Chương 14: Vậy hai em cứ đứng nắm tay như thế cho thầy!
Mãi đến khi tiết thể dục giữa giờ kết thúc và các lớp quay về lớp học theo thứ tự, gương mặt Điền Chính Quốc vẫn còn đỏ. Cho dù Kim Thái Hanh trêu chọc thế nào thì cậu cũng không mở miệng.
Cậu thật sự không nghĩ ra, vì sao có người chạy mấy bước thôi mà lại có nhiều trò như vậy.
Điền Chính Quốc đi đến bên cạnh máy lọc nước rót một ly, uống một nửa, hơi điều chỉnh hô hấp rồi lấy sách toán học ra.
Cậu dùng ly thủy tinh uống nước, sau khi ngón tay chạm vào thì trên bề mặt ly tự nhiên có thêm mấy dấu tay.
Lúc Điền Chính Quốc chuyển mắt thì phát hiện, cậu lập tức rút hai tờ khăn giấy ra, tỉ mỉ lau sạch dấu tay trên đó rồi mới cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Kim Thái Hanh thu hết động tác của cậu vào mắt, không biết nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên cong môi cười.
Đúng lúc đó Hà Chúc đi ngang qua bên cạnh hắn, trông thấy nụ cười này của hắn thì biểu cảm trên mặt cậu ta tức khắc trở nên một lời khó nói hết.
Cậu ta lặng lẽ lấy điện thoại di động, nhắn vào trong nhóm chat.
【 Ông nội Hà của mi 】: Ê, có ai có cảm giác giống tao không?
【 Trịnh Khuyết không chính xác 】: ???
【 Ông nội Hà của mi 】: Sao gần đây anh Hanh toàn quấn lấy Điền Chính Quốc vậy? Giữa hai người bọn họ xảy ra chuyện gì mà chúng ta không biết à?
【 Trịnh Khuyết không chính xác 】: Aaaa quả nhiên! Từ lâu tao đã cảm thấy hai người bọn họ không bình thường rồi nhưng vẫn không dám nói.
【 Ông nội Hà của mi 】: Gần đây anh Hanh phóng túng đến không nhìn nổi...
【 Bành Trình Trình 】: Anh Hanh coi trọng Điền Chính Quốc?
【 Ông nội Hà của mi 】: ...
【 Trịnh Khuyết không chính xác 】: ...
【 Trịnh Khuyết không chính xác 】: Lão Bành, thắp nhang cho mày, lên đường bình an, tiết thanh minh sang năm tao vẫn sẽ nhớ đến mày.
【 Ông nội Hà của mi 】: Có lẽ là sắp đến mùa xuân... Anh Hanh cũng bắt đầu xao động.
【 Trịnh Khuyết không chính xác 】: Xuân gì mà xuân, thu còn chưa qua đâu.
【 Hanh 】: Rảnh rỗi sinh nông nổi hết hả? Tố cáo lên chỗ lão Lưu đợt nữa?
Hà Chúc bị dọa đến suýt rơi cả điện thoại xuống đất, cậu ta nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh, giả bộ như chưa xảy ra chuyện gì.
Trịnh Khuyết thì phản xạ có điều kiện ném di động vào trong ngăn bàn, phát ra một tiếng cộp.
Bành Trình Trình vẫn là bộ mặt không cảm xúc kia, nhưng nhìn kỹ có thể thấy mắt của cậu ta đang nhẹ nhàng chớp.
Kim Thái Hanh cười nhạo, gõ chữ —
【 Hanh 】: Ít YY tao, làm nhiều việc đứng đắn chút, chuyện hai ngày trước bảo chúng mày điều tra sao rồi?
Nhắc đến chuyện này, Hà Chúc liền thu lại vẻ hèn mọn trên mặt. Cậu ta suy nghĩ, chạy đến cửa sau quan sát hành lang, thấy thầy Lưu không có dấu hiệu đến, khom lưng đi chầm chậm đến bên cạnh Kim Thái Hanh, thấp giọng nói: "Nhắn tin thì hơi khó nói, để tao nói thẳng cho mày đi."
Kim Thái Hanh nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì?"
Chuyện Kim Thái Hanh bảo Hà Chúc điều tra chính là sự kiện Lệ Sư khiêu khích hắn vào khoảng thời gian trước.
Mặc dù đầu óc Lệ Sư không tốt lắm, nhưng đâu đến mức ngu ngốc. Huống hồ ngày hôm đó hắn ta có thể chặn nhà vệ sinh một cách chính xác như vậy cũng đủ để thấy có sự chuẩn bị.
Kim Thái Hanh luôn cảm thấy nguyên nhân không chỉ đơn giản là Lệ Sư muốn lập uy.
Hà Chúc cân nhắc câu chữ trong lòng, cẩn thận mở miệng: "Trước ngày hôm đó, Lệ Sư có gặp qua Kim Thắng Quân..."
Sắc mặt Kim Thái Hanh đột ngột lạnh xuống.
Kim Thắng Quân là anh trai cùng cha khác mẹ của Kim Thái Hanh, lớn hơn hắn hai tuổi, là con riêng của ba Kim. Chỉ có điều, từ năm năm trước, sau khi ba Kim tái hôn, con ngoài giá thú liền biến thành con trong giá thú.
Tên của mẹ Kim Thái Hanh là Thời Quân, hàm ý của cái tên Kim Thắng Quân có thể tưởng được.
"Anh Hanh, việc này mày không cần ra mặt, đỡ phiền phức về sau. Tao với Trịnh Khuyết tìm người xào gã." Hà Chúc ngó qua Kim Thái Hanh một cái, cười lạnh: "Ném đá giấu tay? Ai sánh bằng mập mạp tao đây?"
Đừng coi thường Hà Chúc dáng dấp mập mạp vô ích, về khoản ra tay độc ác thì mười tên Trịnh Khuyết cũng không đối chọi được với một mình cậu ta.
"Không cần." Kim Thái Hanh cười nhạo: "Gã muốn chơi thì để tao chơi với gã."
Kim Thái Hanh cúi đầu, nhanh chóng gửi đi một tin nhắn.
Chạm đến ý lạnh trong mắt hắn, Hà Chúc bỗng dưng rùng mình, run run rẩy rẩy khom lưng bỏ đi.
Kim Thái Hanh cất điện thoại, nhìn sang Điền Chính Quốc ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh. Hắn duỗi đôi chân dài, đụng đụng chân cậu dưới mặt bàn.
Động tác lật sách của Điền Chính Quốc dừng lại, cậu không ngẩng đầu, chỉ nhường sang bên cạnh.
Kim Thái Hanh được đằng chân lân đằng đầu, chân càng duỗi dài ra, chiếm hơn nửa không gian dưới mặt bàn của Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc hết nhịn lại nhẫn, cuối cùng vẫn không nhịn được, lạnh mặt quay đầu: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
Kim Thái Hanh giả bộ không thấy cậu lạnh mặt, rút một quyển sách ngữ văn ra khỏi giá sách của hắn, lật lung tung: "Không phải sáng nay cậu nói là muốn giảng "Tỳ bà hành" cho tôi sao, cậu còn giảng nữa hay không đấy?"
Điền Chính Quốc hơi sửng sốt, dường như không nghĩ tới hắn cũng có lúc nghiêm chỉnh.
Cậu ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, thấy sắp đến tiết thứ ba, liền ôn tồn thương lượng với Kim Thái Hanh: "Sắp vào lớp rồi, giảng tất cả thì không kịp..."
"Không sao cả." Kim Thái Hanh cười khẽ, đẩy sách ngữ văn lên mặt bàn cậu: "Có thể giảng bao nhiêu hay bấy nhiêu."
Hắn đã nói như vậy thì Điền Chính Quốc tiếp tục từ chối sẽ không tốt, cậu đành tiến lại gần: "Bến Tầm Dương canh khuya đưa khách/Quạnh hơi thu lau lách đìu hiu*, ý của những câu này là..."
*Mượn bản dịch thơ "Tỳ bà hành" của dịch giả Phan Huy Vịnh, trích SGK Ngữ văn 10 – Tập một – Nâng cao
Giọng cậu truyền vào trong tai hắn, không nhanh không chậm, lạnh nhạt thong dong.
Kim Thái Hanh hơi nghiêng mắt nhìn cậu.
Ánh mặt trời mười rưỡi sáng vừa vặn, ánh sáng trắng ấm áp chiếu lên người Điền Chính Quốc. Ở góc độ của Kim Thái Hanh thậm chí có thể thấy lớp lông mảnh, nho nhỏ và mềm mại trên mặt cậu.
Đôi môi hồng hào của cậu lúc đóng lúc mở, thỉnh thoảng lộ ra một góc hàm răng trắng tinh.
Không khí xung quanh trở nên bình thản, những cảm xúc nóng nảy và giận dữ chậm rãi đi xa.
Kim Thái Hanh cụp mắt, ánh mắt hắn rơi xuống ngón tay thon dài đang chạm vào trang sách, lệ khí trong mắt biến mất từng chút một.
Tiết thứ ba là tiết toán học của thầy Lưu, trước khi vào học một phút, thầy Lưu kẹp giáo án và sách toán học hùng hổ đi đến.
"Lật đến đoạn hai chương ba, thầy sẽ bắt đầu giảng bất đẳng thức!" Đôi mắt thầy Lưu sáng như đuốc, giơ thước đen gõ gõ lên bảng đen hai lần: "Mấy em đang ngủ ở dưới kia chú ý! Nhắm mắt nữa thì thầy sẽ để cho các em lên bục giảng ngủ!"
Thầy Lưu cảnh cáo xong lại nhìn lướt qua phía dưới: "Được rồi, giờ các em xem phương pháp chứng minh bất đẳng thức thường dùng..."
Giọng thầy Lưu to, dù đứng trong hành lang nghe lớp của ông cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Ở phía dưới, Điền Chính Quốc vừa nghe vừa ghi chép tóm tắt những điểm quan trọng.
Bản ghi chép này không phải để cậu dùng, mà là cho Kim Thái Hanh .
Chuyện cậu đã đồng ý thì cho dù cắn răng cũng phải kiên trì.
Điền Chính Quốc vừa nhanh chóng vết chữ vừa âm thầm trấn an chính mình.
Đợi đến lúc tổng kết xong toàn bộ kiến thức, mình sẽ không cần phải tiếp xúc với Kim Thái Hanh nữa.
Đang nghĩ ngợi, mu bàn tay cậu bỗng nhiên bị đụng phải.
Điền Chính Quốc cảnh cáo nhìn Kim Thái Hanh, chỉ chỉ bảng đen, ra hiệu hắn nghe giảng.
Kim Thái Hanh không làm theo, hắn nhìn tay phải cậu, nhỏ giọng nói: "Đây là tư thế viết chữ gì của cậu vậy?"
Chữ viết của Điền Chính Quốc xinh đẹp thanh tú, tư thế viết chữ lại hết sức kỳ quặc. Kim Thái Hanh ngồi bên cạnh nhìn một lúc lâu, càng xem càng thấy không bình thường, không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở: "Ngón tay cái của cậu duỗi dài như vậy làm gì, lùi về phía sau một chút."
Điền Chính Quốc biết tật xấu của mình, lắc đầu: "Đã nhiều năm, không sửa được."
Kim Thái Hanh khẽ cười: "Không sửa được?"
Hắn đưa tay nắm chặt lấy tay phải Điền Chính Quốc, bẻ từng ngón tay của cậu ra khỏi bút, lại dời đến vị trí chính xác từng chút một: "Cậu cứ viết như vậy đi."
Gương mặt Điền Chính Quốc hơi nóng lên: "Cậu đừng động tay, để tôi tự làm."
Kim Thái Hanh cười cười, từ chối cho ý kiến, quan sát tay phải cậu.
Điền Chính Quốc bị hắn không nghiêng không lệch nhìn chằm chằm, cả người bắt đầu không được tự nhiên.
Cậu cuộn lại ngón giữa tay trái, gãi gãi lòng bàn tay, lần nữa đặt bút thì chữ viết nguệch ngoạc hơn không ít.
"Tật xấu gì vậy?" Kim Thái Hanh nhíu mày tặc một tiếng: "Sao lại quay về tư thế cũ rồi? Sửa lại đi."
Sửa lại tư thế viết chữ sai vô cùng phí sức, mới viết như thế không lâu, ngón giữa tay phải Điền Chính Quốc sắp bị nặn ra một dấu vết bẹt bẹt.
Làn da cậu trắng, dấu vết kia càng có vẻ chướng mắt.
Kim Thái Hanh duỗi ngón tay thon dài, nhẹ nhàng chọc chọc ngón tay cậu, thờ ơ nói: "Bạn học nhỏ, cố ý à? Chẳng lẽ muốn tôi nắm tay cậu hết lần này tới lần khác mới có thể sửa?"
Gương mặt Điền Chính Quốc nóng lên, hung ác trừng mắt liếc hắn, ngón tay lại vụng về đổi sang tư thế chính xác.
Kim Thái Hanh lại thích dáng vẻ thẹn quá hóa giận này của cậu, vừa định trêu chọc cậu thêm thì giọng nói sang sảng của thầy Lưu truyền vào trong tai: "Kim Thái Hanh! Điền Chính Quốc! Hai người các em đang làm gì vậy?!"
Thầy Lưu quăng sách toán lên trên bục giảng, đen mặt quát: "Hai em mấy tuổi rồi? Học sinh tiểu học à? Lên lớp còn phải tay cầm tay?!"
"Hai em đứng lên cho thầy! Kim Thái Hanh, em cười cái gì mà cười?! Đến đến đến, em lên đây nói cho thầy nghe hai em vào giờ học còn thầm thì cái gì?!"
Kim Thái Hanh đứng lên một cách lười biếng, áo khoác đồng phục lỏng lẻo treo trên người hắn lại chẳng hề lôi thôi, ngược lại có cảm giác đẹp trai biếng nhác, hắn cong môi: "Xin lỗi thầy ạ, bọn em quan hệ quá tốt rồi nên không nhịn được."
Thầy Lưu tức giận đến suýt chút nữa phun ra một búng máu: "Hai em có quan hệ tốt?!"
Hai người đều là học sinh ông đã dạy một năm, ông lại không biết hai người bọn họ sao?
Ông nghi ngờ Kim Thái Hanh đang cố ý bắt nạt Điền Chính Quốc, ngay cả việc đổi chỗ ngồi lúc trước cũng thế.
Kim Thái Hanh thở dài thườn thượt: "Từ bé mẹ đã dạy em không được nói dối, đâu nghĩ tới đầu năm nay nói thật lại chẳng ai tin."
Hắn bất đắc dĩ buông tay, tay phải khoác hờ lên vai Điền Chính Quốc: "Em đặc biệt thích cậu ấy, thật ạ, cậu ấy vô cùng giống em."
Thầy Lưu nén giận: "Hai em giống nhau chỗ nào?"
Ông vừa định nói Điền Chính Quốc gần đây rất nỗ lực tiến tới, hoàn toàn không giống với hắn thì chợt nghe Kim Thái Hanh nói: "Đều cực kỳ đẹp trai."
Thầy Lưu: "..."
Thầy Lưu không thể nhịn được nữa, dưới cơn tức giận đày cả hai người ra ngoài hành lang.
Lần đầu tiên Điền Chính Quốc bị đứng phạt, trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa kịp phản ứng. Kim Thái Hanh giật giật cậu, cậu mới tỉnh tỉnh mê mê ra khỏi phòng học.
Thầy Lưu cười lạnh nhìn hai người: "Không phải quan hệ của hai em rất tốt sao? Không phải lên lớp thích làm trò sao? Tốt, vậy hai em cứ đứng nắm tay như thế cho thầy! Tan học cũng đừng buông ra!"
Khuôn mặt Điền Chính Quốc lập tức đỏ lên.
Phạt đứng thì thôi đi, tại sao lại phải nắm tay?
Cậu vừa định kháng nghị với thầy Lưu thì Kim Thái Hanh liền nhanh chóng kéo tay cậu, cực kỳ tự nhiên nắm chặt. Sau đó hắn quay đầu nói lời cảm ơn thầy Lưu từ tận đáy lòng: "Cảm ơn thầy đã hiểu cho chúng em."
Hiện tại hắn vô cùng muốn gửi một bản "Tác thành"* cho thầy Lưu.
*Bạn nào muốn nghe thử thì vào đây nhé.
Thầy Lưu bị hắn chọc tức đến xanh cả mặt, không quay đầu bước thẳng vào phòng học, đóng cửa rầm một tiếng.
"Sao cơn tức lại lớn đến vậy chứ." Kim Thái Hanh bật cười quay đầu, trông thấy Điền Chính Quốc đang nhíu mày thì tức cười: "Tức giận? Anh đây chẳng phải chỉ muốn tốt cho cậu thôi sao."
Kim Thái Hanh nâng đôi tay đang đan lấy nhau của hai người, dùng ánh mắt ra hiệu Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn: "Cậu xem ngón tay cậu đã bị ép thành dạng này rồi. Được được, đừng tức giận nữa, không phải anh..."
"Tôi không tức giận." Điền Chính Quốc ngắt lời hắn, cậu đâu đến mức không biết Kim Thái Hanh muốn tốt cho cậu, chỉ là ——
Cậu nhìn Kim Thái Hanh, cau mày nói: "Toán học thiếu một tiết, tiết sau liệu cậu có nghe hiểu không? Bằng không thì sau khi trở về tôi sẽ giảng lại cho cậu lần nữa? Cậu xem bao giờ cậu có thời gian..."
Kim Thái Hanh thấy vẻ lo lắng mơ hồ trên mặt cậu thì trong lòng bỗng nhiên như bị gảy một cái.
"Được rồi, tôi không sao." Khóe môi hắn hơi cong lên, giọng nói nhẹ nhàng: "Bạn học nhỏ, đừng nghĩ lung tung, trước hết nghe lời thầy giáo, nắm tay tôi thật chặt đã."
Nói xong, hắn buông Điền Chính Quốc ra, duỗi tay về phía cậu, ra hiệu cậu nắm tay mình trước.
Ánh mắt Điền Chính Quốc đọng lại, vành tai hơi đỏ lên.
Kim Thái Hanh cụp mắt khẽ cười: "Sao vậy? Bây giờ ngay cả lời thầy giáo cũng không nghe?"
Điền Chính Quốc rũ mắt, lông mi run rẩy: "Không phải."
Kim Thái Hanh hạ giọng, tiến đến bên tai cậu: "Thế nắm hay không nắm?"
Điền Chính Quốc im lặng.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cậu cũng khẽ gật đầu.
Kim Thái Hanh cười, lúc đôi bàn tay trắng gầy ấy vươn tới, hắn trở tay cầm thật chặt.
———
Tác giả có lời muốn nói:
Kim Thái Hanh: Cảm ơn thầy Lưu đã góp một viên gạch cho tình yêu thiêng liêng và vĩ đại của chúng em, tặng thầy Lưu một khúc "Tác thành".
Thầy Lưu:...
Thầy Lưu: Biến ngay cho thầy!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro