Chương 8: Đúng là tri kỷ!
Điền Chính Quốc nghiêng đầu đi, một lúc sau, lông mi khẽ run, hết sức bình tĩnh nói: "Từ, từ trên người tôi.."
"Cái gì cơ?"
"Đứng thẳng dậy từ trên người tôi ..."
Kim Thái Hanh cười khẽ, hài lòng mà đại phát từ bi buông cậu ra.
Điền Chính Quốc ngồi trên giường Kim Thái Hanh , trên mặt không có biểu cảm gì nhưng gò má lại hơi hơi phiếm hồng, trên đầu còn có thêm lọn tóc dựng lên, trông hơi ngốc.
Cậu luôn cảm thấy không được tự nhiên, tay chân không biết phải để chỗ nào, tìm cốc trà sữa về cầm trong tay mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Di động trong túi kêu "tinh" một tiếng, Điền Chính Quốc lập tức cảm thấy giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, cậu lấy điện thoại ra cúi đầu xem.
Là tin nhắn của Lý Trụ, cậu ta đã về kí túc, hỏi Điền Chính Quốc đang ở đâu.
Cậu nhẹ nhàng thở dài một hơi, đứng lên nói với Kim Thái Hanh: "Bạn cùng phòng của tôi về rồi, tôi cũng về phòng đây."
Kim Thái Hanh lười biếng dựa vào thành giường, lúc Điền Chính Quốc ra tới cửa thì nói với theo: "Sáng mai cùng nhau ăn sáng đi."
Bước chân Điền Chính Quốc hơi dừng lại, cậu không tình nguyện một chút nào cả.
Cậu không rõ mình đã làm sai bước nào, rõ ràng cậu muốn cách xa Kim Thái Hanh một chút, cậu cũng đã làm như vậy nhưng tại sao bây giờ mọi thứ lại cách dự tính ban đầu càng lúc càng xa?
"Tôi ..." Cậu uyển chuyển biểu thị ý định từ chối của mình: "Tôi dậy rất sớm."
"Thật khéo, ngày nào tôi cũng dậy sớm." Kim Thái Hanh mỉm cười nhìn cậu, "Một mình cậu len lén đi vào, lại không cho bạn học nào đi cùng, bạn học nhỏ, tư tưởng này của cậu có chút vấn đề đấy."
Dáng vẻ Điền Chính Quốc một lời khó mà nói hết nhìn hắn, lạnh lùng vạch trần lời nói dối của Kim Thái Hanh: "Không phải buổi sáng cậu thường xuyên cúp học à?"
Nguyên tác có nói tới một chuyện, lúc Kim Thái Hanh thức dậy cực kỳ gắt ngủ, không một ai dám gọi hắn, chỉ đành mặc hắn ngủ tiếp.
Ánh mắt Kim Thái Hanh bỗng hơi ngừng lại một lát, theo lý thuyết thì Điền Chính Quốc không thể biết chuyện này mới đúng...
Hắn đè suy nghĩ nghi hoặc trong lòng xuống, nghiêng đầu nhìn Điền Chính Quốc, cười một tiếng: "Cậu thực sự rất để ý đến tôi."
Điền Chính Quốc tức giận xoay người rời đi.
Sau lưng, giọng nói của Kim Thái Hanh truyền tới: "Tôi vẫn cảm thấy cậu thay đổi quá nhiều, bắt đầu từ lúc nào thế? Để tôi nghĩ xem..."
Điền Chính Quốc cắn răng xoay người: "Ngày mai 6 giờ tôi sẽ dậy."
Kim Thái Hanh hài lòng cười khẽ: "Được."
Trong lòng, hắn càng cảm thấy chắc chắn về cái suy đoán khó tin kia của mình, hắn cũng thính đến mức độ này rồi, nếu vẫn là Điền Chính Quốc nguyên bản thì chỉ sợ đã sớm chờ không nổi mà nhào lên rồi.
Một lớp của thực nghiệm tỉnh có khoảng 40 học sinh, phòng kí túc xá được trường thống nhất chia cho các lớp. Bởi vì từng xảy ra chuyện học sinh các lớp đánh nhau cho nên dù trong phòng có gì không vừa lòng cũng không đổi người lớp khác vào, để tránh phát sinh thêm những mâu thuẫn tương tự.
Lớp 11-7 có rất ít người ở nội trú, phòng 301 cũng chỉ có Điền Chính Quốc và Lý Trụ.
"Mày đi đâu vậy?" Điền Chính Quốc vừa về phòng, Lý Trụ đã hỏi: "Không phải bảo về phòng luôn à?"
"Quên chìa khóa, tao qua phòng khác ngồi một lát." Điền Chính Quốc đơn giản đáp một câu, sợ Lý Trụ hỏi tiếp, cậu vội vàng chuyển chủ đề: "Mày có thấy chìa khóa của tao đâu không?"
Lý Trụ còn đang nghi ngờ không biết từ khi nào mà Điền Chính Quốc có thể vào phòng của bạn khác, bị hỏi như vậy cũng quên luôn vấn đề mà mình có chút nghi vấn kia: "Chắc là ở trong ngăn kéo, mấy ngày nay không phải mày không mang chìa khóa sao?"
Điền Chính Quốc nghe vậy, kéo ngăn kéo ra, quả nhiên nhìn thấy chìa khóa màu trắng đang nằm bên trong.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, bỏ chìa khóa vào trong túi để tránh việc sáng mai lại quên.
"Đi thôi, ra phòng nước* rửa mặt." Lý Trụ lấy cái chậu nhựa dưới gầm giường ra, giục Điền Chính Quốc: "Nếu không đi nhanh tí nữa bọn lớp khác tan học lại phải chen chúc với bọn nó."
*Bên trong là nhà vệ sinh, bên ngoài là nơi rửa tay, giặt quần áo để lấy nước, thường là ở ktx trường học hoặc nơi công cộng.
Kí túc xá của trường thực nghiệm tỉnh không có vệ sinh khép kín, mỗi tầng đều có một phòng nước, học sinh có thể rửa mặt, vệ sinh cá nhân ở đây còn nếu muốn tắm thì phải đi ra nhà tắm của trường.
"Được."
Hai người vừa rửa mặt xong thì tốp lớn tốp nhỏ học sinh vừa tan lớp tự học buổi tối quay trở về.
Lý Trụ cực kỳ đắc ý nhìn Điền Chính Quốc: "Mày nhìn xem, bây giờ mới đi thì không tranh được chỗ mà đứng."
Cậu nhóc vắt chân nằm trên giường, tìm ổ cắm trên đầu giường cắm sạc điện thoại, phàn nàn với Điền Chính Quốc: "Mẹ nó, kí túc xá quản lý quá nhiều, phiền muốn chết, ổ điện cũng dán băng dính, không biết lần này trụ được bao lâu."
Thực nghiệm tỉnh không cho phép học sinh mang điện thoại đến trường, kiểm tra cực kỳ nghiêm khắc. Ngay cả ổ điện trong phòng cũng đều được dán lại, nếu tra ra được phòng nào tự ý chọc thủng lớp băng keo thì sẽ trực tiếp trừ điểm.
Nhưng quy định này cũng chỉ có tác dụng với học sinh lớp khác, chứ với các thiếu gia tiểu thư ở cái lớp bảy này thì có cũng như không.
Muốn trừ điểm thì cứ trừ thôi, ai thèm để ý cái này?
Gọi phụ huynh? Càng vô dụng. Điện thoại là ba mẹ mua cho, không cầm theo chẳng lẽ để ở nhà làm cảnh à? Ngộ ngỡ ra đường bị bắt cóc hay gì đó, không có điện thoại để liên lạc thì khác gì nằm yên chờ chết?
Thế nên trường học cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, coi như không thấy, cũng không quản được phòng kí túc của cái lớp này. Cùng lắm thì lúc bọn nhóc này quá lộng hành, quản lý ký túc sẽ đi dán ổ điện của chúng nó lại.
"Mày có sạc không?" Lý Trụ hỏi Điền Chính Quốc: "Mày không sạc thì tao cắm thêm lúc nữa."
Điền Chính Quốc lắc đầu: "Mày sạc đi, điện thoại tao còn pin."
Cậu không chơi game, cũng không chat với ai, cầm điện thoại cũng chỉ để xem giờ, lúc cần thiết thì liên lạc với bạn học một chút.
Lý Trụ lập tức vui vẻ: "Tốt quá, tao có thể vừa sạc vừa chơi game."
Lý Trụ đắm chìm trong thế giới của game, đầu cũng không buồn ngẩng lên một chút. Điền Chính Quốc mở ngăn tủ ra, làm quen với đồ dùng của nguyên chủ.
Lúc 11 giờ, toàn bộ ký túc xá tắt đèn.
Điền Chính Quốc nằm trên giường, nhìn chằm chằm giường lò xò phía trên, một lúc lâu sau mới nhắm mắt lại.
Ngày mai là một ngày mới, cũng là một cuộc sống mới.
Điền Chính Quốc đã sớm hình thành đồng hồ sinh học, hôm sau không cần tiếng chuông báo thức đã mở mắt, lấy di động ra xem giờ, còn chưa tới 6 giờ sáng.
Cậu nhẹ nhàng bò dậy, đẩy của đi ra ngoài rửa mặt.
Sau khi về phòng, Lý Trụ mới mơ mơ màng màng ngồi dậy, thấy cậu đã chỉn chu đâu vào đấy liền sợ hãi: "Vãi chưởng, mày đã chuẩn bị xong hết rồi? Thực sự định làm học sinh giỏi đấy à?"
Cậu ta định vò chăn gối thành một cục rồi ném lên trên đầu giường, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn chăn trên giường Điền Chính Quốc được xếp vuông vắn như một miếng đậu hũ lập tức cảm thấy có hơi ngại, vụng về bắt đầu gấp chăn.
"Mày chuẩn bị xong rồi thì đi trước đi, không cần chờ tao." Lý Trụ ngáp một cái rồi lại dụi mắt: "Đi ra căn tin sớm một chút cho đỡ phải xếp hàng."
Điền Chính Quốc đáp một tiếng rồi hỏi lại: "Cần tao mang bữa sáng lên cho mày luôn không?"
Lý Trụ làm bạn học của Điền Chính Quốc đã hơn một năm mà chưa từng hưởng qua loại đãi ngộ như này làm cậu ta cảm thấy Điền Chính Quốc thay đổi như vậy thực sự quá là tốt luôn.
Lý Trụ đưa thẻ cơm cho Điền Chính Quốc: "Được, mang lên giúp tao hai cái bánh khoai tây, một quả trứng luộc trà*, còn có một cốc sữa đậu nành nữa."
*Trứng trà là một trong những món ăn nhẹ nổi tiếng của Trung Quốc và là một trong những món ăn truyền thống của Trung Quốc. Món ăn nhẹ này có ở hầu hết các khu vực. Đây là một loại trứng luộc có hương vị được thêm vào trà trong quá trình nấu ăn.
"Ừ."
Ra khỏi phòng, cậu có hơi do dự một lát, cuối cùng vẫn qua gõ cửa phòng 303.
Đợi một lúc cũng không thấy ai mở cửa.
Điền Chính Quốc đoán chắc Kim Thái Hanh chưa dậy, rối rắm một hồi vẫn giơ tay gõ cửa lần nữa.
Một phút sau, Kim Thái Hanh với một bộ đồ ngủ xộc xệch, cả người tỏa áp suất thấp ra mở cửa.
"Cậu..." Thấy bộ dạng hắn như vậy, Điền Chính Quốc mừng thầm, "Cậu còn chưa tỉnh ngủ, vậy tôi đi trước nhé?"
"Ai cho cậu đi?" Kim Thái Hanh vươn tay kéo cậu vào trong phòng, ấn cậu xuống giường: "Thành thật ngồi đây chờ tôi chút."
Dáng vẻ hắn cầm chậu, đi về phía phòng nước như xác sống vậy.
Giờ là thời điểm học sinh rời giường vệ sinh cá nhân, trong phòng nước toàn người là người, huyên náo ồn ào không dứt. Kim Thái Hanh vừa vào cửa thì cả phòng bỗng chốc yên tĩnh lại, một nam sinh bên cạnh lập tức cầm chậu của mình rời đi, nhường chỗ cho hắn.
Kim Thái Hanh đi tới, đặt chậu của mình vào bồn nước.
Hai người bên trái bên phải hắn vốn dĩ là người đang đùa giỡn cười nói cũng nghiêm túc đàng hoàng, rụt vai lại, ngay cả lúc súc miệng cũng không dám phát ra tiếng quá lớn.
Sau khi rửa mặt xong thì Kim Thái Hanh cũng tỉnh ngủ hơn không ít, hắn chuẩn bị đơn giản một chút rồi gọi Điền Chính Quốc: "Đi thôi."
Điền Chính Quốc có hơi rối rắm nhìn cái giường lộn xộn của hắn, nhẫn rồi lại nhịn, khó khăn lắm mới kìm được loại xúc động muốn xông lên thu dọn lại giường chiếu giúp Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh thu hết loạt cảm xúc trên mặt cậu lại nơi đáy mắt, khóe môi hơi hơi cong lên.
"Xuống căn tin số một ăn được không?" Kim Thái Hanh khóa cửa lại, quay đầu hỏi Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc gật đầu: "Được."
Cậu nhìn áo T-shirt màu đen trên người Kim Thái Hanh: "Cậu không mặc đồng phục à?"
Thực nghiệm tỉnh quy định học sinh lúc đi học phải mặc đồng phục.
Kim Thái Hanh cúi đầu nhìn một cái, nhướn mày: "Sao tôi không mặc đồng phục không phải cậu là người rõ nhất à? Hôm qua là ai đã làm bẩn quần áo của tôi?"
Điền Chính Quốc đương nhiên là không có bị hắn lừa: "Đồng phục có tới hai bộ."
"Bộ còn lại để ở nhà rồi." Kim Thái Hanh giải thích một câu, khoác vai cậu đi về phía trước: "Đi thôi, không sao đâu."
Cậu đã nhắc rồi mà hắn không nghe thì đến lúc bị phạt cũng không phải lỗi tại cậu.
Điền Chính Quốc không nói gì nữa, tránh ra khỏi tay Kim Thái Hanh, cùng hắn đi ra khỏi ký túc xá.
Thực nghiệm tỉnh có hai loại căn tin, một là căn tin trường học, mùi vị không tồi, giá cả cũng phải chăng. Còn căn tin thứ hai được tư nhân thầu, giá cả chẳng những đắt mà còn thường xuyên xuất hiện món quýt xào thịt bóng đêm này kia.
Vì vậy phần lớn học sinh lúc ăn cơm đều chọn căn tin số một đầu tiên.
Bữa sáng trong căn tin cũng rất đa dạng, cơm chiên, các loại bánh, mì phở, cái gì cần có thì đều có đủ.
Hai người bọn họ tới vào lúc này, căn tin cũng không có nhiều người, trước chỗ lấy thức ăn chỉ có hai ba người.
"Tôi ăn cơm chiên" Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn về phía Kim Thái Hanh: "Cậu thì sao?"
Đã rất lâu rồi Kim Thái Hanh không có dậy sớm như vậy, lúc này cũng không có khẩu vị lắm, cau mày nhìn lướt qua, không hứng thú nói: "Ăn mì đi."
"Ừ, vậy chúng ta chia nhau ra đi mua."
Điền Chính Quốc cẩn thận gói kĩ đồ ăn của Lý Trụ trước rồi mới đi mua của mình.
Cậu gọi một phần cơm chiên, thêm hai miếng đậu phụ lên men, nghĩ một lát lại đi xếp hàng mua thêm cốc sữa đậu nành nóng.
Lúc xoay người tìm chỗ ngồi, cậu vừa liếc mắt nhìn đã thấy Kim Thái Hanh.
Hắn đang dựa vào cột nghịch điện thoại, dù là dáng vẻ cà lơ phất phơ cũng vẫn đẹp trai đến lóa mắt, nổi bật giữa đám đông, nữ sinh đi qua cũng len lén nhìn hắn.
Điền Chính Quốc để ý thấy, thậm có người cố ý đi trước mặt hắn hai vòng.
"Cậu ăn ít vậy sao?" Thấy Điền Chính Quốc đi tới, Kim Thái Hanh cất điện thoại vào túi, nhìn qua phần ăn của cậu: "Như vậy đủ no à?"
Điền Chính Quốc chỉ gọi một ít cơm chiên, chút đồ ăn này đối với thân thể của nam sinh bình thường mà nói đúng là không nhiều lắm.
"Buổi sáng tôi không có muốn ăn cho lắm." Điền Chính Quốc ngồi xuống đơn giản nói một câu, đẩy cốc sữa đậu nành nóng vừa mua tới trước mặt Kim Thái Hanh: "Cho cậu này."
Kim Thái Hanh kinh ngạc nhìn cậu.
Điền Chính Quốc không thích nợ nhân tình người khác, giải thích với hắn: "Tối hôm qua cậu đã mời tôi uống trà sữa rồi, tôi biết sữa đậu nành tương đối rẻ, tôi..."
"Thật hiểu tôi." Kim Thái Hanh cười tủm tỉm nhìn cậu, cắm ống hút uống một ngụm lớn, "Sao cậu biết tôi muốn uống gì đó?"
Hắn mua hai phần bột củ sen*, đẩy một phần qua cho Điền Chính Quốc: "Nhân lúc còn nóng, ăn đi."
Điền Chính Quốc vội vàng từ chối: "Không cần đâu, tôi ăn không hết."
"Không bắt cậu ăn hết..." Kim Thái Hanh đặt cái thìa vào trong bát: "Uống chút canh, không ăn được bột củ sen thì cũng không cần phải ăn."
Lòng tốt khó chối, Điền Chính Quốc thực sự là không đẩy lại được, đành cảm ơn hắn, gian nan nuốt xuống một thìa cơm lại một thìa bột.
Cậu lớn lên ở cô nhi viện, không bao giờ đủ ăn, làm gì có cơm thừa mà lãng phí. Lâu dần cũng thành thói quen, lúc ăn cơm nhất định phải ăn hết.
Kim Thái Hanh nhìn cậu ăn uống như vậy, kéo bát của cậu lại: "Không ăn được nữa thì thôi."
"Không được lãng phí." Điền Chính Quốc ngăn tay hắn, lại đưa một thìa bột củ sen vào miệng.
Kim Thái Hanh cũng không biết phải làm sao với cậu, thấy cậu nghiêm túc ăn từng miếng từng miếng, nửa bát bột củ sen cũng bất tri bất giác hết sạch.
Ăn xong bữa sáng, hai người đi thẳng tới tòa dạy học.
Điền Chính Quốc đang tính xem tiết tự học buổi sáng tiếp tục tổng kết kiến thức cơ bản hay là làm đề thì tốt hơn, bỗng một tiếng quát lớn từ phía sau truyền tới: "Cậu! Đúng! Chính là cậu! Đứng lại cho tôi! Học lớp nào?! Tại sao không mặc đồng phục?!"
Thầy giám thị giơ loa lớn, bước nhanh về phía hai người họ, ngăn trước người Kim Thái Hanh, nghiêm nghị chất vấn.
Một tay Kim Thái Hanh nhét túi quần, lười biếng nói: "Lớp 11-7, đồng phục bẩn rồi."
"Bẩn thì còn một bộ khác đâu?" Thầy giám thị không tin.
"Ở nhà rồi." Kim Thái Hanh liếc mắt nhìn bên cạnh một cái, lúc Điền Chính Quốc chuẩn bị lặng lẽ chuồn êm thì hắn lanh tay lẹ mắt lôi trở lại: "Bạn học này có thể làm chứng cho em."
Điền Chính Quốc bị Kim Thái Hanh kéo lại, mắt đối mắt với thầy giáo, cưỡi hổ khó xuống. Hơn nữa, đồng phục của Kim Thái Hanh thực sự bị bẩn do dính máu, không thể mặc được, nên cậu gật đầu nói: "Vâng, đúng là như vậy ạ."
Thầy giám thị cười lạnh một tiếng, nói với Kim Thái Hanh: "Nhìn không ra vậy mà nhân duyên của cậu cũng tốt đấy, lúc này vẫn có người ngu ngốc làm chứng cho cậu."
Ông quay đầu nhìn Điền Chính Quốc, giơ cái loa lớn lên cao, gào thét: "Cậu cho là tôi sẽ tin cái chuyện tầm bậy của cậu à?!"
"Được rồi, nếu cậu đã nghĩa khí đến như vậy thì đứng phạt ở đây với cậu ta cho tôi, chờ xem lát nữa tôi làm sao mà trị hai người các cậu!"
Kẻ ngu Điền Chính Quốc: "..."
————————
Tác giả có lời muốn nói:
#Bị bạn trai hố là loại trải nghiệm gì?
Điền Chính Quốc: Muốn mua một liều thuốc xổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro