Chương 4
Cả hai đồng thời im lặng, không biết qua bao lâu, hắn dùng bữa xong, ngay ngắn đặt đũa sang một bên, ôm vết thương rồi lười biếng dựa vào ghế: "Vậy là chúng ta đều hiểu lầm?"
"Tôi không biết mình có hiểu lầm gì không, nhưng chắc chắn là anh đã hiểu lầm." Thẩm Chấp Hoan liếc mắt.
Người đàn ông vẫn bình tĩnh như cũ: "Danh bạ điện thoại của người bình thường sẽ không đến mức một số liên hệ cũng không có."
Thẩm Chấp Hoan há miệng, một lúc sau mới nói: "Tôi là trẻ mồ côi không được à?"
"Người bình thường cũng sẽ không sợ cảnh sát." Hắn bổ sung.
Thẩm Chấp Hoan bất mãn: "Trẻ mồ côi đương nhiên là không có hộ khẩu, không có hộ khẩu nếu bị bắt đi thì tôi biết làm sao bây giờ?"
Hắn trầm mặc, lúc lâu sau chậm rãi mở miệng: "Cô không cần coi tôi là kẻ ngốc."
Thẩm Chấp Hoan: "..." Cô diễn xuất nghiêm túc như thế, hắn ta làm sao nhìn ra được?
Hai người nhìn nhau, một lúc sau, Thẩm Chấp Hoan bĩu môi: "Được rồi, tôi đây cứ nói thẳng. Hiện nay, vì lí do nào đó mà tôi cãi nhau với người nhà, vội vàng rời đi nên di động hay chứng minh thư gì đó cũng chưa lấy. Mà có cũng không dám dùng, nhà tôi chắc chắn đã báo cảnh sát, nếu tôi sử dụng những thứ này, khẳng định sẽ bị tìm ra."
"Cô không dám đến đồn cảnh sát vì sợ phải cung cấp thông tin nhận dạng?"
Thẩm Chấp Hoan lập tức gật đầu.
Người đàn ông an tĩnh nghe xong, gật gù nói: "Bây giờ nghe chuyện cô dựng lên mới có tí hợp lí."
"...Tôi không có dựng chuyện! Dù sao tôi cũng giải thích xong rồi, anh tin hay không thì tùy." Thẩm Chấp Hoan hơi nheo mắt, "Giờ đến lượt anh nói, tại sao lại bị đuổi giết? Rồi còn có người kêu anh là lão đại."
"Không phải là bị đuổi giết," hắn vẫn như cũ không nhanh không chậm nói, "Bọn họ là muốn bắt cóc, nhưng không ngờ là tôi lại chống cự nên đã lỡ tay."
...Càng nghe càng thấy giống dân giang hồ. Sau khi cãi cọ, Thẩm Chấp Hoan bắt đầu suy tư. Thái độ của mình với anh ta có hơi tệ không? Anh ta sẽ không trả thù chứ?
Nhìn vẻ lo lắng trên mặt cô, hắn bình tĩnh giải thích: "Tôi không phải xã hội đen."
"Chà, hóa ra là tôi hiểu lầm." Thẩm Chấp Hoan ngoan ngoãn gật đầu.
Hắn nhìn cô, đột nhiên biết tại sao sau khi nghe xong điện thoại, cô lại nhiệt tình mời mình ăn sáng. Hắn im lặng một lúc: "Kiến trúc Chiêu Dương, có nghe nói đến không?"
Là một kẻ nhà quê vừa mới xuyên sách đã chạy đến thành phố nhỏ ẩn cư, Thẩm Chấp Hoan thành thật lắc đầu, sau đó khiêm tốn thỉnh giáo: "Là công ty đặc biệt lớn à?"
"Không phải." Hắn trả lời.
Thẩm Chấp Hoan: "...Vậy anh cần gì phải dùng cái giọng điệu 'chỉ cần nói ra tên công ty là có thể khiến người người kinh sợ'."
Hắn liếc mắt, coi lời nói của cô như không khí: "Tôi làm ngành xây dựng, lần này tới thành phố A để tham gia đấu thầu các dự án của thành phố. Không ngờ lại khiến mấy công ty địa phương chú ý, bọn họ tìm mấy tên xã hội đen bắt cóc tôi cùng đồng nghiệp để ngăn chúng tôi đến đấu thầu."
"Ý anh là, anh chỉ là một nhân viên công sở vô tội, nhưng vì hạng mục của công ty mà chịu liên lụy?" Thẩm Chấp Hoan nhướn mày.
Hắn suy nghĩ một chút: "Có thể nói như vậy."
"Thật sao?" Mặc dù Thẩm Chấp Hoan không muốn tin hắn ta, nhưng cô cảm thấy rằng dân xã hội đen không thể nói ra mấy từ chuyên nghiệp kiểu như "công trình thành phố" được. Đối với chức danh ông chủ, nếu những gì anh ta nói là sự thật thì dường như không có gì bất hợp lí cả.
Người đàn ông bị cô dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá, vẫn như cũ không gợn sóng: "Tôi không có lí do để phải lừa cô."
"Đúng vậy." Ánh mắt Thẩm Chấp Hoan từ trên mặt hắn dời xuống, dừng lại ở trên chiếc áo sơ mi trắng... Nghiêm túc mà nói, mặt trước cả một mảng lớn toàn là vết máu, những chỗ khác thì dính đầy bụi bẩn, đã không còn là áo trắng nữa.
Cô thở dài: "Có cần tôi chụp cho anh một bức ảnh không? Đây cũng coi như là tai nạn lao động, nếu làm đúng quy trình, nói không chừng còn đòi được tiền bồi thường ở chỗ cấp trên."
"Sợ là không."
"Tại sao?"
"Bởi vì tôi chính là ông chủ."
Thẩm Chấp Hoan im lặng một lúc, bình tĩnh cười, "Tôi chỉ đùa thôi." Nói xong cô chuyển đề tài, "Nhân tiện, vì đã liên lạc với đồng nghiệp nên anh có thể để họ đến đón đúng không?"
Từ khi người này xuất hiện trong nhà, cô cảm thấy rất khó xử, từng giây từng phút chỉ mong hắn ta rời đi, hiện tại đã liên lạc với đồng nghiệp, cơm cũng đã ăn xong, cuối cùng có thể rời đi rồi đúng không?
"Cô không nghe được đoạn hội thoại phía sau?"
Thẩm Chấp Hoan nhíu mày: "Nghe cái gì? Tôi bận rộn đi nấu cơm, nào có thời gian để ý đến anh."
Người đàn ông cúi đầu, đập vào mắt là bốn món ăn tối đen như mực mà cô vất vả làm, liền lâm vào trầm mặc.
Thẩm Chấp Hoan ho một tiếng: "Vậy các anh nói gì?"
"Sau nhiều lần cân nhắc, bây giờ tôi không thể lộ diện, quyết định trốn cho đến khi bắt đầu cuộc đấu thầu." Hắn dời mắt khỏi đĩa trứng gà đen như mực.
Thẩm Chấp Hoan gật gật đầu: "Vậy thì anh phải nhanh chóng trốn đi."
Người kia không nói gì, an tĩnh nhìn cô.
Thẩm Chấp Hoan suy tư: "...Không phải như những gì tôi nghĩ?"
Hắn tỏ vẻ suy nghĩ: "Cảm ơn."
"Cảm ơn cái con mẹ anh! Tôi sẽ không thu nhận anh!" Thẩm Chấp Hoan bùng nổ, "Nếu bọn họ theo dõi rồi phát hiện ra anh ở nhà tôi thì phải làm sao bây giờ?!"
Là con người đáng thương đã chết một lần, cô sẽ không bao giờ đặt mình vào tình huống nguy hiểm!
"Nói đúng ra, những tên đó chỉ là một đám lưu manh, sẽ không thần thông quảng đại đến mức có thể đi theo dõi. Chỉ cần tôi không đi ra ngoài, chúng sẽ không phát hiện ra."
"Như vậy cũng không được!" Thẩm Chấp Hoan trừng mắt nhìn hắn, đáng tiếc là mắt cô to tròn, nhìn thế nào cũng chỉ thấy vẻ ngây thơ, nửa lực sát thương cũng không có. "Chúng ta không hề quen biết, dựa vào đâu mà tôi phải chịu nguy hiểm."
"Tôi là Trình Chiêu, bây giờ làm quen." Hắn đưa tay ra.
Thẩm Chấp Hoan cự tuyệt bắt tay: "Anh hãy vứt cái tâm tư này đi, tôi sẽ không cho anh ở lại."
Nói xong, cô sải bước về phía cửa, vừa mở cửa vừa nói: "Anh đi mau."
Trình Chiêu lẳng lặng nhìn cô chằm chằm, ngay cả khi cô nhiều lần nhìn lại, hắn cũng chẳng lộ ra một tia cảm xúc. Thẩm Chấp Hoan bị nhìn như vậy, đột nhiên cũng có chút áy náy, nhưng nghĩ đến tính mạng khó khăn lắm mới nhặt về được, lập tức lạnh giọng: "Mời đi, Trình tiên sinh."
Trình Chiêu rũ mắt nói: "Quấy rầy rồi, cảm ơn."
Nói xong hắn ôm bụng, chậm rãi đi đến cửa. Bởi vì bụng có vết thương, thân mình hắn hơi hơi cong, vóc dáng cao lớn thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Thẩm Chấp Hoan dời mắt nhìn sang chỗ khác, hắn đi ngang qua cô cũng không nhìn tới, cho đến khi hắn dừng lại, cô mới cảnh giác nheo mắt: "Anh không phải lại đổi ý chứ?"
"Không phải."
"... Vậy sao còn chưa đi?" Thẩm Chấp Hoan thúc giục.
Trình Chiêu không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm ra cửa, Thẩm Chấp Hoan dừng một chút, nhìn theo ánh mắt của hắn, đột ngột nhìn thấy một bóng người, dọa cô sợ tới mức lập tức trốn sau lưng Trình Chiêu, sau đó ý thức được bóng dáng đó có chút quen thuộc, nhanh chóng thò đầu ra: "Dì Triệu?"
Không sai, người trước mắt không phải bọn xã hội đen, mà là chủ nhà của cô, lúc trước bởi vì cô không thể xuất trình chứng minh thư, không thể kiếm được nơi ở, là dì Triệu chấp nhận cho cô thuê nhà, cô mới không đến mức phải ăn bờ ngủ bụi.
Dì Triệu đôi mắt không chớp nhìn Trình Chiêu chằm chằm. Nghĩ đến máu dính trên người Trình Chiêu, Thẩm Chấp Hoan nhanh chóng đứng ra: "Dì Triệu, dì đừng hiểu nhầm, con có thể giải thích..."
"Được rồi, không cần giải thích gì nữa. Dì Triệu tuy số tuổi không nhỏ, nhưng hiểu biết không thua gì tụi trẻ bọn con đâu nhé, không phải cứ uống rượu vào là lại làm loạn sao, dì biết hết," Dì Triệu nói, mặt hơi ửng hồng: "Nhưng dì nhắc nhở hai đứa một câu, rượu vang đỏ rất là khó tẩy, các con tốt nhất là cởi quần áo trước khi..."
Còn chưa nói hết lời, dì đã nở nụ cười: "Tiểu Hoan thật là có bản lĩnh. Bản thân lớn lên xinh đẹp đã đành, tìm bạn trai còn tốt như vậy, về sau sinh con còn đẹp đến mức nào, dì thật không nên quấy rầy hai đứa tạo người."
Hai người trong phòng: "..."
Thẩm Chấp Hoan nhìn nụ cười trên mặt dì Triệu, đột nhiên nhớ tới vị này chính là một nhan khống* hạng nặng, từ lúc dì sẵn sàng cho cô thuê phòng với giá rẻ là có thể thấy được. Bây giờ, đối diện với gương mặt này của Trình Chiêu, đem vết máu nhìn thành rượu vang đỏ cũng hoàn toàn có khả năng.
*Mê dung nhan, sắc đẹp - ở đây là khuôn mặt.
Cô yên lặng chắn trước người Trình Chiêu: "Dì à, dì tới tìm con có việc gì sao?"
Dì Triệu còn chưa có mở miệng, Trình Chiêu liền cất lời trước một bước: "Tiểu Hoan, anh muốn dùng phòng tắm."
... Ai cho anh làm loạn? Thẩm Chấp Hoan không nói nên lời liếc hắn ta, sau đó nhìn vào đôi mắt còn sáng rực của dì Triệu, đột nhiên cảm thấy người này vẫn còn thông minh, biết thời gian dài sẽ bị nhìn ra điểm không đúng, cho nên đi trốn trước. Cô khụ một tiếng: "Dùng đi."
"Cảm ơn." Trình Chiêu nói xong liền xoay người đi về phía phòng tắm.
Dì Triệu nhìn một hồi lâu mới tổng kết: "Chân tay cậu ấy có vấn đề sao? Sao lại đi chậm chạp vậy, thân thể không sạch sẽ cho lắm? Nhìn quần áo cũng bẩn, tuy nhìn đẹp trai, nhưng quá lôi thôi."
Trình - mới vừa đi đến cửa phòng tắm - Chiêu: "..."
"Dì à, kệ hắn đi, dì tìm con có việc gì?" Thẩm Chấp Hoan cười cười, dịch sang một bên, chắn tầm mắt dì.
Dì Triệu lúc này mới thu hồi ánh mắt, nghe cô hỏi mình, liền có chút ngượng ngùng: "Tiểu Hoan à, con gái cùng con rể dì vừa từ nơi khác trở về, dự tính là sẽ định cư luôn..."
"Chuyện mừng nha, về sau dì sẽ không cảm thấy buồn chán nữa." Thẩm Chấp Hoan nở nụ cười.
Dì Triệu càng thêm khó mở miệng, ý cười trên mặt Thẩm Chấp Hoan dần nhạt: "Không phải là..."
"Dì cũng không có biện pháp, bọn chúng vốn cũng phản đối dì đem nhà cho con thuê, hiện tại cả nhà chúng đã trở về, lại không có chỗ ở, con xem..." Dì Triệu liên tục thở dài.
Thẩm Chấp Hoan cười gượng: "Dì à, chúng ta không phải nói hạn thuê là nửa năm sau?"
"...Không phải là cũng không ký hợp đồng sao," Dì Triệu nói xong cũng cảm thấy mình có phần quá đáng, vội vàng quay đi, "Dì, dì còn có việc, các con hẹn hò đi, dì chỉ tới thông báo một tiếng." Nói xong chạy nhanh như chớp.
Thẩm Chấp Hoan trầm mặc hồi lâu, vẻ mặt nặng nề đóng cửa lại, hồi lâu mới nhớ tới phòng tắm vẫn còn đóng cửa, cô sải bước đi tới, vặn tay nắm cửa đẩy vào: "Dì Triệu đi rồi, anh có thể..."
Vào lúc cửa bị mở rộng, âm thanh lanh lảnh của nước trong vòi hoa sen rơi xuống nền gạch lát đột nhiên khuếch đại, Thẩm Chấp Hoan theo bản năng nhìn sang, vừa vặn đối diện với đôi mắt như trăng lạnh sao sáng, mà lúc này chủ nhân của nó đang đứng dưới vòi hoa sen, gương mặt bởi vì dòng nước mà cúi xuống, càng thêm vẻ anh khí bức người.
Mà nhìn xuống, là chiếc mũi thẳng cùng dáng môi hoàn mỹ, dòng nước chảy qua khóe môi, Thẩm Chấp Hoan nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn xuống chút nữa, xương quai xanh tinh xảo, xuống nữa là các múi cơ bụng như thanh chocolate, mặc dù được bao bởi lớp ni lông nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng tới tầm nhìn, sau đó đi xuống...
Là cô gái độc thân 22 tuổi, một cô gái nhỏ trong sáng chưa từng được tận mắt chứng kiến, mặc dù cô biết đó là gì, nhưng đầu óc nhất thời trống rỗng, cô ngây ngô hỏi: "Đó là cái gì?"
"Cô nói đi?"
Thẩm Chấp Hoan: "..." Làm ô uê đôi mắt trong sáng của cô!!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro