Chương 17: Sao thế? Cậu ta có thể nắm, còn tôi thì không?
Điền Chính Quốc đứng đầu khối từ dưới lên, sau khi vào phòng, ngay cả sơ đồ chỗ ngồi ở trên bảng Kim Thái Hanh cũng không cần nhìn, tùy ý đi về chỗ ngồi cuối cùng của hàng phía bắc, đằng trước quả nhiên dán tên và số báo danh của Điền Chính Quốc.
Kim Thái Hanh để cặp sách lên bàn cho cậu, thấy cậu lấy từng món đồ ra, nói: "Tôi thi ở chỗ lớp 11-21, có việc gì thì gọi tôi."
Điền Chính Quốc cảm ơn ý tốt của hắn, gật đầu đồng ý.
Thấy cậu đoan chính ngồi tại chỗ, ánh mắt Kim Thái Hanh mang theo ý cười nhẹ, hắn kéo cái ghế bên cạnh Điền Chính Quốc ra, ngồi xuống. Mặc dù biết rõ là cậu không sợ nhưng hắn vẫn dặn: "Không cần lo tới bọn Lệ Sư, thi cho tốt là được rồi, đừng nghĩ linh tinh."
Lần đầu tiên Điền Chính Quốc cười với hắn một cái: "Tôi sẽ không."
"Vậy thì tốt." Nhìn cậu cong môi cười, tâm trạng Kim Thái Hanh cũng không tệ lắm: "Bạn học nhỏ, cố lên, lão Lưu chỉ trông cậy vào cậu để có thể hãnh diện một lần."
Lớp 11-7 mấy ngày qua bị treo lên diễn đàn chế giễu đến thương tích đầy mình, mọi người đều hy vọng Điền Chính Quốc có thể lên tiếng tranh một trận.
Hôm qua, Kim Thái Hanh thậm chí còn thấy tên ngốc Trịnh Khuyết kia nắm chặt Ngọc Quan Âm đeo trên cổ cầu nguyện cho Điền Chính Quốc.
Những học sinh khác của lớp 11-7 đều như thế, nếu không phải Kim Thái Hanh để người ngăn lại, thậm chí bọn họ có thể tặng Điền Chính Quốc một đôi tất đỏ luôn ấy chứ.
Mặc dù Kim Thái Hanh không biết thành tích cụ thể của nhóc biến thái nhưng theo như hắn quan sát thì trên hạng 300 là chuyện đơn giản.
Trên vai Điền Chính Quốc gánh danh dự của cả lớp 11-7 mà chiến đấu, nặng nề gật đầu: "Tôi sẽ cố gắng."
Cậu vô cùng thích tập thể nhỏ của lớp 11-7.
Tuy rằng bình thường học sinh của lớp 11-7 thích chơi thích quậy, không thích học, thậm chí mỗi tiết tự học đều như chăn dê. Nhưng mọi người đều có chừng mực, không ỷ vào gia thế của nhà mình mà ở trường muốn làm gì thì làm, cùng lắm là tạo cho thầy Lưu mấy chuyện phiền toái nhỏ chẳng ảnh hưởng lớn gì.
Không những thế, trong mắt Điền Chính Quốc, lớp 11-7 này là lớp đoàn kết nhất mà cậu từng gặp.
Lớp cũ của cậu là một lớp trọng điểm, quan hệ giữa bạn học với nhau cực kỳ nhạt, ngoại trừ học tập, mọi người cả ngày đều chỉ biết đề phòng không để cho những người xung quanh vượt qua mình.
Về cơ bản thì không giống như lớp 11-7, có cảm giác vinh dự mãnh liệt vì tập thể.
Sau khi bài đăng trên diễn đàn được lan truyền ở trong lớp, rồi lại lên tiết tự học, xung quanh Điền Chính Quốc xuất hiện một vùng chân không.
Những bạn vốn thích đánh bài thì không đánh nữa, người thích tám chuyện cũng im miệng, mọi người đều tự giác không làm phiền đến cậu để cho cậu có không gian học bài.
"Tốt lắm, cũng đừng áp lực quá." Kim Thái Hanh đứng lên, cười khẽ: "Trước đó như thế nào thì giờ cứ vậy phát huy, tôi đi đây."
Điền Chính Quốc gật đầu, sau khi nhìn hắn rời đi thì cúi đầu yên lặng nhẩm lại bài.
Môn thi đầu tiên là ngữ văn, lại vừa khéo giám thị của phòng thi cuối cùng này lại là Trương Tĩnh, giáo viên chủ nhiệm lớp 11-1.
Chờ thí sinh trong phòng tới đủ, tiếng giày cao gót cộp cộp gõ xuống sàn, Trương Tĩnh ôm một chồng bài thi cùng một thầy giáo khác đi vào.
Bà đứng trên bục giảng, trên cao nhìn xuống học sinh đang ngồi bên dưới, giới thiệu bản thân trước: "Tôi là chủ nhiệm lớp 11-1, lần này tôi là giám thị của các cô cậu."
Bà dừng một chút, gương mặt cứng nhắc tràn đầy nghiêm khắc: "Tôi không giống các thầy cô khác, mắt nhắm mắt mở với học sinh yếu. Trong phòng thi của tôi, chỉ cần bị phát hiện gian lận thì tôi nhất định sẽ không bỏ qua."
Bà đưa hai ngón tay lên quẹt nhẹ nước miếng dính bên miệng, vừa đếm bài thi vừa lạnh lùng nói: "Điểm số gian lận được đều là giả, học kém thì tự tìm nguyên nhân trên người mình. Bây giờ các cô cậu có thể chép nhưng đến lúc thi đại học thì chép thế nào?"
"Bỏ mấy thứ không liên quan đến việc thi cử ra ngoài đi, đừng để thành tích đã kém rồi đạo đức cũng kém theo."
Nói xong, bà ngẩng đầu ngó qua đồng hồ treo tường, đưa bài thi đã đếm xong phát xuống theo thứ tự.
"Mẹ." Trịnh Khuyết ngồi trước Điền Chính Quốc, cậu ta đưa tờ đề cuối cùng xuống cho Điền Chính Quốc, chửi mát: "Mụ phù thủy già này lại dám nói chúng ta đạo đức kém? Ai mẹ nó gian lận cơ? Tiện nhân."
Tai Trương Tĩnh rất thính, bà nghe được động tĩnh lập tức nhìn về phía bọn họ.
Điền Chính Quốc thở dài với Trịnh Khuyết, tỏ ý cậu ta đừng nói nữa, thi cho tốt đã.
Khóe môi Trịnh Khuyết giật giật, cuối cùng vẫn nhịn xuống được.
Sau khi nhận đề, Điền Chính Quốc xem qua một lần trước.
Kiến thức cơ bản đều rất dễ, đề đọc hiểu cũng không khó, cuối cùng là tài liệu của phần viết văn.
Cậu cầm bút lên, vừa nhanh chóng làm xong mấy câu hỏi đơn giản, vừa lên ý tưởng cho bài viết văn ở trong đầu.
Mới vừa làm xong đề viết phát âm*, âm thanh giày cao gót nện xuống sàn từ xa truyền tới.
(Đây là dạng câu hỏi cho phiên âm pinyin viết ra đáp án là chữ Hán)
Kế tiếp, bài thi của Điền Chính Quốc đột nhiên bị một cánh tay lật lên, may là phản ứng của cậu nhanh nhẹn, dừng bút kịp thời, nếu không nửa trang giấy thi sẽ bị hỏng.
Điền Chính Quốc cau mày ngẩng đầu lên.
Trương Tĩnh nhìn lướt qua tên dán trên bàn, đưa tay lấy quyển nháp Điền Chính Quốc kê dưới giấy thi ra, lật cẩn thận từng tờ xem xét, làm như cậu viết cái gì trong đó vậy.
Điền Chính Quốc hơi nhấp môi, nhàn nhạt nói: "Cô có thể trả quyển vở đó cho em không?"
Tay Trương Tĩnh ngừng một lát, hạ mắt nhìn cậu.
"Em còn phải làm bài." Điền Chính Quốc không né tránh, trực tiếp đối diện với bà: "Nếu cô nghi ngờ bên trong quyển vở này có gì đó thì có thể cầm đi sau đó tìm quyển khác cho em kê được không ạ?"
Thí sinh trong phòng thi đều quay đầu nhìn về phía cậu, trong mắt lóe lên tia sáng của sự nhiều chuyện.
Trương Tĩnh cười lạnh, ném quyển nháp lên mặt bàn cậu cái 'bộp', bà khẽ liếc Điền Chính Quốc rồi xoay người rời đi.
Đúng là ma xui quỷ khiến mà, bà bị cái topic trên diễn đàn ảnh hưởng quá nhiều.
Loại học sinh như Điền Chính Quốc, dù có cho cậu ta mở sách làm bài thì cậu ta cũng không biết tìm đáp án ở đâu.
Chạm đến ánh mắt khinh miệt của Trương Tĩnh, Điền Chính Quốc không tức giận, cũng không cảm thấy bản thân bị xem thường.
Cậu lại cầm bút lên lần nữa, bình tĩnh đặt quyển nháp về chỗ cũ, tiếp tục làm bài.
Không cần so đo với bà ta làm gì, chờ thành tích được công bố thì dùng điểm số đến nói chuyện là được.
Tâm trạng Điền Chính Quốc chẳng bị ảnh hưởng chút nào, còn 45 phút nữa mới hết giờ nhưng cậu đã hoàn thành bài thi của mình, sau khi kiểm tra lại lần nữa thấy không có vấn đề gì lập tức nộp bài rồi rời khỏi phòng thi.
Cậu đến thẳng căn tin số một, bởi vì cậu ra sớm nên lúc này trong căn tin chẳng có ai.
Sau khi gọi cơm xong, cậu vừa bước ra đã đụng phải Lý Trụ.
Lý Trụ thấy cậu, suýt nữa thì bẻ gãy thẻ cơm trong tay, cậu ta hoảng hốt siết lấy vai Điền Chính Quốc, khẩn trương nhìn trên nhìn dưới: "Sao mày lại ra sớm như thế hả? Bị xé bài thi hay là gặp phải Lệ Sư?"
Điền Chính Quốc dở khóc dở cười, tránh thoát khỏi tay cậu ta, tỏ ý đi lấy cơm trước đã.
Lý Trụ qua loa gọi vài món, bưng khay ăn ngồi đối diện Điền Chính Quốc: "Rốt cuộc là sao? Mày không nói lòng tao không yên."
"Không có chuyện gì," Điền Chính Quốc buồn cười nhìn cậu ta, dùng thìa xúc một miếng cơm: "Làm xong bài thì nộp thôi."
Lý Trụ không dám tin xác nhận lại: "Làm xong rồi á? Không phải bài nào cũng để trắng giấy đấy chứ?"
Cậu ta càng nghĩ càng cảm thấy không đáng tin: "Lần này mày không nộp giấy trắng nữa?"
"Không," Điền Chính Quốc nuốt miếng cơm trong miệng xuống, nhét một cái thìa vào trong tay Lý Trụ: "Mau ăn cơm đi, tao đã trả lời hết các câu hỏi, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn thì nhất định có thể trên hạng 300."
Lý Trụ yên tâm phần nào, nặng nề thở phào một hơi: "Mày dọa chết tao rồi."
Sau khi hai người ăn cơm xong thì về thẳng lớp học.
Bởi vì kỳ thi nên bàn của lớp 11-7 cũng bị kéo giãn khoảng cách, dù là ngồi bên cạnh hay trên dưới đều bị tách ra khá xa.
Chỗ của Điền Chính Quốc bị người khác đứng đầy xung quanh, cậu vừa bước vào cửa thì học sinh 11-7 như chim về tổ vây cạnh cậu.
Lớp phó học tập là một cô gái nóng máu, dáng vẻ rất đẹp, tên là Trần Miểu Miểu. Cô dùng sức chín trâu hai hổ đẩy người chắn trước mặt mình ra, chiếm vị trí thuận lợi nhất bên cạnh Điền Chính Quốc, kích động hỏi: "Thế nào rồi? Cậu thi ổn chứ?"
Bình thường Trần Miểu Miểu cực kì chú tâm tới việc học nhưng có lẽ là chưa tìm được phương pháp phù hợp nên thành tích không mấy tiến bộ.
Khoảng thời gian này cô hay tìm Điền Chính Quốc hỏi mấy vấn đề, sau đó thành công trở thành fan hâm mộ của cậu.
Điền Chính Quốc nhớ lại bài làm của mình, cười một tiếng: "Rất tốt, trên hạng 300 không phải là vấn đề."
"Aaaaaaaaaa!" Trần Miểu Miểu kích động nắm tay Điền Chính Quốc, liều mạng đong đưa: "Điền Chính Quốc, lớp 11-7 này dựa hết vào cậu. Cậu không được chịu thua đâu đó*, nhất định phải cố lên nha."
Kim Thái Hanh vừa bước vào cửa đã thấy hình ảnh như vậy, nụ cười trên môi phút chốc hạ xuống.
Hà Chúc và Trịnh Khuyết đi sau bốn mắt nhìn nhau một cái, trái tim khẽ treo cao.
Bình thường tính tình của Kim Thái Hanh rất tốt, không hay nổi nóng nhưng một khi đã tức giận thì trời long đất lở, không một ai cản được.
Hà Chúc nuốt nước miếng, không có gì để nói cũng cố tìm chủ đề chuyển dời sự chú ý của Kim Thái Hanh: "Cái đó... anh Hanh, kỳ nghỉ cuối tháng đi đâu chơi?"
Cậu mập nơm nớp lo sợ giữ chặt cánh tay Kim Thái Hanh, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Đi thâu ở 1982 thì sao? Vừa khéo sắp tới sinh nhật lão Trịnh, chúc mừng nó trước."
Kim Thái Hanh bình tĩnh đứng nhìn tay Điền Chính Quốc và Trần Miểu Miểu dính chung một chỗ, hồi lâu sau mới "xùy" một tiếng, đẩy Hà Chúc ra, đi thẳng qua đó.
Hắn vừa bước đến, các bạn học vốn đang vây quanh Điền Chính Quốc ríu rít, nháy mắt đã im bặt, giây sau nổ cái "bùm" cứ như đàn chim tan tác vội vã vọt về cái tổ nhỏ của mình.
Chỉ có Trần Miểu Miểu kích động đến đầu còn chưa kịp phản ứng lại vẫn ngây ngốc nắm tay Điền Chính Quốc như cũ.
Sắc mặt Kim Thái Hanh bình tĩnh nhìn cô, nhàn nhạt nói: "Buổi chiều thi toán, cậu phấn khích như vậy xem ra lần này có thể đạt yêu cầu."
Tâm tư Kim Thái Hanh quá ác độc, đặc biệt chọc vào nỗi đau của người ta.
Đối với Trần Miểu Miểu mà nói, toán là một cơn ác mộng kinh hoàng, trước giờ đều chưa từng đạt tiêu chuẩn, cho dù mời thêm bao nhiêu gia sư về cũng không có ích gì.
Nụ cười của Trần Miểu Miểu chớp mắt tan biến, cô nàng hung hăng trừng Kim Thái Hanh một cái, buông Điền Chính Quốc ra tức tối chạy qua chỗ khác.
Từ nay về sau Điền Chính Quốc là nam thần duy nhất trong lòng cô!
Con người miệng độc tâm độc này sẽ bị khai trừ ra khỏi danh sách nam thần của cô!
Chọc Trần Miểu Miểu tức giận bỏ chạy xong, Kim Thái Hanh nhìn sang Điền Chính Quốc, nắm cổ tay cậu, lạnh mặt kéo cậu qua bên cạnh mình.
"Cậu làm gì thế?" Điền Chính Quốc còn chưa kịp phản ứng lại, giãy giụa theo bản năng: "Buông tôi ra."
Kim Thái Hanh cười nhạo: "Cười ngọt như vậy... Được bạn nữ nắm tay thì vui vẻ đến thế à?"
Gò má Điền Chính Quốc ửng hồng, ngước mắt phản bác lại: "Tôi không có, cậu đừng nói linh tinh."
Kim Thái Hanh không để ý tới cậu.
Hắn kéo cái tay đã bị Trần Miểu Miểu nắm kia, vẻ mặt không chút thay đổi mà đặt tay mình lên, dưới ánh mắt của Điền Chính Quốc, chậm rãi dùng sức chen ngón tay mình vào khe hở giữa tay cậu, đan mười ngón tay lại với nhau.
"Cậu...." Điền Chính Quốc giật giật cái tay đang đan cùng một chỗ với Kim Thái Hanh, vừa xấu hổ vừa tức giận: "Buông tôi ra..."
Kim Thái Hanh cười nhạt, hằn học nhìn lướt qua chỗ Trần Miểu Miểu: "Sao thế? Cậu ta có thể nắm, còn tôi thì không?"
Điền Chính Quốc nóng nảy: "Không phải..."
"Vậy cậu giãy cái gì mà giãy?" Kim Thái Hanh nâng cái chân dài của mình lên, kéo một chiếc ghế qua ngồi cạnh Điền Chính Quốc, nhướng mắt nhìn cậu: "Đàng hoàng một chút cho tôi."
—
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay anh Hanh tức giận, từ chối ra tiểu kịch trường....
*YAN: Cả câu là "bán lúa mì mua nồi hấp đừng hấp bánh tranh giành lấy hơi" [ 卖了麦子买蒸笼,不蒸馒头争口气 ] là một câu nói có hậu giữa dân gian. Câu này được sử dụng để mô tả nhu cầu tự tin và xương sống để trở thành một người. Những điều xấu thì bạn càng phải làm điều đó cho thật tốt! Nó có phần giống với ý nghĩa của câu "Đừng thắt lưng buộc bụng vì năm thùng gạo". (Theo Baidu)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro