Chương 1: Tỉnh rồi lại mơ tiếp
Mọi tình tiết trong cầu chuyện đều là giả tưởng, không có mục đích tấn công hay xúc phạm bất kỳ cá nhân, tập thể hay tác phẩm khác.
✦•┈๑⋅⋯❦⋯⋅๑┈•✦
Cảm giác nặng trĩu dồn khắp cơ thể.
Mí mắt cũng không tự chủ được mà nhíu lại bởi những tia nắng rực rỡ rọi vào.
Không biết nữa.
Nhưng cô đang ở một căn phòng trọ nhỏ với cửa sổ kín sáng, rất hiếm khi bị ảnh nắng rọi tỉnh vậy.
Liệu đây còn là trọ của mình hay không? Cô thầm nghĩ.
Dùng hết sức nâng mí mắt lên, mọi thứ xung quanh sau một lúc chờ đợi để khiến con mắt thích nghi cũng dần hiện ra.
Cô dụi dụi con mắt lờ đờ mệt mỏi của mình.
Đây...hoàn toàn không phải là căn phòng trọ nhỏ của cô.
Cô là An Hiểu Minh, một cô gái bình thường với đôi mắt cận hơn 5 độ bỗng dưng lại nhìn mọi thứ một cách rõ ràng khiến cô hoảng hốt.
Có khi còn bất ngờ hơn chuyện cô đang ở một nơi lạ lẫm ấy chứ.
Nhìn mọi thứ rõ ràng xung quanh, cô bắt đầu quan sát đến cơ thể hiện tại của mình.
Nhỏ nhắn, mềm mềm, nhìn đi nhìn lại vẫn không khác gì một cô bé học tiểu học cả.
Gì đây? Sau một giấc bỗng dưng tôi thành loli sao?
Vừa suy nghĩ, cô vừa leo xuống giường tiến lại gần chiếc gương khổ bự đối với mình.
Như đã giới thiệu, tên cô là An Hiểu Minh. Nghe qua ai cũng nghĩ rằng cô là một cậu chàng, nhưng thực chất cô là con gái. Cô sinh ra cách tận 10 năm so với chị cả, với sự hy vọng của tất cả họ hàng về một cậu quý tử. Nhưng xui xẻo cho họ, cô lại là con gái, điều này mẹ cô đã sớm tính toán ra theo khoa học nên nhà cô cũng không bất ngờ cho lắm. Nhưng có vẻ những người họ hàng có ác ý lại không quá thích cô.
Cái tên này do ông ngoại đặt cho cô, hơi nam tính xíu nhưng nó thật sự định hình tính cách của cô sau này.
Từ nhỏ đã quậy phá như những cậu bé cùng tầm tuổi, luôn dẫn đầu một "băng đảng" trẻ con của xóm đi phá hoại khắp nơi.
Dù có tiểu sử hồi bé như vậy, nhưng càng lớn cô lại ngày càng trầm tính hơn, bắt đầu học cách thu mình lại, không còn thể hiện nhiều như hồi còn bé nữa.
Sau đó cô thi đại học cũng vào một trường đại học bình thường tại tỉnh của mình, bắt đầu cuộc sống tẻ nhạt tầm thường của một sinh viên mà không tham gia bất kỳ cuộc vui nào.
Hiểu Minh cứ nghĩ rằng bản thân sẽ sống cuộc sống nhạt nhẽo, tẻ nhạt như vậy đến hết đời, nhưng hiện tại cô lại đang ở một nơi kỳ lạ cùng với một thân thẻ bé nhỏ lạ mắt này đây.
Cô nheo mắt, tiến lại gần chiếc gương, tay nhỏ nhẹ chạm vào hình phản chiếu trên gương, miệt nhẹ.
Có vẻ cô đã xuyên không rồi. Xuyên vào một cô bé với một khuôn mặt khá là... giống cô.
Ngoài mái tóc vàng rực rỡ như búp bê và đôi mắt xanh biếc tựa sapphire, thì mọi ngũ quan đều rất giống cô. Thật sự... đây là sự sắp đặt có chủ ý đúng không vậy?
Hiểu Minh bắt đầu nghi ngờ, ảnh mắt cũng không tự chủ được mà quan sát xung quanh.
Đồ dùng trong căn phòng sơ xài, chiếc giường nho nhỏ cạnh chiếc cửa sổ lớn đang tung mở, nhìn mọi thứ như đang khoác lên mình màu sắc của phong cách retro vậy.
Nhìn đến quần áo trên người, cô chỉ mặc một chiếc váy mỏng với nhiều vết ố bẩn, trông nó có vẻ đã được nguyên thân mặc đi mặc lại rất nhiều lần.
Cảnh cửa bỗng bật mở mạnh ra khiến Hiểu Minh giật nảy mình mà hét nhẹ lên.
Một giọng nói the thé đập thẳng vào tai cô với giọng điệu giận dữ gào lên, "Con nhỏ vô dụng kia, mày còn không mau đi làm ngay! Cả sáng làm cái đéo gì mà không chịu bật cái thân vô dụng của mày đi làm việc hả? Mày nghĩ ở chỗ này thừa tiền và đồ ăn cho mày không làm mà vẫn đòi có ăn à? Cái loại con gái vô tác dụng!"
Bà ta phun ra hàng loạt các câu xúc phạm cô, nước bọt bắn ra không ngừng như muốn tưới cô thành cái cây luôn mất.
Nếu mà là một cô bé tầm 10 tuổi, chắc đã sớm không nhịn được mà bật khóc rồi. Nhưng hiện giờ trong thân thể bé nhỏ này lại là một linh hồn 20 tuổi, cô đã có đầy đủ nhận thức để nhận ra bà cô trước mắt không có ý gì tốt cả. Những lời bà ta phun ra đầy ý miệt thị, xúc phạm và hạ thấp cô không ngừng.
Hiểu Minh nhíu mày, cô nắm chặt bàn tay nhỏ nhịn xuống cục tức này. Nếu không phải cô hiện tại không hiểu rõ về thế giới này, chắc cô đã sớm lao lên combat tay đôi với bà già ác độc kia quá.
"Mày còn đứng ở đấy làm gì? Con đ* này, mày đéo nghe thấy tao nói gì à?"
Bà ta rút từ sau lưng ra một sợi dây thừng được cuộn và để trong túi trước tạp dề hầu nữ của mụ, rồi không do dự vụt về phía cô.
May mắn Hiểu Minh phản ứng nhanh nhẹn, vội vàng vận dụng hết sức của cơ thể bé nhỏ này lách qua mụ ta, rồi chạy ra khỏi căn phòng nhỏ, chân như bôi dầu chạy trên hành lang, vội vàng chạy đến nơi trong trí nhớ của nguyên thân - phòng giặt. Đằng sau vẫn vang lên không ngừng những câu chửi bới của bà cô già kia, nhưng cô nào muốn quan tâm tới nó nữa chứ.
Ngày nào cô bé 10 tuổi này cũng phải giặt một chậu đồ lớn, cao hơn bản thân gấp 3 lần. Lúc nào cũng phải giữ cái bụng đói meo mốc để giặt hết đám đồ bẩn này từ ngày nọ qua ngày kia. Bàn tay cô bé cũng đã sớm chai sần, sờ không giống bàn tay của một cô bé tầm tuổi này một chút nào.
Hiểu Minh tâm tình không tốt, ngồi xuống cái ghế nhỏ cạnh chậu giặt.
Một cô hầu gái bên cạnh, có vẻ quen cô tiếp chuyện, "Lyra, sao nay đến muộn vậy?"
Thân thể này tên là Lyra, không có họ bởi lẽ cô bé là một đứa trẻ mồ côi không người thân nào cả, được nhặt bởi nữ chủ nhân của nơi cô đang ở, Phu Nhân Công tước Maganet.
Phu nhân đã nhặt cô bé ở bãi rác trong tình trạng bị một cái khăn nhét vào miệng, không ngừng vùng vẫy đòi lại hơi thở của mình. Mặt cô theo miêu tả của phu nhân, lúc đó cả đầu cô đỏ ửng do ngạt thở, cả người được quấn một lớp khăn bẩn thỉu với những vết máu loang lổ, may mắn duy nhất trong lúc đó của đứa trẻ mới sinh này là dây rốn của cô đã được cắt.
Cả người đứa bé lúc đó lạnh ngắt, vùng vẫy một cách vô vọng và yếu đuối dưới trời đông lạnh lẽo đầy tuyết của ngày cuối cùng tháng 12.
Như cái lạnh ấy vẫn bám sâu vào trong xương tủy, Hiểu Minh không tự chủ được mà rùng mình.
"Con mệt quá nên ngủ quên mất thưa cô Cora." Cô ngoan ngoãn trả lời lại người phụ nữ.
Hầu gái tên Cora nghe vậy thì mỉm cười, cô đặt chậu quần áo lớn xuống, bước tới đến chỗ cô xoa nhẹ đầu của cô bé trước mặt. "Dạo này con vất vả rồi"
"À hình như Lyra chưa ăn sáng nhỉ?" Từ túi của chiếc tạp dề trắng, cô lôi ra chiếc bánh mì lớn được bọc cẩn thận trong giấy. "Lại đây ăn cùng cô. Đây là của chú James chuẩn bị cho cô đó" rồi cô lấy chiếc bánh mì ra, chia đôi nó nhưng có chút không đều, tuy vậy Cora vẫn đưa phần lớn hơn đưa cho Hiểu Minh.
Cô ngỡ ngàng nhận lấy bánh bằng hai tay, nhẹ giọng cảm ơn rồi không chịu nổi trước cơn đón cồn cào từ dạ dày, vội vàng cắn ngay một miếng lớn.
Chiếc bánh mì vẫn còn ấm nhẹ, chứng tỏ nó cũng chỉ mới được làm thôi.
Ánh nắng ấm áp, bánh mì phả lên tay nhiệt độ nhẹ nhàng.
Ngước nhìn cảnh vật.
Thật ra ở đây cũng không tệ lắm.
Mặc dù cô không hiểu về thế giới này nhưng cũng không quá tệ đi.
✦•┈๑⋅⋯❦⋯⋅๑┈•✦
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro