Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37

"Diễn ca, đội hai người ba chân của hai người rất xuất sắc, ngoài hai chân cột vào nhau, toàn bộ hành trình cũng không chạm vào nhau dù chỉ một chút!" Phan Diệc trêu ghẹo nói: "Không biết còn tưởng rằng anh và Lý Thanh kia là kẻ thù chứ."

Lý Thanh, người này Phan Diệc có quen biết, trước kia Lý Thanh đã từng theo đuổi hắn ta, nhưng mà theo hong được. :))

Hạ Diễn rửa tay xong, hỏi: "Vậy thì sao? Cậu có ý kiến gì?"

Phan Diệc trả lời: "Em nào dám có ý kiến gì, nhưng mà thật ra em rất tò mò, tự dưng sao anh lại tham gia loại thi đấu thu hút sự chú ý như thế này?"

Theo Phan Diệc thấy gọi việc này gọi là thi đấu thì hơi quá, đây chỉ là trò chơi mà một đám nhóc nghĩ ra để tán gái.

Hạ Diễn cầm tờ giấy, cẩn thận lau khô, ăn ngay nói thật: "Nếu tôi không tham gia thì người tham gia sẽ là Du Bách Chu."

Phan Diệc không rõ: "Có ý gì?"

Hạ Diễn đem việc thay thế lâm thời của anh nói cho Phan Diệc.

Nghe xong, Phan Diệc ngu người luôn.

Hắn xem như rõ ràng, hai ngày này Hạ Diễn biểu hiện rất bình thường, trên mặt cũng không thấy được có gì khác biệt so với lúc trước, cho nên đối với hiểu lầm giữa Hạ Diễn và Du Bách Chu, hắn vốn dĩ cho rằng Hạ Diễn sớm đã đem Du Bách Chu ném tới một bên, kết quả hiện tại hắn mới biết được, hiện tại Du Bách Chu người này vẫn chiếm vị trí quan trọng trong lòng Hạ tổng nhà hắn.

Phan Diệc cảm thấy điều này thật sự không thể tưởng tượng, người có thể làm Hạ Diễn để ý như vậy, nói thật từ trước tới nay hắn chỉ thấy qua vài người.

Phan Diệc chậc lưỡi, "Vậy hiện tại anh và hắn như thế nào? Rốt cuộc cũng chỉ là hiểu lầm."

Hạ Diễn nhìn về phía Phan Diệc: "Ai nói cho cậu tôi muốn kết thúc với cậu ấy?"

Phan Diệc nghe ngữ khí đúng lý hợp tình này của Hạ Diễn, "...... Không phải chứ, lúc ở sân tennis lúc trước không phải anh nói đã kết thúc với hắn rồi sao?"

Hạ Diễn nói: "Tôi có nói cụ thể là kết thúc cái gì sao?"

Phan Diệc: "......"

Hắn cãi không lại Hạ Diễn.

Phan Diệc: "Nếu không kết thúc, vậy sao hai ngày nay anh lại không liên hệ với hắn? Em còn tưởng rằng anh đã từ bỏ."

Hạ Diễn như là nói với Phan Diệc, lại như là nói với chính mình: "Tôi chỉ là cần một chút thời gian, tự hỏi chính mình có phải thật sự không phải cậu ấy thì không thể hay không."

Hạ Diễn rũ con ngươi, "Có những thứ chỉ khi ở lúc bình tĩnh mới có thể rõ ràng."

Phan Diệc vừa nghe, đột nhiên cảm thấy bị nhét cơm choá, lời này khác gì nói ở bên cạnh Du Bách Chu thì không thể bình tĩnh được.

Được rồi thôi luôn, nhà Diễn ca hắn luôn có thể tự giữ bình tĩnh, lần này xem như gặp được đối thủ.

Phía dưới ô che nắng, Du Bách Chu và bọn Đồ Cao Minh đang ăn gà*.

* Thường chúng ta vẫn coi sự "ăn gà" là một biểu tượng chiến thắng trong PUBG.

Cậu dựa vào trên ghế, một cặp chân dài gác qua cái bàn phía trước, ngón tay điều khiển nút trên màn hình, thời điểm bọn Đồ Cao Minh đang mai phục ở nóc nhà và thùng hàng chờ đợi con mồi, cậu một người cầm súng vọt tới phía địch, sau đó 1,2,3 kills, 4kills,...8kills.

Đồ Cao Minh và Xa Thông ở nhà đợi nửa ngày cũng không chờ được một người lại đây, đỉnh đầu đã mọc cỏ.

Đồ Cao Minh lên án nói: "Lão đại, anh có thể nhẹ tay thả hai tên lại đây được không, em ngắm bắn từ nãy tới giờ!!"

Xa Thông thì tương đối Phật hệ*, hắn đỡ đỡ mắt kính, thao tác nhân vật nhàm chán đánh sàn nhà, đánh phòng ở, ngẫu nhiên nửa giây lấy đầu một tên địch nơi xa, nói: "Tao cảm thấy nằm thắng rất không tồi, bớt việc."

* Phật hệ: Chất phác, không tranh giành hay giành giật, không kiêu ngạo, không cố chấp, không bàng hoàng, không mưu cầu thắng thua, có được hay không cũng được.

Du Bách Chu nói: "Trốn tránh có gì vui gì? Đều thay súng trường xuống đây cho tôi!"

Dư Hạo là người thứ nhất nhảy xuống, "Em có thể! Em đã nằm trong nhà muốn mốc cả người."

Xa Thông cũng Phật hệ nhảy xuống theo, cho dù là Phật, vẫn là đi cọ hai đầu người thôi.

Chỉ còn một mình Đồ Cao Minh, không thể đuổi kịp bước chân của ba người phía trước, đành phải khóc lóc kể lể dặn dò nói: "Các anh em, nhớ rõ phần cho tui hai đầu người nhó!"

Kỹ thuật của Dư Hạo thực ra không tồi, có Du Bách Chu đi đầu, Xa Thông tao thao tác dẫn địch ba người rất nhanh lấy đầy 40 điểm, thắng tuyệt đối, trong đó Du Bách Chu cầm hai mươi mấy đầu người.

Đồ Cao Minh đến cuối cùng vẫn là khổ bức 0 kill 0 trợ 0 damage, thật thảm.

Du Bách Chu buông di động, nhìn số đầu người bị mình giết, trong lòng thoải mái vô cùng.

Hiện tại ngồi ngẫm lại, vừa rồi cậu chẳng qua là nhìn thấy Hạ Diễn và Lý Thanh cùng tham gia thi đấu mà thôi, vì cái gì buồn bực chứ? Thật kỳ lạ.

Du Bách Chu còn đang cao hứng, cậu nhấn nút chuẩn bị, cầm lấy lon đồ uống bên cạnh đưa lên miệng, nói với Đồ Cao Minh: "Lão Đồ, lại chơi một ván."

"Các cậu đang chơi cái gì đấy?" Thanh âm Lê Bắc từ sau người vang lên.

Du Bách Chu cầm nước nhìn về phía hắn: "Đang ăn gà."

Lê Bắc kéo ghế bên cạnh Du Bách Chu ngồi xuống, "Thiếu người không? Kéo tôi cùng với."

Xa Thông nghe vậy đứng dậy, "À đúng rồi, tôi muốn đi tranh WC, các cậu vừa vặn kéo Lê ca thay chỗ tôi."

Đồ Cao Minh đáp: "Được rồi."

Vì thế Lê Bắc cũng bị kéo vào chiến cuộc, một ván này, Du Bách Chu rõ ràng không có sự nóng nảy như vừa rồi.

Lúc Hạ Diễn lại đây, nhìn đến chính là hình ảnh Du Bách Chu và Lê Bắc vai dựa vào vai, vô cùng cao hứng cùng nhau chơi game.

Hạ Diễn nhớ tới trước lúc trò hai người ba chân bắt đầu, dáng vẻ Du Bách Chu có vẻ không vui, liền nghĩ tới tìm Du Bách Chu nhìn một chút, kết quả vừa đi vào thì thấy Du Bách Chu nào có chỗ không vui?

...... Rõ ràng chơi cùng Lê Bắc vui tới như thế.

Hạ Diễn đem chút bực mình không nặng không nhẹ đè xuống, đi qua.

Du Bách Chu tâm tư đều ở trong trò chơi, không chú ý tới người tới, còn cùng Dư Hạo nói: "Dư Hạo, lựu đạn trong phòng kia đừng nhặt, để lại cho tôi!"

Dư Hạo: "Ố kề!"

Hạ Diễn đi qua, kéo ra ghế, không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh Lê Bắc.

Đồ Cao Minh nhìn thấy anh, cùng anh chào hỏi, lúc này, Du Bách Chu mới biết được Hạ Diễn tới.

Du Bách Chu ngẩng đầu, Hạ Diễn cũng vừa vặn nhìn qua bên cậu, hai người không cẩn thận chạm mắt, Du Bách Chu mi vừa nhíu, cái gì cũng chưa nói lại đem đầu cúi xuống.

Cậu hiện tại không muốn nói chuyện với Hạ Diễn.

Tuy rằng cậu nghĩ thông suốt, nhưng cậu vẫn là không muốn cùng Hạ Diễn nói chuyện.

Du Bách Chu: "Dư Hạo, đi ra chỗ ba người kia, cậu đuổi kịp."

Dư Hạo: "Anh à, đừng manh động!"

Hạ Diễn có chút ngơ ngẩn.

Lê Bắc cẩn thận đã nhận ra thái độ Du Bách Chu đối với Hạ Diễn, khẽ cười một tiếng, rồi sau đó dùng dáng vẻ của người thắng cuộc liếc Hạ Diễn một cái, thành công nhìn thấy sắc mặt Hạ Diễn trầm xuống mới tiếp tục quay lại trò chơi yểm hộ Du Bách Chu.

Bên cạnh có một đám người đang cùng Xa Thông chơi cờ năm quân, thấy Hạ Diễn, liền hỏi anh muốn chơi cùng không, Hạ Diễn trầm mặt từ chối.

Hạ Diễn vòng đến bên trong, lôi ra ghế bên trái Lê Bắc ngồi xuống.

Chỗ Hạ Diễn ngồi hơi hướng ra sau, anh cầm di động, dư quang đều đặt ở trên người Du Bách Chu đang cúi đầu chơi game.

Chợt, một thân ảnh đem tầm mắt anh chặn lại, Hạ Diễn liếc mắt sang một cái, không hề ngoài ý muốn thấy được Lê Bắc cũng đem ghế dịch ra sau một chút.

Lê Bắc hướng anh cười cười, "Chân dài, không ngồi gần được."

Rõ ràng là dáng vẻ khiêu khích.

Lúc này bọn Đồ Cao Minh vừa vặn chơi xong, Dư Hạo đang báo thành tích, "Lão đại mười tám đầu, Đồ ca mười cái, Lê ca sáu cái, ta sáu cái."

Hạ Diễn cười lạnh, "Thật cùi bắp."

Hạ Diễn nói xong những người khác đều lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng.

Lê Bắc tuổi trẻ khí thịnh, nghe xong liền tức giận: "Cái gì??!"

Hạ Diễn nhìn Lê Bắc: "Tôi nói, cậu thật cùi bắp."

Lần đầu tiên Hạ Diễn nói, những người khác không nghe rõ, lần thứ hai nói, những người khác tất cả đều nghe được, nghẹn họng nhìn trân trối.

Kỹ thuật của Lê Bắc được công nhận là cấp đại thần, số điểm đầu người này, không cần nghĩ đều biết hắn cố ý đem đầu người đều nhường cho người khác.

Lê Bắc bỏ qua khó chịu mà nhìn Hạ Diễn, nói: "So một ván?"

Thanh âm Hạ Diễn không mặn không nhạt, "Được."

Vừa lúc anh cũng muốn tìm người luyện tay.

Lê Bắc một lần nữa mở phòng, hai người mỗi người một đội.

Nghĩ đến cái gì, Lê Bắc nói: "Một chọi một không có gì vui, dù sao chính là so đầu người, càng nhiều người chơi càng vui, 4v4 thế nào? Chính mình kéo người."

Hạ Diễn đồng ý.

Nhân số không đủ, bọn họ đem nhóm người chơi cờ năm quân cùng với Xa Thông vừa từ WC trở về cũng kéo vào.

Đồ Cao Minh cùng một người thích chơi cờ năm quân khác và Hạ Diễn cũng một đội. Xa Thông, Dư Hạo cùng Lê Bắc một đội, hiện tại hai bên đều dư lại một vị trí trống, Du Bách Chu còn chưa chọn.

Hạ Diễn nhìn về phía Du Bách Chu, trong mắt chờ mong không cần nói cũng biết, nhưng Du Bách Chu ngó anh liếc mắt một cái, trực tiếp nhấn vào đội Lê Bắc, xong rồi còn cổ vũ Lê Bắc: "Cố lên, tôi tin tưởng cậu!"

Con ngươi Hạ Diễn nháy mắt lạnh xuống.

Anh hiện tại không những có thể tìm Lê Bắc luyện tay, còn có thể thuận tiện có thể tìm ra tức giận.

Bắt đầu, Du Bách Chu không nói hai lời khiêng súng liền vọt lên, Xa Thông cùng Dư Hạo theo sát sau đó, kết quả Du Bách Chu vọt tới một nửa phát hiện hai người phía sau mình ngã xuống, nhìn phía trước lại thấy Hạ Diễn từ nóc nhà nhảy xuống, vòng qua cậu chạy vào phòng bên cạnh.

Du Bách Chu không nói hai lời, khiêng súng bắn Hạ Diễn một hồi, Hạ Diễn không đề phòng Du Bách Chu, thanh máu từ đầy tụt xuống còn một ít, cuối cùng trốn đến phía sau, đang muốn từ phía khác chạy đi, lại bị Du Bách Chu từ chính diện vọt tới bắn....

Hạ Diễn, đã chết.

Hạ Diễn: "......"

Du Bách Chu cười đến cực kỳ vui vẻ: "Ha ha ha ha ha......"

Hạ Diễn sống lại, Du Bách Chu nghĩ vẫn là không cần quá manh động, vì thế nhặt cái lựu đạn, dứt khoát trốn ở phía sau khu nhà, tính chờ Hạ Diễn đi ra ném cho anh một quả lựu đạn.

Hạ Diễn từ một bên khác giết ra, cùng Lê Bắc giao tranh, cuối cùng còn một chút máu đem Lê Bắc phản sát, sau đó  lấy triple kill từ chỗ Lê Bắc, vòng đến sau lưng Du Bách Chu, kết quả thấy Du Bách Chu ở đàng kia ngơ ngốc ngồi xổm.

Hạ Diễn: "......"

Hầy.

Hạ Diễn xoay người, trực tiếp đến địa điểm lấy đầu người, kỹ thuật của Lê Bắc xác thật so những người khác cao hơn rất nhiều, thậm chí có chút vượt qua Hạ Diễn đoán, anh bị Lê Bắc bắn còn chút máu, mang theo súng muốn chạy về nhà, kết quả chạy ra không được vài bước, đã bị một cái lựu đạn ném tới làm nổ chết.

—— Du Bách Chu ném.

Hạ Diễn: "......"

Du Bách Chu ngồi xổm tại chỗ hắc hắc cười không ngừng, cậu trước kia sẽ không dùng lựu đạn, đến bây giờ cậu rốt cuộc phát hiện lạc thú của việc ném lưu đạn ——

Giết người thiệt nà zui! Đặc biệt là giết Hạ Diễn, hí hí hí hí hí......

Vì thế, tới lúc sau, Hạ Diễn triple kill, yếu máu bị ném lựu đạn, tử vong.

Hạ Diễn sống lại, cùng Lê Bắc đọ súng, yếu máu bị ném lựu đạn, tử vong.

Hạ Diễn sống lại, ra cửa bị ném lựu đạn, tử vong. =)))))

Hạ Diễn: "......"

Cuối cùng, số đầu người Hạ Diễn lấy được là mười tám, Lê Bắc là mười lăm, tuy rằng nhìn qua là Hạ Diễn thắng, nhưng trận này người chiến thắng chân chính cuối cùng cũng không phải Hạ Diễn, mà là...... người đem Hạ Diễn giết chừng hai mươi lần - Du Bách Chu.

Nếu lúc này muốn mời vị MVP* toàn trận lên tiếng, đại khái chính là mấy chữ, "Phê, phê wã tròi!"

* Most Valuable Player: Người chơi được đánh giá là quan trọng nhất, có thành tích tốt nhất trận và có những ảnh hưởng lớn đến kết quả trận đấu.

Bởi vì hai mươi đầu người trong tay cậu, tất cả đều là Hạ Diễn!

Du Bách Chu đã sắp vui muốn điên rồi, giết Hạ Diễn hai mươi lần có thể so giết người khác hai mươi mấy lần thú vị hơn nhiều.

Toàn đội trừ bỏ ba người này, những người khác giống như là tới mua nước tương*, nhưng mà bọn họ cũng nhận —— thần tiên đánh nhau, bọn họ phàm phu tục tử xác thật không thò tay được vào.
* ý chỉ người qua đường.

Thực tế sau khi Lê Bắc vừa cùng Hạ Diễn đọ súng, hắn phát hiện kỹ thuật của mình so với Hạ Diễn xác thật không bằng, nhưng ngại mặt mũi, nên không nói gì.

Du Bách Chu đánh xong một ván cảm giác vô cùng thoải mái dễ chịu.

Cuộc chiến kết thúc, không khí một lần nữa bình thản xuống.

Du Bách Chu duỗi người, đột nhiên nghe được Đồ Cao Minh hỏi Hạ Diễn: "Đúng rồi Hạ Diễn, chuyện hai người ba chân vừa rồi là xảy ra chuyện gì?"

Nghe được hai người ba chân, Du Bách Chu dựng dựng lỗ tai.

Xa Thông không đi xem, có chút tò mò, hỏi Đồ Cao Minh: "Hai người ba chân làm sao vậy?"

Đồ Cao Minh đem tình cảnh nhìn thấy lúc ấy đều phun tào* ra tới.
* châm chọc, chê bai

Du Bách Chu nghe xong trực tiếp đần ra......

Hai người ba chân còn không phải là tui ôm cậu cậu ôm tui ăn ý phối hợp sao? Nhưng Hạ Diễn đỡ đều không cho Lý Thanh đỡ là chuyện như thế nào? Hơn nữa anh không phải là có ý với Lý Thanh? Chuyện này không hợp với lẽ thường a!

Đồ Cao Minh cùng Hạ Diễn nói: "Hơn nữa cậu không phải có ý gì với Lý Thanh kia sao? Sao trên sân đấu lại như thế? Cậu nói cho tui nghe có phải vì khẩn trương mới như vậy hay không?"

Nghe đến đó, trái tim Du Bách Chu đột nhiên căng thẳng.

Nghe vậy, Hạ Diễn dừng lại, sau đó nhìn về phía Đồ Cao Minh: "Ai nói cho cậu tôi có ý với Lý Thanh?"

Đồ Cao Minh nghe ra trong lời của Hạ Diễn có không vui, mới hiểu được lúc trước Hạ Diễn nói không có ý gì với Lý Thanh là sự thật, sau đó nhanh nhẹn nói xin lỗi Hạ Diễn, "Tôi sai rồi người anh em, là tôi hiểu sai."

Du Bách Chu nhìn chằm chằm mặt bàn, hiểu được ý trong lời nói của Hạ Diễn, nói cách khác —— Hạ Diễn không thích Lý Thanh?

Du Bách Chu nhìn qua đi, vừa lúc đối diện con ngươi Hạ Diễn, rất nhanh đã chuyển tầm mắt, Hạ Diễn nói với Đồ Cao Minh: "Tôi và cô ta không thân, đừng nói linh tinh."

Đồ Cao Minh liên tục nói ok.

Bỗng nhiên một chút gì tích tụ trong lòng Du Bách Chu như là mở ra một chút, chuyện này so với việc sảng khoái đem Hạ Diễn ấn ở trên mặt đất cọ xát hai mươi lần không giống nhau, điều này càng như là cảm giác qua cơn mưa trời lại sáng, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu trên người.

008: "Tui cảm thấy cậu giống như thích hắn."

Du Bách Chu nghe vậy thiếu chút nữa bị nước trong miệng làm sặc, Xa Thông bên cạnh nhanh nhẹn vỗ lưng cho cậu.

Du Bách Chu ở trong đầu đáp lại 008: "Đừng có nói bậy!"

008: "Không phải nói bậy, cậu xem, khi biết hắn thích người khác, cậu không vui; khi biết hắn không thích người khác, cậu lại vui vẻ, không phải rất rõ ràng à, cậu chính là thích hắn nha."

Du Bách Chu thế nhưng có chút không lời gì để nói: "......"

Nhưng cậu như cũ không chịu nghe: "Đừng nói bậy, tôi chính là thẳng, sao có thể sẽ thích đàn ông?"

008: "Cậu trước kia đã yêu đương rồi à?"

Du Bách Chu: "...... Không có."

Cậu đã solo mười tám năm.

008: "Cậu đã từng theo đuổi qua nữ sinh có dáng người tốt chưa?"

Du Bách Chu: "...... Không có."

Cậu chưa từng theo đuổi qua.

008: "Vậy cậu thích xem cơ bụng 6 múi 8 múi mlem mlem không?"

Du Bách Chu: "...... Thi thoảng, thi thoảng."

Thi thoảng đi qua phòng tập gym sẽ liếc nhìn một chút.

008: "Cậu nhìn đi, cậu đối với nữ sinh dáng người tốt không có hứng thú, lại đối với cơ bụng cảm thấy hứng thú, điều này chứng tỏ cậu cũng không có thẳng như vậy."

Du Bách Chu bào chữa: "Không phải, xem cơ bụng rất bình thường có được không, tôi là nam nhân, tôi cũng muốn có được cơ bụng như thế!"

008 đành phải nói: "Được thôi...... nhưng mà tui vẫn cảm thấy cậu khum có thẳng lắm đâu à nha."

Du Bách Chu bất đắc dĩ: "Biến đi, đi chỗ khác đi."

008 lui xuống, vấn đề này lại lưu lại trong đầu Du Bách Chu.

Lần đầu tiên trong đời, Du Bách Chu bắt đầu hoài nghi tính hướng của chính mình.

Buổi chiều đại hội thể thao sắp kết thúc, Du Bách Chu vừa nghĩ sự tình vừa đi về phía phòng học.

Du Bách Chu sống mười tám năm, trước nay không cảm thấy mình có khả năng thích nam sinh, nhưng thật ra cảm thấy mình rất thẳng, là loại sắt thép thẳng nam, nhưng 008 nói làm cậu lâm vào trầm tư.

Cậu sẽ thích nam, thật sự có khả năng sao?

Du Bách Chu đi vào khu dạy học, mới vừa đi ra chỗ cầu thang lầu 3 cửa, phía trước xuất hiện vài nữ sinh.

Nhìn thấy cậu, các cô chủ động chào hỏi, Du Bách Chu gật đầu đáp lại, mấy người này cậu đều biết, là lớp bên cạnh, trong đó có một người còn cùng nguyên chủ ái muội một đoạn thời gian.

Du Bách Chu gật đầu chào xong định đi, kết quả mới đi ra ngoài vài bước, lại bị các cô gọi lại, Du Bách Chu quay đầu lại, "Ừ?"

Trong đó một nữ sinh nói: "Chúng mình thứ bảy này tính hẹn mấy người bạn ra ngoài đi hát, cậu muốn đi cùng không?"

Thứ bảy này......

Kỳ thật cũng chỉ là đi hát thôi, có lẽ, cậu có thể nhân cơ hội này đi xem mình......

Du Bách Chu còn không có nghĩ xong, bên cạnh liền truyền tới giọng nói: "Đi không được, thứ bảy tôi cùng cậu ấy đã có hẹn."

Du Bách Chu quay đầu lại, thấy được Hạ Diễn bên cạnh, cậu rũ mắt suy nghĩ, rồi sau đó nói với các cô: "Có thể đi."

Hạ Diễn không hiểu mà nhìn phía cậu: "Du Bách Chu, cậu đã quên hôm đấy đã hẹn đi nhà cậu à?"

Hạ Diễn vừa nói, Du Bách Chu mới nhớ tới, đây chính là ba nhỏ nhà cậu tự mình mời Hạ Diễn.

Nhưng mà việc này cũng không ảnh hưởng.

Ban ngày ở nhà ăn cơm, buổi tối đi ra ngoài hát là được, còn nữa, thời gian là cậu chọn, vì cái gì phải nghe Hạ Diễn, cậu còn không có tính chuyện lúc trước Hạ Diễn trốn mình hai lần đâu.

Hạ Diễn rõ ràng không cao hứng.

Du Bách Chu cuối cùng vẫn là đồng ý, mấy nữ sinh vui vẻ lập tức đem thời gian hẹn quyết định.

Hành lang, Du Bách Chu đi ở phía trước, Hạ Diễn ở phía sau.

Hành lang rất ngắn, lại giống như nửa ngày cũng đi không xong.

Sau một lúc lâu, Hạ Diễn mở miệng gọi cậu một tiếng: "Du Bách Chu."

Du Bách Chu liếc về phía sau một cái, cố ý không đáp lời.

Cậu tính toán hôm nay dùng một lần đem việc Hạ Diễn không để ý tới mình tính xong.

Hạ Diễn rõ ràng cậu đang cùng mình giận dỗi, giọng nói cũng mềm xuống, "Du Bách Chu."

Du Bách Chu ngưỡng cằm, cố ý cùng anh đối nghịch, lần thứ hai, như cũ không để ý đến anh.

Hạ Diễn lại gọi cậu một tiếng, lần thứ tư lần thứ năm...... Du Bách Chu cũng chưa đáp, trong lòng còn có một chút nhàn nhạt đắc ý.

Chờ tới lúc cậu khó khăn lắm đi qua trước cửa phòng học, phía sau không có thanh âm.

Một bước, hai bước...... Du Bách Chu bước chân chậm lại, ánh mắt thoáng hướng ra sau, không nhìn thấy bóng người, trong lòng tức khắc nhiều thêm chút cảm xúc phức tạp.

Mịa, không phải bỏ đi rồi chứ?

Hành lang nơi xa ẩn ẩn truyền đến tiếng nói chuyện.

Du Bách Chu không tin, quay đầu lại nhìn, chỉ là tầm mắt còn không có kịp nhìn thấy gì, chợt, cánh tay cậu bị người từ phía sau cầm đem cậu túm vào phòng học bên cạnh.

Phanh, cửa phòng học đóng lại.

Mấy học sinh vừa đi ra cầu thang vừa nói vừa cười, nghe được tiếng đóng cửa hướng bên này nhìn thoáng qua, lại chỉ nhìn thấy hành lang không một bóng người, quay đầu tiếp tục lên lầu 4, lực chú ý một lần nữa đặt lại lên người bên cạnh.

Trong phòng học, Du Bách Chu phía sau lưng là cửa phòng học, trên eo là một đôi tay như thế nào cũng bẻ không ra, đầu vai nhiều một cái đầu, hoàng hôn từ cửa sổ chiếu vào, chiếu đến phía trên tấm lưng rộng lớn của Hạ Diễn.

Du Bách Chu cả người đều hương khí độc đáo trên người Hạ Diễn vây quanh, tim cậu đập có chút nhanh, còn có chút không rõ tình huống hiện tại.

"Du Bách Chu, cậu có biết hẹn hò cùng người khác không phải người yêu, điều này gọi là ngoại tình?"

Du Bách Chu không rõ ý trong lời nói của Hạ Diễn, "Cái...... Cái gì?"

Hạ Diễn ngẩng đầu, nhìn thiếu niên tràn ngập nghi hoặc trước mặt, trong mắt là mười phần dục vọng chiếm hữu, "Tôi là nói, tôi mới là đối tượng em nên hẹn hò."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro