽ nhận. Không phải ta làm, ngươi còn muốn ta thú nhận tội lỗi không phải của ta sao? Nếu ngươi nói ta làm chuyện này ngươi có chứng cứ không?

Dung Nguyệt Chi hét lớn: "Ngươi chán ghét ta đây còn không phải là chứng cớ sao?

"Đủ rồi."

Bộc Đài Ngọc phun ra một ngụm máu.

Thương thế của hắn vốn không khỏi hẳn, hiện giờ lại xảy ra chuyện của Dung Nguyệt Chi này, nghiễm nhiên làm hắn tức giận.

- Sư phụ!

- Chưởng môn!

Lăng Vân Phong phong chủ vội vàng chạy lại đỡ hắn một phen.

Bộc Đài Ngọc xua tay, " Từ ngày hôm nay, Dung Nguyệt Chi không còn là đồ đệ của bản tôn nữa, cũng không phải đệ tử Tiên Vân tông.

Hắn quá thất vọng với tiểu đồ đệ này.

Rõ ràng biết mình có lỗi, chẳng những không nhận, còn chỉ trích người khác.

"Sư phụ, đừng mà. Làm ơn đừng đuổi con đi.

Dung Nguyệt Chi khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

Bộc Đài Ngọc đưa lưng về phía nàng, hoàn toàn không để ý tới.

Tần Tố Y mỉm cười, "Thật sự là người nào đó cũng dám cóc ghẻ ăn thịt thiên nga.

Mặc kệ Dung Nguyệt Chi giãy dụa như thế nào, nàng vẫn bị mấy vị đệ tử mạnh mẽ kéo ra khỏi Tiên Vân tông.

Trong lòng Bộc Đài Ngọc cũng không dễ chịu, lại nặng nề ho một tiếng.

Lăng Vân Phong phong chủ lo lắng nói, "Ngươi về nghỉ ngơi trước, việc còn lại giao cho chúng ta. Chưởng giáo chân nhân hiện tại còn chưa xuất quan, Tiên Vân Tông còn phải có ngươi trấn thủ.

Bộc Đài Ngọc ừ một tiếng.

Vừa dứt lời, từ ngoài đại điện liền vội vàng đi vào một lão già mập mạp khoảng một năm mươi tuổi, hắn lộ vẻ vui sướng, "Chưởng môn, phong chủ, chưởng giáo chân nhân xuất quan!

Ann: 2279 từ 〒▽〒

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro