Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.1: Tôi tên Khương Trà, tới để chăm sóc ngài



Người phụ nữ cau mày đánh giá chàng trai đang lúng túng trước mặt, thấy đôi giày cũ mèm còn thủng lỗ của cậu, mọi thứ đều khớp với hình ảnh được mô tả trong tư liệu, thế nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp kia, bà lại bắt đầu lưỡng lự.

Trong tư liệu ghi là 26 tuổi, nhưng mà cái mặt này trông giống 26 tuổi chỗ nào?

"Khương Trà?"

"Là, là cháu."

"Đã thành niên chưa?"

Khương Trà sửng sốt một lát: "Cháu đã 26 rồi."

Người phụ nữ không nói thêm gì nữa, thật ra bà đã nhận được tư liệu của Khương Trà, lần gặp mặt này chỉ là để xác nhận lần cuối, mặc dù dáng vẻ khiến bà có chút bất ngờ, nhưng dường như cũng không quan trọng lắm.

"Cậu có biết vị trí mà mình ứng tuyển cần làm gì không?"

"Cháu biết." Khương Trà khẽ gật đầu, "Cháu phải chăm lo ăn uống và sinh hoạt cho tiên sinh, hàng ngày giám sát việc tập luyện phục hồi chức năng của tiên sinh, chặn lại những chuyến thăm  hỏi không cần thiết, không để người khác phát hiện cháu đang chăm sóc tiên sinh, phải thỏa mãn nhu cầu của ngài ấy."

Người phụ nữ hài lòng gật đầu: "Nó không quen với cuộc sống kiểu này, có thể sẽ rất kén chọn về nhiều mặt... Tóm lại, cậu cần phải đáp ứng mọi nhu cầu của nó."

Khương Trà sửng sốt một chút, sau đó ngập ngừng xác nhận: "Đáp ứng mọi nhu cầu của tiên sinh? Tất cả mọi nhu cầu?"

"Ừm." Người phụ nữ đang định nói thêm vài lời nữa thì tiếng chuông điện thoại cắt đứt lời nói tiếp theo, nghĩ rằng mình đã nói xong những điều cần nói, liền đưa hợp đồng cho Khương Trà ký, trong khi trả lời điện thoại, "Sáng mai đến gặp tôi, tôi sẽ đưa cậu đến đó."

Khương Trà từ tòa nhà văn phòng đi ra, dùng hợp đồng trong tay che đi ánh nắng chói chang trên đầu, chậm rãi đi về phía cây cầu phía xa, suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.

Lần này tình huống có chút đặc biệt.

Vì hệ thống đưa cậu đến đây trước khi hai nhân vật nam chính gặp nhau, cậu đã nghĩ đủ cách để nộp đơn đến xin việc chăm sóc Phó Uyên thay thế nam chính, cũng có nghĩa là hai người họ hoàn toàn không có khả năng yêu nhau.

Nhưng nhiệm vụ chia rẽ tất cả những người yêu nhau trên thế giới vẫn chưa kết thúc, tiến độ của nhiệm vụ cũng không có dấu hiệu tăng lên.

Khương Trà suy nghĩ kỹ về cốt truyện ban đầu, cảm thấy vấn đề nằm ở bạch nguyệt quang của Phó Uyên. Trong cốt truyện gốc, một nam chính khác đã đến chăm sóc Phó Uyên, và phải mất một thời gian dài mới có thể cùng Phó Uyên ở bên nhau.

Mà hiện tại cậu thay thế nam chính nguyên bản, chỉ sợ phải nghĩ biện pháp ngăn cản Phó Uyên nghĩ về bạch nguyệt quang, mới có thể khiến thanh tiến trình thay đổi?

Dù sao cứ thử trước đã.

Thân phận của Khương Trà lần này là một đứa trẻ mồ côi, không có gì ngoài chứng chỉ điều dưỡng, hơn nữa cậu đến từ tỉnh lẻ, cuộc sống trải qua nhiều thăng trầm, không xu dính túi, sống dưới gầm cầu.

Ngày hôm sau Khương Trà chạy đến nhà vệ sinh công cộng tắm rửa, sau đó lại đến tòa nhà văn phòng tìm người phụ nữ hôm qua đã phỏng vấn cậu, được dẫn đi mua mấy bộ quần áo, giày dép, đồ vệ sinh cá nhân mới, sau đó mang theo túi lớn túi nhỏ tới bên ngoài nhà Phó Uyên.

Người phụ nữ nhập mật khẩu, bảo Khương Trà đợi ở cửa, bà tìm kiếm khắp tầng một nhưng không tìm thấy ai, lên tầng hai liền nhìn thấy Phó Uyên ngồi trên xe lăn trước của sổ, thở ra một hơi nhẹ nhõm : "Mẹ đã kiểm tra và đưa hộ sĩ mới đến, dù con có nhận hay không thì từ giờ trở đi cậu ta sẽ chịu trách nhiệm về cuộc sống hàng ngày của con."

"Đi ra ngoài."

Người phụ nữ cau mày nói: "Đủ rồi đấy! Dù con có tin hay không, tai nạn xe hơi của con không liên quan gì đến mẹ." Bà không muốn ở lại với Phó Uyên nữa, xuống lầu sắp xếp cho Khương Trà xong liền đi.

Khương Trà được xếp vào phòng ngủ phụ cạnh phòng ngủ chính trên tầng hai, thuận tiện cho việc chăm sóc Phó Uyên.

Cậu dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn quần áo mới rồi treo vào tủ, cất hết đồ vệ sinh cá nhân vào phòng, sau đó ra khỏi phòng và đi sang phòng ngủ chính bên cạnh.

Cửa phòng ngủ chính không khóa, Khương Trà không trực tiếp đi vào, mà giơ tay gõ cửa: "Tiên sinh, tôi tên Khương Trà, đến để chăm sóc ngài."

Người đàn ông ngồi trên xe lăn không hề phản ứng lại.

Khương Trà trở lại phòng ngủ phụ, tìm giấy bút viết số điện thoại của mình lên, ngập ngừng đi về phía phòng ngủ chính, thấy Phó Uyên không ngăn cản, liền nhanh chóng đi đến bên cạnh, đem tờ giấy đặt trên bậu cửa sổ trước mặt anh.

"Tôi đi nấu ăn, nếu tiên sinh cần tìm tôi thì cứ gọi cho tôi, tôi chắc chắn sẽ đến gặp ngài trong thời gian sớm nhất."

"Ừm."

Nhận được phản hồi, Khương Trà xoay người vui vẻ đi ra ngoài.

Nghe thấy tiếng bước chân đi xa, Phó Uyên cúi đầu nhìn tờ giấy, cầm điện thoại lên lưu lại số, điều anh kháng cự là bà mẹ đã bỏ rơi chồng con, chứ không kháng cự hộ sĩ đến chăm sóc mình, nếu trút giận lên hộ sĩ thì đấy là hành vi hèn hạ.

Khương Trà dựa theo tư liệu đã nhận làm bốn món một canh theo sở thích của Phó Uyên, sau khi lau nước trên tay, cậu vội vàng chạy lên lầu: "Tiên sinh, ăn cơm thôi."

Xe lăn của Phó Uyên là xe lăn điện, nhưng Khương Trà không biết, nhìn thấy Phó Uyên tự mình đẩy xe lăn, cậu nhanh chóng chạy tới, vội vàng nói: "Để tôi đẩy ngài!"

"Không cần."

Ngay khi Khương Trà muốn nói đây là công việc của mình, cậu phát hiện ra rằng chiếc xe lăn đã bắt đầu di chuyển ngay cả khi không dùng chút sức lực nào, mới xấu hổ nhận ra đây là xe lăn là điện.

Nhưng cậu sợ không an toàn nên vẫn cẩn thận bảo vệ anh, sau khi Phó Uyên điều khiển xe lăn vào thang máy được cải tiến đặc biệt, cậu liền lo lắng đi theo xuống lầu, nhìn thấy Phó Uyên tiếp đất an toàn mới hoàn toàn thả lỏng.

Phó Uyên nhìn thấy phản ứng của Khương Trà, ấn tượng về hộ sĩ lần đầu gặp mặt này cũng không tồi, nhưng khi nhìn thấy đồ ăn trên bàn, sự thoải mái trên khuôn mặt của Phó Uyên được thay thế bằng sự lạnh lùng, "Nấu lại, tôi không ăn rau mùi."

Không ăn rau mùi?!

Khương Trà hoảng sợ những các món ăn trên bàn, kể cả bát canh ở giữa đều có rau mùi, nhưng tư liệu cậu nhận được rõ ràng là tiên sinh rất thích rau mùi, người phụ nữ cũng đặc biệt dặn dò cậu cho thêm rau mùi khi nấu.

"Xin, xin lỗi."

Khương Trà không biện giải gì, vội vàng bưng bốn món một canh trên bàn trở lại phòng bếp, nhanh chóng bắt đầu nấu món mới.

Lần này đồ ăn được bưng ra, cậu cẩn thận quan sát phản ứng của Phó Uyên, thấy anh không nói gì, liền xới cơm cho anh rồi đưa đũa tới.

"Cậu cũng ngồi xuống ăn đi."

"Cảm ơn tiên sinh."

Bữa ăn kết thúc trong im lặng, Khương Trà rửa bát xong đi ra ngoài, nhìn thấy Phó Uyên vừa nhận cuộc gọi đang ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại, đoán chắc đã nhận được tin tức về bạch nguyệt quang, cậu bước về phía trước, nhẹ nhàng hỏi: "Tiên sinh, có muốn ra ngoài đi dạo không?"

Phó Uyên hồi hồn lại, hỏi: "Biết lái xe không?"

"Biết."

"Ừm, đưa tôi đến một nơi." Phó Viễn do dự một lát rồi nói thêm: "Đi pha nước tắm cho tôi, tôi muốn tắm."

"Tiên sinh, phòng tắm ở tầng hai ạ?"

Lúc này Phó Uyên mới ý thức được hôm nay Khương Trà mới tới, xoa xoa lông mày: "Tầng hai."

Khương Trà chạy một mạch đến phòng tắm trên tầng hai, xả đầy nước nóng vào bồn tắm, điều chỉnh nhiệt độ vừa phải, đang định gọi Phó Uyên đi tắm, đã nhìn thấy chiếc xe lăn của anh đi vào.

Vụ tai nạn ô tô khiến phần thân dưới của Phó Uyên gần như tê liệt hoàn toàn, rất khó khăn khi phải cởi quần rồi di chuyển vào bồn tắm, vừa cởi cúc áo vừa nhìn Khương Trà đang lặng lẽ đứng một bên, trầm giọng nhắc nhở: "Lại cởi quần cho tôi."

Khương Trà nhanh chóng bước tới cởi quần của Phó Uyên ra, nhìn thấy bọc nước mía lớn bên trong quần, mặt cậu lập tức đỏ bừng, may là Phó Uyên đã ngăn cậu cởi quần lót, nếu không cậu cũng không biết tay mình sẽ run cỡ nào.

Sau khi đỡ Phó Uyên vào bồn tắm, Khương Trà đặt dụng cụ tắm rửa trong tầm tay, đỏ mặt hỏi: "Tiên sinh, có cần tôi giúp không?"

Phó Uyên nhìn hai chân mất cảm giác trong nước, chán ghét nói: "Tôi không chạm tới cẳng chân."

Khương Trà hiểu ý, xắn tay áo lên, cho một ít sữa tắm vào lòng bàn tay, nhúng tay vào nước, cẩn thận chà chân cho Phó Uyên, nghĩ rằng tiên sinh có thể không muốn bị nhìn chằm chằm khi đang tắm, sau khi được cho phép liền đứng dậy đi ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa phòng tắm lại.

Phó Uyên vốn định để Khương Trà ra ngoài sau khi giúp anh chà cẳng chân, thấy cậu biết ý như vậy, biểu cảm trên mặt thoải mái hơn rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro