Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.2: Bắt gặp bạch nguyệt quang cùng bạn chịch chơi xe rung



Ba giờ chiều, Khương Trà và Phó Uyên đội mũ, bị khẩu trang, đeo kính râm đi ra gara, cậu đỡ anh lên ghế phụ, cúi xuống thắt dây an toàn cho Phó Uyên: "Tiên sinh, ngài đợi một chút."

Phó Uyên: "..." Lần đầu tiên thấy một hộ sĩ lại để chủ thuê ngồi ghế phụ.

Nhìn thấy trên trán Khương Trà lấm tấm mồ hôi, Phó Uyên không hề soi mói bắt cậu đưa mình ra ghế sau, lặng lẽ nhìn bùa bình an treo ở cửa xe, sau khi Khương Trà cất xe lăn đi rồi mở cửa bước vào, anh đột nhiên đưa tay giật bùa bình an ra.

Đưa cho Khương Trà vừa thắt dây an toàn: "Lát nữa vứt nó đi."

"Được ạ."

Xe khởi động, từ từ rời khỏi gara.

Khi chiếc xe hòa vào dòng xe cộ, Phó Uyên từng bị tai nạn xe hơi nghiêm trọng, theo bản năng siết chặt nắm tay, theo thời gian, thần kinh căng cứng hơi giãn ra dưới kỹ năng lái xe ổn định của Khương Trà.

Anh khàn khàn nói: "Lái rất ổn định."

"Cảm ơn tiên sinh ~"

Phó Uyên hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên người Khương Trà đầy năng lượng trong giây lát, không có ý định giao tiếp nữa, nhắm mắt chờ đợi chuyến hành trình không mấy dễ chịu này kết thúc.

Xe dừng lại, tảng đá trong lòng Phó Uyên cũng rơi xuống đất, hơi thở dồn dập tại lúc Khương Trà đặt xe lăn bên ngoài ghế phụ đã hoàn toàn lấy lại bình tĩnh.

"Tiên sinh, tôi cõng ngài xuống."

Nhìn thấy Phó Uyên đã tháo dây an toàn, Khương Trà giúp anh điều chỉnh góc độ, khi chuẩn bị cúi xuống đỡ anh đứng lên, nhìn thấy trên cổ Phó Uyên phủ một lớp mồ hôi, cậu nhanh chóng lấy từ túi ra một gói giấy.

Ý thức được cậu định làm gì, Phó Uyên lắc đầu: "Không cần."

"Cần mà." Khương Trà lấy ra một tờ giấy lau mồ hôi cho Phó Uyên, dùng khăn giấy thọc ngón tay vào cổ áo anh, "Tiên sinh, đây là công việc của tôi."

Phó Uyên cau mày.

Khương Trà nhanh chóng lau mồ hôi lạnh trên lưng Phó Uyên, cúi xuống đỡ anh lên xe lăn, cẩn thận hộ tống Phó Uyên đến phòng riêng đã đặt trước, vì đang đứng nên cậu có thể nhìn thấy bên trong qua ô kính tròn ở cửa phòng.

Vừa lúc nhìn thấy một người đàn ông tóc vàng đang hôn một người đàn ông tóc dài khác.

Khương Trà vội vàng giơ tay gõ cửa, Phó Uyên đẩy cửa ra.

Lúc hai người đẩy cửa bước vào, người đàn ông tóc vàng và người đàn ông tóc dài khác đã tách ra, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, thứ cậu để ý đầu tiên là người đàn ông tóc dài, trực giác nói với cậu đây là bạch nguyệt quang của Phó Uyên.

Quả nhiên, người tóc dài vừa nhìn thấy Phó Uyên liền bật cười: "Phó Uyên, đã lâu không gặp."

Phó Uyên cởi khẩu trang và kính râm xuống: "Đã lâu không gặp."

"Anh vẫn đẹp trai như xưa." Trần Văn Tĩnh mỉm cười khen ngợi, sau đó giới thiệu: "Đây là Jack, bạn em. Vừa khéo ấy đến đây du lịch nên em đưa anh ấy đi cùng. Anh không phiền chứ?"

"Ừm."

Trần Văn Tĩnh nhìn Khương Trà đang lặng lẽ đứng bên cạnh Phó Uyên, nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú thanh tú kia, cười nói: "Đây là bạn diễn của anh à?"

Khương Trà lập tức cảm nhận được bạch nguyệt quang đối với mình có ác ý, cậu cúi mắt nhìn ngón chân, dù sao Phó Uyên cũng không có ý định giải thích.

"Hộ sĩ."

"Hộ sĩ? Trông cậu ta không được cường tráng cho lắm, có chắc là có thể chăm sóc anh không?" Trần Văn Tĩnh mỉm cười nói, "Nếu không thì để em chăm sóc anh đi? Vừa hay dạo này em rất rảnh."

"Tôi có chứng chỉ điều dưỡng chuyên nghiệp, tôi có thể chăm sóc tốt cho tiên sinh."

Trần Văn Tĩnh đại khái không ngờ rằng người trầm tĩnh trước mặt lại phản bác, hắn sửng sốt hai giây mới gật đầu: "Vậy thì tốt."

Bị Khương Trà cắt ngang, Phó Uyên cũng không cần đáp lại lời cuối cùng của Trần Văn Tĩnh nữa, tự nhiên chuyển chủ đề: "Gọi món trước đi."

Thực sự thì hai người mới ăn xong cách đây hơn ba tiếng nên cũng không đói lắm, thế nhưng người bạn tên Jack của Trần Văn Tĩnh rất lắm chuyện, mất gần một tiếng đồng hồ mới gọi món xong, lúc đồ ăn lên thì cũng đến giờ ăn tối.

Khương Trà im lặng chăm sóc Phó Uyên, chu đáo đến mức Trần Văn Tĩnh đang nói chuyện với Phó Uyên cũng bị cậu thu hút, ngón tay cầm cốc vừa động đậy, Khương Trà ngồi bên cạnh liền rót cho anh một cốc nước ấm.

Sẽ không để bị nhận ra là cố ý săn sóc.

Nhận thấy ánh mắt của Phó Uyên, Khương Trà vô thức nở nụ cười rạng rỡ.

Phó Uyên yên lặng dời tầm mắt nhìn về phía đối diện Trần Văn Tĩnh: "Lần này về dự định ở lại bao lâu?"

"Còn phụ thuộc vào việc anh muốn em ở lại bao lâu."

Phó Uyên uống nước, không muốn trả lời những câu hỏi vô nghĩa như vậy, từ lâu anh đã biết Trần Văn Tĩnh chỉ hay nói suông.

Trần Văn Tĩnh cũng không bận tâm, bắt đầu mỉm cười nói về những chủ đề khác.

Bữa tối kéo dài đến khoảng bảy giờ tối, trước khi rời đi, Trần Văn Tĩnh muốn tới ôm Phó Uyên, đáng tiếc Khương Trà lại bình tĩnh ngăn cản, hơn nữa Jack còn không ngừng thúc giục hắn, hắn đành phải hẹn Phó Uyên liên lạc qua wechat rồi cùng Jack rời đi.

"Tiên sinh, chúng ta về nhà thôi." Khương Trà lấy cuốn sổ nhỏ trong túi ra xem, nhỏ giọng nhắc nhở: "Hôm nay ngài còn chưa hoàn thành tập luyện phục hồi chức năng."

"Đi thôi."

Khương Trà và Phó Uyên ra khỏi nhà hàng, đi đến bãi đỗ xe dưới lòng đất, từ xa đã nhìn thấy chiếc xe đậu bên cạnh đang rung lắc, hai người đều không chú ý nhiều, cho đến khi tới gần mới biết có ai đó đang hành sự trong xe.

Đây là bãi đỗ xe công cộng, cho dù chỉ có khách của nhà hàng đi vào thì vẫn có nguy cơ bị nhìn thấy.

Phó Uyên trực tiếp điều khiển chiếc xe lăn đi tới xe của mình, thậm chí còn không liếc nhìn chiếc xe bên cạnh, chỉ khi nghe thấy giọng nói quen thuộc mới cứng người.

Anh không phải là người duy nhất đứng hình, mà còn có Khương Trà đang im lặng đi theo anh.

"...Oh~ Em yêu càng ngày càng dâm... Giúp anh hỏi bé cưng hôm nay gặp  xem có muốn chịch với anh một phát không."

"Để ý cậu ta à?"

"Ừ, trông đẹp quá, như búp bê sứ ấy." Jack thở hổn hển, "Oh... Thực sự muốn đụ chết cậu ta."

Thấy lời nói tục tĩu không có ý định dừng lại, Khương Trà nghiến răng bước tới đá vào cửa xe, nghe thấy động tĩnh bên trong ngừng lại mới quay người mở cửa ghế phụ, che chở cho Phó Uyên hoàn toàn không phản ứng, giúp anh lên xe.

Sau khi lái xe đi, giọng nói trầm thấp của Jack vang lên: "Bé cưng tức giận cũng đẹp vãi." Sau đó lại hỏi: "Bạn em nghe thấy anh chịch em rồi kìa, có sao không?"

Trần Văn Tĩnh lắc đầu, tràn đầy tự tin: "Anh ta không thể rời bỏ tôi đâu."

Cả hai lại nhanh chóng lao vào nhau nhau.

Khương Trà bị Jack thèm muốn, tức giận cau mày một lúc sau, có chút lo lắng nhìn Phó Uyên bên cạnh, "Tiên sinh --"

"Lái xe cho tốt."

Nghe giọng thì có vẻ vẫn ổn không?

Khương Trà cũng sợ sẽ xảy ra tai nạn, đè nén sự xấu hổ và tức giận trong lòng, thành thật lái xe ra khỏi gara, không khí im lặng kéo dài cho đến khi về đến nhà.

Khương Trà do dự thúc giục Phó Uyên thay quần áo để tập luyện phục hồi chức năng, cứ nghĩ rằng Phó Uyên mới đột nhiên bị đả kích sẽ từ chối, nhưng anh lại rất bình tĩnh, thay quần áo thể thao và bắt đầu quá trình phục hồi chức năng hôm nay với sự giúp đỡ của Khương Trà.

11 giờ tối.

"Tiên sinh, đến lúc nghỉ ngơi rồi."

"Ừm."

Khương Trà đưa Phó Uyên bề ngoài rất bình tĩnh trở lại phòng ngủ, tăng nhiệt độ điều hòa đến mức có thể khiến cơ thể con người cảm thấy dễ chịu nhất, cầm lọ thuốc mỡ mang theo lên giường.

Nhìn Phó Uyên đang cau mày rõ ràng là chống cự, cậu nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Có thể hơi khó chịu, nhưng việc này sẽ giúp ngài sớm khỏi bệnh."

Phó Uyên đương nhiên hiểu được đạo lý này, nhắm mắt lại nói: "Bắt đầu đi."

Nhận được đồng ý, Khương Trà đưa tay cởi quần Phó Uyên, dùng ngón tay lấy ra một cục thuốc bôi lên lòng bàn tay, sau đó bắt đầu xoa bóp từ trên đùi Phó Uyên xuống từng chút một.

Tuy rằng cậu thay thế nguyên bản nam chính giữa chừng, nhưng chứng chỉ điều dưỡng là thật, kỹ thuật xoa bóp cũng đã trải qua đào tạo chuyên nghiệp bàn bản, cũng không phải cậu biết bói toán, mà là hệ thống đã đưa ra một số lựa chọn khi cậu mới nhận công việc.

Lúc đó cậu đã chọn kỹ năng massage.

Dù sao... đây là một kỹ năng có thể sử dụng khi tiếp xúc gần, sẽ giúp ích rất nhiều trong việc hoàn thành nhiệm vụ.

Bây giờ có ích rồi.

Ngoại trừ một bọc phồng lên trong quần bên, từ mông đến ngón chân của Phó Uyên đều được Khương Trà massage một vòng, mỗi nơi đều cẩn thận xoa bóp từng tí một, xoa đều thuốc trong lòng bàn tay lên chân Phó Uyên.

Ban đầu Phó Uyên cũng ngăn cản khi Khương Trà đưa tay vào quần lót xoa mông anh, nhưng những lời tiếp theo của Khương Trà đã thuyết phục anh.

Quả thực ngồi xe lăn cả ngày, mông rất khó chịu, kỹ thuật của Khương Trà rất chuyên nghiệp, không chạm vào chỗ không nên chạm nên anh cũng không nói lời nào ngăn cản nữa.

Khương Trà dành một giờ để xoa bóp chân cho Phó Uyên, nhìn Phó Uyên đau đến đổ mồ hôi đầm đìa, cậu cất thuốc mỡ rồi đi ra ngoài rửa tay, lúc quay lại mang theo một chậu nước ấm.

Nghe thấy tiếng khăn tắm được giặt trong nước, Phó Uyên mở mắt ra, hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"

Khương Trà hơi dừng một chút, nói: "Tiên sinh, trên mặt ngài toàn là mồ hôi."

Nghe vậy, Phó Uyên lại nhắm mắt lại, để chiếc khăn ướt ấm áp lau mặt và cổ, khi Khương Trà hỏi anh có muốn xoa bóp thân trên không, anh liền từ chối thẳng thừng: "Ra ngoài đi."

"Tiên sinh cần gì cứ gọi điện thoại."

"Ừm."

Khương Trà kéo chăn cho Phó Uyên, lúc cậu lấy đồ vệ sinh cá nhân mang vào đi tắm thì đã khuya.

Cậu lau sạch đồ vệ sinh cá nhân và chậu rửa rồi mang về phòng, mặc bộ đồ ngủ mới mềm mại rồi lặng lẽ đi đến phòng Phó Uyên, dùng ngọn đèn nhỏ ấm áp ở đầu giường nhìn chăn bông đã bị kéo sang một bên, đang định kéo chăn lại cho Phó Uyên, ánh mắt cậu đã bị hút vào cái bọc dựng lên giữa háng.

Đi ngủ lại càng lớn hơn ban ngày, hẳn là cương rồi, trông cứ như sắp chọc thủng quần lót tới nơi.

Khương Trà ngước mắt nhìn Phó Uyển đang chìm trong mộng đẹp, tay đang cầm chăn buông ra, rất nhẹ nhàng leo lên giường, quỳ xuống giữa hai chân Phó Uyên, đưa tay ra kéo quần lót, giải phóng thằng em to lớn bị mắc kẹt bên trong.

Thả nó mới kinh ngạc nhiên phát hiện nó còn chưa cứng hết.

Thế mà đã to cỡ này.

Cương hết cỡ thì đáng sợ chừng nào!

Khương Trà nuốt nước miếng, ngước mắt nhìn Phó Uyên vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, ôm cặc lớn trong tay, bị nhiệt độ cặc lớn doạ cho buông tay , lẩm bẩm: "Thoả mãn mọi nhu cầu của tiên sinh cũng là công việc của tôi."

Nói xong ngẩng đầu lên, há miệng đón lấy quy đầu tròn trịa nóng hổi, thè lưỡi đụng vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro