Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 107

Bị người hắn tin tưởng nhất đẩy xuống núi, lại còn đánh gãy một đôi chân.

Khoảnh khắc tiếp theo, Hứa Mộ Ngôn đi theo Ngọc Ly Sinh nhảy xuống núi tuyết.

Trước mắt là một vũng máu lớn, đứa trẻ còn rất nhỏ, tuy rằng khuôn mặt còn non nớt, nhưng không khó nhìn ra, sau này nhất định sẽ là một mỹ nhân tuyệt sắc.

Hứa Mộ Ngôn nhìn thấy hình bóng quả phụ nhỏ trên khuôn mặt của đứa trẻ.

Quá gầy gò, non nớt, ốm yếu và thanh tú, với khuôn mặt đầy máu, hắn đang ở trong tình trạng vô cùng chật vật.

Hứa Mộ Ngôn ngây ngốc đứng đó.

Tận mắt chứng kiến ​​quả phụ nhỏ bò trên nền tuyết bê bết máu.

Khi những chiếc chân đó từ trên núi rơi xuống, chúng đã gãy vụn, lộ ra cả xương trắng xóa, máu tươi phun ra.

"Giúp tôi với... ai đó giúp tôi với!"

"Làm ơn, làm ơn, Chúa ơi, cứu tôi với, cứu tôi với!"

"Con đau quá, đau quá, xin Chúa cứu con, cứu con với:

"Đại ca! Đừng bỏ rơi A Thịnh! Cứu A Sinh, đại ca, đại ca!"

Rõ ràng là đại cả của quả phụ nhỏ đã tự tay đẩy hắn xuống.

Nhưng cuối cùng, quả phụ nhỏ vẫn gọi đại ca.

Quả phụ nhỏ bị thương nặng, giống như một con giòi bò trên mặt đất, kéo ra một vết máu dài.

Mặc dù Hứa Mộ Ngôn cũng biết chuyện gì đã xảy ra với quả phụ nhỏ, nhưng cậu chưa bao giờ tận mắt chứng kiến ​​​​điều đó.

Chưa bao giờ được chứng kiến ​​tận mắt như bây giờ.

Loại tác động thị giác này khiến Hứa Mộ Ngôn nhất thời không thể tiếp nhận.

Anh không tha thứ cho quả phụ nhỏ. 757350363

Chỉ là không nỡ nhìn đứa nhỏ đau khổ như vậy.

Thông qua đứa trẻ này, Hứa Mộ Ngôn dường như nhìn thấy con người trước đây của mình.

Thật nhỏ bé, khiêm tốn, đáng thương và bị bắt nạt ở khắp mọi nơi.

"Chỉ là... không có cách giúp hắn sao ?vì cái gì, không ai cứu hắn?"

Hứa Mộ Ngôn khàn giọng nói.

Nhưng đây là những chuyện đã xảy ra rồi, không cách nào thay đổi được.

Cậu đến quá muộn, khi quả phụ nhỏ cần giúp đỡ nhất, cậu đã không ở trong thời gian và không gian này.

Nhưng khi quả phụ nhỏ cảnh giác nhất với người khác, cậu đã đến đây.

"Tôi đau quá, cứu tôi với, ai cũng có thể làm được, cứu A Sinh, cứu tôi với, tôi đau quá... đau quá."

Theo mô tả trong nguyên tác và kinh nghiệm trưởng thành của Ngọc Ly Sinh.

Đúng là có người cứu hắn, nhưng người cứu hắn không phải là ánh sáng của đời hắn, mà là kéo hắn xuống vực sâu khác.

Đây cũng là lần đầu tiên Hứa Mộ Ngôn gặp chủ nhân độc ác của quả phụ nhỏ khi đó, tông chủ Mê Vụ môn.

Hắn ta giống như một vị tiên nhân, bay từ xa với một thanh kiếm.

Khoác trên mình bộ thanh y, mái tóc dài bay bay, hắn nhẹ nhàng đáp xuống trước người quả phụ nhỏ.

"Làm ơn, cứu A Sinh, làm ơn, cứu tôi!"

Người góa phụ nhỏ túm lấy góc áo của người đàn ông và dùng hết sức cầu xin: "Làm ơn giúp tôi với." 825360164

vị tiên nhân đó không để ý tới hắn, mà trực tiếp hướng ánh mắt nhìn quả phụ nhỏ, sau đó ngồi xổm xuống, như đang lựa một món hàng, một lúc sau mới gật đầu nói: "Căn cốt tốt, quả nhiên là cây tốt, chết thật đáng tiếc." Sau đó, hắn mang theo quả phụ nhỏ trở về Phiêu Diểu tông. Hứa Mộ Ngôn lo lắng đến mức hét lên ở một bên và bước tới ngăn hắn ta lại, cố gắng thay đổi mọi thứ.

"Vô dụng, chuyện đã xảy ra, nhất định không thể viết lại."

Hứa Mộ Ngôn tóc trắng thở dài, chậm rãi nói: "Đây là số phận của tôi, cũng là số phận của anh ấy. Tôi là anh ấy, và anh ấy cũng là tôi. Đau đớn mà tôi đã trải qua, chính là thứ mà anh ấy sẽ không bao giờ buông bỏ. Tôi là người hiểu anh ấy nhất trên thế gian này cũng là ác mộng mà anh ấy cố gắng thoát khỏi"

Hứa Mộ Ngôn số phận là gì, cậu chỉ muốn hiểu tại sao lại có hai Ngọc Ly Sinhg. Hơn nữa, tại sao Ngọc Ly Sinh tóc trắng này lại xuất hiện trong cây bồ đề cổ thụ.

Nhưng trước khi cậu có thời gian để hỏi thêm, cảnh tượng trước mặt cậu lại thay đổi.

Sau khi tiểu quả phụ gia nhập Mê Vụ Môn, hắn rất nhanh liền khôi phục lại. Nhưng điều chờ đợi hắn không phải là tình yêu của sư phụ hay sự thương hại của tiền bối, mà là sự tra tấn vô tận.

Sư tôn  giả vờ sức khỏe của quả phụ nhỏ không tốt, muốn bồi bổ cơ thể, ngày đêm cởi quần áo ngâm hắn vào thùng thuốc.

Mặc dù Hứa Mộ Ngôn không biết lọ thuốc màu xanh lá cây lấp lánh này là gì.

Nhưng cậu có thể nhìn thấy rõ ràng nỗi đau trên khuôn mặt quả phụ nhỏ, khuôn mặt tái nhợt, môi dưới chảy máu và hai bàn tay nắm chặt. .Tất cả đều cho thấy quả phụ nhỏ thực sự đau đớn.

Nhưng quả phụ nhỏ không bao giờ kêu lên đau đớn, khi nhìn thấy chủ nhân của hắn với khuôn mặt người và trái tim dã thú, hắn đã ngẩng mặt lên và gọi một cách ngưỡng mộ. Ngay cả khi chủ nhân của hắn không để ý đến hắn, cũng không quan tâm đến sự sống chết của quả phụ nhỏ, thậm chí còn đổ ra một chục con bọ cạp sống từ chiếc lọ nhỏ.

Dưới con mắt khiếp sợ của quả phụ nhỏ, những con bò cạp còn sống đó bò khắp người hắn.

Nhìn thấy Hứa Mộ Ngôn tức giận sắp chết, cậu nắm chặt tay chửi: "Lão súc sinh! Hoặc là ngươi không cứu hắn, nhưng nếu cứu hắn thì hãy đối xử tốt với hắn! Bắt nạt trẻ con có tài gì? "Có ích lợi gì, chuyện đã xảy ra đã định là không thể viết lại được. Tiểu quả phụ rơm rớm nước mắt, nhất định đau không chịu nổi, nên thận trọng cầu xin: "Chủ nhân, A Sinh đau quá. nhiều như vậy có được không?" Đừng tắm thuốc nữa? Ngày mai tắm cũng được, nhưng hôm nay tắm được không?

"Khoong được,việc tắm thuốc này không thể bị gián đoạn trong một ngày. "

    Tông chủ lạnh lùng nói: "Làm sao, đến loại trình độ này, ngươi chịu không nổi a? Mê Vụ tông không ủng hộ kẻ làm biếng, không chịu nổi, hiện tại có thể cút ra ngoài."

    "Chủ nhân, đừng đuổi A Sinh đi! Ta chịu được, A Sinh chịu được!

    Hứa Mộ Ngôn không thể nhìn thẳng vào nó,cảnh tượng trước mặt cậu lại thay đổi, quả phụ nhỏ bị xiềng xích giam cầm trong ngục tối tăm với bộ quần áo xộc xệch. Lẽ ra đã mấy năm rồi, bộ xương phải lớn ra, chính xác là hình hài của một cậu bé. Nhưng mà, lúc này hắn đang quỳ rạp trên mặt đất, đầu tóc bù xù, trên người bao trùm ống trúc, bên cạnh là hai cái thùng gỗ lớn, đang không ngừng bơm ra máu.

    Có lẽ là bởi vì hắn vô lực ngăn cản, hơn nữa đau quá nặng, Hứa Mộ Ngôn từ góc độ này, hắn có thể nhìn thấy quả phụ nhỏ giàn giụa nước mắt.

    Chắc nó đau lắm, máu chảy ra rất nhiều.

    Hứa Mộ Ngôn nghĩ thầm, dựa trên cốt truyện ban đầu, quả phụ nhỏ bây giờ chắc chưa đến mười bảy tuổi.

    Bởi vì tiểu quả phụ vừa tròn mười bảy tuổi bị đồng bọn thu về thuần hóa thành vạc, hơn nữa hắn bây giờ cùng Hứa Mộ Ngôn bằng tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro